Chương 28
S là không thể.
Hệ thống hít một hơi thật sâu, mệt mỏi nói: “Kể cả có vắt kiệt tôi thì tôi cũng không làm được.”
Tống Lạc khẽ “Chậc.” một tiếng.
Một tiếng thở dài, chứa đựng cả ngàn vạn lời nói.
Hệ thống như không nghe thấy.
Dù sao thì bị cô ghét bỏ cũng không phải một hai lần.
Quen rồi.
Nó tưởng cô đã ngủ rồi, nào ngờ cô lại lên tiếng: “Còn chưa thức tỉnh à?”
Bây giờ thức tỉnh cho cô ngay, cô lại lười không đi thì phải làm sao.
Hệ thống rất muốn cứng rắn nói ra câu này.
Nhưng nó sợ sẽ chọc giận Tống Lạc khiến cô không đi thật.
Đến lúc đó, người khóc vẫn là nó.
Hệ thống khóc lóc thảm thiết thay tổ tông họ Tống thức tỉnh dị năng hệ không gian.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này nó không còn luống cuống tay chân nữa.
Ngay khi thức tỉnh, một lượng lớn năng lượng ùa vào.
Hệ thống đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, đó là năng lượng mà bùa tụ linh tụ lại.
Nó cẩn thận dẫn dắt những năng lượng này.
Kết quả cuối cùng ngoài dự đoán là rất tốt.
Tống Lạc mở dữ liệu của mình ra.
Tên: Tống Lạc
Dị năng: Hệ thủy (loại nguyên tố), hệ không gian (loại đặc biệt)
Cấp độ: Cấp B (4000/1000) Cấp C (300/1000)
Tiềm năng: Không rõ
Khả năng hệ thủy: Ngưng nước; Kiểm soát nước. (Các khả năng khác chờ phát triển)
Khả năng hệ không gian: Không gian tích hợp 50 mét vuông (không thể chứa sinh vật sống); Phong tỏa không gian; Dịch chuyển tức thời. (Các khả năng khác chờ phát triển)
Thiên phú bẩm sinh: [Bùa chú uy lực][Thần xạ thủ][Thiên thần may mắn]
Thấy cấp độ thức tỉnh không phải là cấp E thấp nhất, lại còn thêm thiên phú bẩm sinh [Thiên thần may mắn].
Tống Lạc bớt buồn ngủ đi đôi chút.
[Thiên thần may mắn]: Bất kể cô làm gì, may mắn sẽ luôn mỉm cười với cô.
“...”
Cô khen hệ thống một câu đầy ẩn ý.
Lúc này, hệ thống cũng thẳng lưng, ưỡn ngực.
Tự dưng thấy ký chủ cũng đáng yêu.
Không phải dễ thỏa mãn lắm sao.
—— Có thể thấy được, việc nó linh hoạt thêm vào một [Thiên thần may mắn] là rất sáng suốt!
Còn về sau nếu ký chủ phát hiện ra thiên phú này vô dụng...
Hoàn toàn không cần lo lắng~
Dù sao thì vận may cũng là thứ huyền học.
Chắc chắn sẽ không nghi ngờ đến nó.
Ngay giây tiếp theo.
Tống Lạc cười lạnh: “Khá chu đáo đấy, biết thêm một [Thiên thần may mắn] để dỗ tôi vui.”
Hệ thống: “!!!”
... Giọng điệu này.
Cô đã phát hiện ra rồi!
Nhưng làm sao cô biết được là giả!?
Cho đến khi Tống Lạc ngủ, nó vẫn không hiểu cô đã phát hiện ra bằng cách nào.
Hệ thống buồn bã nghĩ:
Thôi, sau này không làm mấy trò vặt vãnh này nữa.
Không lừa được cô đâu QAQ
*
Khoảng bảy giờ sáng mỗi ngày, Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu đều thức dậy.
Người trước làm bữa sáng, người sau phụ giúp.
Thực ra Hồ Linh Linh không cần anh ta giúp.
Nhưng Ninh Tử Thu hiểu rõ mình là người có thực lực thấp nhất trong ba người, đóng góp ít nhất, không làm gì thì trong lòng không yên.
Ninh Tử Thu dọn dẹp xong đi ra khỏi phòng ngủ.
Thấy có người ngồi trên ghế sofa phòng khách, anh ta theo bản năng nghĩ là Hồ Linh Linh.
“Lớp trưởng, tôi có một ý tưởng, nếu... Lạc Thần!?”
Giọng anh ta đột ngột thay đổi một trăm tám mươi độ, kinh ngạc đến mức chân loạng choạng suýt ngã.
Ninh Tử Thu vô thức nhìn lên đồng hồ treo trên tường.
7:05 sáng
Từ trước đến nay, Tống Lạc chưa bao giờ xuống tầng trước 8 giờ sáng.
Đặc biệt là sau khi trời trở lạnh, Hồ Linh Linh còn mang bữa sáng lên tận phòng cho cô.
Nếu không phải máy chiếu và phòng chơi game đều ở tầng một, có lẽ cô sẽ không rời khỏi ổ cả ngày.
Sắc mặt Ninh Tử Thu nghiêm lại.
Có thể khiến Tống Lạc xuống tầng sớm như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng mà họ không biết.
Theo lời Hồ Linh Linh, nhìn thấy Tống Lạc ngày nào cũng nhàn nhã như vậy, cô ấy sẽ thấy yên tâm.
Bởi vì - điều đó chứng tỏ mọi chuyện đều ổn.
Tống Lạc chính là kim chỉ nam trong lòng hai thiếu niên.
Là thần của họ.
Kết quả là cây kim chỉ nam này đột nhiên không ngủ nướng mà dậy sớm!
Điều này thậm chí còn khiến người ta hoảng sợ hơn cả việc thiếu thức ăn!
Tống Lạc thoải mái cuộn mình trên ghế sofa, nghe thấy giọng Ninh Tử Thu, cô hơi ngẩng cằm, giọng lười biếng: “Đến đây.”
Hệ thống: Giống như gọi mèo con ch.ó con vậy.
Ninh Tử Thu vội vàng đi tới.
“Đứng đó, đừng nhúc nhích.”
Anh ta lập tức đứng im, có chút căng thẳng đẩy đẩy gọng kính.
Nghe cô nói: “Đừng căng thẳng, tôi thử nghiệm một chút, có thể sẽ hơi khó chịu.”
Ninh Tử Thu muốn hỏi cô thử nghiệm cái gì nhưng lại nhịn.
Những ngón tay buông thõng bên hông vô thức nắm chặt gấu quần, nhịp tim đập nhanh hơn vì lo lắng.
Đột nhiên, anh ta cảm thấy mọi thứ xung quanh đều đông cứng lại.
Suy nghĩ vẫn rõ ràng nhưng không thể giơ tay vẫy một cái hay bước một bước.
Còn Tống Lạc trong tầm mắt của anh ta, thân hình trở nên mơ hồ méo mó.
Trong lòng anh ta đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả.
Rất khó để diễn tả, giống như bản thân bị không gian này cô lập vậy.
May thay, cảm giác này dường như chỉ thoáng qua, tầm nhìn không còn mơ hồ méo mó nữa, cơ thể có thể cử động.
Anh ta nghe thấy Tống Lạc nói một cách không vui: “Phạm vi phong tỏa không gian hai mét, chỉ duy trì được ba giây, rác rưởi.”
Ninh Tử Thu nhận ra rằng cô vừa thử nghiệm năng lực của mình.
Ngay sau đó, Tống Lạc đột nhiên đứng dậy, trực tiếp dịch chuyển đến trước mặt anh ta.
“!”
Hơi thở của Ninh Tử Thu lập tức nghẹn lại.
Anh ta và Tống Lạc cách nhau hai mét, ở giữa còn có một chiếc bàn trà.
Chưa kịp phản ứng, anh ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cơ thể không nhúc nhích nhưng người đã ở cách đó ba mét.
Tống Lạc rút tay đang đặt trên vai anh ta về.
Giây tiếp theo, cô xuất hiện trước cửa phòng Hồ Linh Linh.
Hồ Linh Linh vừa mở cửa, bất ngờ nhìn thấy Tống Lạc, chưa kịp hét lên, trước mắt tối sầm, eo bị siết chặt, cô ấy đột nhiên đứng trước cửa bếp.
Tay Tống Lạc vẫn vòng quanh eo cô ấy.
Hồ Linh Linh:
Là cô ấy hoa mắt hay cô ấy không tỉnh táo?
Còn nữa…
Lạc Thần ôm cô ấy!!!
Hồ Linh Linh đầu óc quay cuồng.
Trong một lúc không biết nên chú ý đến việc mình vừa dịch chuyển tức thời, hay nên phấn khích vì được Tống Lạc ôm eo.
Thử nghiệm của Tống Lạc đã kết thúc.
Hệ thống tính toán kết quả cho cô:
Mang theo một người, bất kể nặng bao nhiêu, khoảng cách dịch chuyển tức thời giới hạn là ba mét.