Chương 76
Vì vậy, khi Quý Từ Vô từ trong quan tài ra ngoài mà chưa hiểu rõ tình hình, định dùng cách đăng ký để thuê người tuyển dụng——chính là Tống Lạc——giết chính mình thì Tống Lạc đã không chút do dự mà ra tay.
Lý do không bóp cò ngay lập tức.
Không phải vì mềm lòng.
Mà là vì địa vị của đối phương trong sách không thua gì nam nữ chính, g.i.ế.c anh thế giới này sẽ sụp đổ mất.
Nếu như trước khi xây lâu đài, cô sẽ không chút do dự bóp cò, thế giới có sụp đổ hay không không nằm trong phạm vi cô cân nhắc.
Điểm mấu chốt là cô bận rộn từ chiều đến giờ, chỉ để xây lâu đài.
Một viên đạn kết liễu mạng sống của Quý Từ Vô, thế giới sụp đổ.
Công sức bấy lâu nay của cô chẳng phải đổ sông đổ biển sao?
Tống Lạc làm việc tùy hứng.
Nhưng một khi cô để tâm đến chuyện gì đó, dám có ai làm ra hành vi bất lợi cho chuyện đó.
Cô không chỉ so đo từng li từng tí, thậm chí còn trả thù gấp đôi làm ra những hành động mà người khác hoàn toàn không thể lường trước và tưởng tượng ra.
Chính vì lý do này, Tống Lạc mới phải đè nén sát ý.
Không g.i.ế.c được người, đối với cô mà nói, thật sự quá ức chế.
Cô không vui, đương nhiên sẽ khiến
người khác không vui hơn.
Tống Lạc di chuyển nòng súng, nhắm vào vai Quý Từ Vô.
Bùm-
Tiếng s.ú.n.g vang lên trong khu rừng rậm yên tĩnh tạo nên tiếng vọng xa xăm.
Cùng với tiếng s.ú.n.g vang lên còn có tiếng hét của hệ thống.
Nó như bị trúng vi-rút, dữ liệu hỗn loạn, nếu có cơ thể người, chắc chắn bây giờ nó đã đổ mồ hôi lạnh toàn thân-
Cô thực sự nổ s.ú.n.g rồi, a a a a!!!
Tống Lạc: “Câm miệng.”
Hệ thống không thể câm miệng!
Đầu người dù cứng đến đâu cũng không thể ngăn được viên đạn xuyên vào từ cự ly gần, đầu Quý Từ Vô chỉ có thể giống như quả dưa hấu rơi từ trên cao xuống rồi vỡ tan.
Mạng anh có cứng đến đâu, hào quang phản diện có mạnh đến đâu, cũng không thể... Đợi đã, cô nổ s.ú.n.g không nhắm vào đầu?
Tiếng hét của hệ thống đột ngột dừng lại.
Nó trừng mắt nhìn chằm chằm vào vai Quý Từ Vô, trái tim nhỏ đập thình thịch từ từ hạ xuống.
Là vai.
Thế thì không sao.
Vị trí này người thường trúng đạn cũng chưa chắc đã sao, huống chi là Quý Từ Vô.
Nó thở phào nhẹ nhõm.
Thậm chí còn cảm thấy có chút may mắn.
Tống Lạc đột nhiên nói: “Không đúng."
Hệ thống: “...Hả?”
Tống Lạc: “Cảm giác không đúng.”
Hệ thống: “”
Cô nổ s.ú.n.g vào vai người ta, còn nói cảm giác không đúng?
Có phải vì vai không cứng bằng đầu, cô b.ắ.n không đã không?
Giây tiếp theo, Tống Lạc lại b.ắ.n một phát nữa.
Hệ thống sửng sốt.
Nó đột nhiên hiểu ra điểm “Không đúng.” mà ký chủ nói.
Từ khi Quý Từ Vô bị đập ngã đến giờ vẫn không phát ra một tiếng động nào, điều này cũng có thể giải thích là phản diện lớn mà bị đập dễ dàng như vậy, mất mặt quá, không tiện lên tiếng.
Nhưng cơ thể anh không hề nhúc nhích.
Cơ thể người bị giẫm xuống đất, dù có bình tĩnh đến đâu, một phát s.ú.n.g trúng vai chắc chắn sẽ khiến cơ thể rung lên nhẹ.
Đây là phản ứng bản năng.
Nhưng Quý Từ Vô dưới họng s.ú.n.g của Tống Lạc lại như khúc gỗ.
Viên đạn chui vào cơ thể nổ tung tạo thành một vết thương nhỏ nhưng không có chút m.á.u nào tràn ra, thậm chí cũng không phải là m.á.u thịt, mà là—
Mùn cưa!
Mùn cưa?!
Hệ thống nhìn kỹ.
Thật sự là mùn cưa.
Nói cách khác, Quý Từ Vô mà Tống Lạc giẫm dưới chân, thực ra là một con rối gỗ
Tống Lạc đá ngã “Quý Từ Vô.”
Quả nhiên là một khuôn mặt gỗ cứng đờ, bị bùn đất bám đầy nhưng khóe miệng lại nhếch lên một cách kỳ lạ, như đang cười nhạo cô.
"..."
Tống Lạc từ từ ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc đó, khí chất hờ hững của cô đã thay đổi.
Hệ thống run rẩy dữ dội.
Con rối gỗ trên mặt đất bị một lực không gian vô hình cắt thành vô số mảnh, rơi vãi khắp nơi.
Hai hàng chữ treo trên bầu trời vặn vẹo tụ lại thành một tia chớp to bằng cánh tay trẻ sơ sinh, thẳng tắp rơi xuống, ngoan ngoãn quấn quanh người cô.
Không khí lạnh lẽo tê dại đó là do sấm sét mang lại.
Đầu ngón tay lướt qua, tia chớp lao thẳng đến một khu vực trống nào đó.
Truyền đến d.a.o động bất thường.
Hệ thống lúc này mới phát hiện ra khu vực đó bị bóp méo.
Nhưng mà lúc nãy nó lại không quét ra.
Thân hình Quý Từ Vô từ từ hiện ra, toàn thân anh bị bao phủ bởi những tia chớp chói mắt.
Hệ thống thấy anh đang hấp thụ!
Đúng rồi, Quý Từ Vô có thể hấp thụ sức mạnh của sấm sét.
- Khi Tống Lạc thức tỉnh, cơ thể cô suýt bị sức mạnh sấm sét thừa thãi làm căng ra, cô còn không muốn cho Quý Từ Vô.
Vậy hành động này của cô là...?
Nó nghe thấy Tống Lạc khẽ cười.
Cơ thể Quý Từ Vô cứng đờ.
Khuôn mặt vốn đã tái nhợt lại càng trắng thêm vài phần, thân hình gầy gò dường như đang chịu đựng một nỗi đau đớn tột cùng.
Cơ thể anh lẽ ra phải nuốt chửng luồng sấm sét này, biến thành năng lượng nuôi dưỡng anh.
Nhưng trong tia chớp lại có thêm một số thứ khác!
Quý Từ Vô bất đắc dĩ phải ép luồng sấm sét này ra khỏi cơ thể.
Vung về phía sau, một mảng lớn cây cối bị tai họa từ trên trời giáng xuống, cháy đen gãy đổ.
Đôi mắt đen láy của anh thờ ơ nhìn Tống Lạc, ngay khi hệ thống tưởng anh sẽ nói gì đó thì trong tay Quý Từ Vô cũng xuất hiện một khẩu súng.
Nó không phát ra bất kỳ tiếng động nào, viên đạn thoát khỏi nòng, xoay tròn lao thẳng về phía Tống Lạc.
Hệ thống:!!!
Có thể lấy ra đồ vật từ hư không, Quý Từ Vô đồng thời cũng là hệ không gian sao?!
Quý Từ Vô đã rất lâu không cảm nhận được cảm xúc tức giận.
Nhưng lần này lại cảm nhận được một cách chân thực.
Anh như một người ngoài cuộc phân tích cảm xúc tức giận này.
Rút ra được đáp án:
- Cảm xúc tức giận này pha trộn sự bực bội vì bị trêu đùa, bị xúc phạm, bị sỉ nhục và sự xấu hổ vì anh nghi ngờ đôi mắt và khả năng phán đoán của mình.
Kể từ khi bác sĩ tuyên bố anh mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội và rối loạn nhân cách ranh giới, thế giới trước mắt anh chỉ toàn hoang tàn và u ám.
Anh bị thương nặng nằm trong quan tài, mục đích là để chữa thương.
Và khi đó anh đã chôn quan tài xuống lòng đất để tránh bị thây ma hoặc quái vật phát hiện ra.
Tuy nhiên, không biết chuyện gì đã xảy ra, chiếc quan tài đựng Quý Từ Vô đã chạy ra khỏi lòng đất.
- Có lẽ vì dưới lòng đất thiếu oxy, trong lúc hôn mê, cơ thể anh không hấp thụ được thêm oxy nữa nên đã có phản ứng bản năng.
Bàn tay không cầm s.ú.n.g của Tống Lạc hơi nâng lên.