Chương 100
Cắn làm sao được mà cắn, cậu cũng không phải bánh bao thịt...
Sau khi đàng hoàng cự tuyệt Bạch Thời Viên, ngồi thêm một lát Lâm Mạc phải về nhà.
"A Viên, bye bye."
Bạch Thời Viên nhìn bóng dáng cậu biến mất trong thang máy mới quay lại mở cửa xe.
"Bạch tiên sinh, nói chuyện một chút?" Trọng Nính đột nhiên xuất hiện từ đâu.
Bạch Thời Viên hơi nhíu mi, không từ chối.
...
Địa điểm cũ, thành phần tham dự nhiều thêm một người.
Bạch Thời Viên chậm rãi tiêu hóa lượng thông tin vừa tiếp thu, sắc mặt không quá tốt, bàn tay trái đeo găng chống đầu, một hồi sau nói: "Vết bớt...!Tôi quả thực có, ở ngực."
Mạnh Kỷ Nhung đưa hắn chiếc bút, cười nói: "Lột đồ, để tôi vẽ lại."
"..."
Cài xong cúc áo, Bạch Thời Viên nhìn hình vẽ miếng ngọc bội chỉ còn khuyết một mảnh cuối cùng, ngữ khí hơi trầm thấp: "Còn thiếu một người...!Có lẽ là Thuần Vu Nghiệp chăng?"
Quan sát thái độ thân mật của Lâm Mạc đối với hắn ta, 9 phần 10 là đúng.
Trạm Văn Sương nghe thấy gật đầu: "Hẳn là người này."
Trọng Nính: "Tìm cơ hội mời anh ta tới đây được không?"
Bạch Thời Viên: "Không, tạm thời đừng nói cho anh ta biết."
"Vì sao?" Giải Chước ngồi gác chân, tay chống đầu lười biếng nói.
Bạch Thời Viên liếc hắn một cái, không hiểu vì sao có cảm giác người này và Thuần Vu Nghiệp khá giống nhau, nhưng Giải Chước là kẻ biến thái lộ rõ, còn Thuần Vu Nghiệp lại rất biết cách che giấu bản chất.
"Tôi nghe nói Thuần Vu Nghiệp đã định hôn sự với Lâm gia, anh ta có lẽ sẽ kết hôn với Lâm Khởi Á."
Chỉ một câu nói lại thu hút ánh mắt của toàn bộ người trong phòng.
Lệ Trì cười xùy: "Vậy thì khai trừ anh ta, ít đi một người càng đỡ cạnh tranh."
Nói đến đây, Lệ Trì bất mãn bĩu môi: "Đội trưởng Đường cũng thật là cứng nhắc, đi gặp Mạc Mạc còn phải chia lịch."
Mỗi ngày đều bị giới hạn thời gian, căn bản không đủ thỏa mãn.
Hắn muốn độc chiếm Mạc Mạc!
Mạnh Kỷ Nhung cười cười: "Lệ tiên sinh nếu phá vỡ quy tắc liền khai trừ cả anh."
Lệ Trì hừ một tiếng, rốt cuộc không nói nữa.
Tịch Tấn Khiêm: "Nếu Thuần Vu Nghiệp cùng Lâm Khởi Á kết hôn vậy thì tạm thời quan sát tình hình đã, nếu anh ta đưa ra quyết định sai lầm, chúng ta càng có lý do để động thủ."
"Đúng vậy." Giải Chước nheo mắt, cười gõ ngón tay lên mặt bàn "Vậy tìm cách gây khó dễ anh ta trước."
Đường Diễn Sơ: "Không được làm gì quá đáng, sẽ khiến Tiểu Mạc thương tâm."
"Đương nhiên, điểm này đội trưởng yên tâm."
Đường Diễn Sơ gật đầu: "Hôm nay tạm thời đến đây thôi."
Hắn không có ý ngăn cản Giải Chước đi tìm Thuần Vu Nghiệp.
...
Thuần Vu Nghiệp gần đây tâm tình bức bối, Lâm Mạc không thấy xuất hiện tại bệnh viện, đã hai ba ngày không gặp nhau.
Ngoài ra, trưởng bối trong nhà ban đầu quyết định để thời gian cho hắn và Lâm tiểu thư bồi dưỡng tình cảm, hiện tại đột nhiên gây áp lực, yêu cầu hắn phải thường xuyên gặp Lâm Khởi Á.
Hắn điều tr.a một chút, phát hiện xưởng thuốc của Thuần Vu gia gặp vấn đề, vốn xoay vòng không đủ, càng tiếp tục đầu tư càng thâm hụt nặng nề, kết giao với Lâm gia chính là biện pháp duy nhất.
Cũng chỉ có một mình Thuần Vu Nghiệp là người phù hợp cho mối hôn sự này.
Những người khác hoặc là không chịu nổi áp lực nặng nề nên thoát ly gia tộc, hoặc là một lòng dốc sức cho nền Y học mặc kệ sự đời, nếu không các vị trưởng bối cũng không cần ép Thuần Vu Nghiệp quá mức.
Thuần Vu Nghiệp là người lãnh đạm, cho dù người đối diện là người thân cũng chỉ đối xử tốt hơn so với người lạ một chút mà thôi.
Nói đúng ra, cho dù Thuần Vu gia xuống dốc cũng không ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn.
Chuyện liên hôn với Lâm gia hắn căn bản không để trong lòng, trước kia hắn mặc kệ nước chảy bèo trôi, tùy ý để trưởng bối trong nhà sắp xếp, bởi vì hắn vốn không để tâm bất cứ điều gì.
Hiện tại hắn đã khác xưa.
Đã có người mà hắn để ý.
edit bihyuner.
beta jinhua259
Thuần Vu Nghiệp gọi điện cho Lâm Khởi Á: "Lâm tiểu thư, chúng ta hẹn gặp nói chuyện."
Bên kia, Lệ Trì gõ phím thoăn thoắt sau đó dừng lại, xoay cái ghế một vòng, đạp chân trượt qua lại nói: "Đã xong, Thuần Vu Nghiệp ngày mai hẹn gặp Lâm Khởi Á lúc hai giờ chiều tại quảng trường Long Nguyên."
Giải Chước lắc lắc ly rượu trong tay, vẻ mặt có chút hưng phấn biến thái: "Hai giờ chiều mai vừa vặn là lịch của tôi, tôi sẽ hẹn Mạc bảo ra ngoài."
Lệ Trì: "Tôi cũng đi."
Giải Chước liếc hắn: "Tôi không phải kẻ ăn cháo đá bát, anh đi cùng cũng được, khi nào đến lịch của anh thì cho tôi tham gia với."
Trao đổi công bằng.
Lệ Trì cảm thấy sự hy sinh này là đáng giá, hắn gật đầu đồng ý.
Hôm sau, hai người đưa theo Lâm Mạc tới quảng trường Long Nguyên.
Dọc đường Lâm Mạc hồ nghi hỏi: "Đi đâu đây?"
"Đi ăn bữa cơm thôi, Mạc bảo bối." Giải Chước cười nói.
Lâm Mạc hoang mang đảo mắt qua lại hai kẻ trước mặt: "Cả A Trì đi cùng?"
Lệ Trì ủy khuất: "Em không muốn tôi đi cùng sao?"
"..."
Không phải, chỉ là...!Hai người các anh từ khi nào biến thành mối quan hệ có thể cùng nhau ngồi ăn cơm?
Bước vào nhà hàng, hai người cũng vô cùng thoải mái, thậm chí còn trò chuyện vui vẻ, thái độ thân thiện.
Lâm Mạc trợn mắt hoang mang.
"Các anh...?" Có phải đang gạt tôi chuyện gì không?
Chưa dứt lời, cửa nhà hàng mở ra, Thuần Vu Nghiệp và Lâm Khởi Á sánh bước tiến vào.
Lâm Mạc sửng sốt, lập tức nhớ lại ngày hôm đó ở bệnh viện, A Nghiệp hình như đã hẹn với Lâm Khởi Á sẽ nói chuyện sau.
Giải Chước đột nhiên nói: "Hôm qua nghe tin Thuần Vu gia và Lâm gia đã định xong thời gian tổ chức hôn lễ, không ngờ hôm nay lại gặp được hai người họ...!Lệ Trì, có muốn sang chúc mừng một câu không?"
Lệ Trì: "Không nên quấy rầy đôi vợ chồng sắp cưới nhà người ta."
Giải Chước cười tủm tỉm: "Tôi nghĩ bác sỹ Thuần Vu sẽ không để ý đâu, chúng ta chỉ sang gửi lời chúc phúc cho anh ta, cũng đâu phải đi chia rẽ tình cảm của ai."
Câu cuối cố tình nhấn mạnh từng chữ.
Lệ Trì: "Anh nói cũng đúng."
Lâm Mạc phồng má, tâm tình bắt đầu đi xuống.
Đương nhiên cậu tin tưởng A Nghiệp, nhưng thấy hắn cùng Lâm Khởi Á tới đây ăn cơm, lại nghe những lời bàn luận kia sao có thể vui vẻ bình tĩnh như thường được nữa.
Thấy hai người đi cùng làm bộ muốn đứng lên, Lâm Mạc mỗi tay đè lại một người: "Không được đi."
"Vì sao?" Lệ Trì làm bộ nghi hoặc chớp chớp mi.
Lâm Mạc nghẹn nửa ngày, cuối cùng phun ra một câu: "Quấy rầy đôi...!nhà người ta...!khụ khụ, sẽ bị sét đánh đấy!"
"Đôi gì cơ? Vợ chồng sắp cưới?" Giải Chước cố tình bổ sung cụm từ mà Lâm Mạc lược bỏ.
Lâm Mạc siết chặt tay ghế, muốn đánh nhau rồi đấy!
Cũng may, hai người kia nhận thức được nguy hiểm, Lâm Mạc đã nói như vậy bọn họ liền ngồi xuống, không đề cập tới chuyện "đi chúc phúc" nữa.
Vẫn chưa dừng lại, khi Lâm Mạc âm thầm nghiến răng quan sát Thuần Vu Nghiệp và Lâm Khởi Á, Giải Chước nói muốn đi WC một chuyến, sau khi trở về liền liếc mắt ra hiệu cho Lệ Trì.
Ngay sau đó, Lâm Mạc nhìn thấy 4, 5 nhân viên phục vụ xuất hiện bên kia, có nhạc công cầm đàn violin, có người mang theo hoa hồng tươi và các loại lễ vật đi về phía bàn của Thuần Vu Nghiệp.
Một cậu phục vụ lớn tiếng thu hút sự chú ý của toàn bộ khách ăn trong tiệm: "Hôm nay, là ngày đầu tiên Thuần Vu tiên sinh kết giao với Lâm tiểu thư, người có tình sẽ về bên nhau, chúc hai vị tình cảm mặn nồng, trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long, thiên trường địa cửu."
Nói xong, toàn bộ khách ăn đứng lên vỗ tay nồng nhiệt.
Lâm Mạc: "..."
Tiếng đàn violin tao nhã cất lên, giai điệu dịu dàng lãng mạn, bó hoa hồng tinh xảo, những người trẻ tuổi xuýt xoa ngưỡng mộ, những người trung niên gật gù chúc phúc...
Lâm Mạc dùng sức hung hăng chọc cái dĩa lên mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi lầm bầm: "Cẩu nam nhân, anh xong đời rồi, anh ch.ết với tôi..."
Giải Chước nhướng mày, Lệ Trì cười nhạt.
Khi Lâm Mạc quay đầu lại, bọn họ lập tức khôi phục bình thường.
Không chỉ như vậy, Giải Chước dùng vẻ mặt lo lắng nói: "Mạc Mạc, em làm sao vậy? Sắc mặt kém quá?"
Lệ Trì: "Mạc Mạc, có phải thân thể không thoải mái? Hay là chúng ta về trước?"
"Về!" Lâm Mạc nhìn thẳng mặt bọn họ.
Giải Chước và Lệ Trì bị trừng có chút chột dạ, sau đó bình tĩnh lại.
Mạc Mạc không biết bọn họ đã tìm ra bí mật những vết bớt, càng không thể đoán được màn náo nhiệt hôm nay là do bọn họ hợp lực khởi xướng nhằm vào Thuần Vu Nghiệp.
Cứ như vậy tự trấn an bản thân, hai người yên tâm ngồi thẳng lại.
Vẻ mặt tươi cười của Thuần Vu Nghiệp đã sắp không duy trì nổi, hắn miễn cưỡng nghe xong khúc nhạc, vốn tưởng rằng vụ này do Lâm Khởi Á bày trò nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô ta không hề giả trân.
Chờ tiếng đàn violin dừng lại, hắn dò hỏi nhóm phục vụ.
Người quản lý kinh ngạc: "Không phải do ngài đặt dịch vụ này sao?"
"Tôi không đặt."
"Kỳ quái, nhưng người gọi đến nói tên là Thuần Vu tiên sinh, vừa rồi cũng có người chỉ định chúng tôi đến bàn này..."
Thuần Vu Nghiệp: "Có người chỉ định các anh?"
"Đúng vậy."
"Ai?"
Quản lý nhìn xung quanh nhà hàng, tựa hồ đang cố nhớ lại.
Sau đó anh ta đột nhiên nhìn ra cửa, ánh mắt rực sáng nói: "Chính là vị tiên sinh kia!"
Thuần Vu Nghiệp lập tức quay đầu nhìn.
Lúc này Lâm Mạc và Lệ Trì đã bước ra ngoài cửa, Giải Chước đi sau cùng.
Như cảm nhận được có gì đó găm sau lưng, Giải Chước quay đầu nhìn Thuần Vu Nghiệp.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Giải Chước câu lên khóe miệng, hai ngón tay khép lại làm động tác chào trên trán, dùng khẩu hình nói hai chữ: quà tặng.
*Mọi người ghép cái biểu cảm của sếp và động tác tay của B A4 là sẽ thấy cái hành động này nó ngả ngớn như nào =))))
Lập tức xoay người rời đi.
Giải Chước nổi tiếng trong giới thương nhân, Thuần Vu Nghiệp đương nhiên nhận ra hắn.
Lúc này mặc dù nhìn thấy người quen nhưng hắn hoàn toàn không rõ mục đích của Giải Chước hôm nay.
"Xin lỗi, tôi đi trước." Thuần Vu Nghiệp nói với Lâm Khởi Á.
Cô ta gật đầu.
Thuần Vu Nghiệp bước nhanh đuổi theo.
Người phục vụ có chút xấu hổ, anh ta nhận ra sự tình hôm nay hình như là hiểu lầm liền nhã nhặn cúi đầu với một trong hai nhân vật chính: "Tiểu thư, hôm nay..."
Anh ta vốn định an ủi cô gái, lại thấy người kia không hề có nửa điểm khổ sở, ngược lại khuôn mặt xinh đẹp tươi cười như không hề để ý, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt kia là ý vị sâu xa.
Thâm ý của cô ta khiến cho người phục vụ bất giác rùng mình, không dám nhiều lời nữa, cúi đầu rút lui.
Thuần Vu Nghiệp đuổi theo ra ngoài nhà hàng, ở bãi đỗ xe không tìm ra Giải Chước nhưng bất ngờ nhìn thấy thân ảnh Lâm Mạc.
Lâm Mạc chống nạnh đứng thẳng, trên mặt có điểm tức giận, hai má bánh bao hơi nhiễm đỏ, thoạt nhìn muốn cắn xuống.
Một người đứng phía sau lười biếng tựa vào vai cậu, tuy rằng chỉ một lúc sau đã bị Lâm Mạc phũ phàng đẩy ra nhưng cũng đủ khiến cho người qua đường nhận ra tư thái thân mật của bọn họ.
Một lát sau, Giải Chước lái xe tới, hai người lên xe.
Thuần Vu Nghiệp đứng tại chỗ thật lâu, đột nhiên nhớ lại câu nói của Lâm Mạc
- --Em thích cả hai người a.
Đại khái...!không chỉ là hai người đi?.