Chương 15: Tự sướng
Editor: Shandy - Em gái nhỏ trẹo lưỡi vì cà khịa hộ tác giả
Bàn luận với nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ, Lâm Nhan suy xét đến việc mọi người trong nhóm đều không phải là diễn viên chuyên nghiệp, lại gọi điện thoại cho Tiêu Bạch để anh tìm giáo viên chuyên môn ở buổi thử vai mấy hôm trước gấp gáp huấn luyện cho bọn họ.
Tiêu Bạch đưa bốn người họ thông tin về lớp huấn luyện, gửi địa chỉ và thời khóa biểu, rồi để Lâm Nhan thông báo cho bọn họ nếu có rảnh thì tranh thủ đi học.
Tiêu Bạch cân nhắc đầy đủ, tự nhiên giúp bớt việc, cô thông báo một tiếng trong group chat rồi vào thư phòng đi in tiểu thuyết.
Cả buổi chiều cô nghiêm túc làm người đẹp đọc sách trên giường, cảm xúc lên xuống theo số phận của nhân vật trong tiểu thuyết, tự mình nhập vai hoàn toàn, lúc khóc, lúc cười, lúc phẫn nộ, lúc lại giận dữ...
Có lẽ bởi vì chính mình cũng xuyên sách cho nên cô cảm thấy nhân vật trong tiểu thuyết đều vô cùng sống động.
Xem xong kết thúc tiểu thuyết, cô có cảm giác mọi thứ tựa như một giấc mộng phù du, như thể cô tận mắt chứng kiến nhân vật chính trải qua từng nốt thăng trầm của cuộc sống.
Đến lúc dì Lưu lên báo cho cô rằng cơm đã sắp xong xuôi rồi, cô vẫn còn hoảng hốt ôm một chồng giấy dày, đi rửa mặt rồi mới xuống dưới nhà.
Khi nhìn thấy trên bàn ăn tự dưng thêm một bóng người, cô giật mình sửng sốt, "Sao anh đã ở đây rồi?"
"Hai vợ chồng cùng nhau ăn tối không phải là chuyện bình thường sao?"
Ánh mắt Tạ Phong Trần bình tĩnh lại để ý thấy mắt cô dường như vẫn còn một tầng hơi nước, còn có chút đỏ, dường như đã khóc rất lâu.
Khóe miệng cô co lại, dù cô chấp nhận việc anh đến ở biệt thự nhưng không ngờ lại phải ăn chung bữa ăn cơm với anh nữa.
Chuyện không đoán trước được khiến cô có chút không quen, chỉ có thể không ngừng ra lệnh cho mình phải bình tĩnh, phải tỉnh táo, đợi đến khi ông cụ Tạ phẫu thuật là được giải phóng rồi.
Cô ép sự không tình nguyện trong lòng xuống, "Được rồi, ăn cơm thôi!"
Cô ngồi xuống chỗ đối diện anh, cầm chén đũa chuẩn bị ăn.
Tạ Phong Trần dường như không nghĩ cô lại dễ nói chuyện như vậy, không nhịn được liếc cô thêm một cái, ánh mắt u ám không rõ, "Không muốn tôi chuyển đến nên trốn trong nhà khóc nhè rồi à?"
Tay cầm đũa của cô vô thức siết chặt lại, nhíu mày nhìn tên đàn ông thối tự cho mình là đúng, giọng điệu lạnh nhạt, "Trí tưởng tượng của anh phong phú quá rồi đấy, làm sao tôi có thể khóc vì anh, nhàm chán!"
"Cố gắng chịu đựng một chút, sẽ không quá lâu đâu." Tạ Phong Trần chẳng ừ hử gì cả, chỉ có lòng nhắc nhở cô một câu.
"Được." Giọng cô có chút nặng nề, vùi đầu vào ăn cơm, trong đầu lại nghĩ đến một chuyện khác.
Ban ngày cô bị Hàn Phỉ Phỉ khiêu khích, đã đồng ý sẽ đi tiệc sinh nhật ông cụ Hàn mất rồi. Giờ anh đang ở trước mặt ngược lại là cơ hội tốt để cô nhắc đến chuyện này.
Chỉ có điều là anh sẽ đồng ý đi với cô sao?
Trực giác Lâm Nhan mách bảo cô đây là chuyện không thể nào, nguyên chủ kết hôn với Tạ Phong Trần hai năm trời, trong cái giới này là bí mật công khai nhưng tất cả mọi người đều giống như tự ngầm hiểu với nhau phải nói năng thận trọng về cuộc hôn nhân của hai người, bởi anh chưa bao giờ công khai thừa nhận cô, lại càng chưa từng dẫn cô đi tham gia bất cứ một sự kiện chính thức nào.
Bây giờ ly hôn rồi, làm sao anh có thể chấp nhận đi cùng cô tới dự tiệc cơ chứ?
Lâm Nhan có chút đau đầu, sớm biết như vậy cô đã kìm nén sự tức giận và bất mãn chứ không nên nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay trong group chat cô nói ẩu nói tả chính mình và Tạ Phong Trần vợ chồng ân ái lại còn bị Hàn Phỉ Phỉ khích bác khiến cô đồng ý đi tiệc sinh nhật của ông cụ Hàn, công khai thẳng thừng với mọi người trong nhóm là cuối tuần hãy đợi hai bọn họ.
Nghĩ đến việc này, cô chợt cảm thấy đồ ăn trong chén đều không còn ngon lành gì nữa, lại nhìn sang người đàn ông phía đối diện tao nhã từ tốn, lông mày thanh tú tự nhiên chau lại, trong mắt để lộ ra sự oán giận không kiềm chế được.
"Tôi có đẹp trai không?" Tạ Phong Trần cười lạnh, giọng điệu lười biếng lại kỳ quái, mắt hoa đào nhếch lên đặc biệt hấp dẫn người khác.
Lâm Nhan ngơ ngác, chăm chú quan sát mặt anh, thành thật gật đầu, "Rất đẹp!"
"Cô thích tôi ư?" Người đàn ông nhếch lông mày, mỉm cười hỏi.
"Tự sướng cũng có mức độ thôi nhé, tôi không có nông cạn như vậy đâu." Lâm Nhan ngơ ngác về lại cấu hình bình thường, tức giận mỉa mai.
"Vậy cô lác mắt nhìn tôi làm cái gì?" Tạ Phong Trần khẽ tựa vào ghế, ngữ khí lười biếng, dường như nổi lên hứng thú với việc này.
"Có phải anh hiểu nhầm cụm từ lác mắt rồi hay không?" Lâm Nhan cảm thấy tức cười, ngón tay chỉ vào mắt mình hỏi lại, "Chẳng lẽ anh không nhận ra, tôi vô cùng, vô cùng không chào đón anh hay sao?"
"Vậy à? Vậy đêm đó ai say khướt vừa ôm vừa hôn, vừa hôn lại vừa cắn tôi, còn hỏi tôi tại sao lại nhìn đẹp mắt như vậy? Nhìn liếc một cái là không đứng vững được, muốn ngủ cùng?" Anh đùa giỡn cười cợt, con ngươi híp lại, nhàn nhạt mở miệng.
Trong nháy mắt, Lâm Nhan cảm thấy mình bị sét đánh ngang tai, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tựa như cái đĩa màu sắc sặc sỡ.
Cô muốn điên luôn, bởi nghe theo tiếng nói trầm thấp cuốn hút của anh mà trong đầu không khống chế được hiện ra hình ảnh rất gì và này nọ.
Trong giấc mơ đêm đó, dường như cô đã thật sự nói những lời không biết xấu hổ này, hoàn toàn bị tên đàn ông thối chỉ được cái vẻ bề ngoài này mê hoặc, ra sức chòng ghẹo quyến rũ anh.
Cô nói chuyện vốn đã không thèm kiêng dè gì rồi, ở trong mơ tất nhiên lại càng to gan hơn, mịa nó ai biết được đêm đó lại không phải mơ mà là xuyên sách cơ chứ.
Cô mà biết mộng đẹp trở thành sự thật, chắc chắn cô sẽ trói tay trói chân mình lại, tình nguyện cả đời không đi trêu chọc đàn ông cũng chẳng thèm đi chấm ʍút̼ tên thối tha này tí nào luôn.
Hiện tại bị người ta nắm nhược điểm, đi đâu cũng không ngóc đầu lên nổi.
"Sao anh nhàm chán quá vậy? Tiền trao cháo múc xong xuôi rồi, anh còn muốn nói bao nhiêu lần nữa? Hơn nữa, nếu như anh không phối hợp, tôi có thể cưỡng bức trai nhà lành hay sao?" Lâm Nhan có chút hổn hển, nói không lựa lời.
"Cô thật là..." Ánh mắt anh nặng nề nhìn người phụ nữ trước mặt mình, má đỏ hây hây, vẻ mặt giống như mèo bị giẫm phải đuôi, phảng phất một giây sau sẽ nhào lên cắn anh một ngụm nhưng lại hết lần này đến lần khác kiềm chế, ngấm ngầm chịu đựng.
Trong lúc nhất thời, vốn từ của anh bay đâu hết, không tìm được câu từ nào đáp lại cô.
Cô nói không sai, chuyện đêm đó anh đã bồi thường cho cô thông qua một cách khác, quả thực là không nên nhắc đến nữa.
Chỉ là không nghĩ tới phản ứng của cô lại gay gắt như vậy.
"Tôi đồng ý với anh im lặng không nhắc tới chuyện đêm đó nữa, có phải anh cũng nên biết ý biết tứ mà tém tém lại không?"
Lâm Nhan ý thức được mình phản ứng hơi kích động, tạm dừng một chút mới mở miệng nói.
"Đương nhiên rồi, đây là sơ suất của tôi." Tạ Phong Trần nhanh chóng đồng ý ngoài dự đoán.
"Thật ra là đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với anh." Cô thở dài một cái, sắc mặt dịu đi không ít, do dự mãi cuối cùng vẫn mở miệng.
"Chuyện gì?" Anh lạnh nhạt bỏ chén đũa xuống.
"Cuối tuần này là lễ mừng thọ của ông cụ Hàn, anh có đi không?" Lâm Nhan hỏi.
Tạ Phong Trần cầm khăn ướt ở bên cạnh, lau khóe môi, ánh mắt nhìn kỹ cô, không nói lời nào.
Trong lòng Lâm Nhan thảng thốt, có cảm giác bị người khác nhìn thấu, không thở nổi.
"Không phải anh nói với ông nội rằng quan hệ hai chúng ta rất tốt sao? Chúng ta có thể cùng nhau đi dự tiệc sinh nhật của ông cụ Hàn, vừa tiện thể loại bỏ nghi ngờ của ông anh luôn." Cô bị anh nhìn đến mức chột dạ, kiếm cớ nói chuyện tự mình cho là hợp tình hợp lý.
Tạ Phong Trần ngạc nhiên nhếch mày lên, hóa ra cô vẫn nghĩ cho anh? Sao anh lại không tin được lương tâm người phụ nữ này đột nhiên trỗi dậy đây?
Từ trước tới giờ, Lâm Nhan chưa từng đưa ra yêu cầu tham dự một sự kiện công khai nào cùng với anh cả, mặc dù tình cờ gặp ở một bữa tiệc nào đó thì cô cũng giả bộ coi như không biết anh.
Vậy mà bây giờ cô lại chủ động đề nghị muốn đi tham dự một bữa tiệc công khai với anh, khiến cho người ta không thể không nghi ngờ.
Có điều, tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ Hàn... trong đầu anh đột nhiên lóe lên, không nhịn được suy đoán ý đồ của Lâm Nhan.
Không lẽ gần đây chuyện của Hàn Hữu Niên và Lâm Sanh đã kích thích cô?
Cô định mượn cớ tiệc sinh nhật của ông cụ Hàn để đi gặp Hàn Hữu Niên?
Người phụ nữ này coi anh thành cái gì?
Ngày xưa gặp phải trắc trở với Hàn Hữu Niên, thì quay đầu lấy anh làm thế thân mà thông đồng, xong việc lại trở mặt không chịu thừa nhận.
Bây giờ muốn gặp anh ta, lại muốn mang anh đi làm lá chắn, tấm lòng của cô thật là "tốt".
Lâm Nhan nhận thấy ánh mắt dò xét của anh, chỉ cảm thấy tràn ngập cảm giác bức bách, không biết tên đàn ông thối này có thể đồng ý với cô hay không.
Đang lúc cô muốn mở miệng hỏi, người đàn ông chợt cong môi, đáy mắt lộ ra một phần rét lạnh, "Lâm Nhan, cô nhìn đẹp đấy!"
Lâm Nhan nheo mắt, nhìn anh chăm chú còn chưa kịp phản ứng thì lại nghe anh cười xùy một tiếng, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng điệu lạnh nhạt, "Nhưng cũng đừng tưởng là mình đẹp lắm!"