Chương 30
[Edit] Candysweetie
Đám người vây quanh xem cảnh Lâm Thanh Hàn đứng trước mặt Ôn Nhuyễn đều sửng sốt, sau đó tất cả đều tranh luận sôi nổi, hết lời này đến lời khác vang lên ở sảnh yến tiệc:
"Đây là tình huống như thế nào? Hai người bọn họ không phải đều đã ly hôn rồi sao? Lâm Thanh Hàn như thế nào còn đi tìm Ôn Nhuyễn?"
"Lúc trước không phải mọi người đều nói Lâm Thanh Hàn tuyên bố ly hôn sao? Nhưng xem bộ dạng này, thế nào đều cảm thấy không hợp lí."
......
Đứng ở bên cạnh Ôn Nhuyễn, đám người Lý Kiều cũng đều bị biến cố này làm cho hoảng sợ.
Người giàu có số một Lâm gia, Lâm Thanh Hàn, hiện tại đang làm gì? Bỏ qua hết những cô gái xinh đẹp ngoài kia, lại đây tìm vợ cũ để trò chuyện? Ai nấy đều nhìn nhau, nhìn qua nhìn lại, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì.
Ôn Nhuyễn bởi vì hành động này của Lâm Thanh Hàn mà cũng ngỡ ngàng không kém.
Khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của cô có chút ngơ ngác nhìn anh, không rõ lắm anh muốn làm gì.
Từ sau khi ly hôn, bọn họ gần như đã trôi qua thời gian gần nửa năm không gặp mặt, thậm chí còn tới thời điểm, anh còn muốn hỏi Ôn Nhuyễn vì cái gì lại chặn anh, vì cái gì không trả lời, lại chặn anh như thế.
Làm anh muốn liên hệ cũng không được.
Tận mắt thấy được Ôn Nhuyễn, mà không phải qua ảnh chụp nơi màn hình lạnh lẽo kia, Lâm Thanh Hàn đột nhiên cảm thấy ứ đọng ở trong lòng, cảm giác gì đó rất khó tả, khiến cho việc gặp được cô vô cùng quan trọng với anh.
Anh muốn gặp cô.
Anh nhớ lại những phút giây được cùng cô trò chuyện.
Anh...... rất rất nhớ cô.
Từ lúc cách xa, dĩ vãng của họ mãi luôn còn trong anh như những giọt nước đọng lại sau cơn mưa, xuất hiện ở trong tâm trí anh lúc này là những giọt mưa mang theo kỉ niệm, đó là những điều nhỏ bé hàng ngày, như phút giây vẹn nguyện ban đầu ngày còn bên nhau, anh gom nhặt tất cả thành câu chuyện.
Nhưng rồi nó lại hội tụ thành một con sông, một cơn bão lớn trong anh, tay chân liền trở nên luống cuống.
Mấy ngày nay tâm trạng u khuất cùng với đêm dài trống trải khi người không kề bên, làm anh cảm thấy thực không thoải mái, anh muốn Ôn Nhuyễn trở về, muốn mỗi tối khi đi ngủ có thể ôm lấy cô, muốn sáng sớm tỉnh giấc cô sẽ đặt một nụ hôn lên môi anh, mỉm cười nói với anh: "Chào buổi sáng."
Anh muốn mọi thứ trở lại như ban đầu.
Cho dù phải trả giá rất nhiều thứ, anh cũng nguyện ý.
Lâm Thanh Hàn nhìn Ôn Nhuyễn mở miệng:
"Chúng ta nói chuyện được không."
Anh còn cúi đầu, không còn nét lạnh lùng khi đối đãi người khác trước đó, lúc này, khuôn mặt trở nên ôn hòa hiếm thấy, ngay cả nơi khóe miệng cũng hiện lên một nét đẹp nhẹ nhàng.
Vừa dứt lời.
Kỷ Hề liền tới, cô vốn dĩ cùng Kỷ phu nhân đang tiếp chuyện các bậc trưởng bối, sau lại nhìn thấy Ôn Nhuyễn cùng những người khác nên kiếm cớ lại đây, nhưng do người vây quanh quá nhiều, thành ra đến bây giờ cô mới có thể chen qua tới, không nghĩ tới vừa lại đây liền nghe được những lời này của Lâm Thanh Hàn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền trầm xuống.
Trực tiếp đi đến trước mặt Ôn Nhuyễn, kéo người ra phía sau mình, như người mẹ bảo vệ con, đè nặng tiếng nói mắng chửi:
"Lâm Thanh Hàn, anh có bệnh sao? Hai người đều đã ly hôn rồi, anh còn quấn lấy Nhuyễn Nhuyễn làm cái gì?"
"Tại sao lúc trước còn ở bên nhau, anh không quý trọng cô ấy, bây giờ lại muốn quay lại?!"
"Tôi nói cho anh biết, anh nằm mơ đi!"
Lý Kiều cùng những người khác tuy rằng không nói chuyện, nhưng cũng rất toàn tâm toàn ý ủng hộ Ôn Nhuyễn, ngay cả Hạ Du vẫn luôn nhát gan e thẹn cũng như thế.
Bốn người như Tứ Đại Thiên Vương che chở cho Ôn Nhuyễn.
Lâm Thanh Hàn nhiều năm như vậy đã không còn thiếu gì nỗi sợ hãi khi bị người khác uy hϊế͙p͙, mấy năm nay anh điều hành và chỉnh đốn lại toàn bộ Lâm thị, trong công ty, có không ít người ỷ vào quyền lực và cổ phần của mình mà bất mãn nhiều điều, chạy tới mạnh miệng uy hϊế͙p͙ anh.
Đến nỗi bên ngoài, loại người như vậy cũng không thiếu.
Trước kia lâu lâu anh đều sẽ bị người khác uy hϊế͙p͙ một lần, hiện giờ đã ít đi nhiều, Lâm Thanh Hàn chưa bao giờ để ý tới người khác uy hϊế͙p͙, nhưng nhìn đến cảnh tượng trước mắt anh bỗng có chút suy nghĩ.
Ôn Nhuyễn mấy năm nay chỉ có Kỷ Hề là bạn thân, đối người khác chỉ là tiếp xúc bình thường, cô kết giao cũng những người này khi nào? Đã thế họ còn sẵn sàng che chở bảo vệ cô?
Lâm Thanh Hàn đột nhiên cảm thấy, anh giống như có một chút không hiểu hết về Ôn Nhuyễn.
Bọn họ đứng khá xa so với những người xung quanh, âm thanh lại rất trầm, người khác vì vậy không nghe được bọn họ đang nói gì, có vẻ là một trận đấu căng thẳng, rất dễ thấy khi nhìn qua ánh mắt của Lâm Thanh Hàn.
Kỷ phu nhân vốn dĩ cho rằng bọn họ nói chuyện phiếm nên không lại gần, nhưng nhìn đến khoảnh khắc con gái bảo bối của mình đang nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hàn mà tâm can bối rối, rồi vội vã đi tới, nặng giọng hỏi:
"Kỷ Hề, con đang làm cái gì vậy?"
"Cậu Lâm là khách quý, con không tiếp đón chu đáo thì thôi, tại sao còn......"
Nhìn thoáng qua phía sau thấy Ôn Nhuyễn, phu nhân không nói gì, chỉ nhanh chóng kéo tay Kỷ Hề, thấp giọng răn dạy:
"Mau xin lỗi cậu Lâm."
"Mẹ!"
Kỷ Hề trừng lớn mắt, bất mãn nói, bởi lẽ không bao giờ nghĩ người mẹ yêu quý của mình sẽ nói thế. Bảo cô đi xin lỗi Lâm Thanh Hàn, anh ta nằm mơ đi!
"Người phải nói lời đó không phải con!"
Nói cho hết lời, cô định sẽ cùng Ôn Nhuyễn lên lầu, sớm biết tiệc sinh nhật thành ra như vầy, cô đã không cần tổ chức.
"Con bé ngang ngược này......"
Kỷ phu nhân tức giận nhưng cũng là bất đắc dĩ, bà hiểu rõ tính tình con gái mình cùng quan hệ của cô và Ôn Nhuyễn, cô làm như vậy hết thảy đều là muốn giúp Ôn Nhuyễn...... phu nhân đau lòng thay cho Ôn Nhuyễn không kém, nhìn Ôn Nhuyễn lớn lên từ nhỏ, xem thấy mấy năm qua cô gặp nhiều trắc trở, bà cũng rất khó chịu.
Nhưng Lâm Thanh Hàn là ai?
"Hoàng đế" của thành phố, chọc đến làm anh không vui, Kỷ gia bọn họ làm ăn như thế nào?
Mấy năm nay Kỷ gia chỉ còn lại vẻ bề ngoài, thực chất bên trong sớm đã lụi bại, nếu lúc này Lâm Thanh Hàn gây trở ngại trong công việc, họ căn bản không có đường phản kháng.
"Tiểu Hề."
Ôn Nhuyễn dường như không giữ chặt được tức giận của tiểu Hề, bèn nhẹ nhàng vỗ vai để trấn an, chờ cô bạn bình tĩnh trở lại, mới mở miệng:
"Không sao đâu, tớ sẽ nói chuyện với anh ấy."
"Nhuyễn Nhuyễn!"
Kỷ Hề nhíu mi, Lý Kiều cùng những người khác cũng không yên tâm.
Ôn Nhuyễn trong lòng ấm áp, nở một nụ cười trìu mến, thanh âm nhẹ nhàng:"Không có việc gì, mọi người cứ việc tiếp tục bữa tiệc, tôi đi rồi sẽ về ngay."
Cô buông tay ra, nói cùng Kỷ phu nhân: "Con xin lỗi dì."
Sau đó không nhìn Lâm Thanh Hàn mà xoay người đi về hướng hoa viên Kỷ gia.
Nhìn thấy Ôn Nhuyễn quay lưng đi, Lâm Thanh Hàn mím môi, cũng không nói chuyện, đi theo cô ra ngoài.
Khi bóng hai người đã dần khuất, đại sảnh của yến tiệc mới lại vang lên âm thanh nghị luận, so với trước còn có phần nhiệt liệt hơn: "Tình huống này là như thế nào a, chẳng lẽ hai người lại tính tái hợp?"
Nói xong còn có vẻ mặt không thể tin tưởng: "Này nhưng đây không giống phong cách Lâm Thanh Hàn."
"Ai biết a?"
"Dù thế nào thì tính huống này cũng khá dễ để xác định"
Một người đứng gần Tô Lam Lam nâng nâng cằm vẻ mặt cười nhạo nói: "Ôi trời, có người a, thật đúng là dã tràng xe cát biển khơi, uổng phí tâm tư."
Hôm nay tới tham gia yến tiệc có không ít người không quen nhìn Tô Lam Lam, nghĩ đến tình huống Lâm Thanh Hàn vừa rồi đối với Tô Lam Lam như vậy, đều có chút không nhịn được cười, đều là không phân biệt thân phận, ai thì cũng như ai thôi?
Rồi một đám người không cố ý mà cười nhạo cô.
Vốn khuôn mặt Tô Lam Lam đang khá bực bội, hiện tại gương mặt kia lập tức đỏ lên, đến cuối cùng vẫn là không nhẫn nhịn được, mắt đỏ hoe chạy đi.
Trịnh Phù nhìn đến khuôn mặt ấy, cũng cười: "Xứng đáng."
"Cô ấy sẽ lại không đi tìm Kỷ Duyên để ca khóc kể lể đó chứ?"
Hạ Du cau mày, nói một câu, hiển nhiên là đối với hành động của Tô Lam Lam thực sự không thích.
"Thật ra cũng không nên bàn tán nhiều, bởi chúng ta không quan hệ gì. Kỷ Duyên tuy rằng không có mắt nhìn, nhưng cũng không đến mức thị phi rõ ràng như thế mà không phân biệt được."
Nhiều năm như vậy không thấy Kỷ Duyên phản đối lại Tô Lam Lam mà bênh vực kẻ yếu, trừ lần đó cùng Ôn Nhuyễn......
Mắt thấy không có trò hay để nhìn, Trịnh Phù mở miệng: "Đi thôi đi thôi, chúng ta đi nghỉ ngơi nào."
Nói cho hết lời, không thấy Kỷ Hề cùng Lý Kiều nhúc nhích, quay đầu nhìn lại, thấy hai người vẫn là đang cau mày mà nhìn về hướng hoa viên, hồn nhiên nói: "Làm gì thế, Lâm Thanh Hàn không phải người sẽ đánh phụ nữ đâu."
Lý Kiều quay đầu, xem vẻ mặt ngu ngốc của cô: "Cô là heo sao?"
Tuyệt không thừa nhận mình là heo, Trịnh Phù nhíu nhíu mày: "Tôi nói không sai a, tôi xem Lâm Thanh Hàn đối Ôn Nhuyễn vẫn là khá tốt......"
Nói cho hết lời, nhìn đến sắc mặt của Kỷ Hề cùng Lý Kiều càng trở nên thêm khó coi.
Hạ Du hài hước nhìn họ một cái: "Tôi phỏng chừng chị Kỷ Hề và chị Lý Kiều chính là lo lắng cái này đó."
(Trịnh Phù): Hở? Ý gì?
Hạ Du thở dài, tiếp tục nói: "Trong thành phố đồn đãi, chỉ cần Lâm Thanh Hàn muốn, không có vật nào anh ta muốn mà không có, nếu anh ta thật muốn làm cái gì, chúng ta đây chỉ vài người, chỉ sợ không đủ sức giúp chị Ôn Nhuyễn."
( Trịnh Phù):!!!
Trịnh Phù nghẹn nửa ngày, chỉ nói một câu: "Ngọa tào!"
***
Hoa viên.
Ôn Nhuyễn từ khi ra khỏi yến tiệc vẫn luôn đi thẳng về trước, cô lo lắng sẽ có người trông thấy, càng lo lắng cuộc nói chuyện với Lâm Thanh Hàn sẽ bị người khác nghe thấy, đi đến một nơi yên tĩnh cô mới dừng chân.
Bước chân đi sau cô nãy giờ cũng dừng lại.
Kỷ gia là một ngôi nhà khá cũ và rộng rãi.
Kỷ phu nhân thích hoa, tu sửa nơi này đến thập phần tinh xảo, bên cạnh là cỏ cây xanh um tươi tốt, phía dưới còn là khoảng đất trồng không ít hoa sơn chi, gió đêm nhẹ phẩy, mùi hương thoang thoảng của hoa sơn chi được gió đưa tới trước mắt Ôn Nhuyễn.
Cô hít một hơi thật sâu, ngửi được hương hoa sơn chi, cảm thấy cảm xúc cũng có phần dao động.
Không xoay người.
Cô đưa lưng về phía Lâm Thanh Hàn mở miệng: "Anh muốn nói gì cùng tôi?"
Lâm Thanh Hàn: Nói cái gì bây giờ? ( suy nghĩ)
Kỳ thật có rất nói nhiều điều muốn hỏi, hỏi cô có gần đây như thế nào, hỏi cô vì cái gì mà lại muốn chặn anh, hỏi cô nhiều điều...... Mà khi anh nhìn hình bóng cô ở dưới trăng, chỉ hóa thành một câu:
"Ôn Nhuyễn, anh nhớ em."
Ôn Nhuyễn đứng hình.
Cô làm như không nghe rõ, quay đầu nhìn lại, hỏi: "Anh, nói cái gì?"
Nhìn bộ dạng này của cô.
Lâm Thanh Hàn trên mặt rốt cuộc cũng cười một chút.
Tháng tư đêm vẫn có chút lạnh, anh xem cô mặc mỏng manh, đôi tay lạnh không biết giấu vào đâu, nhíu nhíu mày, anh duỗi tay cởi áo khoác ngoài ra, sau đó tiến lên trước khoác cho cô.
Trong miệng nói nhưng thật ra là nói bằng cả trái tim: "Anh nói, anh nhớ em." ( ôi trụy tim tôi rồi)
Đứng ở vị trí đón gió, luồng gió khe khẽ thổi qua, Lâm Thanh Hàn cúi đầu, cặp mắt nhu tình Đan Phượng cùng nét cười đẹp mê hồn không hề chớp mắt mà nhìn Ôn Nhuyễn.
* Mắt Đan Phượng: đôi mắt hội tụ đầy đủ vẻ đẹp cả về thẩm mỹ lẫn chiều sâu, vô cùng thu hút với lông mi cong dài, mí mắt 2 mí rõ rệt, thần thái như đang cười
Vuốt nhẹ tóc cô ra sau tai, anh tiếp tục nói: "Anh rất nhớ em, anh cho rằng bản thân chỉ chưa quen khi em rời ra, chờ thêm một đoạn thời gian sẽ hồi phục, nhưng sau đó anh mới biết, nguyên do không phải vì thế."
"Anh không phải bởi vì thói quen mới muốn trở lại bên em."
"Anh là thật lòng mong nhớ, cũng là thật sự hy vọng em có thể quay về bên anh."
"Bất luận là ở công ty hay ở nhà, là đi công tác hay ở thành phố kế bên, anh luôn thường nhớ tới em......Anh biết anh trước kia làm rất nhiều điều sai trái, anh không đủ bản lĩnh của một người đàn ông, anh xem nhẹ rất nhiều chuyện."
"Cho nên..."
Lâm Thanh Hàn trong cuộc đời lần đầu tiên nói như vậy, vốn dĩ không phải thói quen.
Nhưng anh nhìn gương mặt dưới ánh trăng này, là khuôn mặt mà bao đêm anh vẫn nằm mơ, vẫn tiếp tục nói: "Anh hy vọng em có thể một lần nữa cho anh cơ hội, anh muốn đối xử thật tốt và yêu thương em."
Điều khó nói đều đã nói ra.
Câu nói kế tiếp liền trở nên dễ dàng rất nhiều.
Anh nhìn Ôn Nhuyễn, ánh mắt dường như muốn nói ra hết, ngay cả thanh âm cũng không tự giác mà thành câu: "Ôn Nhuyễn, chúng ta bắt đầu một lần nữa, được không?"