Chương 38

[Edit] Candysweetie
Sân bay La Mã
Hiện tại là 3 giờ chiều.
Ngồi trên máy bay suốt 12 tiếng, Ôn Nhuyễn mình mẩy đau nhức bước xuống, cô từ nhỏ đến giờ vẫn là lần đầu bay lâu như vậy, nếu không chuẩn bị sẵn nệm cho eo cho đầu gối thì đã không thể bước đi.
Cô đi đến, ngồi chờ lấy hành lý.


Ôn Nhuyễn vận khí tốt, không chờ bao lâu đã lấy được hành lý, bởi vì phía sau có nhiếp ảnh đại ca cùng chụp duyên cớ, cô lần này một đường đi đến thu hút không ít ánh mắt.
Những người nước ngoài nhìn cô không ít.


Đứng một hàng nhìn Ôn Nhuyễn, không chỉ có sẽ ở bên cạnh quay chụp lén, còn sẽ trực tiếp tiến lên hỏi cô bằng tiếng Anh, là chụp TV sao?
Ôn Nhuyễn cũng không sợ sệt, cũng cười dùng tiếng Anh lưu loát đáp: “Không phải chụp TV, là chụp tổng nghệ.”


Cô dáng người đẹp, ngữ khí lại ôn nhu, tiếng Anh còn thập phần lưu loát, lúc nói chuyện, cặp mắt trong trẻo nhìn mọi người, thực dễ dàng làm những người khác sinh ấn tượng tốt, mấy người nữ nước ngoài vừa khen ngợi nhan sắc vừa tỏ ra yêu mến cô.


Lại cùng cô hàn huyên vài câu, rồi cùng cô chụp ảnh lưu niệm
Cuối cùng còn cười cổ vũ cô, chúc cô nghỉ dưỡng ở Italy vui vẻ.


Trong lúc này, nhiếp ảnh gia đại ca vẫn luôn đi sau cô, chưa nói một câu, thật ra trong lòng anh có chút khó nói, ở trong nghề nhiều năm như vậy, tổng nghệ cũng tham gia không ít, rất nhiều nghệ sĩ thoạt nhìn ngăn hiểu biết, nhưng ra nước ngoài không có người đại diện hay trợ lí bên cạnh, thì chuyện gì cũng không biết.


available on google playdownload on app store


Nhưng Ôn Nhuyễn không phải.
Cô tuy rằng lời nói không nhiều lắm, nhưng vẫn luôn ở một trạng thái thoải mái, thoạt nhìn thập phần bình tĩnh.


Nên lên máy bay, nên ngủ nên ăn đúng lúc, tự động lấy hành lý, có người tới dò hỏi liền dùng tiếng Anh trôi chảy để đáp lại, không cảm thấy sự lo lắng khi ở một quốc gia khác...... Như vậy Ôn Nhuyễn, đột nhiên làm nhiếp ảnh gia đại ca có một ý nghĩ rất vui khi quay hình.
“Tốt lắm.”


Ôn Nhuyễn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, thời gian đã tự động chuyển thành thời gian ở đây, cô không để ý tới tiếng nói chuyện xung quanh, đối với máy quay cười một cái: “Chúng ta nên đi tìm partner.”
“Không biết, người đó đã tới chưa?”


Cô không mù quáng đi tìm, lại gần một nhân viên để hỏi, vẫn là dùng tiếng anh: “Ngại quá, xin cho hỏi anh có thấy người nào cũng có máy quay đi theo sau giống như tôi không?”


Người kia suy nghĩ cẩn thận một hồi, đột nhiên gật đầu, “Có có có, hình như 20 phút trước có đứng ở đây, giờ chắc đã ra ngoài rồi.”
Xác định là người đồng hành của mình, Ôn Nhuyễn an tâm, nói một tiếng cảm ơn, lại cười một cái với camera phía sau, kéo hành lý đi.


Sân bay La Mã lúc này cũng khá đông đúc.


Ôn Nhuyễn vốn đang lo lắng nghĩ rằng phải tìm khá lâu, không nghĩ tới đi rằng mới đi được vài bước đã thấy một đám người vây thành vòng tròn, bên cạnh cô còn có mấy người đứng quay chụp, cô quan sát, nhìn thấy bên trong có một nhiếp ảnh gia đại ca giống như cô, cầm máy quay có dán chữ《 đa dạng lữ hành 》.


Xem ra.
Cô đã tìm ra rồi.
Cô thật ra cũng không thể đoán là ai, vốn dĩ tổng nghệ này trừ cô ra thì đều là người nổi tiếng trong ngành, có nhiều kinh nghiệm, fans vô cùng đông đảo...... Cũng không biết hôm nay là ai tới trước.
Phảng phất có gì đó rất thân quen.


Đám người bên kia chậm rãi tản ra, Ôn Nhuyễn nhìn dáng người cao gầy đứng ở chính giữa.
Kỷ Duyên?


Nhìn bóng dáng đó, Ôn Nhuyễn thật ra không quá ngạc nhiên, vừa định kéo hành lý qua chào hỏi một tiếng, nhưng nhìn đến trang phục của cậu, cô đứng ngây ra một hồi —— đứng ở cách đó không xa Kỷ Duyên hôm nay cũng là một chiếc áo khoác cao bồi, ngay cả quần jean cùng giày trượt ván cũng giống nhau như đúc, thậm chí chiếc mũ họ đeo còn khá giống nhau, chỉ là cô thì màu trắng, Kỷ Duyên là màu đen.


Cô đây là đụng hàng với Kỷ Duyên?
Kỷ Duyên còn không có phát hiện Ôn Nhuyễn đứng đó.


Cậu kéo một chiếc vali cỡ vừa, phỏng chừng là vừa mới ký tên chụp ảnh chung thời gian lâu rồi, thoạt nhìn có chút áp lực, mũ lưỡi trai đen che kín mái tóc nâu, cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, nghe được mấy fans nữ bên cạnh nói, cậu mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Ôn Nhuyễn.


Nhìn đến bộ dạng của cô.
Kỷ Duyên biểu cảm có chút giật mình.
Không lâu sau cậu lại trở về bộ dạng lãnh đạm, lôi chiếc vali đi về phía Ôn Nhuyễn, đến trước mặt cô, không kiên nhẫn liền mở miệng, “Còn không đi?”
Phát giác Kỷ Duyên cũng không để ý.


Ôn Nhuyễn cũng liền không có gì đáng để ý, dù sao cô không cố ý đụng hàng, gật đầu chào hỏi cậu, hai người kéo vali của mình đi ra ngoài.
Vừa rồi lúc xuống sân bay, tổ tiết mục đã phát tờ giấy nhiệm vụ.


【 Xin chào, tổng nghệ 《 đa dạng lữ hành 》 đã chính thức bắt đầu rồi, chúng tôi đã sắp xếp cho các bạn chỗ nghỉ ngơi gần sân bay La Mã, địa chỉ là ở: đường xx, điện thoại liên hệ chỗ nghỉ ngơi là xxxx, các bạn tự lo về việc đi lại, tiền xe cũng bao hàm trong phí lữ hành, chúc các bạn vui vẻ. 】


Tổng nghệ lần này kéo dài 15 ngày.
Vừa rồi ở sân bay, nhân viên tổ tiết mục đã phát phí lữ hành cho cô, một ngày 100 Âu, tổng cộng 1500 Âu, nhìn nhiều, nhưng kỳ thật một chút đều phải cẩn thận, ẩm thực, giao thông, dừng chân đều đến tiền.


Ôn Nhuyễn tuy rằng chưa từng eo hẹp về kinh phí, nhưng cũng biết tính toán, nếu không có khi sẽ phải biểu diễn gì đó ngoài đường mất.


Đoàn người bọn họ này đi ra ngoài, bên cạnh vẫn là có không ít người cầm camera quay chụp, nhưng họ không chen lấn đòi lên chụp chung, cho nên bọn họ đi ra ngoài một đường vẫn thập phần thông thuận.
Trên đường, Ôn Nhuyễn hỏi Kỷ Duyên, “Tiền cầm chưa?”
“Rồi.”


Sau đó liền không có lời nói.
Ôn Nhuyễn Kỷ Duyên thật ra không cảm thấy xấu hổ, bọn họ trước kia đã từng cộng tác, nhưng phía sau hai vị nhiếp ảnh gia đại ca đều sắp phát điên, sao lại thế này? Sao lại thế này a!


Không phải cùng cái công ty, cùng cái người đại diện? Như thế nào một chút cũng không nói chuyện vậy?
Duyên Thần như vậy còn chưa tính, cô người mới này còn không tranh thủ trò chuyện, nói nhiều một chút cũng không sao, biên tập sẽ cắt nối được a!


Hơn nữa bọn họ lần này vẫn là mang theo nhiệm vụ tới, thế tất muốn cắt ra tam giác quan hệ yêu hận tình thù!
Nhưng hiện tại cái tình huống này, đừng nói yêu hận tình thù, bọn họ chỉ cảm thấy đến nồng đậm xa lạ, cứ như vậy thì xa sẽ càng xa mất!
Đi ra đến ngoài sân bay.


Xe taxi thật ra ngừng không ít.
Ôn Nhuyễn nhìn thoáng qua Kỷ Duyên, thấy anh không có ý tứ muốn lên dò hỏi, chỉ có thể chính mình đi lên trước, cô quan sát rồi tìm đại một chiếc taxi gần đó.
Vị tài xế này chỉ biết tiếng Ý không biết tiếng Anh.


Nhiếp ảnh gia đại ca tuy rằng không biết tiếng Ý, nhưng cũng có thể phát hiện người kia nói không phải tiếng Anh, liền nghĩ rằng Ôn Nhuyễn sẽ tiếp tục tìm chiếc xe khác, tính toán lui về phía sau, không nghĩ tới Ôn Nhuyễn sẽ nói tiếng Ý lưu loát.


Cái này, không chỉ có tài xế cùng hai nhiếp ảnh gia đại ca kinh ngạc, ngay cả người vẫn luôn đứng bên cạnh Kỷ Duyên cũng phải liếc mắt nhìn qua.
Cảm thấy có chút kinh ngạc khi Ôn Nhuyễn nói cả tiếng Ý.


Trong lúc bọn họ kinh ngạc, Ôn Nhuyễn đã cùng tài xế nói xong địa chỉ, hơn nữa thương lượng giá cả, cốp xe đã mở, cô đem hành lý của mình bỏ vào cốp, vừa định mở cửa lên xe, nhìn một bên còn ba người đứng đó không nhúc nhích, nghiêng nửa đầu, có chút nghi hoặc hỏi: “Còn không lên xe?”


Kỷ Duyên nhìn nàng một cái, không nói chuyện.
Anh đem hành lý bỏ vào cốp xe, rồi theo cô lên xe.


Xe này là loại xe dịch vụ, hai nhiếp ảnh gia đại ca ngồi ở hàng sau cùng, Ôn Nhuyễn cùng Kỷ Duyên liền tách ra ngồi ở trung gian, phương tiện bọn họ quay chụp, trong lúc, Ôn Nhuyễn tiếp tục dùng tiếng Ý giao tiếp cùng tài xế, không biết nói đến cái gì, anh tài xế kia vẫn luôn đang cười.


Ba người đàn ông nghe không hiểu tiếng Ý chỉ có thể yên lặng ngồi ở một bên, trong lòng thật ả có chút ngứa ngáy, đều muốn biết Ôn Nhuyễn cùng anh ta nói cái gì.
Đến cuối cùng vẫn là Kỷ Duyên không kìm nén được, đè nặng tiếng  mở miệng hỏi: “Cô cùng anh ta nói gì vậy?”


Ôn Nhuyễn thật ra không nghĩ tới Kỷ Duyên sẽ mở miệng dò hỏi, cô cũng không giấu diếm: “Vừa rồi khi xuất phát, nhân viên tổ tiết mục nói, ngày mai sẽ có ba vị khách quý tới sân bay, tôi nghĩ là muốn chúng ta đến đón bọn họ.”


“Cho nên tôi hỏi tài xế có xe lớn hơn không, để chúng ta cùng ngồi với nhau.”
“Anh ta nói anh ta có bằng hữu có xe như vậy, vừa lúc cũng ở gần chỗ chúng ta tới, chúng ta có thể trực tiếp liên hệ anh ta.”


Hai nhiếp ảnh gia đại ca nghe được sửng sốt, ngày mai đúng là có nhiệm vụ yêu cầu họ ra sân bay đón người, bọn họ thậm chí đã nghĩ đến ngày mai hai người sẽ lâm vào tình huống khó phải xoay sở, không nghĩ tới, lúc này mới vừa đến La Mã, tân nhân trong truyền thuyết không có nhiều kinh nghiệm đã sắp xếp gọn gàng như vậy.


Này thật là người mới sao?
“Tôi hỏi tài xế rồi, đến chỗ nghỉ ngơi còn hơn nửa tiếng, tôi ngủ một lát, có việc gì anh kêu tôi.” Tuy rằng vừa rồi ở trên máy bay đã ngủ thật lâu, nhưng Ôn Nhuyễn trời sinh tật xấu ngồi trên xe liền muốn ngủ nếu không sẽ dễ bị nhức đầu.


Cho nên sau khi nói với Kỷ Duyên thấy cậu không nói nữa Ôn Nhuyễn liền trực tiếp dựa vào ghế nhắm hai mắt lại.


Nhìn Ôn Nhuyễn ngả đầu ngủ, Kỷ Duyên nhíu nhíu mày, không nói gì, trời gần chạng vạng, bên ngoài gió cùng dần có chút lạnh, cậu nhìn đến Ôn Nhuyễn trong lúc ngủ mơ nhẹ nhàng nhăn mi lại, mím môi, duỗi tay đóng lại cửa sổ xe.
Không có gió.
Người kia cũng nhẹ nhàng duỗi mi.


Kỷ Duyên cũng không xem tiếp cô, kéo mũ lưỡi trai xuống, dựa vào ghế nhắm hai mắt lại.
***
Lúc này trong nước, đã là buổi tối.


Tập đoàn Lâm Thị tầng cao nhất còn sáng đèn, Lâm Thanh Hàn vừa mới kết thúc một ngày làm việc, dựa vào ghế, mệt mỏi xoa xoa trán, nhìn thời gian, Ôn Nhuyễn hẳn là đã đến La Mã.
WeChat của anh bị chặn, ngay cả số điện thoại cũng vậy.
Chỉ có thể dùng Weibo tin nhắn liên hệ với cô.


Tuy rằng biết Ôn Nhuyễn không trả lời anh, ngay cả bình luận công khai, cô vẫn chưa trả lời, càng không cần phải nói tin nhắn, tuy vậy...... anh vẫn mong đợi, giống như lúc trước anh đi công tác, hai người liên hệ với nhau.
Mở khóa di động.
Giao diện còn dừng lại ở tin nhắn Weibo, phía trên anh cũng nhắn qua vài tin.


- 【 lên đường bình an 】
- 【 hôm nay Italy sẽ có độ chênh lệch nhiều về nhiệt độ, nhớ rõ buổi tối mặc thật ấm, đừng để bị lạnh】
Không ai trả lời, anh cũng không để ý, nhắn thêm vài chữ【 tới rồi sao? 】


Cảm thấy việc này chỉ có thể dùng chân thành, dùng chính sự chân thật của bản thân để đổi lấy của người khác, anh trước giờ đã có nhiều làm lỗi với Ôn Nhuyễn, hiện giờ sở dĩ hết thảy đau thương đều là do anh tự chịu, không chút oán trách.


Anh sẽ đền bù cho Ôn Nhuyễn, từ những điều nhỏ nhất.
Anh tin tưởng một ngày nào đó Ôn Nhuyễn sẽ hiểu rằng, anh không phải nhất thời nảy lòng tham, mà là...... Thật sự muốn cùng cô làm lại từ đầu.
Lại nhìn tin nhắn của Ôn Nhuyễn một hồi.


Anh chuyển qua Weibo, lướt nhìn xem hot search có tin tức gì hay không, Lâm Thanh Hàn trước kia chưa bao giờ dùng ứng dụng mạng xã hội này, cảm thấy lãng phí thời gian, nhưng hiện tại vì Ôn Nhuyễn, một ngày không biết lướt bao nhiêu lần.
Anh vừa tìm được một hot search.
# Sân bay La Mã # Ôn Nhuyễn Kỷ Duyên #


Nhìn thời gian có vẻ mới đăng, anh click vào hot search, đứng đầu Weibo chính là ảnh chụp Ôn Nhuyễn cùng Kỷ Duyên, từ cảnh xa xa ban đầu đến sau lại sánh vai đồng hành, tổng cộng chín bức ảnh.
Đến nỗi tiêu đề...
Càng là đặc biệt dùng song dấu ngoặc kép đánh dấu, sân bay của một cặp đôi.






Truyện liên quan