Chương 43
[Edit] hihie01
Nhìn thấy Tô Lam Lam xuất hiện.
Ôn Nhuyễn đứng gần Chúc Nguyệt, đối với cảm xúc biến hóa này của cô nàng thì cũng đã nhận ra.
Thời gian cô ở trong cái vòng này tuy cũng chưa được lâu lắm.
Nhưng Tiểu Mạch lại là người rất rất am hiểu những điều trong giới này nên trước khi cô đi thì cô nàng đã sơ qua tính cách của những khách mời tham gia chương trình này cho cô nghe qua một lần.
Trong đó liền bao gồm Tô Lam Lam cùng Chúc Nguyệt nguyên nhân vì sao lại không hợp.
Chúc Nguyệt tính tình tuy thẳng thắn nhưng cũng không phải cái loại người không rõ lý lẽ, cô nàng có nhiều bằng hữu, quan hệ với Kỷ Duyên cũng coi như là không tồi.
Lúc trước khi Kỷ Duyên vừa xuất đạo liền cùng Chúc Nguyệt hợp tác qua, lúc ấy Chúc Nguyệt đã là cấp bậc thiên hậu còn Kỷ Duyên mới ra đời, cùng cậu ta hợp tác, xem như là dìu dắt.
Mấy năm nay bọn họ lén kết giao cũng rất nhiều.
Cũng là cho tới nay mới thôi, trong giới giải trí đây là nữ minh tinh duy nhất nếu có quan hệ gì với Kỷ Duyên cũng không bị fans cậu ta vùi dập.
Thời điểm Tô Lam Lam mới vừa tiến vào vòng, thường xuyên đi theo Kỷ Duyên, không tránh khỏi cùng Chúc Nguyệt cũng chạm mặt vài lần, lúc vừa mới bắt đầu mấy người bọn họ quan hệ cũng không tồi.
Nhưng có một lần liên hoan, Chúc Nguyệt đột nhiên phát tính tình, còn vừa khéo bị người chụp lên mạng, trong video, cô nàng trực tiếp lật đổ một cái bàn, còn đẩy Tô Lam Lam một phen, chuyện này vang rất lớn, mặc kệ là fans Tô Lam Lam hay là người qua đường tất cả đều ở trên mạng chỉ trích tính tình Chúc Nguyệt quá không tốt.
Lúc ấy Chúc Nguyệt không phải chỉ có một người, cô có ban nhạc của chính mình, gọi là "sky".
Cô là trưởng nhóm.
Sau khi sự việc xảy ra thì cô rời khỏi ban nhạc bắt đầu một mình sinh tồn trong vòng này, hơn nữa lấy đóng dàn nhạc mọi người, nga, còn có Tô Lam Lam, lúc sau hai năm cũng chưa xuất hiện ở trước mặt công chúng...... Lần này tổng nghệ vẫn là công việc đầu tiên sau khi cô nàng nghỉ ngơi.
( mình thật không hiểu khúc này lắm...)
Tất cả mọi người nói là bởi vì sự kiện lần đó, tạo thành ảnh hưởng không tốt trước công chúng, cô mới phải rời khỏi dàn nhạc.
Nhưng Tiểu Mạch đã nói cho cô một tin tức tuyệt mật, nói là Chúc Nguyệt đã từng thích một tay ghi-ta của ban nhạc, hai người tuy rằng không có chính thức kết giao, nhưng quan hệ của bọn họ ở trong vòng không tính là bí mật gì.
Mà vị ghi-ta này sau khi tiếp xúc với Tô Lam Lam thì đột nhiên "Rễ tình đâm sâu", kỳ thật càng có thể như thấy sắc nảy lòng tham cho nên mới xuất hiện video như vậy.
"Từ lão sư."
Tô Lam Lam đã chạy tới trước mặt, cô ta mặc một bộ váy liền ưu nhã, trên mặt trang điểm tinh xảo, tóc đen rối tung ở sau người, cười cùng Từ Nghiên chào hỏi.
"Lam Lam tới."
Từ Nghiên cũng cười cùng Tô Lam Lam chào hỏi.
Tô Lam Lam gật gật đầu, một bộ dáng ngoan ngoãn, lúc ánh mắt nhìn về phía Chúc Nguyệt, biểu tình trên mặt cô ta cũng không có sinh ra một tia biến hóa, như cũ cười khanh khách, tiếng nói cũng thực ôn nhu, "Chúc Nguyệt."
Một chút cũng không nhìn ra là hai người không hợp nhau.
Chúc Nguyệt lại không có để ý tới cô ta, cô nàng không có mặt đen rời đi đã là cho Tô Lam Lam thể diện cuối cùng, đến nỗi hiện tại có không cho người ta một bậc thang hay không hoặc là sau khi tiết mục được công chiếu có bao nhiêu người muốn bôi đen cô nàng.
Cô nàng không để bụng.
Lúc trước thời điểm cùng tổ tiết mục ký hợp đồng, cô còn không biết Tô Lam Lam cũng tham gia.
Chờ khi biết thì cũng đã chậm.
Không phải vì không đủ tiền bồi thường hợp đồng mà do cô cảm thấy vì cái loại nữ nhân này mà bỏ tiền ra thì thật không đáng.
Không được Chúc Nguyệt đáp lại, Tô Lam Lam cũng không có sinh khí, vẫn cười khanh khách, chỉ là ánh mắt lúc chuyển qua trên người Ôn Nhuyễn, nhìn đến gương mặt kia, nghĩ đến ngày hôm qua Weibo bốn phía đều biểu dương.
Ánh mắt hơi lóe.
Bất quá thực mau, cô ta lại cười thập phần thân cận hô một tiếng, " Chị Ôn Nhuyễn."
Ôn Nhuyễn nhìn Tô Lam Lam, nhưng thật ra không có phản ứng gì, triều người gật gật đầu, xem như đáp lại.
Tô Lam Lam cứ như vậy chào hỏi xong một đám người, thanh âm ôn nhu, mặt mày mỉm cười, chờ thời điểm ánh mắt chuyển hướng tới Kỷ Duyên, tiếng nói không tự giác lại ôn nhu rất nhiều, còn mang theo một ít tiểu nữ nhi hờn dỗi, "Kỷ Duyên, em buổi sáng có gửi WeChat cho anh, anh như thế nào lại không trả lời a?"
Này còn đang ở chỗ quay chụp.
Lời bọn họ nói đều sẽ được ghi lại.
Nhưng Tô Lam Lam lại một chút đều không kiêng dè, phảng phất như ở chương trình tuyên bố chủ quyền.
Chúc Nguyệt ghét nhất bộ dáng này của Tô Lam Lam, thấy cô như vậy, đôi mắt giấu dưới mũ lưỡi trai nhìn lên trời, cô nàng lần này là một chút tình cảm cũng chưa để lại, trực tiếp mở miệng đánh gãy Tô Lam Lam nói, "Được rồi, tôi ch.ết đói đến nơi rồi, đi thôi đi thôi."
Cô một bên kéo cánh tay Ôn Nhuyễn, một bên tiếp đón Từ Nghiên, "Từ lão sư, chúng ta nhanh lên, em đói đến sắp ngất tới nơi rồi."
Từ Nghiên cười cười, cũng không nói chuyện, lôi kéo rương hành lý đi theo hai nữ nhân đi ra ngoài, đi được xa xa, còn có thể nghe được Chúc Nguyệt quấn lấy Ôn Nhuyễn hỏi, "Tiểu Nhuyễn Nhuyễn, trong nhà có bữa sáng sao?"
"Có, buổi sáng còn một ít cháo, còn có là em tự tay làm đó."
"A!"
"Em là thiên sứ sao! Em đúng là tiên nữ?"
Đột nhiên bị Chúc Nguyệt đánh gãy lời, Tô Lam Lam tức giận đến nụ cười trên mặt đều banh không được, nữ nhân này vẫn là kiểu người khiến người ta chán ghét, thật giống như Ôn Nhuyễn vậy!
Nếu không phải bởi vì Kỷ Duyên, cô sẽ không tới tham gia cái tổng nghệ này.
Đem áp khí đến đáy lòng, cô quay đầu, nhìn Kỷ Duyên, thực thuận tay đem rương hành lý đẩy đến bên người Kỷ Duyên, một lần nữa giương lên một nụ cười hết sức rực rỡ, thanh âm nhu nhu nói: "Kỷ Duyên, chúng ta cũng đi thôi."
"Ừ."
Kỷ Duyên gật gật đầu, trực tiếp cất bước đi, trên người vẫn là khí thế người sống chớ gần.
Tô Lam Lam nhìn bóng dáng Kỷ Duyên lại ngây ngốc, cô vốn đang chờ Kỷ Duyên xách hành lý cho mình, như vậy không những có thể giảm bớt đi gánh nặng, còn có thể biểu hiện hai người bọn họ có quan hệ rất tốt, một công đôi việc.
Nhưng người này như thế nào liền trực tiếp đi rồi?
Nhìn nhìn rương hành lý bên người, lại người đi không quay đầu lại, chỉ sợ đều không có chú ý tới cô ta còn lưu lại sau lưng, Tô Lam Lam vừa thẹn thùng vừa tức, bên cạnh còn có không ít người xem, ngay cả bên người cũng có một cái cameras vẫn luôn quay mình, cô không thể kêu người, chỉ có thể cắn răng, lôi kéo rương hành lý, đuổi theo.
Vì để lên hình cho đẹp.
Tô Lam Lam mặc váy cùng đi giày cao gót.
Đuồi theo thật sự rất mệt, Kỷ Duyên chân lại dài, một bước của cậu là hai bước của cô ta, chờ cô đuổi kịp theo, đã sớm là bộ dáng thở hổn hển.
Thở phì phò.
Phát giác đôi tay đang đút túi quần của Kỷ Duyên, một chút đều không có ý giúp cô xách hành lý, Tô Lam Lam kiềm chế mãi, vẫn là nhịn không được đè thấp tiếng nói hỏi, "Kỷ Duyên, anh có phải hay không còn ở giận em?"
Như là nữ sinh nhỏ đang làm nũng bạn trai mình vậy.
Còn kéo dài từ cuối ra một chút.
Lúc này phàm là nam tử có một chút EQ đều có thể hiểu được, nhưng Kỷ Duyên hiển nhiên không phải loại người này, cậu thực nghi hoặc, thực khó hiểu mà nhìn Tô Lam Lam liếc mắt một cái, không rõ ý tứ của cô.
Cho nên chân thành tha thiết phát ra nghi vấn, "Cái gì?"
"Anh không giúp em xách hành lý, rất nặng a." Tô Lam Lam một bên nói một bên còn vươn tay cho cậu xem, kiều thanh nói: "Anh xem, đều đỏ cả rồi."
Nói được minh bạch như vậy, có là người ngốc cũng nên nghe hiểu đi.
Tô Lam Lam một bên ở trong lòng nghĩ, một bên chờ Kỷ Duyên giúp lấy hành lý, chỉ cần Kỷ Duyên giúp cô lấy hành lý thì cảm giác quẫn bách vừa rồi có thể tan thành mây khói.
Kỷ Duyên đích xác như cô dự liệu dừng bước chân.
Cũng không phải là Tô Lam Lam lường trước như vậy, nam nhân trước mắt này cúi đầu xem cô, cau mày, phát ra nghi vấn, "Chính cô không có tay sao?"
......
Cái, cái gì?
Tô Lam Lam trên mặt cứng đờ, cô ngửa đầu nhìn Kỷ Duyên, hai mắt thất thần, như là còn chưa có phản ứng kịp.
Nơi này không có những người khác.
Nhưng hai đại ca camera còn ở đây, nếu không phải còn đang công tác, bọn họ đều có chút chạy còn không kịp.
Kỷ Duyên này cũng quá độc.
Lúc này nếu là đăng trên mạng, chỉ sợ Tô Lam Lam sẽ bị trào ch.ết, bọn họ thậm chí có thể nghĩ đến những cái võng hữu sẽ trực tiếp làm động biểu đồ tình bao, bên cạnh viết hoa ——
"Chính cô không có tay sao?"
Bất quá, không phải nói quan hệ hai người này rất tốt sao?
Kỷ Duyên phát ra nghi vấn như vậy, thật không có ý khác, cậu chỉ là đơn thuần có chút nghi hoặc, tham gia tiết mục nào mà người ta không phải tự mình xách hành lý? Ôn Nhuyễn, Từ lão sư, Chúc Nguyệt, muốn nói nặng, cái rương hành lý này của Tô Lam Lam còn không có bằng một nửa của Ôn Nhuyễn.
Của mình tự mình xách, ngay cả lên lầu hai cũng tự mình xách lên.
Lại nghĩ đến đêm qua, Ôn Nhuyễn một bên nấu ăn cho cậu một bên nói, "Liền lúc này đây a, về sau cậu nếu là nói không ăn thì tôi liền thật không làm cho cậu, còn có, tôi làm cho cậu là tình cảm chứ không phải là bổn phận của tôi."
"Không cần cảm thấy kinh thiên động địa."
"Nếu tới tham gia tổng nghệ, cũng đừng lại đem tính tình đại thiếu gia của mình đến đây, không có người có nghĩa vụ phục vụ cậu."
Cậu nhìn Tô Lam Lam, cũng đồng dạng nói một câu, "Đây là tổng nghệ cũng là công tác của cô, nếu là tới tham gia công tác, liền đem tính tình đại tiểu thư của cô thu lại, không có người có nghĩa vụ phục vụ cô."
Vừa dứt lời.
Chúc Nguyệt đã chờ đến không kiên nhẫn, trực tiếp quát: "Kỷ Duyên, cậu đủ chưa a, có đi hay không? Lại không đi, chúng tôi đi trước."
"Tới liền."
Kỷ Duyên ngữ khí nhàn nhạt lên tiếng, sau đó cũng không quản Tô Lam Lam, chính mình cất bước đi.
Bên cạnh là đám người như nước chảy, thường thường có người đem ánh mắt rơi xuống trên người cô, vừa rồi Kỷ Duyên nói những lời đó thanh âm không lớn, trừ bỏ mấy cái đại ca camera cũng không có người nghe được.
Nhưng Tô Lam Lam chính là cảm giác tất cả mọi người đều nghe được, hiện tại bọn họ nhìn phía ánh mắt của cô đều là mang theo tia trào phúng.
Cô đã thật lâu không có cảm giác quẫn bách như vậy.
Hiện tại danh khí càng lúc càng lớn, đi đến nơi nào không phải được người phục vụ? Nhưng hiện tại lại như là bị người trước mặt mọi người cho một cái tát, mà người này —— vẫn là Kỷ Duyên.
Nếu là người khác nói như vậy, những người khác đều sẽ đứng ở phía của cô.
Tựa như lúc trước sự kiện kia của Chúc Nguyệt, tất cả mọi người đều chỉ trích Chúc Nguyệt, nhưng không ai hỏi nguyên nhân đằng sau vụ việc ấy.
Cô thậm chí đều có thể nghĩ đến lúc tiết mục được chiếu, người khác sẽ nói cô như thế nào, lôi kéo rương hành lý tay ở run nhè nhẹ, nhưng Tô Lam Lam không dám phát tiết một chút ít cảm xúc nào......
Cô chỉ có thể đè nặng cảm xúc ở đáy lòng, treo nụ cười như cũ khéo léo hoàn mỹ, tiếp tục đi về phía trước.
Trong lòng lại ở không nhịn được nghĩ, Kỷ Duyên vì cái gì lại biến thành như vậy? Nghĩ đến ngày hôm qua cái hot search tình lữ trang kia, nghĩ đến lúc trước Kỷ Duyên đột nhiên chủ động chú ý Ôn Nhuyễn, trong lòng cô run lên, chẳng lẽ...... Cậu ta thật sự thích Ôn Nhuyễn?
_________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Canh hai dâng lên.