Chương 46

[Edit] mianh & hihie01
Lâm Thanh Hàn từ nhà đến công ty tâm tình vẫn luôn rất tốt, do sử dụng thang máy chuyên dụng để đến phòng làm việc nên mọi người trong công ty vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ này của anh, nhưng các thư kí ở đây thì...


Các cô trơ mắt nhìn Lâm Thanh Hàn giương khóe miệng ra khỏi thang máy, nhìn khuôn mặt thường ngày vẫn lạnh như băng kia......
Cười?
Mắt chúng tôi có vấn đề sao?
Tổng tài đang...... Cười?
Tổng tài thế nhưng lại cười!!!


Thư kí Từ là cùng Lý Tắc giống nhau đều là tâm phúc của Lâm Thanh Hàn ở Lâm thị, cô tuy rắng cũng đang rất kinh ngạc, nhưng cũng chưa đến mức ngẩn ngơ như mấy cô thư kí trẻ kia.
Ôm văn kiện, đứng dậy cúi đầu chào, "Boss, buổi sáng tốt lành."
"Ừ."


Lâm Thanh Hàn cúi người gật gật đầu, không biết nghĩ tới cái gì, anh đột nhiên dừng bước, nhìn thư kí Từ một cái, mở miệng nói: "Tôi nhớ không nhầm thì tháng trước cô vừa kết hôn?"
"A......"


Thư kí Từ sửng sốt, cho rằng Boss là lo lắng sau khi kết hôn cô sẽ không thể đảm nhiệm công tác, sắc mặt trắng nhợt, vội nói: "Boss, ngài yên tâm, tôi với chồng đã bàn với nhau rồi tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến công việc."


Lâm Thanh Hàn ánh mắt nghi hoặc nhìn thư kí Từ liếc mắt một cái, tiếp tục nói: "Gần nhất công ty không có việc gì, cô lúc kết hôn vẫn chưa được nghỉ phép ngày nào vậy bây giờ liền xin nghỉ ngơi mấy ngày bù lại đi."
Nói xong.


available on google playdownload on app store


Anh tiếp tục đi về phía trướcthời điểm đến cửa văn phòng, nghĩ đến điều gì, lại xoay người nói một câu, "Có con là chuyện tốt, công việc quan trọng, gia đình càng quan trọng hơn, không cần bởi vì công việc mà chậm trễ cái này, cô là tâm phúc của Lâm thị, sẽ không bởi vì cô sinh con mà bắt buộc cô từ chức."


Lần này.
Anh nói xong liền đẩy cửa đi vào, không nói thêm gì nữa.
Mà một đám người ngoài văn phòng đều ngơ ngẩn mà nhìn cánh cửa đã khép lại kia. Không biết qua bao lâu, mới vang lên âm thanh rất nhỏ, "Tổng tài, này...... Là làm sao vậy a?"


"Tôi tiến công ty đã một năm rồi, trước nay chưa từng nghe tổng tài nói nhiều như vậy bao giờ."
"Cũng chưa từng thấy ngài ấy cười như hôm nay!"
"Ngài ấy thế nhưng lại bắt đầu quan tâm nhân viên? Này, này này này quả thực không thể tưởng tượng được."


Các thư kí nói nửa ngày, sau đó lại chuyển hướng qua thư kí Từ, "Chị Từ, chị biết Boss bị làm sao không?"


Thư kí Từ đang mơ màng thì đột nhiên bị gọi tên, lại còn đột nhiên cho cô nghỉ, còn nói cái gì "Công việc tuy quan trọng, gia đình lại càng quan trọng hơn"...... Này thật là Boss mà cô biết 3 năm qua? Nếu không phải biết Boss không có an hem sinh đôi.
Cô thật cho rằng đây không phải Boss thật sự a.


Bất quá kỳ quái thì kỳ quái, thư kí Từ thu hồi suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Được rồi, việc của Boss, chúng ta vẫn đừng nên đoán, vừa lúc tâm tình ngài ấy đang rất tốt các cô thông báo một tiếng cho các giám đốc bộ phận sắp xếp thời gian lên đây báo cáo."
"Vâng!"
Liên quan đến ai.


Kỳ quái cũng liền trở nên không kỳ quái.
Anh thậm chí cảm thấy về sau còn sẽ có rất nhiều phiên bản Lâm Thanh hàn khác thường này xuất hiện nữa cơ.
Cười cười.
Lý Tắc gõ cửa văn phòng, chờ bên trong truyền ra một tiếng "Vào đi", anh liền đẩy cửa đi vào.


Lâm Thanh Hàn đang cầm di động nhìn, nghe được tiếng bước chân liền nhấc mi mắt nhìn thoáng qua, hỏi: "Lấy được rồi?"
"Đúng vậy."


Thời điểm Lý Tắc đi lên, văn phòng đã khôi phục như thường, bất quá mơ hồ vẫn là có thể nghe được vài câu "Tổng tài hôm nay quá kỳ quái" nói, bước chân hơi dừng, nghĩ đến cuộc điện thoại sáng nay...... Là rất kỳ quái.
Bất quá.


Lý Tắc đem văn kiện trong tay đưa qua, "《 đa dạng lữ hành 》mười lăm ngày, tổng cộng sẽ đi qua hai quốc gia, xuất phát từ La Mã Italy, con đường thánh Jimmy ni á nặc cùng Florencia, sau đó đi Barcelon cùng Madrid a Tây Ban Nha, còn sẽ ở lại một ngày ở Sevilla."


Lâm Thanh Hàn tiếp nhận văn kiện, nghiêm túc nhìn thoáng qua, mặt trên không chỉ có có địa điểm cần đến mà còn có thời gian đi, khen ngợi nhìn Lý Tắc liếc mắt một cái, "Cậu làm rất tốt."
Đám người sau khi rời khỏi đây, Lâm Thanh Hàn gọi một cuộc điện thoại.
Thực mau.


Điện thoại kia đầu liền có người nghe, là một giọng nam nghi hoặc, "Lão Lâm?" Giống như là không thể tưởng tượng được, giọng nam cười nói, "Cậu như thế nào lại nhớ đến tôi mà gọi nha?"


Lâm Thanh Hàn cùng người chào hỏi, sau đó đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Tôi nhớ rõ cậu hiện tại đang tiếp quản công ty du lịch của gia đình?"
"Đúng vậy......"
Ngụy Đạt cười một cái, "Tôi lại không có ý chí chiến đấu cùng khát vọng giống cậu, dù sao cũng liền hỗn hỗn nhật tử(?), làm sao vậy?"


"Tôi đưa cậu mấy cái địa chỉ, cậu giúp tôi tìm mấy quán ăn ngon với vài phong cảnh đẹp gần đó......" Dừng một chút, anh bổ sung nói: "Nhớ rõ, quán ăn không những ngon mà giá cũng phải rẻ một chút." Quán ăn ngày hôm qua là do lúc trước anh đi công tác ở La Mã biết được, là do đối tác đề cử, thời điểm tới đó, anh còn rất kinh ngạc, bất quá hương vị cũng thật không tồi, nghĩ đến Ôn Nhuyễn ở đó, anh liền đề cử cho cô.


"Vấn đề nhỏ, việc này là giúp cho ai? Không đúng, câu cuối cậu mới vừa nói là cái gì?" Ngụy Đạt tựa hồ mới phản ứng lại, nghẹn họng trân trối hỏi: "Giá rẻ? Lão Lâm...... Cậu, không phải là phá sản đi?"
Lâm Thanh Hàn: "......"


"Không đúng a, mấy ngày hôm trước cậu không phải mới đứng đầu bảng xếp hạng phú hào Forbes sao?"
"....... Bạn nhờ giúp."


Tuy rằng đối với vị bạn gì đó của Lâm Thanh Hàn rất tò mò, bất quá Ngụy Đạt vẫn là lựa chọn không hỏi, anh vừa thấy được mấy cái WeChat Lâm Thanh Hàn đăng, thấy rõ là ở thành phố, thuận miệng hỏi: "Vậy cậu nói tôi biết giá cả thế nào thì được đây?"
500 Euro?
1000 Euro?


Như thế có chút hỏi ngược Lâm Thanh Hàn.
Ngón tay thon dài nhẹ lật văn kiện, nhìn số tiền được cấp của mỗi người, anh trầm ngâm một hồi mở miệng, " người, mỗi ngày 100-200 Euro đi."
Ngụy Đạt: "......."
Anh hiện tại đặc biệt đặc biệt muốn biết vị bạn kia của Lâm Thanh Hàn là ai!


Nửa ngày không nghe được đầu bên kia đáp lại, Lâm Thanh Hàn cau mày, thanh âm cũng trầm xuống, "Rất khó?"
"Không có khó không......" Thật là có chút khó, ngài Lâm nhà giàu số một đã lên tiếng, như thế nào cũng nên an bài cho tốt a, Ngụy Đạt trong lòng chửi thầm một câu, nói, "Tôi cho cấp dưới đi tìm xem."


"Được, vậy phiền cậu."
Lâm Thanh Hàn cười một cái, "Khi nào đến đây, tôi mời cậu một bữa."
Ngụy Đạt cũng cười theo, "Tốt nha."


Hai người lại nói vài câu, Lâm Thanh Hàn cúp trước điện thoại, anh click mở Weibo, tìm thời tiết La Mã hôm nay gửi đi, nhìn ảnh đại diện kia, nghĩ đến câu nói vừa rồi với thư kí Từ, công việc tuy quan trọng, gia đình lại càng quan trọng hơn.
Anh tỉnh ngộ quá trễ, hiện giờ hai người mới rơi vào tình trạng này.


Bất quá...
Còn tốt, cũng không phải quá muộn.
Ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất chiều vào người, anh nắm di động, nhìn ảnh đại diện kia, mặt mày lại tràn ra một ít cười.
......
Cùng thời gian đó, tổ tiết mục《 đa dạng lữ hành 》.


Tổng đạo diễn Hạ Hải vẻ mặt thất thần đi vào công ty, mấy nhân viên công tác nhìn ông tiến vào, sôi nổi hô: "Đạo diễn Hạ."
Hạ Hải gật đầu, không nói.


Bạn nối khố Lữ Thanh nhìn bộ dáng này của ông nhíu nhíu mày, "Cậu sao lại thế này a, sáng sớm lại thất hồn lạc phách, hay là đánh cược lại thua rồi."
"Không phải......."
Lữ Thanh nhíu mày, "Vậy thì ảy ra chuyện gì?"
Hạ Hải quay đầu xem Lữ Thanh ấp úng mở miệng, "Mới vừa nhận được một khoản đầu tư."


"Đầu tư thì liền đầu tư." Lữ Thanh bĩu môi, vô ngữ nói: "Chúng ta làm chương trình này cũng không tính là tồi, Từ Nghiên là vị tiền bối lớn trong ngành điện ảnh, đây là lần đầu tiên Chúc Nguyệt xuất hiện sau khi nghỉ ngơi hai năm, fans của Tô Lam Lam fans cũng không thấp, còn có Kỷ Duyên nữa...... Cậu ta tham gia thì lượng ratings luôn được đảm bảo a."


"Đầu tư nhiều hay ít a?"
Hạ Hải vươn một ngón tay.
"Một ngàn vạn?" Lữ Thanh có chút kinh ngạc, số tiền này không tính là ít, bất quá cũng còn tốt.
"Không phải......"
"Là một trăm triệu."
"Cái gì?!" Lữ Thanh đứng lên, động tác quá nhanh, nước trà trên bàn đều bị đổ hết.


Mấy cái nhân viên công tác ngơ ngác nhìn hai người, "Đạo diễn Hạ, đạo diễn Lữ, làm sao vậy ạ?"
"Không có việc gì, không có việc gì." Lữ Thanh luống cuống tay chân đem cái bàn tùy tiện thu thập hạ, lôi kéo cánh tay Hạ Hải, hỏi: "Ai vậy?"
Hạ Hải: "......tập đoàn Lâm thị."


Ý nghĩ thứ nhất trong đầu Lữ Thanh chính là "Ngọa tào", sau đó chính là, "tập đoàn Lâm thị mấy năm nay làm đều là thật thể nghiệp? Tôi không nghe nói bọn họ có mong muốn đầu tư vào giới giải trí a......" Nói xong, ông lại chợt ngừng, theo sát là một câu, "Chẳng lẽ là vì......"
Hạ Hải vừa muốn gật đầu.


Liền nghe Lữ Thanh không thể tin tưởng đến phun ra ba chữ, "Tô Lam Lam?"
Ông ta còn mang một dáng vẻ tự cho là mình đúng, "Đúng rồi đúng rồi, lúc trước liền có người bát quái, tôi nghe nói Lâm Thanh Hàn cùng Ôn Nhuyễn ly hôn chính là bởi vì Tô Lam Lam."


Hạ Hải vẻ mặt vô ngữ nhìn vị bạn nối khố này của mình, cuối cùng không thể nhịn được nữa, hạ giọng nói: "Cái gì Tô Lam Lam?! Cậu không xem Weibo sao? Cậu ta trên đó chỉ chú ý một mình Ôn Nhuyễn thôi, đăng trạng thái cũng đều lien quan đến Ôn Nhuyễn."
Như vậy mà còn có thể nghĩ là Tô Lam Lam?


Đầu óc để ở đâu cơ chứ?!
"Ngạch......" Lữ Thanh bị nghẹn hạ, nghĩ nghĩ, hình như thật đúng là như vậy, "Này hai người không phải đã ly hôn rồi sao? Lâm Thanh Hàn làm như vậy là muốn làm gì a?"
"Cậu còn muốn quản cậu ta muốn làm gì? Bất quá......"


Hạ Hải hồi tưởng lại vừa rồi khi nghe điện thoại của trợ lí Lâm Thanh Hàn, "Phu nhân của chúng tôi là lần đầu tiên tham gia chương trình như vậy, hi vọng mọi người trong tổ sẽ giúp đỡ cô ấy nhiều hơn, còn có, Lâm tiên sinh cũng không hy vọng phu nhân biết chuyện này."


Từ đầu đến cuối, nam nhân kia dùng đến đều là "Phu nhân" để xưng hô.
Không thể hiểu nổi mấy người hào môn này lại muốn chơi trò gì.
Bất quá...
Ông mở miệng hỏi: "Tiểu Húc, ghi hình ở La Mã gửi tới chưa?"
"Tới rồi ạ, chúng ta vẫn chưa xét duyệt ạ." Một cái chàng trai hơn 20 tuổi đáp.


"Cậu lấy lại đây, để tôi tự mình xét duyệt, còn có......" Hạ Hải dừng một chút, bổ sung nói, "Cậu nói với quay phim của Ôn Nhuyễn ở La Mã một tiếng, nói cậu ta lúc quay phim, mặc kệ quay hay chụp cái gì, liền chụp cho tôi, liều mạng mà chụp!"
"A?"


Không chỉ có là tiểu Húc, các nhân viên công tác khác đều sửng sốt.
Tổ tiết mục vốn dĩ cho Ôn Nhuyễn gia nhập, chính là muốn cô cùng Kỷ Duyên và Tô Lam Lam 3 người bọn họ cùng xuất hiện nhưng mục đích chủ yếu vẫn là chụp Tô Lam Lam cùng Kỷ Duyên...... Hiện tại, đây là trọng tâm bị dời đi?


Chính là vì cái gì a?
Lữ Thanh xem cậu nhân viên ngây ngốc đứng ở kia, nhíu mày nói: "A cái gì a, còn không đi liên hệ?"
Ôn Nhuyễn hiện tại ở trong mắt ông, chính là một tòa Thần Tài sáng lấp lánh! Chạm vào cô một chút đều có thể rớt bảo vật a!
"Không đúng a, lão Hạ......"


Lữ Thanh đột nhiên nhớ tới một sự kiện, hạ giọng nói: "Tổ tiết mục chúng ta ban đầu ngoại trừ hai tiền tuyến là từ Nghiên và Chúc Nguyệt thì ba người còn lại chỉ có Tô Lam Lam với Kỷ Duyên là được chú ý nhiều nhất, nhưng bây giờ Lâm thị lại vô đầu tư vậy thì hậu kì phải biên tập như thế nào đây?"


Hạ Hải lúc nãy cũng vì chuyện này mà rối rắm một hồi.
Bất quá khi thấy ảnh tư liệu tiểu Húc gửi tới thì ông đột nhiên cao thâm khó đoán cười: "Chụp được cái gì thì liền phát ra cái đó, chúng ta đừng cắt nối biên tập loạn là được."
Bất quá......


Ông nhìn hình ảnh, Kỷ Duyên cùng Ôn Nhuyễn ở chung trước sau có biến hóa.
Chính là không cần cắt nối biên tập.
Ông cũng có thể đoán trước sau này khi phát ra sẽ hỏa bạo.
***
La Mã.
Đoàn người Ôn Nhuyễn hôm nay chính là đơn thuần chỉ đi du ngoạn.


Bọn họ đầu tiên là đi xem đấu trường La Mã, sau đó lại đi thăm nhà thờ St. Peter, hiện tại xem như thời gian hoạt động tự do, Từ Nghiên cùng Chúc Nguyệt chạy đi mua sắm, nói là mua quà lưu niệm cho gia đình, Tô Lam Lam nói là bị rớt đồ vật nên sẽ cùng Kỷ Duyên đi tìm đồ vật.


Ôn Nhuyễn không muốn mua gì cả, mọi người hẹn nhau ở chỗ ước nguyện nên cô cũng liền lười đi về, trực tiếp tính toán ở bên này nghỉ ngơi luôn.
Hồ ước nguyện* cũng là một trứ danh của La Mã.


* Đài phun nước Travi là địa điểm tham quan, thăm thú thu hút nhiều khách du lịch Rome, Italia lại là truyền thuyết ném đồng xu cầu nguyện may mắn, sức khỏe, như ý, tình yêu... mình nghĩ là cái này nè nhưng không biết nói sao cho hay với đúng từ của bản cv nữa.


Bên cạnh còn có một đàn bồ câu trắng, hiện tại có không ít du khách đang cho bồ câu trắng ăn, Ôn Nhuyễn chưa được đi nhiều nơi, chọn một bậc cầu thang rồi liền trực tiếp ngồi xuống, nhìn thoáng qua nhiếp ảnh gia phía sau, cô từ túi lấy ra một chai nước khoáng Khai Phong, cười nói:


"Anh cũng mệt mỏi rồi, uống chút nước đi."
Anh quay phim sửng sốt hạ, sau đó cú người gật gật đầu, anh không thể nói chuyện, nhưng trên mặt cười rõ ràng ôn hòa hơn rất nhiều, kỳ thật nếu vừa rồi tổ tiết mục không có thông báo thì trải qua mấy ngày này ở chung.
Anh ta cũng sẽ quay chụp Ôn Nhuyễn thật tốt.


Cô gái này tính tình ôn hòa, người lại thiện lương, đáng được đối đãi thật tốt.


Ôn Nhuyễn là tự mang theo bình giữ ấm, uống xong nước, sau đó liền nâng má nhìn cảnh tượng náo nhiệt cách đó không xa, trẻ con, người lớn tuổi, các cặp tình nhân, bọn họ hoặc là nhắm mắt lại cúi người cầu nguyện.
Hoặc là mang theo đồ ăn cho bồ câu trắng ăn.


Thậm chí còn có người ở cách đó không xa không coi ai ra gì mà hôn môi.
Thật lâu thật lâu trước kia.


Ôn Nhuyễn cũng từng ảo tưởng qua sẽ có một ngày, Lâm Thanh Hàn có thể cùng cô tới La Mã, không có người khác, chỉ có 2 người bọn họ bỏ hết công việc, bọn họ có thể nắm tay đi trên đường phố La Mã, có thể ở trước hồ ước nguyện hôn nhau.
Còn có thể giống cùng nhau chạy xe đạp.


Hiện tại cô đã tới được đây nhưng bên cạnh lại không có Lâm Thanh Hàn.
Có chút thất thần cười một cái.


Bất quá thực mau, cô liền khôi phục như thường, nhìn thời gian, còn sớm, phỏng chừng nhóm người Từ lão sư cũng sẽ không về sớm như vậy, Ôn Nhuyễn từ trong ba lô lấy ra họa giấy vẽ...... Tính toán tùy tiện vẽ tranh.
Lúc trước trên máy bay cũng đã trải qua.


Anh quay phim vừa thấy Ôn Nhuyễn làm động tác này, lập tức đem camera tiến lại gần, vốn dĩ cho rằng Ôn Nhuyễn lần này sẽ giống những người khác đều sẽ vẽ nhân vật trong truyện tranh, nhưng nhìn một hồi, anh liền nhận thấy được không giống nhau a.
Anh không hiểu lắm về vẽ.


Ban đầu cũng xem không rõ, là nhìn một hồi lâu, mới dần dần rõ ràng hơn.
Này, này này......
Đây là đang vẽ hồ nguyện ước?


Lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là một tòa cung Hải Thần, ở giữa là Hải thần đang điều khiển xe ngựa, hai bên còn lại là thuỷ thần, phía trên cung Hải Thần còn có bốn vị thiếu nữ, mà trước mắt cung Hải Thần chính là hồ nguyện ước trứ danh, suối phun nước thì ở phía trước Hải Thần, nước suối từ các pho tượng trào ra.


Vừa mới nhìn thấy cảnh tượng này.
Lúc này bức tranh mới hiện ra thật rõ ràng, sinh động như thật.


Không chỉ có là anh quay phim chấn kinh, nhưng anh ta là người không rành về hoạ, nhưng xem ra vị hoạ sĩ kia cũng có thể đã khẳng định Ôn Nhuyễn là ở cấp độ súc vật rồi, đến nỗi không biết từ khi nào những người du khách kia bắt đầu đi đến chỗ Ôn Nhuyễn, nhịn không được kinh ngạc cảm thán, "Này, vẽ cũng thật tốt quá đi."


Ôn Nhuyễn vừa rồi vẫn luôn chăm chú vẽ tranh.


Thời điểm vẽ tranh hoàn toàn tập trung không để ý các động tĩnh bên ngoài, vẽ xong nét cuối cùng mới nghe được thanh âm, có chút kinh ngạc khi nhìn qua, mới phát hiện không biết là từ khi nào, trước mắt thấy đã đứng không ít người náo nhiệt thưởng bức tranh của cô.


Già- trẻ, lớn-bé, không phân biệt độ tuổi và giới tính, một đám người không phải nhìn chằm chằm cô mà chính là nhìn chằm chằm tranh của cô.


Tuy rằng không phải lần đầu tiên bị nhiều người như vậy vây xem, nhưng đáy lòng Ôn Nhuyễn vẫn là có chút thẹn thùng, làm cho khuôn mặt trắng nõn đỏ một nửa, lông mi cũng nhẹ nhàng rung động một hồi.


Có vài người ngoại quốc thoạt nhìn bằng tuổi cô làm bộ dáng kinh hô: "Thật đẹp."


Trước mắt là thiếu nữ mặc áo rộng thùng cùng với váy, phía dưới là một đôi ủng cùng vớ đơn, tóc tùy ý buộc lên, bởi vì một ngày đi lại mà có vài sợi tóc nghịch ngợm rơi rụng ở gương mặt, càng đến gần liền nhìn thấy mặt của cô cùng bàn tay giống nhau đều nhỏ như vậy a.


Cô có đôi mắt rất đẹp.
Hình dạng như trăng non, tròng mắt thực đen, sạch sẽ, một chút tạp chất đều không có.
Cái mũi nhỏ tinh xảo lại rất rất tốt a.


Trời đất lại còn ưu ái cho cô một đôi môi biết cười, mặc dù không cười nhưng cũng cong cong, làm người cho tâm của người nhìn cũng có chút vui vẻ.


Ngũ quan tinh xảo như vậy thật xứng với khí chất của cô, một người có vẻ ngoài ưa nhìn như vậy rất khó làm người ta sinh ra ác cảm được a. Đã xuất hiện người kìm nén không được, muốn cùng chụp ảnh với cô, có hai cô gái Trung Quốc có chút thẹn thùng, lại vẫn là giơ di động nói, "Nữ thần, chúng em có thể chụp ảnh chung với cô không?"


Nhận thấy được Ôn Nhuyễn ngơ ngẩn, lại bồi thêm một câu, "Chúng em là nữ hài hoa hướng dương! Biết chị đang ở La Mã, vừa đúng lúc chúng em cũng đi du lịch ở đây, muốn đến thử vận may, không nghĩ tới......"
Thật có thể gặp được Ôn Nhuyễn!


Bởi vì kích động, hai cô nàng đều đỏ mặt.
Ôn Nhuyễn thật cảm thấy không thể tưởng tượng được, bất quá ngơ ngẩn chỉ là trong nháy mắt, thực mau, cô liền nở nụ cười, thực ôn nhu gật gật đầu, "Đương nhiên là có thể."


Có người khởi xướng, những người khác cũng đều muốn làm theo cùng chụp ảnh.


Chờ đến lúc Kỷ Duyên cùng Tô Lam Lam qiay lại, nhìn thấy chính là Ôn Nhuyễn đang bị một đám người vây quanh, cô đứng ở chính giữa, giống như chúng tinh phủng nguyệt...... Kỷ Duyên vốn đang tìm người, dư quang thoáng nhìn Ôn Nhuyễn mi mắt cong cong bị người vây quanh, liền dừng bước chân.


Cậu nhấp môi đứng ở tại chỗ, cứ như vậy lướt qua đám người nhìn về phía Ôn Nhuyễn.


Không phải lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Nhuyễn như vậy, thật lâu thật lâu trước kia, Ôn Nhuyễn trong trí nhớ của cậu chính là bộ dáng này, mặc kiểu quần áo nào cũng xinh đẹp, như là trời sinh không có phiền não. Dường như, trên mặt vĩnh viễn đều treo nụ cười, đi đến nơi nào, đều là giống như vậy bị một đám người vây quanh.


Lúc ấy.
Không biết có bao nhiêu người thích cô.
Ngay cả cậu......
Lúc bà nội cười hỏi hắn "A Duyên của chúng ta không biết về sau sẽ cưới một cô gái như thế nào đây" thời điểm đó, người thứ nhất hiện trong đầu cậu, cũng là...... Ôn Nhuyễn.
"A Duyên......"


Tô Lam Lam thân mật kêu tên cậu, "Cậu xem chỗ bán kem kia thế nào?"


Nói xong cũng không nghe được hồi âm, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy cậu thần sắc ngơ ngẩn mà đang nhìn về một hướng, theo ánh mắt cậu nhìn qua thì Tô Lam Lam cũng thấy được Ôn Nhuyễn chúng tinh phủng nguyệt, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.


Nơi sâu thẳm trong ký ức những cảm giác về bức tranh đã bị cô áp chế bỏ lại trong quá khứ giờ đây lại một lần nữa xuất hiện.
Đó là ký ức khiến cô sợ hãi nhất
Ở trong trí nhớ...


Ôn Nhuyễn là được ánh sáng che chở của thiên sứ, bên người vĩnh viễn không thiếu bạn bè cùng những sự khen ngợi, mà cô ta chỉ là một cái bóng ở góc tường, không dám bước chân lại gần.


Cô ta hao phí bao nhiêu thời gian cùng tinh lực mới có thể bước đi dưới ánh đèn flash, có được hoa tươi cùng những tiếng vỗ tay.
Nhưng hiện tại.
Nữ nhân này lại xuất hiện lần nữa.


Rõ ràng mất đi hết thảy, không có gia thế không có bối cảnh, ngay cả Lâm Thanh Hàn đều đã vứt bỏ cô.
Nhưng cô vẫn hạnh phúc như vậy, bắt mắt như vậy.
Nhìn quanh bốn phía.
Đều không ngoại lệ.


Trên quảng trường ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào Ôn Nhuyễn, không ai đang nhìn cô ta cả...... Lòng bàn tay nắm chặt như muốn chảy máu, Tô Lam Lam chỉ có thể cứng đờ duy trì nét cười gượng gạo, sau đó vươn tay, lôi kéo tay áo Kỷ Duyên.
"Làm sao vậy?"


Kỷ Duyên như là rốt cuộc lấy lại tinh thần, cúi đầu hỏi Tô Lam Lam.
"Em hỏi anh là có muốn ăn kem không?" Tô Lam Lam hờn dỗi nói, "Anh đang xem cái gì vậy? Em nói với anh nửa ngày, anh cũng không thèm đáp lại."


Nghĩ đến lí do làm chính mình thất thần, Kỷ Duyên trầm mặc một chút rồi thôi, sau đó mới mở miệng, "Không có gì."
Tô Lam Lam cười nói: "Chúng ta đi mua kem đi."
"Ừ."
Kỷ Duyên có có không không gật đầu.


Chờ lấy kem xong, Tô Lam Lam như là hồi ức dường như, "Kỷ gia ngày xưa dì vẫn luôn hay cho chúng ta ăn kem a, đúng rồi......" Cô nhìn hướng quảng trường một lúc, đề nghị nói: "A Duyên, chúng ta chạy xe đạp đi, em đã lâu rồi không được chạy."
"Cô muốn chạy thì chạy đi."


Nói xong, Kỷ Duyên đưa ánh mắt liếc liếc một bóng dáng cách đó không xa, nhìn thấy đám đông xung quang Ôn Nhuyễn cơ bản sắp rời đi hết, cậu đột nhiên quay lại phía sau nói một câu, "Bán cho tôi thêm một cây kem nữa." Không biết nghĩ tới cái gì, lại bồi thêm một câu, "Lấy vị mạt trà."


"Được."
"A Duyên, anh......"
Tô Lam Lam lời nói còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Kỷ Duyên cầm kem, lập tức đi về phía Ôn Nhuyễn, đi rồi cũng không quay đầu lại, bước chân đều không mang theo sự vấn vương nào.
.....
"Này."


Ôn Nhuyễn đang thu dọn đồ đạc, nghe được âm thanh quen thuộc, ngửa đầu nhìn qua, ánh mặt trời vừa đúng lúc, người tới đi ngược sáng, cô không thấy rõ dáng vẻ của người đó, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh to cao ấy.
Nghe ra là thanh âm của Kỷ Duyên.


Cô có chút không thoải mái híp híp mắt, tay để trên trán, che ánh nắng mặt trời, "Làm sao vậy?"
Kỷ Duyên cầm kem, khô cằn mở miệng, "Cho cô."
Ơ?
Ôn Nhuyễn ngẩn ra, sau đó liền nhìn cây kem cậu ta đang đưa cho mình, còn có một câu như có như không mờ mịt thanh âm, "Mạt trà."


Nhìn cây kem trước mắt, Ôn Nhuyễn kinh ngạc, cô từ nhỏ vẫn luôn thích kem mạt trà, Kỷ Duyên làm sao mà biết được? Bất quá cô cũng không nghĩ nhiều, cong con mắt, nở nụ cười, "Cảm ơn a."


Kỷ Duyên không lên tiếng, thậm chí trực tiếp tránh đi tầm mắt, thực nhanh qua đứng ở một bên, một tay cầm kem, một tay đút trong túi quần, nhưng tai dưới ánh nắng mặt trời lại lặng lẽ lộ ra một ít đỏ ửng.


[hie] Thời gian sắp tới chắc mình sẽ ra chương không được đều đặn lắm mong mọi người sẽ thông cảm ạ. Máy tính của Ngọc bị hư rồi nên hiện tại bạn ấy vẫn chưa thể giúp mình edit tiếp được a với cả hai đứa bây giờ đang tập tành thích nghi với môi trường mới nên thời gian hơi bị lộn xộn ý nên mong mọi người đừng giận nha < Cám ơn tất cả các bạn đã luôn ủng hộ tụi mình nha < < <3






Truyện liên quan