Chương 50: Chương 50
Những việc xảy ra trong nước.
Nhóm người Ôn Nhuyễn ở italy đều không biết gì cả, bọn họ ngày mai phải rời La Mã đi đến Florencia, trước khi đi, tính đi dạo ở thành La Mã......!Ngoại trừ Từ Nghiên thân thể không được tốt nên không ra ngoài, đoàn người liền dọc theo thành cổ ở La Mã mà tham quan.
Bất quá so với không khí hòa hợp của trước kia, hôm nay có gì đó không đúng.
Chúc Nguyệt kéo tay Ôn Nhuyễn , không ngừng liếc về hướng Kỷ Duyên ở bên kia , nhăn mũi nói: “Tiểu Nhuyễn Nhuyễn, em nói Kỷ Duyên là cọng dây thần kinh nào bị chập mạch rồi, chị như thế nào cảm giác cậu ta hôm nay có gì đó không đúng?”
Ôn Nhuyễn cũng liếc mắt một cái nhìn qua, xem cậu trưng ra khuôn mặt lạnh, giống như là người ta thiếu cậu mấy trăm vạn vậy.
Cô nhíu nhíu mày, lại lắc lắc đầu, thanh âm nhẹ nhàng mà nói , “Không biết.”
Từ tối hôm qua bắt đầu liền không thích hợp, cũng không biết là ai chọc cậu.
Truyện đăng tại : diendan
“Trước kia tiểu tử này tuy rằng tính tình cũng không tốt lắm, nhưng cũng không giống như bây giờ ,nguyên cái mặt than, chị cũng không dám cùng cậu ta nói chuyện.” Chúc Nguyệt nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, “Ai, tính tính, không nói cậu ta nữa, chúng ta vẫn là vui vẻ mà ngắm cảnh đi.”
“Sắp phải rời đi, thật đúng là có chút luyến tiếc nơi này đó.”
Ôn Nhuyễn nghe được lời này, ánh mắt dừng lại một chút trên người Kỷ Duyên, sau đó mới thu hồi tầm mắt, theo Chúc Nguyệt vừa nói vừa nhìn về phía trước, nhìn phong cảnh hoàn toàn khác với trong nước mà khe khẽ thở dài.
Đúng vậy.
Sắp phải rời đi, thật đúng là có chút luyến tiếc.
Kỳ thật vừa rồi lúc Ôn Nhuyễn cùng Chúc Nguyệt nhìn qua, Kỷ Duyên cũng nhận ra, đặc biệt là thời điểm ánh mắt Ôn Nhuyễn dừng ở trên người cậu ta, trái tim không tự chủ được mà lỡ mất một nhịp, bước chân cũng đi chậm lại một chút.
Cậu ta cho rằng Ôn Nhuyễn sẽ giống như hôm qua, hỏi cậu “Làm sao vậy”?
Nhưng cô chỉ nhìn cậu một chút, cái gì cũng không nói liền thu hồi tầm mắt, còn vô cùng vui vẻ cùng Chúc Nguyệt chụp hình.
Nhìn về bóng dáng nhỏ yếu ở phía trước , nghe được tiếng nói tiếng cười, gương mặt Kỷ Duyên trầm xuống càng thêm lợi hại, cũng không biết mình bị cái gì, dù sao chính là không vui, không vui khi Ôn Nhuyễn quan tâm đến cậu, càng không vui nếu Ôn Nhuyễn không quan tâm tới cậu.
Cảm giác này làm cậu thật bực bội.
Cậu từ trước đến nay sẽ không che giấu cảm xúc của mình, không vui chính là không vui, hiện tại mặt đen kịt, liền kém viết mấy chữ to ở trên mặt “Lão tử rất khó chịu, đừng có nói chuyện với lão tử ”
Vài người đi ở phía trước không chú ý, nhưng đại ca camera quay phim cho hắn không nhịn được mà rùng mình, hắn một tay cầm cameras, một tay nhịn không được chà xát phần cánh tay lộ ra.
Hôm nay rõ ràng nóng như vậy.
Sao mình như thế nào có cảm giác lạnh đến nổi cả da gà ?
“A Duyên, anh xem này bức ảnh này xem thế nào?” Tô Lam Lam vừa mới chụp mấy tấm hình cô ta cùng với Kỷ Duyên , cảm thấy không tồi, nên cầm di động đưa cho cậu ta xem, thấy ánh mắt của cậu còn nhìn chằm chằm về bóng dáng màu đỏ đang nói chuyện ở phía trước , ánh mắt hơi lóe lên, rất mau lại nở nụ cười, kêu một tiếng, “A Duyên?”
Kỷ Duyên thu hồi ánh mắt, không lạnh không nhạt mà hỏi: “Cái gì?”
Tô Lam Lam cười một cái, không nói đến hình chụp nữa, hỏi: “Đi dạo cả một ngày, có mệt không ? Nếu không chúng ta tìm một quán ăn nghỉ ngơi nhé?”
“Tùy tiện.”
“Kia......”
Tô Lam Lam cong con mắt, cười nói, “Em đi nói chuyện với chị Ôn Nhuyễn , nhìn xem chị ấy có đề nghị nào tốt hay không"
Kỷ Duyên vừa nghe được lời này liền nhíu mi, cậu nhìn thoáng qua bóng dáng màu đỏ cách đó không xa , môi mỏng mím lại thẳng tắp, thanh âm cũng trầm xuống, không vui mà nói: “Vì cái gì muốn đi hỏi cô ta?”
“A?”
Tô Lam Lam chớp chớp mắt, cảm thấy có chút kinh ngạc mà nhìn Kỷ Duyên dò hỏi, “chị Ôn Nhuyễn hẳn là có đề nghị rất tốt, mấy quán trước kia chị ấy đề cử không tệ đâu, hơn nữa......!Hiện tại tiền đều là chị ấy quản lý, hỏi ý kiến của chị ấy chắc là sẽ không sai đâu.”
Kỷ Duyên vừa nghe đến tên của Ôn Nhuyễn tâm tình liền dao động kịch liệt, đặc biệt là nhìn cô cùng Chúc Nguyệt đi phía trước bộ dáng vừa nói vừa cười , càng là bực bội trong người.
Nhìn thấy bên cạnh có cái quán ăn gia đình , đơn giản là ngừng lại rồi phun ra mấy câu :" Tôi mệt rồi , muốn nghỉ ngơi"
Thanh âm vang lên , người phía trước quả nhiên ngừng lại
Hắn nhìn thấy bóng dáng màu đỏ xoay người lại , nhìn vào ánh mắt ngạt nhiên của cô , môi mỏng mím lại không nói gì nữa , trực tiếp xoay người mở cửa đi vào.
“A Duyên!”
Tô Lam Lam đứng ở phía sau cậu, có ý tính khuyên ngăn.
Chúc Nguyệt cùng Ôn Nhuyễn nhìn thoáng qua, có chút không biết vị thiếu gia này lại làm sao , hai người xoay lại , Chúc Nguyệt nhìn thoáng về quán ăn, cau mày lại hỏi : " Cậu ta lại làm sao vậy? "
Tô Lam Lam có chút bất đắc dĩ nói: “A Duyên nói mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút
“Gia hỏa này......”
Chúc Nguyệt tính tình thẳng thắn,lúc này sắt mặt đã có một chút không tốt " Lúc trước không phải nói ăn cơm là cùng nhau thương lương sao? Cậu ta hôm nay cọng dây thần kinh nào bị sai vị trí à?" Lại nhìn thoáng qua quán ăn " Chỗ này có thể ăn được không còn chưa biết, nhìn giá cao thế mà ..."
Ôn Nhuyễn nhấp môi dưới, “Đi vào trước đi.”
Tiểu tử thúi đã vào , lôi cậu ta ra ngoài lại là việc không thể, cũng may ....!cô nhìn giá của quán ăn , tuy cao nhưng vẫn trong phạm vi tiếp thu được
Vừa lúc trước đây ăn cơm giá tiện nghi nên cón có chút tiền , bây giờ ăn sang một bữa cũng không có việc gì.
“Vào thôi"
Chúc Nguyệt thở dài, “Chút nữa chị nhất định phải nói chuyện với cậu ta cho rõ , rốt cuộc bị cái gì vậy?"
Chúc Nguyệt một bên lẩm bẩm, một bên cùng Ôn Nhuyễn đi vào trong.
Tô Lam Lam đi cuối cùng, nghe được lời này, nhịn không được mà cong khóe môi, còn có thể vì việc gì , bất quá là trẻ con không được ăn kẹo nên không vui.
Tuy rằng có chut ngạc nhiên vì cảm xúc của Kỷ Duyên đối với Ôn Nhuyễn biến hóa lớn như vậy.
Bất quá có thể làm quan hệ của hai người kém đi , cô ta cũng rất là vui vẻ.
...!...
Lúc ăn cơm
Kỷ Duyên vẫn trưng ra một khuôn mặt than.
Tô Lam Lam lúc này khó có được tâm tình sảng khoái khi gặp việc vui mà cười khanh khách.
Có mấy người Pháp muốn chụp ảnh chung, tâm trạng cô ta vui vẻ còn nhân cơ hội bắn một tràng tiếng pháp.
Cô ta lúc tốt nghiệp sơ trung liền đi du học tại pháp tuy rằng phát âm không tốt lắm nhưng cũng rất có tiêu chuẩn.
Qủa nhiên mấy người Pháp xin chụp hình chung thấy cô ta nói được tiếng pháp , đôi mắt liền sáng lên mà khen cô ta.
Chờ lúc bọn họ đi rồi.
Tô Lam Lam còn có thể cảm giác được trong quán ăn có không ít người nhìn cô ta, cô ta rất hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ , kinh diễm và tán thưởng đó, Cô ta cảm giác bởi vì Kỷ Duyên cùng Ôn Nhuyễn không hợp nhau, nên vận khí của cô ta tốt hơn rất nhiều, lúc trước đi đến đâu cũng đều bị Ôn Nhuyễn vượt trội hơn, hôm nay xem ra cô ta đã hòa được một trận.
Mặt tươi cười rồi ngồi xuống , cô ta nhìn mọi người hỏi: “Chiều nay có sắp xếp đi đâu không? Còn muốn đi dạo nữa à?”
Từ trước đến nay Chúc Nguyệt không thèm để ý tới Tô Lam Lam, vẫn tiếp tục ăn không thèm trả lời.
Kỷ Duyên cũng không nói chuyện.
Cậu xụ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Ôn Nhuyễn:...!...
Nhìn ánh mắt của Tô Lam Lam vọng lại , Cô trong lòng thở dài, ưu nhã buông dao nĩa xuống, cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng rồi nói, “Tôi không có đặc biệt muốn đi đâu hết, mọi ngươi thì sao?”
Chúc Nguyệt: “Chị cũng không có.”
Kỷ Duyên vẫn là không nói lời nào.
Ôn Nhuyễn nhìn sườn mặt của Kỷ Duyên , nhíu nhíu mày, quay đầu, tiếp tục nói: “Từ lão sư thân thể không thoải mái, tôi tính toán về sớm một chút , mọi người nếu là có muốn đi nơi nào, có thể tiếp tục đi dạo.”
“Chúng ta ăn xong liền trở về đi.” Tô Lam Lam cười nói tiếp một câu, sau đó nhìn về phía Kỷ Duyên, ôn nhu hỏi nói: “A Duyên, anh cảm thấy thế nào?”
Kỷ Duyên lần này muốn trở về, cậu không quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt phun ra hai chữ, “Tùy tiện.”
Lúc này.
Không chỉ có là Ôn Nhuyễn, ngay cả thần kinh thô Chúc Nguyệt cũng rốt cuộc nhận thấy được có gì đó không thích hợp, cô ta ngừng tay , ngẩng đầu, chớp chớp mắt, cô như thế nào cảm giác Kỷ Duyên như muốn nhằm vào Nhuyễn Nhuyễn vậy?
Chỉ cần Nhuyễn Nhuyễn hỏi tới, liền không muốn trở về.
Tình huống gì thế này?
Lúc trước còn không phải đang tốt sao?
Cô chớp chớp mắt, nhìn qua Kỷ Duyên, rồi lại nhìn Ôn Nhuyễn, mở miệng tính nói gì đó, nhưng nghĩ đến tính huống hiện tại, vẫn là không nói gì.
Ôn Nhuyễn cũng cảm thấy không thể hiểu được.
Mặc cho là ai nếu bị người khác nhắm vào đều sẽ cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là ngày hôm qua cô còn làm cho cậu ta chén mì, tiểu tử thúi này không biết cảm kích thì thôi, còn trương ra sắc mặt đó, nếu không phải cô từ nhỏ đến lớn có giáo dưỡng, chỉ sợ gặp việc như thế này chắc mặt củng sẽ đen lại.
Hít một hơi thật sâu.
Không nhìn Kỷ Duyên.
Ôn Nhuyễn nhìn xuống bàn, thấy mọi người đều ăn xong thì nói, “Tôi đi tính tiền.”
Chúc Nguyệt vội gật đầu, “Được.”
Mọi người đi rồi, Chúc Nguyệt lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Kỷ Duyên, 【 tình huống gì thế, đang êm đẹp cậu nhằm vào Nhuyễn Nhuyễn làm gì? Em ấy chọc cậu cái gì? 】
Di động trong túi rung lên.
Kỷ Duyên cau mày lấy ra, thấy rõ nội dung, gương mặt cậu không có biến hóa gì , ai cũng nhìn ra cậu không vui, muốn nhằm vào Ôn Nhuyễn, nhưng mà người phụ nữ kia một chút phản ứng đều không có.
Quả nhiên.
Giống như Tô Lam Lam nói, cô không thèm để ý hắn dù chỉ một chút.
-【 không có 】
Không có dấu ngắt câu, không có giọng điệu, nhìn xuyên qua màn hình đều có thể thấy được cảm giác khô khốc.
【 Chúc Nguyệt: Không có cái gì, có mù cũng nhìn thấy được, hiện tại còn đang quay chương trình, cậu không vui cũng giữ lại một tí, fans của cậu toàn là điên cuồng, chính cậu không biết? Lúc tổng nghệ phát ra, đừng lại bôi đen Nhuyễn Nhuyễn.
】
Kỷ Duyên nhìn thấy nội dung, nhíu nhíu mày.
Hắn là không vui vì thái độ của Ôn Nhuyễn , nhưng cũng không nghĩ muốn bôi đen thanh danh của cô, hơn nữa......!cô vốn dĩ cũng không có sai việc gì, là chính cậu không thoải mái, không vui, cùng cô đâu có quan hệ gì?
Khe khẽ thở dài.
Nhìn thoáng đến bóng dáng đang đi tới, cậu nhẹ nhấp môi, đánh mấy chữ qua đi 【 đã biết 】.
Nhắn trả lời xong.
Cậu trực tiếp đứng lên, ánh mắt không nhìn Ôn Nhuyễn, thật ra là nói với cô, giọng nói cũng không còn cứng ngắt giống như lúc trước, còn có một chút ôn hòa, “Đi thôi.”
Hả?
Lại bình thường rồi?
Ôn Nhuyễn nhìn bóng dáng của Kỷ Duyên , có chút kinh ngạc mà chớp chớp mắt.
Đều nói tâm tư phụ nữ như biển sâu, cô hiện tại cảm thấy, tiểu tử thúi này tâm sâu đến tận đáy biển, như một đứa con nít, lúc này lúc khác.
Bất quá ở chung như vậy cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô thật ra không để tâm sau khi chương trình phát ra bị fans của cậu bôi đen, nhưng nếu lại giống như vừa rồi, về sau còn phải ở chung 10 ngày lữ trình nữa thì cũng có một chút áp lực.
Chúc Nguyệt nhìn Kỷ Duyên cảm xúc đã tốt lên, cũng nhẹ nhàng thở ra, cười cười đi qua ôm cánh tay của Ôn Nhuyễn, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Ôn Nhuyễn cười lên tiếng.
Tô Lam Lam đi ở cuối cùng nhìn thấy tình hình này, không nhịn được mà nhíu mi.
Vừa rồi Chúc Nguyệt gửi tin nhắn cho Kỷ Duyên , cô ta cách rất gần cũng thấy được, cho rằng Kỷ Duyên sẽ không quan tâm chuyện này, không nghĩ tới anh lại đáp ứng......!Anh không phải chưa bao giờ sẽ để ý tới sống ch.ết của người khác sao?
Vì sao bây giờ......
Lại để ý Ôn Nhuyễn sẻ bị người ta bôi đen?
Vẫn là không có lý trí, thái độ không cao hứng.
Không biết vì sao, nội tâm Tô Lam Lam đột nhiên có chút khủng hoảng, cô ta cảm giác......!cảm tình của Kỷ Duyên đối Ôn Nhuyễn , có lẽ so với cô tưởng tượng còn muốn nặng hơn.
Có lẽ.
Sau hết thảy, sẽ không chuẩn bị một con đường tốt cho Ôn Nhuyễn chứ.
Đã đi đến bên ngoài, tại đây là một cái hẻm nhỏ, ngày thường rất ít có xe lui tới, nhưng cô ta lúc này lại nghe thấy tiếng xe máy gầm rú, quay đầu, Tô Lam Lam nhìn thấy một tên da den đội nón ngồi trên xe, trong tay của hắn còn cầm một con dao bấm.
Mục tiêu đúng là cái ba lô của Ôn Nhuyễn .
Khuôn mặt Tô Lam Lam chợt trắng lại, miệng mở to, vừa định nhắc nhở Ôn Nhuyễn cẩn thận, nhưng lời nói còn chưa nói ra, cô đột nhiên nghĩ đến thái độ của Kỷ Duyên, còn có Lâm Thanh Hàn đối Ôn Nhuyễn , suy nghĩ một chút, chỉ cần có Ôn Nhuyễn, cô cũng chỉ có thể làm phong nền mà thôi.
Tay gắt gao bấu chặt lại.
Cô ta cắn chặt môi, nhìn bóng dáng màu đỏ bên kia, trong đầu giống như có 2 cái tiểu nhân đánh nhau, một người đang nói “còn suy nghĩ gì nữa, mau nhắc nhở đi”, một bên lại đang hỏi cô, “Cô nhắc nhở, chị ta sẽ cảm ơn cô sao? Chị ta chỉ biết cướp đi những gì thuộc về cô.”
Tô Lam Lam đầu đau như muốn nứt ra, cô ta nắm chặt tay, cuối cùng vẫn không hô lên, thậm chí trong lòng còn sinh ra ý niệm ác độc, muốn cay dao kia giết ch.ết Ôn Nhuyễn đi, khiến cho Ôn Nhuyễn ch.ết đi, ch.ết tại đây.
Chỉ có khi Ôn Nhuyễn ch.ết.
Cô ta mới có thể trở thành vai chính, những ánh mắt hâm mộ, vỗ tay, hoa tươi, mới có thể một lần nữa trở lại bên người cô ta.
Ôn Nhuyễn cùng Chúc Nguyệt đi ở trên lề, hai người đang ở lật xem ảnh chụp lúc trước, tuy rằng nghe được âm thanh xe máy ở phía sau, nhưng cũng không có chú ý, đến nỗi mấy vị quay phim, một lòng vỗ đầu mình muốn có tư liệu sống cũng không liếc mắt tới chiếc xe máy mới xuất hiện.
Nhưng thật ra Kỷ Duyên.
Cậu ta một mình đi đằng trước, nghe thấy tiếng cười của Ôn Nhuyễn , phiền muộn trong lòng , quay đầu, vừa định bảo mọi người đi nhanh một chút, ánh mắt nhìn thấy chiếc máy xe đang đến gần Ôn Nhuyễn , cùng với ánh sáng bị nắng phản chiếu lóe lên từ cây dao nhỏ.
“Bùm bùm ——”
Trong lòng đột nhiên nhảy lên hoảng hốt, thậm chí làm cho cậu ta có một loại ảo giác, phảng phất sau đó sẽ nhảy ra từ cổ họng.
“Cẩn thận!”
Kỷ Duyên một bên kêu, một bên liều mình mà chạy về phía Ôn Nhuyễn , cậu chạy rất mau, gió thôi vào tóc mái,khuôn mặt tuấn mỹ vào giờ phút này trắng như là xác ch.ết.
Ôn Nhuyễn ánh mắt kinh ngạc nhìn Kỷ Duyên chạy tới, lo lắng cùng hoảng sợ còn hiện rõ trên mặt Kỷ Duyên , bước chân dừng lại, tiếng xe máy phía sau phảng phất gần ở bên tai.
Ôn Nhuyễn bất tri bất giác mà quay đầu lại, nhìn thấy cây dao nhỏ đâm hướng về phía cô.
Trong khoảnh khắc này sắc mặt trở nên trắng bệch, tim đập như muốn ngừng lại, cay dao sắc bén ở trước mặt, cùng với tiếng hét chói tai, liền lúc này cô cho rằng tránh không khỏi, cả người đột nhiên bị kéo vào một lòng ngực ấm áp, có người che cho cô phía trước, cô nghe được tiếng kêu rên truyền đến bên tai, ngửi được mùi máu tươi phát ra ở trong không khí .
Hàng lông mi nhẹ nhàng rung rẩy.
Cô không dám tin tưởng , ngửa đầu nhìn Kỷ Duyên, chớp chớp mắt, giọng điệu lúng túng, “Kỷ Duyên?”.