Chương 62: Chương 62

Trong một căn phòng ở lầu hai.
Ôn Nhuyễn ngồi ở trên giường, cô vừa rồi mới nhắn tin trả lời vị fans nhỏ này.


Nhưng không biết fans nhỏ này đang làm gì, lần này đã hơn mười mấy phút còn chưa thấy trả lời, bên tai lại nghe được tiếng bước chân từ xa đến, cô nắm chặt di động trong tay, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía cửa phòng đang đóng.


Chỉ nghe được tiếng bước chân không phân biệt được rõ ràng lắm người quay trở lại là ai.
Bất quá rất mau.
Ôn Nhuyễn liền biết.


Cô nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở cửa phòng mình, cúi đầu nhìn xuống chân cửa vừa rồi còn có ánh sáng hắt vào thì lúc này đã có một cái bóng chặn lại.
Cô nhấp môi.


Vốn dĩ cho rằng Lâm Thanh Hàn sẽ giống như lúc nãy đứng một lúc rồi sẽ đi, không nghĩ tới lần này lại nghe được tiếng gõ cửa.
“Thịch thịch thịch ——”


Tiếng gõ cửa rất nhẹ, nhưng cô vẫn luôn dựng lỗ tai nghe, tất nhiên là nghe được, cô vốn là không muốn mở miệng, lại sợ anh ta cứ gõ cửa như vậy khẳng định sẽ đánh thức những người khác, chỉ có thể nhỏ giọng mà hỏi: “Chuyện gì?”
“Anh đem sữa bò nóng cho em .”


available on google playdownload on app store


Bên ngoài truyền đến giọng nói của Lâm Thanh Hàn , anh ta tựa hồ do dự , lại dùng giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng mà trả lời: “Em buổi tối ngủ không được, uống ly sữa bò sẽ tốt lên một chút, em......!Nếu không muốn nhìn thấy anh, anh sẽ đem sữa bò đặt ở bên ngoài.”
Ôn Nhuyễn không có trả lời.


Bên ngoài trong lúc nhất thời cũng im lặng.
Qua một lúc, cô cảm giác được ngoài cửa Lâm Thanh Hàn giống như khom lưng để xuống thứ gì đó, ánh sáng ở chân cửa cũng rõ ràng rất nhiều, sau đó là tiếng bước chân rời đi ,tiếp sau đó lại là tiếng mở cửa ,lúc nay bên ngoài thật sự im lặng.


Bóng đêm thanh tịch.
Căn biệt thự rốt cuộc cũng an tĩnh xuống.


Nhưng Ôn Nhuyễn nằm ở trên giường vẫn ngủ không được, đèn trong phòng vẫn còn sáng ,cô nhấp môi nhìn về phía cửa phòng, ngay cả di động sáng lên cũng không để ý đến, tâm tình lúc này có chút nói không nên lời , chính là có chút phiền muộn.


Phiền muộn làm tâm tình cô không còn bình tĩnh được.
Trong đầu giống như có hai tiểu oa nhi đang đánh nhau, một người nói với cô“Đừng đi lấy đồ anh ta đem tới”, một người khác lại nói, “Đi lấy đi, bằng không ngày mai người khác thức dậy nhìn thấy, lại suy diễn lung tung.”
Khe khẽ thở dài.


Ôn Nhuyễn cuối cùng vẫn là xốc chăn lên.
Ngoài cửa quả nhiên có một ly sữa bò, cô nhấp môi nhìn một hồi lâu mới khom lưng đem cái ly cầm lên, ly pha lê không biết là bởi vì bị đun nóng nên tự mang độ ấm, hay là bởi vì vừa rồi tên đàn ông kia cầm thời gian lâu , nên còn vương lại hơi ấm.


Trước kia đều là cô chuẩn bị sữa bò cho Lâm Thanh Hàn , không nghĩ tới hiện tại......
Nói không rõ trong lòng là y tường gì, cô cúi đầu nhìn cái ly pha lê rồi nhẹ nhàng lắc lư sữa bò, thần sắc không rõ.
Vừa định vào cửa.
Truyện đăng tại : diendan
Ôn Nhuyễn lại nghe được tiếng bước chân.


Cô nghiêng đầu, nhìn thây Tô Lam Lam xuất hiện ở trên hành lang, khuôn mặt cô ta tái nhợt , hốc mắt đỏ bừng, giống như vừa khóc một trận, nhìn thấy bộ dáng này của cô ta, Ôn Nhuyễn sửng sốt......!Đây là làm sao vậy?
Chẳng lẽ bị Lâm Thanh Hàn giáo huấn?


Vừa rồi ở dưới lầu cũng chỉ có hai người bọn họ, khẳng định không thoát được liên quan đến Lâm Thanh Hàn.
Nhưng tính tình của Lâm Thanh Hàn , cũng không giống như là sẽ tùy tiện giáo huấn người khác? Rốt cuộc Tô Lam Lam nói gì đó mới thành ra như vậy?


Không đợi đến lúc cô nghĩ đến nguyên nhân, Tô Lam Lam cũng nhìn thấy cô, bước chân dừng lại, tựa hồ là không nghĩ tới người này đến giờ vẫn chưa ngủ, có chút gian nan mà quay mặt đi, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên quay đầu, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Ôn Nhuyễn một cái.


Sau đó là tiếng bước chân vội vã còn nhanh hơn vừa rồi, giống như một đạo tàn ảnh mà đi tới trước phòng của cô ta.
“Phanh ——”
Cửa bị mở ra, lại bị cô ta hung hăng đóng lại, lúc này là ban đêm nên âm thanh phát ra không hề nhỏ.


Ôn Nhuyễn nhìn thấy hành động của Tô Lam Lam cảm thấy không thể hiểu được, cô đã làm cái gì? Làm gì mà trừng cô như vậy? Có chút nói không nên lời mà nhìn cửa phòng của Tô Lam Lam.
Lại nhìn thoáng qua hướng phòng của Lâm Thanh Hàn , khẳng định là anh ta đã nói gì đó với Tô Lam Lam .


Tô Lam Lam không dám nổi cáu với anh ta, tự nhiên sẽ đem việc này đều đẩy lên trên đầu cô, tự nhiên phải cõng nồi làm Ôn Nhuyễn nhìn về phía cửa phòng Lâm Thanh Hàn , cũng nhịn không được trừng mắt liếc một cái, nam sắc họa thủy.
Về sau.


Cô vẫn nên cách xa anh ta ra một chút, đỡ phải luôn mang danh cõng nồi.
Gió trên hành lang rất lớn cô lại chỉ mặc áo ngủ, rất mỏng, da thịt lộ ra bên ngoài đều nổi da gà.
Đóng nhẹ cửa lại, cô cũng đi vào phòng, vốn dĩ chỉ muốn đem ly sữa bò đặt ở một bên, chờ ngày mai lại dọn dẹp.


Nhưng yết hầu đột nhiên có chút ngứa, trong phòng lại không nước.
Ôn Nhuyễn nhìn chằm chằm ly sữa bò trong tay , nghĩ thầm “Không cần lãng phí” sau đó chậm rãi uống.
Độ ấm vừa đủ.
Nhưng làm Ôn Nhuyễn có chút kinh ngạc chính là......


Sữa bò thế nhưng còn thêm vào mật ong, vốn dĩ hương vị sữa bò không có gì bởi vì có mật ong cũng ngọt hơn rất nhiều, cô rất thích đồ ngọt, ngày thường uống cái cà phê hay sữa bò đều sẽ cho thêm đường vào.
Cũng không biết Lâm Thanh Hàn còn nhớ hay chỉ là tiện tay mà thêm vào.
***


Mà bên kia.
Lâm Thanh Hàn đi vào phòng, nhưng lỗ tai vẫn dựng lên cao, thời khắc đều quan sát tình hình bên ngoài .
Nghe được Ôn Nhuyễn mở cửa.


môi mỏng đang nhấp chặt rốt cuộc cũng nhẹ nhàng nhếch lên một chút, chỉ là nhớ tới chuyện Chúc Nguyệt nói hôm nay, lông mày liền nhăn lại, tính toán thời gian trong nước lúc này liền gọi điện cho Lý Tắc .


Trong phòng camera đều đã tắt, anh ta cũng không mang mircophone , thật ra anh ta cũng không lo lắng cuộc trò chuyện này bị lộ ra , liền tính thật sự lộ ra, anh cũng có biện pháp làm cho tổ tiết mục xóa đi, đứng ở gần cửa sổ, bên ngoài là một màu đen nhánh.
“Đô......”


Vang không bao lâu, điện thoại đã được bắt máy.
“Sếp?”
Đại khái là còn chưa tỉnh ngủ, giọng Lý Tắc có chút bị mất tiếng, nhưng nhiều năm qua công tác tu dưỡng làm anh ta rất mau liền tỉnh táo lại, “Ngài có chuyện gì muốn phân phó sao?”


“Mấy ngày hôm trước Ôn Nhuyễn ở La Mã thiếu chút nữa xảy ra chuyện.” Lâm Thanh Hàn nhàn nhạt nói.
“Cái gì?”
Lý Tắc sửng sốt, “Phu nhân không có việc gì chứ?”
“Em ấy không có việc gì.”


Lâm Thanh Hàn vừa nói chuyện, vừa rũ mắt nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ , không phải là gương mặt ôn hòa lúc đứng trước Ôn Nhuyễn , lúc này anh ta giống như vua của bóng đêm, vô luận là đôi môi mỏng đang xốc lên hay là đuôi lông mày khóe mắt đều là một dạng đạm mạc, “Tìm người đi liên hệ với cục cảnh sát La Mã , cậu biết nên làm như thế nào rồi.”


Chờ lúc đầu bên kia Lý Tắc đã nói xong, anh ta liền tắt điện thoại.
Tuy rằng biết Ôn Nhuyễn không xảy ra việc gì, nhưng anh vẫn không có biện pháp buông tha người kia ,thiếu chút nữa làm em ấy xảy ra chuyện .
Click mở Weibo.
Ôn Nhuyễn sớm đã gửi tin nhắn hồi âm.
-【 Ôn Nhuyễn: Cảm ơn.


-【 Ôn Nhuyễn: Ngủ ngon.

Nhìn thấy hai tin nhắn này, khuôn mặt Lâm Thanh Hàn nguyên bản đang lạnh nhạt cũng trở nên ôn nhu rất nhiều, ngay cả góc cạnh cũng giống như được chậm rãi vuốt phẳng, anh ta cười nhắn lại【 ngủ ngon.

Sau đó mới tắt di động.
***
Ngày hôm sau.
Chúc Nguyệt thức dậy trước.


Lúc trước mọi người đã nói qua nếu ăn cơm ở nhà, thì do Ôn Nhuyễn hoặc Từ Nghiên xuống bếp, nhưng bữa sáng thì do cô cùng với Tô Lam Lam và Kỷ Duyên này ba người“tay mới” đảm nhận.
Dù sao bữa sáng rất đơn giản.
Nấu nồi cháo, chiên trứng gà, nướng bánh mì, ai củng có thể làm được.


Hôm nay vừa lúc đến lượt cô nàng cùng với Tô Lam Lam xuống bếp, Chúc Nguyệt rửa mặt xong liền xuống lầu, mắt nhìn thấy phòng bếp trống rỗng , cô cũng không nói gì, trước tiên vo gạo rồi cho vào nồi cơm điện, sau đó lại lấy ra tốt bánh mì ngày hôm qua đã chuẩn bị tính đợi khi cháo chín sẽ đem đi nướng.


thời gian này đáng lẽ Tô Lam Lam cũng nên đi xuống rồi.
Nhưng chờ một lúc lâu, Chúc Nguyệt cũng không thấy Tô Lam Lam, ngược lại là Ôn Nhuyễn đi xuống trước.
“Chúc Nguyệt, dậy sớm vậy chị.”
Ôn Nhuyễn trong tay cầm một cái ly không , cười cười mà chào Chúc Nguyệt.


“Tiểu Nhuyễn Nhuyễn cũng rất sớm nha.”
Chúc Nguyệt nhìn thấy Ôn Nhuyễn xuất hiện, lửa giận trong lòng giảm đi không ít, cười tủm tỉm mà chào lại Ôn Nhuyễn.
Ôn Nhuyễn cười đem ly rửa sạch sẽ, lúc lau khô lại nhìn nhìn phòng bếp, kinh ngạc nói, “Hôm nay như thế nào chỉ có một mình chị ?”


Nói đến việc này, sắc mặt Chúc Nguyệt liền có chút không được tốt lắm, cô nàng cũng mặc kệ carema , gọn gàng dứt khoát mà nói: “Không biết vị đại tiểu thư kia lại đang làm gì, ngày hôm qua không thể hiểu được chạy lên lầu, hiện tại sắp đến bữa sáng của mọi người rồi còn chưa chịu thức.”


Chúc Nguyệt vốn dĩ không thích Tô Lam Lam.
Không nghĩ tới ngay cả lâu lâu mới làm một bữa sáng cũng không chịu giúp.
Đều là tham gia chương trình, còn đem mình xem như tiểu công chúa ? Chúc Nguyệt càng nghĩ càng giận, “Không được, chị hiện tại liền đi kêu cô ta xuống .”


Nghĩ đến dáng vẻ ngày hôm qua của Tô Lam Lam , Ôn Nhuyễn nhíu nhíu mày, vốn dĩ không muốn quản chuyện của cô ta, nhưng ngày hôm qua cô ta thoạt nhìn chính xác là rất thảm, nghĩ nghĩ, cô vẫn là mở miệng nói , “Cô ta có khả năng thân thể không được thoải mái, không có việc gì, em tới giúp chị .” Cô nói xong liền tính vén tay áo lên, giúp chiên trứng gà.


“Nhuyễn Nhuyễn.”
Chúc Nguyệt nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Em a quá dễ mềm lòng, bất quá lần này em đừng giúp, việc này mọi người đã thương lượng xong rồi , em và Từ lão sư chuẩn bị bữa chính, bọn chị chuẩn bị bữa sáng, cô ta không thể chỉ có ăn mà không làm.”
“Em......”


“em đừng nói nữa, chị hôm nay nhất định phải kêu cô ta xuống , hoặc là về sau chúng ta nấu ăn, cô ta đừng có ăn.” Chúc Nguyệt nói xong liền hùng hổ lên lầu, Ôn Nhuyễn nhìn bộ dáng này của Chúc Nguyệt cũng chỉ bất đắc dĩ mà lắc đầu.


Lo lắng Chúc Nguyệt tính tình thẳng thắng, sợ lát nữa hai người lại cãi nhau, Ôn Nhuyễn cũng đi theo lên lầu.


Đúng lúc này, mọi người chắc củng đã thức dậy hết, Chúc Nguyệt cũng không cần cố kỵ những người khác, trực tiếp gõ cửa phòng Tô Lam Lam , cô nàng mới đầu còn áp chế tính tình của mình nên tiếng đập cửa cũng không lớn, nhưng đợi một lúc lâu cũng không nghe tiếng đáp lại.


Sắc mặt càng ngày càng kém.
Gõ cửa càng lúc càng lớn.
Chúc Nguyệt dằn xuống mà nói: “Tô Lam Lam, đã 8 giờ, cô còn chưa chịu dậy?”


Từ Nghiên nghe được động tĩnh bên ngoài , khoác áo choàng đi ra nhìn thấy tình hình này cũng nhíu mi mà nói: “Lam lam có phải hay không có chuyện gì?” Tuy rằng cũng không quá thích tính tình của Tô Lam Lam , cảm thấy tâm tư của cô ta quá nặng, không tốt ở chung như Chúc Nguyệt và Ôn Nhuyễn , nhưng Tô Lam Lam đối với người khác vẫn luôn là rất ôn nhu rất hiểu chuyện.


Truyện đăng tại : diendan
Không có khả năng đã gõ cửa lâu như vậy mà bên trong còn không có động tĩnh.
Xảy ra chuyện?
Chúc Nguyệt cùng Ôn Nhuyễn đều thay đổi sắc mặt.
Ngay cả Kỷ Duyên vừa mới ra cửa ra cũng nhíu mi.
“Mở cửa thử xem.” Ôn Nhuyễn đề nghị nói.
“Được.”


Chúc Nguyệt gật gật đầu, cũng bất chấp sinh khí, lại nói vào bên trong, “Tô Lam Lam, chúng tôi vào được không.” Vẫn không nghe thấy hồi âm, sắc mặt Chúc Nguyệt có chút ngưng trọng, xoay chốt cửa mà mở cửa ra, vốn dĩ cho rằng Tô Lam Lam bị bệnh, nhưng lúc mọi người nhìn vào đã không thấy ai , ngay cả phòng đều trống rỗng.


Rương hành lý của Tô Lam Lam và đồ vật khác đều không thấy.
Cái này.
Mọi người ngây ngẩn cả người.
Lâm Thanh Hàn cũng ra tới, nhìn thấy bọn họ đều vây quanh ở trước cửa phòng Tô Lam Lam , hỏi: “Làm sao vậy?”
Vừa dứt lời.


Trừ Lâm Thanh Hàn ra , mọi người còn lại tới tham dự gameshow mỗi người đều nhận được tin nhắn của tổ tiết mục gửi qua——【 Tô Lam Lam rời khỏi tổng nghệ 】.






Truyện liên quan