Chương 100: 100: Ngoại Truyện 1

Lâm Thanh Hàn giải phẫu rất thành công.


Lúc trước bị trúng đạn nhưng không bị bắn vào trúng nơi yêu hại, dựa theo cách nói của bác sĩ thì chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể xuất viện, nhưng Lâm Thanh Hàn không muốn trị liệu tại nước ngoài, thứ nhất là do hoàn cảnh ở nước ngoài không quen thuộc, thứ hai là bởi vì......thế lực của Văn Gia Hứa ở Pháp quá lớn.


Lâm Thanh Hàn tuy rằng không sợ Văn Gia Hứa, nhưng cũng không muốn dính vào chuyện thị phi nữa.
Cho là vì Ôn Nhuyễn cũng tốt.
Anh......
Không muốn trải nghiệm lần thứ hai tình huống không tìm thấy Ôn Nhuyễn nữa.


“Ngày mai liền đi?” Ôn Nhuyễn vừa lúc đang lau cánh tay cho Lâm Thanh Hàn thì nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Hàn,khuôn mặt nhỏ tinh xảo tràn đầy vẻ giật mình, “Không phải ngày hôm qua bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian sao?”


“Anh đã không có việc gì, mỗi ngày ngốc ở trong bệnh viện cũng quá nhàm chán......”


Lâm Thanh Hàn nửa ngồi ở trên giường, bàn tay nhẹ nhàng phất qua tóc mai của Ôn Nhuyễn, khuôn mặt đã khôi phục một chút huyết sắc mang theo vẻ tươi cười, ánh mắt thâm tình mà nhìn Ôn Nhuyễn rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa show thời trang em tham dự cũng đã kết thúc, chúng ta không còn chuyện gì ở đây nữa còn không bằng về nước.”


available on google playdownload on app store


“Chính là......” Ôn Nhuyễn vẫn có chút lo lắng.
Tuy rằng kia viên đạn không trúng nơi yếu hại, nhưng rốt cuộc cũng là bị thương, cứ như vậy rời đi, thật sự không có việc gì sao?


“Thật sự không có việc gì, hơn nữa chúng ta chậm chạp không về nước, chỉ sợ ông nội sẽ sinh ra nghi ngờ.” Lâm Thanh Hàn sử dụng đòn sát thủ.
Quả nhiên ——


Ôn Nhuyễn vừa nghe thấy thì chút do dự trên mặt càng thêm không kiên định, Ôn Nhuyễn mím môi, qua một lúc lâu giống như đã làm ra quyết định mà nói: “Em đi hỏi bác sĩ một chút, nếu bác sĩ nói có thể thì ngày mai chúng ta sẽ rời đi?”
Lâm Thanh Hàn đương nhiên không có ý kiến.


Bác sĩ điều trị chính cho Lâm Thanh Hàn là viện trưởng của bệnh viện tư nhân này tên Phó Đông Minh, vừa lúc là quen biết cũ của anh.


Lúc được Ôn Nhuyễn mời tới, cười như không cười mà nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hàn, sau đó lật hồ sơ bệnh án xem vài cái, giọng điệu nhàn nhạt mà nói: “Được rồi, thích đi thì đi thôi, dù sao cũng không dễ ch.ết như vậy.”
Ôn Nhuyễn nhíu mi, vừa định nói chuyện......


Lâm Thanh Hàn liền nắm tay cô, trừng mắt với Phó Đông Minh một cái, mang theo mười phần cảnh cáo.
Phó Đông Minh: “......”
Má nó.
Thật là đời trước thiếu nợ tên này mà.


Phó Đông Minh hít một hơi thật sâu, lúc nhìn về phía Ôn Nhuyễn mang theo một chút ý cười “Thanh Hàn thân thể cường tráng, chút vết thương này không là gì, chờ trở về trong nước rồi tìm người xem một chút, sau đó nghỉ ngơi một đoạn thời gian cho tốt là được rồi.”
Nghe bác sĩ nói như vậy.


Ôn Nhuyễn cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, cô cười mà cảm tạ,lại hỏi một ít việc cần phải chú ý.
Phó Đông Minh nhất nhất mà trả lời sau đó rời đi.
Chờ anh ta đi rồi.
Lâm Thanh Hàn cười nhìn về phía Ôn Nhuyễn, giọng điệu mềm nhẹ, “Hiện tại yên tâm chưa?”


“Vết thương nghiêm trọng như vậ, em làm sao có thể yên tâm?” Ôn Nhuyễn thở dài, tay kéo cổ áo Lâm Thanh Hàn, mắt thường có thể thấy được một lỗ thủng nhỏ, Ôn Nhuyễn nhìn đến hãi hùng khiếp vía, giọng nói không tự giác mà run lên một chút, “Cũng không biết khi nào mới có thể kết vảy.”


Nói xong.
Lại thở dài, “Anh ngày đó cũng quá lỗ mãng, cứ như vậy mà tới đây, nếu là......”
Câu nói kế tiếp, cô nói không nên lời, chỉ cần nghĩ đến ngày đó Lâm Thanh Hàn cả người đầy máu mà nằm trên mặt đất, cô liền cảm thấy hô hấp mình dồn dập, tim đập gia tốc.


Lâm Thanh Hàn thấy khuôn mặt nhỏ của Ôn Nhuyễn trắng bệch, vội đem cô ôm vào trong giữa lồng ngực, nhỏ giọng trấn an, “Đừng sợ, đã không có việc gì.” Anh ngày đó cũng không phải là không có chuẩn bị, biết Văn Gia Hứa là dạng người như thế nào, làm sao anh thiếu cảnh giác cho được?


Chỉ là tình huống về sau, ai cũng không nghĩ tới.
Bất quá......
Lâm Thanh Hàn cười một cái, nếu không có lần bị thương này, chỉ sợ Ôn Nhuyễn cũng không có biện pháp tiếp thu anh nhanh như vậy.
Vết thương này tuy rằng đau, nhưng đáng giá.


Ôn Nhuyễn sợ đè nặng lên miệng vết thương của Lâm Thanh Hàn nên không dám dựa vào như vậy, lau sạch nước mắt trên mặt rồi nói “Em cho người chuẩn bị vế máy bay.”
“Được.”
......
Chờ đến ngày hôm sau.


Phó Đông Minh tự mình đưa Lâm Thanh Hàn cùng Ôn Nhuyễn xuất viện, bọn Hứa Chấp và Kỷ Hề mấy ngày hôm trước cũng đã đi rồi, bất quá biết Lâm Thanh Hàn hôm nay xuất viện đều nói sẽ tới sân bay đón bọn họ, cuối cùng vẫn là bị Ôn Nhuyễn cự tuyệt.


Ai cũng có công việc của mình, không cần thiết phải lăn lộn như vậy.
Hơn nữa vết thương của Lâm Thanh Hàn còn chưa tốt, Ôn Nhuyễn vẫn hy vọng Lâm Thanh Hàn sau khi về nước nên nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt.


Bọn Kỷ Hề đương nhiên cũng không nói gì nữa, chỉ nói chờ vết thương lành thì mọi người tụ tập một lần......!Ôn Nhuyễn đồng ý.
“Tôi đưa hai người ra sân bay.” Phó Đông Minh hôm nay không có việc, sau khi xử lý xong thủ tục xuất viện thì liền cùng hai người bọn họ đi thang máy xuống lầu.


Anh ta là người quen cũ của Lâm Thanh, Ôn Nhuyễn cũng liền không khách khí, một bên đỡ Lâm Thanh Hàn xuống lầu, một bên cùng nói chuyện với Phó Đông Minh, “Anh Đông Minh, anh không muốn trở về thành phố kế bên nhìn xem một chút sao? Em nhớ rõ anh cũng đã mấy năm chưa quay về.”


Phó Đông Minh vừa nghe thấy bước chân liền khựng lại, bất quá ngay lập tức liền tiếp tục đi về phía trước, trong miệng cười nói: “Trong nước cũng không có chuyện gì phải làm, liền không cần trở về.”


Nói xong không biết nghĩ đến cái gì, quay đầu cười nói: “Chờ khi nào hai người lại làm rượu mừng, anh sẽ trở về.”
Lại làm rượu mừng......


Lâm Thanh Hàn nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn, thấy thần sắc của cô, lo lắng cô lại suy nghĩ lung tung, vừa định lên tiếng thì thấy Ôn Nhuyễn đã khôi phục lại như bình thường, nói với Phó Đông Minh “Được, chờ đến ngày đó, em nhất định sẽ thông báo với anh trước tiên.”


Phó Đông Minh cười cười, mắt lại nhìn Lâm Thanh Hàn, thấy anh vừa lo lắng lại vừa thả lỏng, buồn cười mà lắc lắc đầu.
“Anh đi lái xe.”
Phó Đông Minh bỏ lại một câu rồi tự mình đi về hướng bãi đỗ xe.


Lâm Thanh Hàn đương nhiên nhìn thấy nụ cười nghiền ngẫm của Phó Đông Minh, nhưng anh cái gì cũng không nói, thật vất vả mới có thể làm cho Ôn Nhuyễn chịu quay trở về bên anh, nên tâm tư anh lúc này cẩn thận không dám vượt quá giới hạn, chỉ sợ nơi nào lại chọc tới Ôn Nhuyễn, làm cô lại nhớ tới những chuyện đau khổ lúc trước.


Cũng may.
Cô cũng không có tức giận.
Lâm Thanh Hàn không biết lời nói vừa rồi của Ôn Nhuyễn là thiệt tình hay là chỉ nói cho qua chuyện......!Lâm Thanh Hàn đương nhiên hy vọng là thật sự, một lần nữa tổ chức hôn lễ, một lần nữa làm cho Ôn Nhuyễn trở thành vợ của anh.
diendan


Nhưng nếu chỉ tính là nói cho có lệ thì anh cũng sẽ không nhụt chí.
Anh còn rất nhiều thời gian, chờ cô hồi tâm chuyển ý, chờ cô chân chính tiếp nhận anh.


Bãi đỗ xe này không có người cũng không thấy chiếc xe nào chạy, đột nhiên truyền tới tiếng xe, Lâm Thanh Hàn còn tưởng rằng là Phó Đông Minh tới, vừa định mở miệng, lại thoáng nhìn qua chiếc xe ngừng cách đó không xa, lại nhìn người vừa xuống xe,sắc mặt lập tức trầm xuống.


Lâm Thanh Hàn trầm mặc không lên tiếng, trực tiếp đem Ôn Nhuyễn kéo ra sau lưng mình.
Ôn Nhuyễn hỏi: “Làm sao vậy?”


Chờ nghe được tiếng bước chân trầm ổn mà có lực, cô giương mắt nhìn lại, liền thấy Văn Gia Hứa đã có một đoạn thời gian không gặp đang bước về phía bọn họ......!Lại lần nữa nhìn Văn Gia Hứa, Ôn Nhuyễn không biết chính mình nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với anh ta.


Bạn bè của Ôn Nhuyễn không nhiều lắm.
Cô thật sự đem Văn Gia Hứa xem như bạn bè.
Cho nên sau khi cô đi theo Văn Gia Hứa ra nước ngoài thì yên tâm đem di động giao cho anh ta, ai ngờ đến......


Mấy ngày nay cô vẫn luôn suy nghĩ, nếu ngày đó Lâm Thanh Hàn không có tìm thấy mình, có phải Văn Gia Hứa sẽ thật như lời Kỷ Hề nói, đem cô nhốt lại trên hòn đảo kia? Hoặc là lại tìm một nơi khác để giấu cô đi?


Văn Gia Hứa dừng bước chân, anh ta không nhìn Lâm Thanh Hàn, ánh mắt hơi rũ dừng lại trên người Ôn Nhuyễn ở phía sau.
Sau đó, anh ta gọi: “Tiểu Nhuyễn.”
Giọng điệu như cũ, chỉ là giọng có chút khàn, nghe ra thì giống như đã vài ngày không ngủ ngon, “Anh có thể cùng em tâm sự một chút không?”


“Em ấy cùng mày có cái gì để tâm sự.” Lâm Thanh Hàn gọn gàng dứt khoát mà cự tuyệt Văn Gia Hứa.


Văn Gia Hứa nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lâm Thanh Hàn, “Tôi muốn nói chuyện với em ấy.” Dư quang thoáng nhìn qua gương mặt Ôn Nhuyễn, Văn Gia Hứa lại hạ thấp thái độ một chút, mang theo một tia khẩn cầu, “Liền ở kế bên, chúng ta tâm sự, chỉ một chút thời gian thôi, được không em?”


Ôn Nhuyễn nhấp môi nhìn anh ta một hồi.
Không biết qua bao lâu, cô mới quay đầu thương lượng cùng Lâm Thanh Hàn, “Em qua đó một chút, rất mau sẽ trở về.”


Lâm Thanh Hàn không hy vọng Ôn Nhuyễn có quá nhiều tiếp xúc cùng Văn Gia Hứa, nhưng đồng dạng, anh cũng không có biện pháp cự tuyệt bất kì lời nói nào của Ôn Nhuyễn......!Chỉ có thể gật đầu mà đáp ứng.


“Nếu anh Đông Minh tới, anh lên xe trước, vết thương của anh còn chưa tốt, đừng chỉ luôn đứng.” Ôn Nhuyễn lại dặn dò vài câu, thấy Lâm Thanh Hàn đáp ứng rồi mới đi về hướng bên cạnh, cô không đi quá xa, là một nơi rất trống trải, vừa lúc có thể nhìn thấy Lâm Thanh Hàn ở đối diện.


Cũng là vì để cho Lâm Thanh Hàn yên tâm.
Văn Gia Hứa đi theo cô tới đây đương nhiên cũng chú ý tới hành động này của cô, thần sắc anh ta hơi trầm xuống, cảm xúc trong ánh mắt cũng trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.


Văn Gia Hứa cúi đầu đứng ở trước mặt Ôn Nhuyễn, chậm chạp không lên tiếng, thẳng đến khi Ôn Nhuyễn ngửa đầu nhìn anh ta, chạm đến ánh mắt thuần túy và sạch sẽ của cô, Văn Gia Hứa như là bị người nào đó bóp lấy yết hầu, khàn giọng mà lên tiếng “Rất xin lỗi.”


Rất nhẹ, nhưng ba chữ này cũng rất nặng.
“Anh không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy, anh......”
“Ngày đó.” Ôn Nhuyễn nhìn Văn Gia Hứa, giọng có chút thấp, “Anh có phải hay không thật sự muốn giết Lâm Thanh Hàn.”


Ôn Nhuyễn không quên lúc cô chạy tới, khẩu súng trong tay Văn Gia Hứa đang chỉa vào trán của Lâm Thanh Hàn, cũng không quên khi Văn Gia Hứa quay đầu lại, trong mắt chỉ có sự tàn khốc không tiêu tan......!Nếu ngày đó, cô không có chạy tới.
Hậu quả như thế nào, cô cũng không dám tưởng tượng.


Văn Gia Hứa cả đời này nói qua vô số lời nói dối, nhưng lại không có cách nào nói dối khi đối mặt với gương mặt của Ôn Nhuyễn, anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt của Ôn Nhuyễn, gian nan mà thừa nhận, “......!Là, anh ngày đó đích xác đối với Lâm Thanh Hàn động sát tâm.”


“Nếu em không xuất hiện, anh sẽ bóp cò súng.”
Ôn Nhuyễn nghe thấy lời này xong thì nhấp môi nhìn anh ta một lúc lâu, lại hỏi vấn đề thứ hai “Nếu ngày đó Lâm Thanh Hàn không xuất hiện, anh sẽ đối với em như thế nào? Đem em nhốt ở trên hòn đảo đó hay là......”
“Sẽ không!”


Văn Gia Hứa lắc đầu, anh ta trả lời rất dứt khoát, “Anh có nghĩ tới nhưng anh sẽ không làm như vậy, tiểu Nhuyễn......” Văn Gia Hứa đỏ hốc mắt, giọng nói cũng yếu đi mang theo thống khổ nghẹn ngào, “Ở trên đời này, người anh không muốn tổn thương nhất chính là em.”
“Chính là anh đã tổn thuông em.”


Ôn Nhuyễn không dời tầm mắt đi, cứ như vậy nhìn Văn Gia Hứa: “Ở trong thời khắc mà anh gạt em thì đã tổn thương em rồi, anh......” Ôn Nhuyễn mở miệng muốn nói thêm nữa nhưng cuối cùng cũng chỉ nhắm chặt miệng .


Không biết qua bao lâu, cô mới tiếp tục nói, chỉ là giọng nói và thái đô so với trước kia lạ hơn rất nhiều, “Chúng ta về sau không cần liên hệ nữa,nhà thiết kế cho Q&K, em cũng không làm nữa.”


Lại nhìn thoáng qua cách đó không xa, xe của Phó Đông Minh đã tới, Lâm Thanh Hàn vẫn không lên xe, anh cứ như vậy gắng gượng thân mình mà nhìn Ôn Nhuyễn, sắc mặt tái nhợt.
Ôn Nhuyễn có chút lo lắng cho Lâm Thanh Hàn.
Huống chi, cô cũng đích xác không còn gì để nói cùng Văn Gia Hứa nữa.


“Em phải đi.”
Ôn Nhuyễn nói xong thì muốn tránh Văn Gia Hứa mà rời đi.


“Chờ một chút.” Văn Gia Hứa duỗi tay muốn giữ chặt cánh tay Ôn Nhuyễn, nhưng còn chưa đụng tới thì người cũng đa trốn ra, chạm đến ánh mắt cảnh giác của Ôn Nhuyễn, động tác của Văn Gia Hứa trở nên cứng đờ, tiếp theo đó là thần sắc trở nên thống khổ, anh ta yên lặng mà thu hồi tay của mình lại.


Sau đó từ trong túi móc ra một cái di động đưa cho Ôn Nhuyễn “Cái này trả cho em.”


Ôn Nhuyễn nhìn thoáng qua, phát hiện là di động của mình, cô biết mình đã để di động ở trên đảo của Văn Gia Hứa, nhưng không nghĩ tới muốn đi lấy lại, không ngờ Văn Gia Hứa sẽ đem trả lại cho mình......!Tư liệu cùng với người liên hệ trong di động đều rất quan trọng.


Ôn Nhuyễn nhận lấy, cùng anh ta nhỏ giọng nói “Cảm ơn”.
“Ôn Nhuyễn.”
diendan
Văn Gia Hứa khàn giọng hỏi: “Nếu không có chuyện này phát sinh, nếu anh theo đuổi em, em......!có cho anh một cơ hội nào để ở bên em không.”
Ôn Nhuyễn chần chờ một chút, nhưng vẫn quyết đoán lắc đầu, “Sẽ không.”


Ôn Nhuyễn chưa từng thích Văn Gia Hứa, cho dù không có chuyện này phát sinh, cũng sẽ không chấp nhận anh ta.


Văn Gia Hứa nhìn thái độ quyết đoán của cô, trầm mặc một lúc rồi cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt khóc còn khó coi hơn cười, “Anh đã sớm biết sẽ như vậy nhưng cố tình không từ bỏ ý định, một hai phải hỏi một câu như vậy.”
“Được rồi, em......”


Văn Gia Hứa muốn giơ tay vỗ vỗ đầu của Ôn Nhuyễn, nhưng nghĩ tới quan hệ hiện tại của hai người nên chỉ có thể kiềm chế, cười nói: “Đi thôi.”
Nhìn thấy người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ ở bên cạnh.


Ôn Nhuyễn vẫn nhịn không được mà nhớ tới người thanh niên anh tuấn ôn nhu của mấy năm trước, cô mở miệng cuối cùng cũng chỉ có thể nói “Anh......!Bảo trọng.”


Lần này nói xong, Văn Gia Hứa không ngăn trở cô nữa, trơ mắt nhìn cô đi về phía Lâm Thanh Hàn, vẫn như cái ngày ấy của ba năm trước......!Mỗi lần, anh đều trơ mắt nhìn Ôn Nhuyễn xoay người lao tới bên Lâm Thanh Hàn.
Văn Gia Hứa cho rằng.


Mình hiện tại đã có hết tất cả, quyền lực, địa vị, liền sẽ có tiền vốn để theo đuổi Ôn Nhuyễn.
Nhưng Văn Gia Hứa đã quên......
Người con gái đó từ trước đến này đều chưa từng thích anh ta, một chút cũng không có, mặc dù anh ta tốt như vậy cũng vô dụng.
“Chúng ta đi thôi.”


Ôn Nhuyễn đỡ Lâm Thanh Hàn, nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, vẫn nhịn không được mà nói: “Không phải kêu anh lên xe trước sao?”
Lâm Thanh Hàn không giấu giếm, nắm tay cô, “Anh lo lắng cho em.”


Ôn Nhuyễn nhìn Lâm Thanh Hàn, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nhưng đuôi lông mày khóe mắt vẫn nhịn không được mà giương lên một chút ý cười, “Đi thôi, chúng ta về nhà.”.






Truyện liên quan