Chương 67
Phó Nguyệt Linh lại bị bệnh.
Nàng dựa vào giường nhẹ nhàng ho khan, sắc mặt đỏ bừng.
Lục Tu Lương bình tĩnh, hắn nhíu mày bưng canh thuốc đen nhánh đi tới trước mặt nàng.
Nguyệt Linh quấn chăn nhỏ ngồi trên giường, cười cười lấy lòng, thanh âm khàn khàn, “Phu quân, tối hôm qua chàng cũng đồng ý, không thể trách thiếp được.”
Hôm qua nàng tham hoan, quấn lấy hắn ở trong xe ngựa hồ nháo, lúc đi ra không cẩn thận trúng gió.
Lục Tu Lương thở dài, đúng, là lỗi của hắn.
Sự tự chủ của hắn quá kém nên sức chống lại nàng hầu như không có.
Nguyệt Linh bưng canh dược uống một hơi cạn sạch, Lục Tu Lương nhanh chóng nhét một viên mứt vào miệng nàng.
Khuôn mặt nàng khổ sở, trong lòng vô cùng ảo não. Ngày mốt là mùng năm tháng Chạp, là sinh thần phu quân của nàng, nàng còn tính toán tự tay làm cho hắn một bàn thức ăn mừng sinh thần nữa, hiện tại sợ là không có cách nào hoàn thành.
Mấy ngày nay nàng nhất định sẽ bị phu quân nhìn chằm chằm gắt gao, chỗ nào cũng không thể đi chứ đừng nói chi là tự mình nấu một bàn thức ăn.
“Ôi.”
Lục Tu Lương ngồi bên giường, hắn dịu dàng giúp nàng vén lọn tóc rối bời, “Lần sau tuyệt đối không thể để nàng làm bậy.”
Nguyệt Linh đỏ hốc mắt.
Nàng nhớ tới kiếp trước hắn bình tĩnh tự kiềm chế, bất cứ chuyện gì cũng an bài ngăn nắp, nàng được chăm sóc tỉ mỉ nên vẫn bình an khỏe mạnh.
Bây giờ hắn nên tự trách mình.
Nguyệt Linh đọc ra cảm xúc trong lòng hắn, đối với tâm tình hiện tại của hắn cũng thấy đồng cảm nên cúi người tiến vào ngực hắn.
Giống như mèo con cọ vào ngực nam nhân, “Phu quân, sau này thiếp cũng không làm bậy nữa.”
Nàng muốn vươn cánh tay ôm lấy hắn, Lục Tu Lương giành trước một bước kéo nàng áp vào trong ngực, không cho nàng đưa tay ra chịu lạnh.
Bởi vì nàng bị phong hàn nên lò sưởi trong phòng cháy rất mạnh, Lục Tu Lương vốn đã nóng, ở trong phòng này mặc rất ít, giờ phút này y phục trước ngực lại bị nàng cọ tung ra.
Khẽ thở dài một tiếng, hắn lại để nàng loạn động.
“Phu quân, ngày mốt sinh thần, chàng có cần gì không?”
Lục Tu Lương nhắm mắt lại, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, “Không.”
Hắn chưa bao giờ qua sinh thần, năm nay là năm đầu tiên có khái niệm sinh thần, nhưng hắn đã có được cô nương mình yêu rồi nên cũng không tham lam, không còn gì muốn nữa.
Nguyệt Linh cẩn thận nhìn hắn, nàng thăm dò nói: “Phu quân, thiếp muốn làm cho chàng một bàn cơm.”
Giọng nói của nam nhân không nhanh không vội, “Không được.”
Không có chỗ thương lượng…
“Vậy chàng muốn làm gì? Thiếp sẽ đi cùng chàng.”
Đã có một điều đặc biệt, sau khi thành thân, nàng đã cho hắn sinh thần đầu tiên rồi.
Hắn còn nhắm mắt lại, hai má kề sát vào tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng phải ở trong phòng nghỉ ngơi.”
“…”
Nguyệt Linh ngẩng đầu cắn vào cằm hắn một cái, nàng nóng nảy, “Phu quân! Thiếp sẽ nấu ăn cho chàng!”
Hơi thở của Lục Tu Lương vẫn không thay đổi, hắn chậm rãi nâng mí mắt lên, tầm mắt dừng trên mặt nàng.
Nguyệt Linh rụt cổ lại, nàng nhỏ giọng lầm bầm, “Dù sao cũng phải vì chàng mà làm cái gì đó chứ…”
Nam nhân thản nhiên nói: “Ừm, không biết là ai mới cam đoan sau này không làm bậy, nhanh như vậy A Linh liền quên mất.”
Nguyệt Linh cười, nàng chột dạ vùi đầu vào lòng hắn.
Lục Tu Lương phát hiện tâm tình của nàng có chút sa sút, rốt cuộc không đành lòng để nàng khổ sở, bàn tay hắn vỗ vỗ lưng nàng, “Phòng bếp hơi lạnh, nàng muốn làm cái gì thì dặn dò đầu bếp đi làm, còn nàng không thể rời khỏi tầm mắt của ta.”
“Được rồi!”
Nàng ngẩng đầu lên cười giảo hoạt, làm sao còn vẻ thương tâm khổ sở chứ.
Nam nhân cười cười, nuông chiều nàng, “kẻ lừa đảo, giả vờ đáng thương.”
Giờ phút này Phó Nguyệt Linh giống như một tiểu hồ ly đạt được ý nguyện, “Hắc hắc, có tác dụng là được, ai bảo phu quân yêu thiếp chứ.”
Lục Tu Lương ôm chặt người một chút, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy ý cười.
Ôm nàng hồi lâu, hắn nghe nàng ho khan thì sắc mặt ngưng trọng, “Khó chịu sao?”
Phó Nguyệt Linh đầu có chút mê man, hàm hồ nói: “Đỡ rồi.”
Nàng sốt nhẹ.
Lục Tu Lương đặt nàng nằm thẳng, vuốt lại chăn cho nàng, mặt mày lộ ra vẻ lo lắng.
Lúc trước mượn cơ hội từ quan, một là hắn vô tâm quyền mưu, không muốn lãng phí thời gian cùng tinh lực của mình đến việc không liên quan đến nàng, hai là bởi vì muốn ở cùng nàng, giúp nàng dưỡng tốt thân thể.
Vào mùa đông, hắn luôn lo lắng nàng sẽ tái phát bệnh cũ, nàng không nghe lời như vậy, lúc nào cũng khiến hắn lo lắng.
Kết quả vẫn vì sơ suất nhất thời của mình khiến nàng sinh bệnh.
Lục Tu Lương canh giữ bên giường, đáy lòng dâng lên khủng hoảng khó hiểu.
Trong đầu lộn xộn, bất giác bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Nguyệt Linh ngủ một giấc thấy thân thể thoải mái một chút, nàng mở mắt ra liền đối diện với ánh mắt của phu quân mình.
Trong nháy mắt nhìn thấy nhau, nỗi đau trong mắt hắn chạm đến sự mềm mại trong lòng nàng.
“Phu quân, thiếp khát rồi.”
Nàng làm nũng với hắn, còn muốn hắn cho nàng uống nước bằng miệng.
“Phu quân, trước kia thiếp sợ bệnh của mình lây nhiễm cho chàng, nên không muốn chàng hôn thiếp, nhưng hôm nay lại hy vọng chàng cùng thiếp sinh bệnh.”
Nàng biết mình nói ra suy nghĩ trong lòng Lục Tu Lương, nàng đều đọc ra, ánh mắt hắn rõ ràng nói cho nàng biết, muốn chia sẻ thống khổ của nàng.
Cho nên nàng thỏa mãn hắn, chỉ cần hắn có thể an tâm và không suy nghĩ lung tung.
“Chỉ là một chút phong hàn, phu quân có thể lực cường tráng, cho dù được thiếp hôn một cái cũng không có việc gì, đến đây.”
Nam nhân mỉm cười, nàng thực sự biết an ủi hắn, vẫn luôn hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn.
Ngày khác, Nguyệt Linh quấn chăn tựa vào giường mềm trong thư phòng, tay cầm bút, cây bút chọc vào má, nàng cau mày suy tư.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Lục Tu Lương trả lời thư của Thái Tử xong thì đi tới trước mặt nàng, hắn cúi người xuống, trán chạm vào nàng cảm thụ nhiệt độ của thê tử.
Hạ sốt.
Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi bên cạnh nàng.
Đầu nàng cũng không ngẩng lên, cọ nhẹ từng chút, “Công thức nấu ăn mà, viết xuống rồi bảo A Niệm cùng đầu bếp đi ra ngoài mua.”
“Ừm.”
Miễn là không được ra cửa thì nàng muốn làm bất cứ điều gì cũng được.
Lục Tu Lương cong một chân, tựa vào bên kia đọc sách.
Một phòng ấm cúng.
Qua một canh giờ, Phó Nguyệt Linh cũng liệt kê xong nguyên liệu nấu ăn.
Nàng gấp giấy lên, “Phu quân, giúp thiếp đưa danh sách này cho A Niệm đi.”
Lục Tu Lương nhận lấy tờ giấy, nhìn cũng không nhìn mà đi thẳng ra ngoài.
Nguyệt Linh cầm trà nóng, nàng chậm rãi uống một ngụm rồi híp mắt cười vui vẻ.
Nhưng có kinh hỉ lớn như vậy mà hắn cũng không nhìn, thật sự là đáng tiếc.
Nàng chắc chắn sẽ cho hắn một sinh thần rất khó quên.
Ngày mùng năm tháng Chạp, Nguyệt Linh mặc áo lông chồn trắng, tóc đen xõa dài, nhàm chán nằm sấp trên giường xem sách.
Lục Tu Lương đẩy cửa tiến vào, hắn đứng trước lò sưởi huơ tay để tản đi hàn khí trên người, lúc này mới đi về phía người trên giường.
“Đừng nhìn, cẩn thận đau mắt.”
“Ừm.”
Nguyệt Linh nghe lời đưa quyển sách cho hắn, nàng còn mở hai tay đón phu quân.
Lục Tu Lương thấp giọng cười cười, hắn thuận thế ôm người vào trong ngực, “Quỷ dính người.”
“Chàng đi đâu vậy?”
“Thái Tử phi có chút quýt, nói là đặc biệt ngọt nên nghĩ nàng thích ăn, cho nên mới phái người đưa đến.”
Ánh mắt Nguyệt Linh tỏa sáng, nàng ngẩng đầu ra khỏi ngực hắn, “Đâu đâu đâu!”
Nam nhân mỉm cười nhéo mặt nàng, “Trên bàn.”
“Thiếp muốn ăn!”
“Được rồi.”
Lục Tu Lương ôm cả chăn lẫn người đặt lên giường mềm bên ngoài.
Hắn bóc quýt cho Nguyệt Linh, đút từng múi từng múi vào miệng nàng.
“Thế nào.”
Ánh mắt Lục Tu Lương thâm trầm nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng vừa khép lại, yết hầu lăn qua lăn.
Nguyệt Linh dùng sức gật đầu, “Thật ngọt ngào! Ngon quá! Đồ của Nhạc Dao chính là thứ tốt! Phu quân nếm thử đi!”
Lục Tu Lương lại đút cho nàng một múi quýt, Nguyệt Linh vừa cắn một nửa, nam nhân trước mặt đột nhiên vươn người qua.
Mặt hắn tiến đến trước mặt nàng, há miệng cắn mất một nửa còn lại, môi nhẹ nhàng lướt qua nàng, mặt Nguyệt Linh ửng đỏ trong nháy mắt.
“?”
Thần thái của nam nhân tự nhiên ngồi trở lại, hắn còn giả vờ gật đầu, “Không tệ.”
Thực sự rất ngọt ngào, ngọt đến hoảng loạn, ngọt tận trong tim hắn.
“Phu quân… Chàng…”
Nguyệt Linh ấp úng nửa ngày nói không nên lời, ánh mắt chung quanh rối bời, khóe miệng nhếch lên, nàng ngượng ngùng sợ hãi.
“A Linh, chúng ta đã là lão phu thê, nàng không nên thẹn thùng.”
Lục Tu Lương rũ mắt cười, nàng thật sự thẹn thùng đến mức khiến lòng người ngứa ngáy.
Nguyệt Linh tức giận trừng mắt nhìn hắn, trong lòng yên lặng trợn trắng mắt, ai là lão thê của chàng… Lục Tu Lương như bị đụng đầu, kế tiếp luôn đoạt thức ăn từ miệng nàng.
Nguyệt Linh vẫn ai oán nhìn hắn, nàng bĩu môi oán giận nói: “Phu quân, muốn hôn thì chàng hãy trực tiếp hôn đi, muốn ăn quýt thì còn có rất nhiều, không cần cướp của thiếp, thiếp ăn chưa đủ.”
Nam nhân nhướng mày, “Phu nhân không hiểu sao, đây là tình thú.”
“Ha ha, phu quân có biến hóa thật lớn.”
“Ừm, lực lĩnh ngộ của ta luôn không tệ.”
Không đến một năm, phu quân của nàng đã từ tướng quân mặt lạnh biến thành cao thủ tình thú.
Hai người lui tới một lúc, nhanh chóng đến canh giờ dùng bữa tối.
Lục Tu Lương đặt bữa ăn lên bàn cạnh giường mềm, để cho nàng quấn chăn ăn cơm.
Hắn ngồi trước mặt nàng, đảo qua món ăn trước mặt, ánh mắt hơi ngưng tụ.
Xương gấu, nhung hươu, hải sâm, súp cá…
Lục Tu Lương ý vị thâm trường ngước mắt nhìn nàng, “A Linh, nàng còn ngại thân thể vi phu không tốt sao?”
Nguyệt Linh vô tội nháy mắt, “Không có mà, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đều là mấy ngày trước Thái Tử đưa tới, phu quân không biết sao?”
Lục Tu Lương im lặng, hắn không biết.
“Phu quân, đây đều là vì bồi bổ thân thể cho chàng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. A Linh thật lòng như thế, phu quân chớ ghét bỏ mà!”
Lục Tu Lương thở dài, nếu ăn bữa cơm này, hắn sợ là đêm sẽ không thể ngủ được.
Hắn bất đắc dĩ nói: “A Linh, phu quân như ta làm sai cái gì mà nàng lại muốn trừng phạt ta như vậy, hôm nay là sinh thần của ta, vì sao A Linh lại nhẫn tâm như thế.”
Nguyệt Linh nâng má, làm nũng với hắn, “Phu quân, sau khi thiếp sinh bệnh chàng cũng không chạm vào thiếp, mỗi đêm chỉ có ôm thiếp khẳng định rất khó chịu, đúng không?”
Từ sau khi thành hôn, mỗi đêm hắn đều phải thân thiết một phen, nhưng gần đây nàng thường xuyên sinh bệnh, Lục Tu Lương phảng phất lại trở về trạng thái kiếp trước cùng nàng chia giường mà ngủ, nhuyễn ngọc trong lòng không ôm cũng loạn.
Thật sự là có thể nhịn được.
Ngón tay của nam nhân gõ vào bàn, hắn nghiêm túc: “Nàng bị bệnh, nàng cần nghỉ ngơi.”
“Phu quân, nhưng A Linh còn có tay.”
“Không được.”
“Ôi, phu quân, chàng ăn nhiều một chút.”
Mặt Phó Nguyệt Linh không đổi sắc, nàng gắp thức ăn trong bát hắn, cuối cùng còn hung dữ cảnh cáo: “Ăn hết, nếu không sẽ không yêu thiếp!”
Lục Tu Lương dở khóc dở cười, hắn chỉ đành kiên trì ăn vào, càng ăn thân thể càng nóng.
Cơm đã ăn no, Phó Nguyệt Linh ngáp một cái, nàng quấn chăn bông chậm rãi đi về phía phòng ngủ phía sau bình phong.
“Phu quân nghỉ ngơi sớm một chút, thiếp đi ngủ trước.”
Lục Tu Lương cười lạnh một tiếng, hai bước đã đi tới trước người nàng, một tay dùng sức kéo nàng đặt lên giường.
Hắn cắn tai nàng, hung tợn nói: “Thật sự là tiểu nữ tử có thù tất báo.”
Là hắn không để cho nàng chạy loạn, không để cho nàng tự tay nấu ăn, đúng là thù dai như vậy!
Nguyệt Linh xoay người ôm cổ hắn, cười nói: “Phu quân không đành lòng sao?”
“Nhịn.”
Lục Tu Lương kéo tay nàng, “A Linh nói đúng, nàng còn có tay.”
Vào ngày sinh thần này, Nguyệt Linh thành công để cho phu quân của nàng trải qua một đêm vừa khó quên vừa khó chịu.