Chương 81
Hài tử thứ nhất mang thai quá vất vả, hiện tại đã có hài tử thứ hai, Lục Tu Lương liền từ chức, mỗi ngày ở trong nhà chiếu cố Nguyệt Linh.
Nói đến cũng kỳ quái, thai thứ hai này lại vô cùng thuận lợi.
Mỗi ngày Nguyệt Linh đều thèm ăn cực tốt, thậm chí nửa đêm bừng tỉnh cũng muốn ăn đủ loại mỹ thực.
Lục Tu Lương mời mấy đầu bếp nổi tiếng tới, mỗi ngày thay phiên nhau trực, chỉ vì Nguyệt Linh có thể tùy thời ăn được thứ nàng muốn ăn.
Thẩm thị cùng Phó Sùng nghe nói Lục Tu Lương vì nữ nhi mà từ quan về nhà, lại vì nữ nhi đưa danh trù trong kinh thành đến Lục phủ ở, trong lòng không có nửa phần gợn sóng, đối với tình hình này đã trở nên quen thuộc.
Tế tử đối với nữ nhi sủng ái đã đến tình trạng vô cùng đáng sợ, nói một câu đại bất kính, chỉ sợ là nữ nhi muốn làm hoàng đế, Lục Tu Lương cũng sẽ không chút do dự khởi binh tạo phản, hai tay đưa nàng lên ngôi tối cao vô thượng kia.
Cũng có lẽ là bảo bối chưa sinh ra e ngại phụ thân, sợ tương lai sau khi sinh ra cũng giống như ca ca của mình, bị phụ thân lạnh như băng giận chó đánh mèo ném lên nóc nhà, cho nên ở trong thai biểu hiện đặc biệt nhu thuận.
Mang thai tháng mười đều sóng yên, cho đến ngày lâm bồn cũng vô cùng thuận lợi, Nguyệt Linh không chịu khổ gì liền thuận lợi sinh hạ hài tử.
Lần này là nữ nhi, tiểu danh gọi là An An, cùng nhi tử lớn hợp thành hai chữ Bình An.
Sau khi sinh An An cũng vô cùng nhu thuận, mỗi ngày rất ít khóc nháo, đôi mắt to đen như mực kia cực kỳ giống Lục Tu Lương, mặc cho ai liếc mắt một cái cũng sẽ sinh ra yêu thích vô tận.
Cả Lục phủ, người thích nhất chính là Lục Gia Bình, rốt cục hắn cũng không còn một mình nữa.
Lục Gia Bình ôm muội muội, ngồi trên băng ghế nhỏ than thở.
Nói ra ai tin tưởng, đường đường là đại công tử của Trấn Quốc đại tướng quân, đúng là giống như một đứa trẻ hoang dã không cha không mẹ.
Mặt nhăn lại, hắn thở dài ngắn ngủi nói: “An An, chúng ta đều là dư thừa, nhưng muội đừng sợ, sau này ca ca cùng An An nương tựa lẫn nhau.”
Nguyệt Linh: “…”
Hài tử này có phải thiếu đánh hay không, tính tình này sao nửa phần cũng không giống phụ thân hắn, ngược lại có chút giống nàng đây?
Ngược lại An An, tính tình này yên tĩnh như tên nàng, nửa ngày không có động tĩnh gì, chính là Lục Tu Lương phiên bản thu nhỏ.
Lục Tu Lương buông hồ sơ xuống, ngón tay chỉ điểm hướng nhi tử, tỏ vẻ cảnh cáo.
“Nương! Hôm nay cứ giao muội muội cho con!”
Bây giờ An An mới sáu tháng, phấn điêu ngọc mài, vô cùng đáng yêu, cả ngày Lục Gia Bình ôm muội muội không buông tay.
Lục Tu Lương thản nhiên nói: “Không được.”
“Con hỏi mẫu thân đó!”
Ai hỏi người, ông già như người nói gì!
“Không được.”
Lục Gia Bình nhe răng trợn mắt với nam nhân, trên tay cũng không dám làm gì, sợ làm đau muội muội đáng yêu.
Hắn trừng mắt, mặt đầy tức giận, “Phụ thân quá hư, một mình chiếm lấy mẫu thân thì quên đi, hiện tại có muội muội ngài cũng muốn chiếm, không thể lưu lại cho con một người sao?”
Thái độ của Lục Tu Lương đối với nữ nhi hoàn toàn bất đồng với nhi tử, mỗi ngày rảnh rỗi liền muốn ôm nữ nhi vào trong ngực, có thể thấy được vô cùng yêu thích nữ nhi này.
Nguyệt Linh híp mắt nhìn hai phụ tử tranh đoạt ngươi tới ta lui, khóe miệng lộ ra ý cười không rõ.
Sau bữa tối, Lục Tu Lương đặt nữ nhi vừa mới ngủ lên giường, xoay người đi ra gian ngoài, hắn đi về phía ái thê vẫn trầm mặc đọc sách trên giường mềm.
Ba một tiếng, Nguyệt Linh vỗ tay sờ tới.
Nam nhân cười khẽ, hắn cứng rắn kéo người vào lòng, mũi ngửi mùi thơm ngát trên tóc nàng, “Sao vậy, lại hung dữ như thế.”
Phó Nguyệt Linh chôn trong ngực hắn, thanh âm rầu rĩ, “Hôm nay chàng dỗ An An nhiều hơn thiếp.”
“Ha ha ha, thì ra là lại ghen.”
Lại còn cùng nữ nhi tranh giành ghen tuông.
Nàng tức giận, hung hăng véo thắt lưng gầy gò của hắn.
Cười lớn tiếng như vậy, có thể thấy nàng đã là làm cho hắn vui vẻ.
“Chàng nhỏ tiếng thôi! Một lát sau An An bị chàng đánh thức mất!”
Nam nhân rầm rầm một tiếng, Nguyệt Linh lại không vui, “Quả nhiên vẫn là thương nữ nhi nhất, sợ ầm ĩ với nàng có phải hay không!”
Lục Tu Lương dở khóc dở cười, rõ ràng là nàng bảo hắn nhỏ giọng một chút, sao lại nói như vậy, tiểu nữ nhân này càng lúc càng không nói đạo lý.
“Ánh mắt này của chàng nhất định là lại có ý gì với thiếp, phải không?”
“Sau khi có nữ nhi, tâm tư của chàng liền không còn ở chỗ thiếp nữa.”
“Lúc trước sau khi Bình Bình sinh ra chàng đều ném hắn ra ngoài không để cho thiếp quản, hiện tại có nữ nhi liền phải ngày đêm canh giữ.”
Càng nói càng ủy khuất, trong mắt dần dần có nước mắt.
Nàng không phải là không yêu nữ nhi mình, chỉ là so sánh như vậy, rất không công bằng. Không công bằng với nhi tử mình, và cũng không công bằng với nàng.
Lục Tu Lương buông người ra, hắn xoay người trở về gian trong, ôm nữ nhi ra khỏi phòng.
Rất nhanh đã trở về, hắn kéo nàng lại đè lên giường.
Nguyệt Linh cảnh giác nhìn hắn, “Chàng đưa An An đến nơi nào?”
“Ma ma đã ôm đi.”
Nguyệt Linh âm dương quái khí nói: “Hôm nay vẫn còn sớm, lúc trước đều phải dỗ dành nữ nhi đến khi ngủ mới chịu bỏ qua.”
Trong đôi mắt đen của Lục Tu Lương tràn đầy ý cười, hắn liền giải đáp thắc mắc của nàng, “A Linh không vui, ngày mai ta liền đưa An An đến ở chỗ nhũ mẫu, ta không ôm nữ nhi, ngày ngày ta ôm nàng, được không?”
“Hừ, không cần.”
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy mũi nàng, cưng chiều nói: “Tiểu dấm tinh, bây giờ nàng nên thông cảm cho tâm tình của ta.”
Nàng ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt đen kia gợn sóng, ý cười nồng đậm, đuôi mắt nhướng lên khiến lòng người run lên.
Giống như bị mê hoặc, nàng không tự chủ được đến gần hắn hơn, hai người dần dần thích ứng, hô hấp có xu hướng giống nhau.
Sóng biển cuồn cuộn, phập phồng, hồi lâu mới trở về yên tĩnh.
Nàng tựa vào trong ngực hắn, hô hấp còn có chút dồn dập, “Phu quân, chàng có cảm thấy càng ngày thiếp càng không nói đạo lý hay không?”
Thần sắc Lục Tu Lương ôn nhu, như thường ngày dùng chăn quấn lấy nàng, ôm lấy đi về phía tịnh thất.
Hắn bỏ nàng vào thùng nước rồi cũng tự mình bước vào.
“Kiểu gì A Linh cũng có thể làm cho ta muốn dừng lại không được, yêu không buông tay.”
Hắn cười dịu dàng, ngón tay mang theo hơi ấm nhẹ nhàng vuốt ve nàng, “Nếu nàng có thể bá đạo hơn một chút, ta sẽ càng thêm vui mừng.”
Cả người nàng bủn rủn vô lực, tùy ý để hắn hầu hạ mình tắm rửa, lười biếng nhấc mí mắt lên nhìn phu quân, giống như một tiểu hồ ly.
Lửa vừa bình ổn lại có xu thế tái sinh.
Lục Tu Lương lấn thân về phía trước, từ sau lưng ôm nàng, thanh âm khàn khàn, “Hôm nay chúng ta có hai hài tử, bọn chúng có thể làm bạn với nhau, mà ta sẽ ở bên cạnh nàng, nàng cũng chỉ có thể ở cùng ta, biết không.”
Nữ tử trong ngực hừ nhẹ một tiếng, nàng làm nũng, lại như trách cứ, “Lời này nên là thiếp nói cho phu quân.”
Hai người thì thầm bên tai, cho đến khi nhiệt độ nước dần dần lạnh đi, Lục Tu Lương mới ôm tiểu nữ nhân đã ngủ mê man trở về giường, dỗ người ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Lục Tu Lương gọi nhi tử đến luyện võ trường.
Lục Gia Bình cung kính hành lễ, “Phụ thân.”
Tầm mắt Lục Tu Lương nhàn nhạt rơi vào trên mặt nhi tử của hắn, “Từ hôm nay trở đi, Lục Cửu sẽ dạy con kiếm pháp, cứ cách mười ngày ta sẽ kiểm tr.a thu nhập kết quả học tập của con.”
“Phụ thân? Con mới năm tuổi!”
Lục Tu Lương thờ ơ, “Mỗi ngày, sáng sớm bắt đầu luyện kiếm, buổi chiều có thể bồi muội muội con.”
“Được rồi, phụ thân đại nhân.”
Vì muội muội, hắn liều mạng.
Lục Tu Lương nhếch khóe miệng, ôm vai ở một bên nhìn hai người luyện kiếm.
Mãi đến giữa trưa, Lục Cửu mới thả Lục Gia Bình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Gia Bình trắng bệch, người đầy mồ hôi, hai chân run rẩy đi về phía phụ thân.
“Cha, con có thể đi gặp muội muội không?”
“Đi đi.”
Ngón tay Lục Tu Lương chống cằm, vuốt ve hai cái, “Nhớ kỹ, lần sau còn cáo trạng với mẫu thân con thì sẽ không có thoải mái như vậy.”
Lục Gia Bình cứng đờ, hắn cúi đầu xuống.
Đúng là một lão tử thù dai! Làm sao mẫu thân có thể thích người như vậy chứ!
“Nếu muốn bảo vệ muội muội tốt, cần phải thắng ta, hiểu không?”
Sẽ có ngày hắn cùng A Linh sẽ nắm tay nhau rời đi, đến lúc đó trên đời này nương tựa lẫn nhau cũng chỉ có huynh muội bọn họ, hắn biết ngoài miệng A Linh nói không lo lắng, nhưng trong lòng vẫn vô cùng nhớ nhung hai hài tử này.
Nàng đặt tất cả tình yêu của mình lên người hắn và cảm thấy tội lỗi cho hài tử.
Lục Tu Lương hiểu được tâm tư của nàng, cho nên chuyện ác thì đều do hắn làm.
Chỉ có để Lục Gia Bình trở thành cường giả, giống như hắn, mới có thể bảo vệ người thân.
Lục Gia Bình ngơ ngác nhìn ánh mắt sâu không thấy đáy của phụ thân, trong lòng sinh ra lòng kính sợ trước nay chưa từng có.
Hắn biết phụ thân của mình là một nhân vật rất lợi hại, nếu không sẽ không có nhiều người sợ hắn như vậy.
Ngày thường thấy phụ thân đối với mẫu thân luôn tìm mọi cách cưng chiều, lại suýt nữa quên mất danh hào Trấn Quốc đại tướng quân làm sao mà có được.
Hắn muốn thay thế cha mình viết lên truyền thuyết, để bảo vệ muội muội của mình lớn lên một cách an toàn.
Lục Gia Bình hành lễ với bóng lưng cao ngất của Lục Tu Lương, ý niệm trong lòng kiên định hẳn lên.
Từ sau ngày đó, mưa gió không gây trở ngại với Lục Gia Bình, sáng sớm mỗi ngày sẽ tự giác theo Lục Cửu luyện kiếm, lúc ăn trưa liền đi tìm muội muội, ôm muội muội cùng dùng bữa.
Nguyệt Linh dùng đũa chọc cơm trong bát, len lén nhìn hai huynh muội tương tác.
Lục Tu Lương cầm lấy bàn tay nhỏ bé không thành thật của nàng, “Chuyên tâm ăn cơm.”
An An giận nói: “Mẫu thân thật xấu hổ, mẫu thân không ngoan.”
Lục Gia Bình ôm muội muội hai tuổi, ánh mắt cười híp một khe hở, “An An ngoan nhất, ăn thêm một miếng nữa.”
Nguyệt Linh: “…”
Nàng hạ tầm mắt nhìn Lục Tu Lương.
Lục Tu Lương thản nhiên quét hai hài tử bên kia, quay đầu nhìn mắt nàng, hắn cười nói: “Hâm mộ?”
“…”
Hắn đến gần với nàng cùng một nụ cười, “Nàng muốn ta cho nàng ăn như thế?”
“…”
“Ôi, An An, đừng nhìn!”
Lục Gia Bình ôm mắt muội muội, chính mình cũng nhắm lại.
Nhìn phụ thân ân ái mẫu thân là phải mù mắt!
Nguyệt Linh hít sâu một hơi, nàng giơ tay đẩy khuôn mặt tuấn tú của nam nhân sang một bên.
Nàng càng cảm thấy mình không phù hợp với gia đình này.
“Ca ca, muội buồn ngủ rồi.”
Lục Gia Bình vội vàng mở mắt ra, “Ca ca dẫn muội đi ngủ!”
Trời đất rộng lớn, muội muội là lớn nhất.
Một đường chạy nhanh ôm muội muội trở về phòng.
Lục Tu Lương nhếch khóe môi, hơi dùng sức liền ôm người lên đùi, “Đều đi rồi, không cần thẹn thùng, phu quân thỏa mãn nguyện vọng của nàng.”
Hắn dùng một tay ôm lấy nàng, đũa gắp một món ăn đưa đến bên miệng ái thê.
Nguyệt Linh thở dài, nàng cũng há miệng, “Phu quân, chàng không đứng đắn.”
“Ừm, A Linh ngoan nhất, lại ăn một miếng nữa.”
“Phu quân, chàng có thể không học nhi tử cách nói chuyện hay không!”
“Được rồi.”
Hắn buông đũa xuống rồi nhìn vào mắt nàng, “A Linh đã ăn no chưa? Chúng ta trở về phòng ngủ trưa.”
“…”
Lục Tu Lương cười ôm nàng đứng dậy, bước chân vững vàng.