Chương 11: Công việc
Đêm đến, bạn cùng phòng Diệp Tố mãnh liệt đòi đi ngủ.
Cả đám vẻ mặt ai oán, đêm hôm khuya khoắt 12 giờ, chơi game cái đ gì!
Diệp Tố ha ha cười, hôm trước buổi tối mới 7 8 giờ hắn đã ngủ, tuy rằng hôm nay dậy rất sớm, nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo, thức xuyên đêm cũng không thành vấn đề, nhưng bạn cùng phòng hắn, chơi mấy ván xong liền chịu không nổi, hùng hùng hổ hổ mà bò lên giường đi ngủ.
Diệp Tố nhớ tới, trong mơ mình đột nhiên ngã xuống giữa đường, lúc này không biết ra sao rồi, đã được cứu hay đã bị ném ra bãi tha ma?
Nhắm mắt lại, ý thức Diệp Tố từ từ mơ hồ, sau khi tỉnh lại liền nhìn thấy gương mặt một người đàn ông trung niên hiền lành.
"Ai da, tỉnh!" Ông chủ Kỷ thở một cái thật mạnh, "Cậu hôn mê trước cửa tiệm nhà tôi, không phải định hại tôi đấy chứ? Tôi nói cho cậu hay, tôi có quen biết với người bên trên đó!"
Diệp Tố nhìn quanh bốn phía, là một căn phòng hết sức bình thường, hỏi: "Nơi này là tiệm cơm Kỷ gia? Là chú đã cứu tôi?"
"Có thể không cứu sao, một người to chà bá nằm chình ình giữa cửa, ảnh hưởng sinh ý." Ông chủ Kỷ đem giấy tờ ném cho Diệp Tố, "Tiền ăn, tiền ở, tiền thiệt hại buôn bán của cửa tiệm, tổng cộng một vạn hai."
"Tôi không có tiền." Diệp Tố mắt nhìn tờ giấy, nói.
Ông chủ Kỷ nhướn lông mày: "Anh bạn trẻ, tôi không thích nói giỡn."
Diệp Tố nghĩ nghĩ, khởi động chip thân phận cho ông ấy xem số dư tài khoản trống không, một số "0" ghê người.
"Gọi người nhà cậu tới đây!"
"Tôi cũng không có người nhà."
Ông chủ Kỷ bỗng nhiên hiểu rõ: "Cậu là lưu dân từ tinh cầu khác tới đây đi? Khó trách không có tiền không có quang não, còn ban ngày ban mặt đói tới hôn mê."
Diệp Tố ngượng ngùng, tuy rằng ở trong mộng có thể thực tùy tính, nhưng cũng không thể lưu lạc tới mức trắng tay, hắn nói: "Chỗ này của chú có thiếu nhân viên không? Tôi làm công trả nợ cho chú."
Dù sao hắn cũng cần tìm việc làm, nếu ông chủ này chịu cứu hắn, có nghĩa tâm địa hắn không xấu, làm việc ở đây cũng không tồi.
Ông chủ Kỷ vừa nghe, vừa suy xét, "Cậu đợi chút, tôi thương lượng với mọi người một chút. Lão Trương, ông lại đây, cậu nhóc hôm qua tỉnh rồi, nhưng cậu ta nói cậu ta không có tiền......"
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông nhỏ gầy mặc trang phục đầu bếp màu trắng cầm nồi hấp tấp vọt vào: "Không có tiền cũng dám ngất!"
"Đừng kích động!" Ông chủ Kỷ giữ chặt đầu bếp Trương, "Cậu ta muốn làm nhân viên ở đây để trả nợ."
"Chúng ta không thiếu nhân viên, chỉ thiếu tiền!" Đầu bếp Trương gân cổ trừng Diệp Tố.
Diệp Tố yên lặng lui về phía sau.
Tròng mắt ông chủ Kỷ xoay chuyển, khôn khéo nói: "Ông nghĩ kỹ lại đi, chúng ta thuê cậu ta làm nhân viên tạm thời, nếu hôm nào đó ông xào rau không cẩn thận làm rớt tóc, móng tay hay cho nhiều muối, thiếu đồ ăn gì đó, bị khách hàng khiếu nại, chúng ta liền nói là do cậu ta là đầu bếp mới đến nên còn chưa thạo việc, làm trò trước mặt khách hàng hung hăng giáo huấn cậu ta một hồi, lại quyết đoán đuổi việc, vừa trấn an khách hàng lại không làm tổn hại hình tượng của chúng ta!"
Trương đầu bếp ngẩn người: "Cũng có lý."
Diệp Tố mặt mày nhăn nhó: Hoá ra là gian thương.
Ông chủ quay đầu cười tủm tỉm nói với Diệp Tố: "Cứ quyết định như vậy đi, bao ăn bao ở, tiền lương một tháng là ba ngàn đồng, chỉ cần bốn tháng là cậu có thể trả hết nợ. Nhóc con, tôi xem trọng cậu, làm việc cho tốt."
Diệp Tố không có đường lui cứ như vậy liền trở thành tầng lớp bị bóc lột , đi theo ông chủ Kỷ bắt đầu làm quen tình huống trong tiệm cơm.
Tuy rằng hiện tại phổ cập người máy khiến đa số ngành sản xuất đều có thể vận hành mà không cần sức người, nhưng đối với ngành dịch vụ mà nói, người máy không thể thay thế được nhân công. Trong lịch sử có thời gian thịnh hành sử dụng người máy phục vụ, nhưng tranh cãi luôn không ngừng nổ ra. Trường hợp ầm ĩ nhất là ở một nhà hàng nổi tiếng đã lâu nào đó, một người khách mắng câu "Thứ này con mẹ nó có thể ăn à", người máy phục vụ phụ trách khu vực này lúc ấy nhanh chóng vận chuyển CPU, cuối cùng trả lời: "Mẹ nó là ai? Thứ này không phải mẹ nó. Mặc kệ mẹ nó là ai, đều không thể ăn được."
Người khách này tức giận đến lật bàn, bất chấp vi phạm luật pháp mà triệu hồi cơ giáp càn quét toàn bộ nhà hàng.
Sau khi thảm án này phát sinh, ngành phục vụ lần nữa suy xét cái lợi và hại khi sử dụng người máy, đúng lúc ấy chính phủ vì quá nhiều nhân viên thất nghiệp mà phát sầu liền đơn giản ra quy định: Ngành dịch vụ đều phải sử dụng nhân công.
Lúc Kỷ Gia Duyệt học xong về đến nhà, đột nhiên nhìn thấy một người xa lạ tung ta tung tăng theo sau cha già nhà mình, đôi mắt híp lại.
"Người này ở đâu ra vậy!"
"Con trai, con về rồi à! Mau ngồi xuống, học tập có mệt không? Có muốn chú Trương hầm bát canh xương bổ cho con không?"
Kỷ Gia Duyệt mặt vô biểu tình mà chỉ vào Diệp Tố: "Trước hết ông nói rõ ràng, người này là ai?"
Ông chủ Kỷ cười nói: "Con nói Diệp Tố ấy hả, là nhân viên mới của tiệm nhà mình."
Tác dụng là để lúc nào đó dùng gánh tội thay nhưng ông chủ Kỷ tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho con trai biết, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng cao thượng vĩ ngạn của mình trong lòng con trai.
Ông chủ Kỷ lại nhịn không được khoe với Diệp Tố: "Nhìn xem, đây là con trai tôi, sinh viên giỏi ở Đại học Hoa Đô! Sinh viên ưu tú hệ chiến đấu cơ giáp!"
Diệp Tố lập tức phải lau mắt mà nhìn thiếu niên trắng nõn trước mặt này, hắn đã nhìn thấy cổng Đại học Hoa Đô, cũng nghe lời Triệu Khê kể về Hoa Đại, yêu cầu trúng tuyển thập phần khắt khe, trong đó hệ chiến đấu cơ giáp tuyệt đối đứng đầu, mỗi năm nhân số ghi nhanh đạt tới hơn trăm vạn, trước khi khai giảng Hoa Đại sẽ phải tiến hành một vòng khảo hạch, tiến hành sàng lọc nghiêm khắc. Có thể học ở hệ này đã là một loại thực lực.
"Cái tiệm cơm rách nát không ai tới cũng cần nhân viên? Ông nghĩ tôi tin chắc?" Kỷ Gia Duyệt lại lạnh mặt, không hề tự đắc, ánh mắt dò xét quét tới quét lui trên mặt Diệp Tố, tiếp theo buồn bã nói với ông chủ Kỷ: "Nhìn mặt mũi hắn cũng khá giống ông đó chứ?"
Diệp Tố cảm thấy mình nghe hiểu ý Kỷ Gia Duyệt, đây là tiết tấu hoài nghi hắn là con riêng của ông chủ Kỷ chứ còn gì nữa.
"Khụ khụ." Ông chủ Kỷ sờ sờ cái mũi. "Người xấu có những cái xấu khác nhau, nhưng soái ca thì phần lớn không khác nhau lắm."
"Tôi nhớ rõ lúc tôi còn nhỏ ông thường qua đêm bên ngoài không về nhà."
"Đó là do ba nỗ lực kiếm tiền vì gia đình nên mới không về!"
"Tiền đâu?"
Ông chủ Kỷ xấu hổ mà gãi gãi đầu.
Kỷ Gia Duyệt giận đến mức bật cười, nói: "Tiệm cơm này là di sản mẹ lưu lại, ông đi đêm không về mà ông bảo ông đi kiếm tiền, vậy tiền đó cho chó ăn rồi hả?" Nói đến chữ chó, Kỷ Gia Duyệt còn thâm ý mà liếc mắt nhìn Diệp Tố một cái.
Diệp Tố cảm thấy mình nên nói gì đó: "Thật ra tôi cùng ông chủ Kỷ chẳng quen biết gì nhau cả, tôi té xỉu trên đường, là ông chủ Kỷ cứu giúp, còn tốt bụng mà cưu mang tôi."
Có lẽ là do ánh mắt Diệp Tố quá mức chân thành, Kỷ Gia Duyệt soi kỹ một lúc lâu cũng không thấy hắn chột dạ liền hỏi: "Thật sự?"
"Thật sự!" Diệp Tố cùng ông chủ Kỷ liên tục gật đầu, ông chủ Kỷ còn bổ sung: "Không tin con có thể hỏi chú Trương, chú ấy thương con nhất, nhất định không lừa con."
"Hừ." Kỷ Gia Duyệt bởi vì có việc gấp, tạm thời tin, định lên lầu về phòng trước lại không yên tâm mà nói với ông chủ Kỷ: "Nếu ông có con riêng thì phải nói với tôi, tuy rằng tôi sẽ không thừa nhận hắn nhưng cũng sẽ không khi dễ hắn, nếu như tôi phát hiện ông lừa tôi, hừ hừ."
"Sao có thể! Ba chỉ yêu một mình mẹ con!" Ông chủ Kỷ giơ tay thề, "Không thấy nhiều năm như vậy ba cũng chưa nghĩ tới việc tìm mẹ kế cho con sao?"
"Như vậy là tốt nhất, tôi ghét nhất người khác lừa tôi." Quang não của Kỷ Gia Duyệt rung rung, hắn cũng không kịp nói thêm nhiều lời tàn nhẫn liền trốn về phòng.
Quang não nhắc nhở "Thần đỉnh" mời trò chuyện nhóm, Kỷ Gia Duyệt đồng ý, quang não nháy mắt bắn ra bốn màn sáng, mỗi một màn sáng đều biểu hiện một cảnh tượng bất đồng.
"Làm sao? Gấp như vậy?" Kỷ Gia Duyệt còn chưa nguôi giận, lạnh mặt.
"A, hi vọng cuối cùng bị tên ngốc La Thành dọa chạy rồi." Trương Diêu Phong nhịn không được trợn trắng mắt.
Trên một màn sáng khác, nam sinh con lai liếc xéo, biểu tình thập phần không phục: "Tôi chỉ tùy tiện hỏi hai câu, là do lá gan cô ta quá nhỏ."
"La lão đại!" Kỷ Gia Duyệt tức khắc khóc không ra nước mắt, " Tính tình Manh Manh tốt nhất toàn khoa cậu cũng dọa chạy được, chúng ta biết đi đâu tìm một người khác đây!"
Địch Cảnh ở trong phòng còn mang theo kính râm, lúc này thong thả ung dung nói: "Chỉ có thể để Ha Ha tham gia."
"Gâu gâu!" Husky xuẩn manh vừa nghe đến tên mình, liền nỗ lực mà lộ ra nửa cái đầu trên màn hình Địch Cảnh.
Cái này là trào phúng trần trụi...... mặt La Thành tái xanh.
"Nếu không để mình đi quyến rũ một cường công về?"
"Bàn Tử, cậu đừng nói chuyện!" Kỷ Gia Duyệt quát, "Chỉ còn một tuần nữa là thi đấu cơ giáp bắt đầu rồi, một đội sáu người cũng không tập hợp đủ, để người ta chế giễu chê cười!"
Bàn Tử thật cẩn thận mà giơ tay: "Mình cảm thấy mình có thể......"
Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của bốn người, Bàn Tử vẫn nuốt xuống ba chữ "Mỹ nhân kế".
"Đúng rồi, Gia Duyệt nhà cậu lại xảy ra chuyện gì à?" Trương Diêu Phong phát hiện sắc mặt Kỷ Gia Duyệt không đúng.
"Đừng nói nữa, trong nhà vô duyên vô cớ nhiều ra một người......" Kỷ Gia Duyệt tức giận nói, đột nhiên ánh sáng loé lên trước mắt hắn: "Từ từ, nhiều một người? Tôi có cách rồi!"
......
Một giờ sau khi Diệp Tố rời khỏi nhà khách liền bị Nick phát hiện.
Triệu Khê nhìn tờ giấy Diệp Tố lưu lại kia, chữ viết mặt trên rất tiêu sái tự tại, xứng với nội dung "Thế giới to lớn như vậy, tôi muốn đi khám phá".
"Anh Diệp Tố bỏ đi rồi sao?" Nick có chút sầu lo hỏi, " Vì sao anh ấy lại bỏ đi chứ? Anh Triệu, anh có thể tìm được anh ấy không?"
Triết Tu xụ mặt, thực tức giận với chuyện Diệp Tố không từ mà biệt, nghe Nick hỏi như vậy, không tự giác kéo cao lỗ tai.
"Nếu cậu ấy muốn đi, thì cứ để cậu ấy đi." Triệu Khê thở dài một hơi, đáy lòng không khỏi xem trọng Diệp Tố thêm vài phần.
Tịch Tuyết cùng Nhiếp Tiểu Phàm gần đây vì giấy chứng nhận nhập học của ba đứa trẻ này mà sứt đầu mẻ trán, nhưng phía trên chậm chạp không chịu phê chuẩn. Triệu Khê biết nguyên nhân, khẳng định là do cao tầng quân đoàn H bất mãn chuyện Hàn thiếu tá chỉ mang về ba đứa trẻ tinh thần lực không tính là nổi bật, anh ta nghe nói, ngay cả hiệu trưởng trung học trực thuộc Đại học Hoa Đô cũng biểu đạt ý kiến phản đối với vấn đề này. Hơn nữa Hàn Nghiệp thiếu tá lại có việc gấp đi tinh hệ khác, những người này liền càng thêm không kiêng nể gì.
Bối cảnh hiển hách của Hàn Nghiệp đặt ở đó, bọn họ có thể cãi lời được nhất thời, cũng không dám cãi lời một đời, những người đó muốn chỉ là một sự nhượng bộ. Nhưng, thật sự chỉ là như vậy? Mặc kệ thế nào, đó đều là một cái tát vào thể diện của Hàn Nghiệp, thanh danh của hắn vốn đã tệ hại rồi còn thêm chuyện này thì sau này hắn làm sao còn có chỗ đứng ở quân đoàn H được nữa?
Tịch Tuyết cùng Nhiếp Tiểu Phàm vì thế sầu đến mất ăn mất ngủ, hận không thể cầm cái tên Minh Viện nện lên mặt vị đại tá đáng giận kia, nói cho ông ta biết, cái người nhu nhược trong miệng các người chính là cục trưởng Cục chấp hành của Minh Viện! Nhưng bọn họ không thể làm vậy, đây là cơ mật cấp SSS của Liên Bang Nhân tộc. Bọn họ lại không thể quấy rầy Hàn Nghiệp thiếu tá đang ở nơi xa xôi hơn một trăm vạn năm ánh sáng , chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười, một bên lấy lòng một bên bất động thanh sắc mà lấy Hàn gia ra uy hϊế͙p͙. Nên mới khiến việc lấy giấy phê chuẩn đặc cách nhập học vốn đơn giản lại kéo dài lâu đến thế.
Mà Diệp Tố đột nhiên rời đi không thể nghi ngờ đã đánh vỡ cục diện bế tắc trước mắt, nguyên bản cần phê chuẩn cho cả 3 người nay chỉ còn 2, người rời đi lại là "Phế vật" tinh thần lực thấp, tuổi còn lớn nhất. Đây đã là nhượng bộ lớn nhất.
"Đứa nhỏ này, chẳng lẽ chuyện gì cũng đều biết ......" Lòng Triệu Khê cảm thấy chẳng có ai sẽ vô duyên vô cớ từ bỏ cơ hội nhập học khó có được này, anh đoán là Diệp Tố nhìn ra khó khăn của bọn họ, nên chủ động lấy tư thái tiêu sái như vậy rời đi.
Anh ta lại nghĩ tới lai lịch của Diệp Tố, một lưu dân, lại mạo hiểm nguy hiểm tính mạng cứu Nick cùng Triết Tu từ tay bọn bắt cóc ra, nên cậu ta cảm thấy đã giúp người thì giúp cho trót. Một cậu nhóc lương thiện.
Triệu Khê tiếc thay cho Diệp Tố, người tâm tư đơn thuần như vậy không nhiều lắm, chỉ tiếc sinh ra ở tinh hệ xa xôi, tinh thần lực còn không đặc biệt xuất chúng, muốn trở nên nổi bật chỉ sợ rất khó.
Anh ta sờ sờ đầu Triết Tu cùng Nick, thấm thía mà nói: "Nhớ kỹ, mặc kệ sau này 2 đứa thành công đến thế nào, cũng đừng quên Diệp Tố."
Nick mơ mơ màng màng gật đầu, Triết Tu ngẫm nhiều hơn một chút, nhưng cũng không nghĩ ra manh mối gì.
Triệu Khê an ủi hai đứa trẻ xong, lập tức thông báo chuyện này cho Tịch Tuyết.
Tịch Tuyết đang vội đến sứt đầu mẻ trán nghe đến tin tức Diệp Tố rời đi liền sửng sốt một lát, cười khổ nói: "Thằng nhóc Diệp Tố này, thật khiến người khác phải lau mắt mà nhìn."
Người cũng đã rời đi, Tịch Tuyết cùng Nhiếp Tiểu Phàm cũng chỉ có thể đem chuyện mấy ngày nay báo cáo lên Hàn Nghiệp.
Sau một lúc lâu, mới thu được tin Hàn Nghiệp trả lời: Theo dõi chặt chẽ hướng đi.
Điều này đại biểu cho việc Hàn Nghiệp cũng ngầm đồng ý để Diệp Tố rời đi.
Tịch Tuyết nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh xuống, liền đi văn phòng đại tá, không ngoài sở liệu, biết được chỉ cần phê chuẩn cho hai người nhập học, đại tá liền sảng khoái đáp ứng, đây vẫn là lần đầu tiên ông ta giằng co với Hàn Nghiệp mà lấy được thắng lợi, ông cảm thấy đây sẽ là một cột mốc lịch sử.
Cầm lấy hai tờ giấy phê chuẩn, Tịch Tuyết tự giễu cười, nói với Nhiếp Tiểu Phàm: "Cảm thấy mình thật vô dụng, cái gì cũng không giúp được thiếu tá."
Nhiếp Tiểu Phàm vỗ vỗ bả vai cô, biểu tình trên mặt hắn đồng dạng cũng rất khó coi.
Diệp Tố thế nào cũng không tưởng tượng được, mình rời đi thế nhưng trời xui đất khiến mà để lại một nét ấn tượng nồng đậm rực rỡ trong lòng những người này.