Chương 3
Khi mình ăn cơm xong thì nhận được tin nhắn của em gia sư,
- helu, hn em ko đi hoc, mới ngủ dậy, hihi, lúc này là hơn 12h
- ohm, ngủ kinh khủng thế, em ăn gì chưa?
- Chưa, z cũng hỏi, mới ngủ dậy mà, hwa anh zui ko? Em gia sư hỏi
- Zui, em zui ko? Mình hỏi, lo lắng em nhớ chuyện hôm qua, hi vọng em say mà quên đi
- Zui, mà em say quá, quên hết lun, mà sao biết nhà em vậy?. Mình ko biết nên trả lời sao, nên nói đại
- Thì em nói mà, em đọc địa chỉ đó, quên rồi àh. Mình nói mà run, sợ em gia sư giả say, coi như toi
- Ohm, vậy hả, quên mất rồi, chắc em lại nói lảm nhàm hả?.em hỏi
- ko, có gì đâu, sao hn ko đi học? Mình ráng đánh trống lảng qua chuyện khác
- mai mới đi mà, tuần học 3 ngày àh, hè mà học nhiều, ch.ết quá > - Àh, tối nay anh cũng phải học anh văn nè, cũng ngán. Mình nói cho qua
- Xạo quá, đi chơi với ny, làm gì mà có đi học,tuần trước thấy anh ở nhà mà. Mối quan hệ giữa anh trai của học trò và cô gia sư, mình thấy có vẻ thân thiện hơn
- Anh làm gì có người yêu, ế quá luôn nè, haha
- Uhm, hihi, em đi tắm, nc sau nha, pp. Lần nào cũng thế, cứ nhắn tin đôi ba tin nhắn là em lại đi đâu đó
Nãy mình nói đại là tối nay học anh văn, nhưng rồi quyết định,tối nay ở nhà và giả vờ là thầy cho nghĩ, nếu em gia sư hỏi, cái may là em gia sư hình như quên hết chuyện hôm qua, hay ít nhất em gia sư giả bộ quên, chắc cũng muốn bình thường, có lẽ em cũng ngại, mình lại nhớ tới ánh mắt em tối qua, nó buồn, có cái gì sâu thẳm lắm, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với em…
Về tình cảm của mình, mình ko nghĩ đó là lòng thương hại, vì thương hại 1 ai đó ko phải là quyền của mình, mình ko có quyền đó, trong đời, chưa chắc ai đáng thương hơn ai, mình hoàn toàn ko thương hại em, đó chỉ là tình càm trong mình, có chút xáo trộn, ngay từ lần đầu gặp em gia sư, tình cảm ấy là thương, là yêu, là thích, là muốn che chở cho người đó, muốn ở bên người đó, hoàn toàn cam tâm tình nguyện, mình ko dám chắc về cái gọi là tình yêu mãi mãi, vì nó ko tồn tại, mình cũng ko thể biết mình của ngày mai, của tháng sau, năm sau, hay hàng năm sau, sẽ như thế nào, tình cảm dành cho em gia sư, có còn nguyên vẹn hay ko, mình ko dám chắc, ko phải vì hiện tại yêu thương ít hơn người khác, mà vì, mình muốn, đơn giàn, là đươc yêu em, hiểu em, ít nhất là thế, trong lúc này.
Mình nghĩ việc mình có thể làm là, bên cạnh em, khi em cần, quá khứ của em, mình tò mò, nhưng ko quá khắt khe, nó là chuyện đã qua, có thể là 1 tai nạn, đó thuộc về em, nếu mình yêu, mình sẽ yêu mọi thứ thuộc về em.
….
( có 1 vozer tặng em gia sư câu này, mình nhớ ko ro: đời ko phải bi kịch, em cũng ko bi tình, chỉ làm em rất cô đơn và cũng vô cùng đơn độc, mình tìm để quote lại, mà hoài ko ra, của bạn từ nick kiyeusu thì phải, cám ơn bạn!)
Ở 1 trang trong quyển nhật kí của em, có ghi câu này
- Tôi ước tôi tôi trở nên vô tri vô giác, cái cảm giác ở trong tôi mãi mênh mông, tôi nhìn mọi thứ, có chút nơi nào dành cho tôi, cái người mà tôi nghĩ, là chiếc phao, cũng đã ko còn nữa, tôi thì ko biết bơi, cái nghẹt thở, đơn độc, trong căn nhà này, trong cuộc đời này, tàn nhẫn thật.
Em gia sư đối với mình, ban đầu là 1 cô gái xinh xắn, hay cười, sau em thành người phụ nữ, vô cùng phức tạp, em có quá nhiều ẩn khúc, khi mình quá đặt niềm tin vào thứ gì đó, thường sẽ ít nhiều mang lại cảm giác hụt hẫng, có thể, sau nỗi đau nào đó, em dặn lòng, đừng tin nữa, đừng băn khoăn nữa, nhưng vì ko có người để tin tưởng, em trở nên đơn độc, trơ trọi và càng tổn thương, mình quen em mới vài ngày, ko hiểu quá rõ, mình cũng ko giỏi đánh giá 1 con người, mình chỉ thấy, em tỏ ra hoạt bát,nhưng em lại quá e dè, trước tình cảm của 1 ai đó, tất nhiên là do em sợ, em muốn yêu, em cần được 1 ai đó yêu, nhưng em ko dám thử, em ko dám tin, đơn độc càng thêm đơn độc
Mình thì, 1 kẻ vô danh tiểu tốt, đang ăn bám cha mẹ, mình đã hỏi bản thân, thứ mình nên làm cho em gia sư là gì, mình nghĩ, nên che chở em, yêu thương em, sau, nghĩ lại, thực ra, ko phải vậy, thứ mình đang làm, đang tìm hiểu, đang cố gắng che chở và yêu thương em, là vì mình, vì trái tim mình muốn thế, mình hoàn toàn ghét rắc rối, nhưng vì bản thân mình, vì cái gọi là định mệnh, mình tiếp tục, đi, về phía trước, ít nhất, còn có thể, nhìn thấy em, đơn giản vậy thôi
…
Khi mình thức dậy, thì em gia sư đang dạy toán cho thằng em, mình nằm trên giường, nhìn về phía em, 1 góc nhìn nghiêng, lại mặc 1 chiếc áo đen, hôm nay em xõa tóc, mái tóc thẳng dài, buông tới giữa lưng thì dừng, nhìn em nữ tính, lại là em gia sư ngày đầu mình biết, mình ho vài tiếng, rồi ngồi dậy, em quay sang, nhìn mình, lại cười. Lần thứ 2 bị hớp hồn, bởi 1 người và 1 nụ cười cũ, thêm 1 lần nữa, mình lại run, hôm qua nhậu với em, hoàn toàn ko có run, hôm nay, nhìn em cười, lại run, mình cười, bước xuống giường, đi vào toilet đánh răng, khi ra ngoài, thì thằng em đã chạy đâu mất, em ngồi đó, 1 mình, mình bước lại gần
- tuấn đâu em?,mình nhìn dáo dác
- nó kêu đi toilet anh? Em nói, nhẹ nhàng như mây
- ohm, anh ko thấy. Mình định hỏi em hôm qua uống bia nhiều, có nhức đầu ko, nhưng sợ đá động tới chuyện tối hôm qua quá, nên thôi. Mình đang ngồi chỗ ngồi của thằng Tuấn, tức là bên cạnh em, tự dựng có ý nghĩ, phải là thằng Tuấn 1 ngày, được ngồi cạnh em, ở em gia sư, có 1 mùi hương riêng, hình như mùi của tóc, nghe rất thơm.
Em gia sư lúc này đang ngồi vẽ lung tung, cả 2 đều im lặng, hơi ngộp, may sao,thằng Tuấn chạy vào, mình định đứng lên trả chỗ cho nó, thì mẹ mình cũng vào, mẹ mình nói với em gia sư
- em cho thằng Tuấn nghỉ nha, chị chở nó qua nội nó.
- Ohm, dạ, em nói,cười, thằng Tuấn thì hí hửng, mẹ mình thì cười cười, rồi đi ra ngoài, thằng Tuấn liền đi theo mẹ sau khi goodbye cô giáo, mình thắc mắc sao hôm nay mẹ cho nó về nội, sau khi tối khuya, mình hỏi mẹ, thì mới biết, hôm nay là ngày cưới của mẹ, mẹ mình chắc ko quan tâm, có khi còn quên béng, nhưng thằng Tuấn hay nhớ mấy chuyện này lắm, chắc nó đòi gì đó, nên mẹ chiều
Em gia sư thì bỏ đồ vào cặp, em bỏ máy tính, với bút, mình nhìn vào cặp em, lại thấy quyển nhật kí, có lẽ em luôn mang theo bên mình, được nghỉ sớm, có lẽ em cũng vui, hôm nay mình thấy em dọn đồ hơi lâu, có ý như muốn ở nán lại, mà có lẽ cũng ngại ngùng gì, em làm mọi thứ thật chậm, cứ giả vờ kiếm gì đó trong cặp, lục tung hết, mà có vẻ nhưng ko chú tâm kiếm thứ gì, mẹ mình thì đã cùng với thằng Tuấn đi ra ngoài, em cũng đứng lên, có vẻ ngại, em chào mình, rồi đi ra, mình ngồi ngớ ngớ, rồi đi ra, nhìn. Em ra tới cửa, quay trở vô, mình giật mình
- cho em ăn cơm, em chưa ăn nữa. Em nói, giọng hết sức mè nheo, mình thì có gặp tình huống này bao giờ đâu, cũng ko tin tính cách em gia sư lại nói như thế
- đồ keo kiệt, định ko cho àh, Em gia sư nói, khi mình đang ngớ người
- được được, để anh lấy cơm cho. Mình cười, rồi nói, thấy vui hằn
Mình bước vào bếp, em thì đã bỏ cặp ra, chắc em có gì muốn nói, nên kiếm cớ, mình nghĩ thế, thấy em đầy thú vị, mình lấy chén, bới cơm cho em, rồi hâm đồ ăn lại, với chiên thêm 1 quả trứng. Khi mình bới cơm trong chén,
- anh, bới vô tô áh, em nháy mắt, hoàn toàn thân thiết
- em mới là đồ ma đói, mình cười, bới cho em 1 tô cơm đầy
- em bắt chước anh đó, mà em bao nhậu, có tô cơm, cũng keo kiệt, hứ, em nói. Em lấy điện thoại, ra khỏi túi, em bấm bấm, rồi mở nhạc,, tiếng nhạc ko lời
- Đây là chương trình ca nhạc theo yêu cầu, tôi là linh, phát thanh viên xinh đẹp,
- Hahaha, mình đứng chiên trứng, hết nhịn cười nổi, mình phá lên, quay sang em, em giơ nắm đấm, như dọa đánh mình, mình thấy ấm áp lắm, em dễ thương lắm, ko thể ngừng yêu
- Sau đây chúng ta sẽ kết nối với một khán giả.. Em tằng hắng, giả bộ rất chuyên nghiệp
- Alo alo, chào bạn, em vẫy vẫy mình, ý kêu mình giả bộ theo
- Chào chị, mình cười, ko thể ngừng, hình ảnh lúc đó, rất buồn cười
- Chào anh, anh muốn yêu cầu bài gì, em lại nháy mắt
- Haha, mình lại cười, lúc này em đang bụm miệng, cố gắng nén cười,
- Em muốn yêu cầu bài “đêm chơ vơ “ của Lê hiếu, muốn gửi tới cho 1 cô gái, với lời nhắn: “ khi em quay lại, sẽ thấy anh, chắc chắn thế”, Mình nói, rất ngạc nhiên, ko biết mình lượm đâu ra những lời ấy, em nhìn mình, khá ngạc nhiên. Rồi em lại cười
- Ohm, vâng, bây giờ là bài hát Đêm chơ vơ, được phát theo yêu cầu của anh T ế vợ, em nói, kiểu như cố gắng, để ko phải cười, săc sụa,
- Vì trong hệ thống ko có bài ấy, nên xin anh T đợi trong giây lát, anh kĩ thuật viên đang kết nối vào youtube.
- Hahahaha, mình lại cười, hôm nay thật vui. Sau mấy chục giây thì bát hát phát lên, món trứng chiên thì hơi khét.
Lúc này mình đem cơm, với đồ ăn ra cho em, tiếng ca sĩ vẫn đang hát, giọng buồn trầm, mình lại trách, sao ko yêu cầu bài khác, cho cái không khí vui lên
- giờ là giờ giải lao để ăn cơm của phát thanh viên xinh đẹp, xin quý khán giả đợi trong nửa tiếng, em vừa nói dứt, lại cười, giòn tan, hồn nhiên, như mây trên trời
Mình cũng cười, tâm trạng rất vui, rất thoải mái, em lấy trứng, trút hết vào tô cơm, vài miếng dưa leo, rồi đồ ăn mình hâm trong chén nhỏ, em cũng đổ hết vào tô, mình quan sát em, em bắt đầu ăn, có vẻ như rất đói, rất ngon lành,hình ảnh ăn uống, ko phải của 1 cô gia sư nhỏ nhẹ, mà như của 1 thằng con trai, tiếng ca sĩ vẫn phát đều đều, em đã cho replay lại, mình đứng lên, rót cho em li nước, rồi ngồi xuống, nhìn em ăn
- anh thik nhìn người đẹp ăn ha, haha, em cười, lại cắm cúi ăn, đúng là bao tử ko đáy, mình thắc mắc, em ăn nhiều thế, sao lại gầy quá
- uhm, ăn đi cô nương, chỉ muốn nhìn em, em quá hấp dẫn, trong mắt mình, ngay cả ăn cơm, mình cũng thấy đáng yêu, mình nghĩ em muốn nói gì đó, nên kiếm cớ xin cơm, kì nhiên, là em ăn, như kẻ đi xin cơm, và rất đói, mình có cảm giác, em muốn ăn hết tất cả đồ ăn trên thế giới, vì bao tử em ko có đáy, mình thấy thích với ý nghĩ đó. Mình muốn thời gian ngừng trôi, 1 thằng con trai, mình chưa thấy ấm áp như thế, đơn giản là yêu, là khao khát được yêu, em vẫn ăn, tô cơm vơi dần, mình lơ đãng, vuốt tóc em, khi kịp nhận ra, mình hành động lộ liễu, vô thức, thì em, dừng mọi hành động, đang múc cơm, đang nhai, quay sang nhìn mình, ngỡ ngàng, rồi em đỏ mặt, mình sợ em giận quá, nên đã bỏ xuống liền. Không thể ngờ, còn có thể thấy, em gia sư đỏ mặt, ko phải vì rượu, ko phải vì bia, mà hình như là cái đỏ mặt mình hay bị, ngại ngùng
- thấy đẹp quá kiềm lòng ko nổi àh, em nói, ăn tiếp, em đang cố gắng để bình tĩnh, ko ngại, mình chắc thế
- đâu, con muỗi, mình giả lải, vừa đùa đùa, vừa thật thật
- uhm, hehe, nè, trả công nè, em dí cái muỗng về phía mình, 1 muỗng cơm đầy, em cố tỏ ra, để ko bị ngại, mình cũng ngại, nên há miệng, ai dè, em rút lại, ăn ngay vào miệng, lại cười haha,
- em giỏi lắm, mình nói, cũng cười
- cho chừa cái tật, thấy gái là mê, haha. Em phải nói là rất dễ thương, tiếng nhạc đã tắt, sau tiếng cười của em, không gian lại im lặng, ngoài trời, đang mưa
Em ăn xong, mình khi bới tô cơm, sẽ nghĩ là em ăn ko hết, thế mà em ăn hết sạch, đúng là em đói thật, em uống nước xong, than no căng, em định vào rửa chén, nhưng mình giằng lại, thế là em nói
- cơm no rồi, em về đây, em cười đứng lên
- Mưa rồi, lát tạnh rồi về, mình giữ lại, lại ko muốn xa em, cô gia sư của em mình
- Mưa này có đợi sáng mai àh, đồ ngok., haha, em lại cười, Đeo cặp vào, mình nhìn em, nói thầm: “ vui lên nha em”, em ra cửa ngoài, mình đi theo, ra tới ngoài, em đi 1 đoạn, mình vẫn đứng nhìn em, em quay lại nói
- cám ơn về tất cả, rồi em đi thật nhanh, ra thang máy, em về, mất bóng em rồi, mình vẫn còn tiếc, vui vẻ ngắn ngủi khi ấy, mình toan nói, cám ơn, mình là người cám ơn mới đúng, cho 1 buổi tối, trở nên đáng nhớ
Thấy em giống mây trắng… giống thật giống
Thấy em đáng thương…. Nhưng ko phải thương hại
Hôm nay, mình và em gia sư đều ko đá đụng gì tới chuyện của em, tới chuyện em say, em oán trách đời, hay chuyện ở nhà em, mình thoải mái, dù trong lòng vương chút lo, mình biết, con đường em đi, hay con đường mình sẽ đi, sẽ rất nhiều khó khăn, chỉ hi vọng, em bình yên
Sau ngày ấm áp hôm qua, mình và em gia sư, nhắn tin liên tục, nói đủ chuyện phiếm, rất vui vẻ, mình biết là sáng hôm nay em đi học lại,mình và em gia sư có vẻ đã gần nhau hơn, thoải mái hơn, mình ít thấy ngại nữa, tối hôm qua, có 1 chuyện hơi lạ, là sau khi nhắn tin, với nhiều tin nhắn trước đó, hỏi chuyện như ngày xưa học trường nào, rồi em hỏi nhiều thứ, em hỏi mình quen mấy ng rồi, mình cũng trả lời, mình cũng hỏi lại em, em quen mấy người rồi, thì em trả lời
- 1, àh mà 3 mới đúng,hihi. Sao ban đầu là 1, sau lại đổi thành là 3, mình tò mò, nên hỏi
- sao là 1 rồi lại là 3? em ko nhớ àh? Mình nhắn đại
- uhm, quên hết rồi, đâu đáng nhớ. Mình càng tò mò, mình nt
- sao ko nhớ, dù gì cũng là người mình từng yêu mà?
- nếu anh yêu trúng thứ cầm thú, anh có nghĩ sẽ nhớ như kỉ niệm ko?.Bắt đầu có vẻ chua chát
- sao em nói thế? Mình nt, mình đợi mãi, ko thấy em trả lời, nghĩ là em bận làm gì đó, đợi tới 20p, vẫn chưa thấy, mình quyết định gọi cho em, gọi lần đầu, có chuông reo, reo mãi, nhưng ko ai bắt máy, gọi thêm và lần, thì điện thoại em đã tắt máy, mình đâm lo, lòng cứ bồn chồn, nóng ruột, ko hiểu là chuyện gì đã xảy ra, mọi thứ đang ổn dần, đang yên đang lành thế mà,lúc này đã 11h30, theo thường tình, thì mình sẽ nghĩ em ngủ quên, nhưng khi mình gọi, em ko nghe máy, xong thì tắt hẳn, ắt có chuyện gì xảy ra. Mình liên tục gọi, hi vọng em mở máy, đợi quá nửa tiếng, vẫn tắt máy, mình có cảm giác ko yên....
Thường thì nếu đi chơi, cũng có khi mình về khuya, 1, h, nhưng nếu ở nhà, thì hầu như chưa bao giờ ra đường khi mà gần 12h khuya, mẹ mình mà biết, cũng bắt ở nhà, nhưng lần này, biết là ở nhà cũng ko thể ngủ được, cảm giác bất an lắm, ko thể ngồi yên luôn, giờ này mẹ đã ngủ, thằng em cũng thế, nên mình quyết định, đi ra ngoài,thứ đến nhà em xem thế nào? ít nhất là hơn ngồi ở nhà với tâm trạng hơn ngồi trên lửa nóng, rất khó chịu.
Mình xuống lấy xe, chạy thật nhanh qua nhà em, mưa xuống, mình quên mang áo mưa, cứ thế mà chạy, may mà mưa lâm râm, cơn mưa này dai dẳng từ chiều, vừa chạy xe mà mình vừa run, vì lạnh, mình đứng ngay ngõ nhà em sau đó chưa tới 10p, cả hẻm có 2 căn nhà còn đèn sáng, 1 là căn nhà may quần áo, là nhà em, mình bắt đầu nghi ngại, có chuyện gì, nhưng lại cố vớt vát, nhiều nhà, họ thức rất khuya, mình chạy vào, đứng đó mãi, sợ người ta tưởng ăn trộm hay dân hút chích thì phiền, chạy ngang qua nhà em, nhìn thì thấy em đang đứng, mình lại lo, hoảng cả lên, ko hiểu có chuyện gì, vì giờ này, mình nhìn thấy mẹ em đang ngồi, tay chỉ chỉ, hình như em bị la, mình chạy đên cuối hèm, quay đầu xe, chạy lại gần phía nhà em, ngay gốc cây gần đó, đứng lia mắt vào, trời lạnh, nhưng lại có càm giác, ruột gan nóng buốt, khó hiểu, mình đang cố gắng đứng nấp kĩ kĩ, sợ bị phát hiện, may mà đường tối, với giờ này ít ai ra đường. Mình nghe tiếng vỡ xoảng, đó là cái li, rồi tiếng mẹ em
- Đồ con đĩ, tiếng rít the thé, nghe chói tai, mình hoảng quá, nhìn vào, em đang quỳ, chị của em thì ngồi trên ghế, vẻ ung dung, tự tại, ko giống lần mình gặp chị ở nhà em, chị giống như hoàn toàn giả dối, mình nhìn ko rõ, nhưng hình như, em gia sư đáng thương, ko khóc, thường những cô gái bị mẹ la, hay chửi, sẽ khóc, nhất là tiếng vỡ li, tiếng chửi nặng nề, mình ko hiểu chút gì về thứ đang diễn ra
Điều mình ngạc nhiên nhất là chị của em gia sư, chị nếu đúng là người đang ngồi đó, trên chiếc ghế đó, thì sự giả dối của chị, diễn với mình để làm gì? Sao phài toan tính nhiều như thế? Còn em, sao cam chịu thế, ko đứng lên, chí ít là cãi lại. Mình tức giận thật sự. Người phụ nữ mẹ em gia sư nữa, ân cần chăm sóc, sịu ngọt, sao lại đang tâm buông từ Con Đĩ, nghe nhẹ tênh, người mẹ nào, người phụ nữ nào, cũng rất dị ứng từ đó, nhất là chửi con mình, có thể đánh, có thể mắng, nhưng so sánh với con đĩ, quá nặng nề rồi. Nhưng vấn đề em gia sư trước đó nhắn tin với mình, vẫn bình thường, mình vẫn còn lưu những tin nhắn, chỉ là khúc sau em mới không trả lời, rồi tắt máy mà, sao mọi thứ diễn ra nhanh quá? Và vì cớ gì?
Lúc này ở trong nhà, em vẫn quỳ, mình muốn lao vào ôm em đi, nhưng ráng bình tĩnh, vì mình biết, có thể hành động của mình, lại đẩy mọi thứ đi xa hơn, trở nên tồi tệ hơn, nơi đó, dù gì cũng là nhà em gia sư. Lần thứ 2 mình đến nhà em, kì nhiên vẫn không thấy bóng dáng người đàn ông, ko thấy ba em gia sư đâu cả
- Cái ngữ mày áh, rồi cũng đứng đường, đồ gái đĩ già mồm. Mẹ em gia sư nói, chửi rất giòn, rất gắt, có lẽ tức giận lắm nên vậy, từ ngữ ko chút thương tiếc, nói ko ngại miệng, cái lịch sự, ân cần của bác hôm trước, mình hoàn toàn ko thấy ở hôm nay. Em cúi mặt, cam chịu đến đáng trách. Không hiểu, đang yên đang lành,sao ra nông nỗi này
- Con mẹ giựt chồng người ta, con con thì giựt bồ của chị, ngữ nhà mà, sao mất dạy thế hả? con chó, con đĩ. Bà ta chì chiết, mình nghe thôi cũng lạnh gáy, huống gì em, giựt chồng, mình hiểu, còn giựt bồ,em gia sư giựt bồ chị mình àh? Nghe phức tạp quá, mình ko hiểu. Nhưng em, sao không phản kháng, em cam chịu vì lí do gì, sao lại thế.Mình chứng kiến với biết bao cảm giác: phẫn nộ, tức giận, tò mò, khó hiểu mâu thuẫn. Nửa muốn bước vô, ngừng lại những tổn thương, mình nghĩ dù ở quá khứ, em gây ra chuyện gì, thì em cũng ko đáng để nhận những từ ngữ ấy.
Mình nhìn người chị tên Q, chị bình thản quá, ung dung như 1 người đang xem 1 vở kịch, có chút đắc thắng trên gương mặt. Mình ko nghĩ 1 nơi mà người ta nhìn nhau bằng oán thù, thì là nơi đáng để sống, em gai sư ngày ngày sống, bằng cách nào và làm già để chịu đựng được ngần ấy những tổn thương, những áp lực.
- Bà nói cho mày nghe nhá, con đĩ, mày khôn hồn thì bà cho ở, không thì mày đừng trách bà, mẹ mày. Em vẫn quỳ, quá cam chịu, em gia sư tinh nghịch, hay cười, em gia sư rít thuốc ở quán bar, trang điểm cầu kì, em gia sư đang ở nhà, quỳ và cam chịu, sự cam chịu quá mức tưởng tượng với tính cách của em
Trời cứ mưa, mình cứ lạnh,cái lạnh ở trong, thương em quá, mình đứng nhìn, không giúp được gì, không phải mình sợ rắc rồi, và vì, mình sợ gây thêm rắc rối cho em. Nhìn em bất lực, mình khó chịu
Người phụ nữ mẹ em gia sư vẫn nói, những câu chửi, cứ chậm rãi, cứ chì chiết và đay nghiển, hoàn toàn cay độc, không hiểu hận thù sâu cỡ nào. Chị Q vẫn thái độ tự tại, dửng dưng, chị ta ko tỏ ra vồ vập, không a dua theo lời chửi người mẹ, chị ta tỏ ram không như lời mẹ mình nói, le te và muốn gì nói đó, sự khôn ngoan, tính toán. Cũng có khi, người ta hành động gì, đều tính toán rất kĩ, còn nguyên nhân, hay lí do, tất nhiên mình mù tịt
Khi chửi chán, người phụ nữ bỏ vào nhà, có lẽ hả dạ rồi, người chị thì vẫn ngồi, uống hết li nước, sau mới đứng dậy, mỉm cười, cũng bước vào trong, có lẽ em ko quan sát được những chi tiết ấy, em vẫn cúi mặt. 15p sau khi 2 người kia bỏ vào trong, em vẫn quỳ, sau thì đứng lên, có vẻ loạng choạng, em đi vào, thấy đồ rồi dọn dẹp đống mảnh vỡ của cái li, gương mặt em, hình như quen rồi, nó cũng bình thản, đáng thương. Em gia sư không hề khóc.
Mình nhìn em, cho tới khi, em đóng cửa, tắt đèn, không thể thấy em gia sư nữa, trên tầng 2 còn đèn,mình đoán đó là nơi em gia sư ở, mình ngước lên, đừng nhìn mãi, cứ sợ về em lại gặp chuyện gì. Đợi 20p. thì thấy điện thoại có tin nhắn, mình mở ra xem,
- em nè, nãy điện thoại hết pin, em ngủ quên mất, anh ngủ đi, ngủ ngon nha. Em nhắn tin, nói dối về những thứ vừa xảy ra
- em ngủ đi, ngủ ngon nha em. Mình chỉ nhắn như thế, vì kì thực chằng biết nói gì, mình nhắn xong, gửi đi, khoàng 10p sau thì đèn tầng 2 cũng tắt, có lẽ em đi ngủ. Mình cũng chạy xe về. về tới nhà đã hơn 1 h, mình ướt hết, lạnh buốt, vào toilet tắm nước nóng, xong mình leo lên giường nằm, vừa vui đó, lại buồn đó, em khó hiểu và đáng thương quá.
Nằm mãi ko ngủ được, mình đọc nhật kí của em, trước đây nhiều lần cân nhắc giữa nên đọc hay không, vì quyển nhật kí quá riêng tư, vì mình cũng sợ, biết quá nhiều, nên mấy lần, cứ đọc 1, trang rồi lại thôi
“13 tuổi, cuộc sống của tôi, bắt đầu địa ngục” có câu đó trong nhật kí, nhật kí em viết, cũng ko rõ, ràng, cứ mơ hồ, nhắc về nỗi đau nào đó, nhưng ko nêu rõ ràng, chủ yếu là nói về cảm giác của em, ai oán có, thất vọng có, dửng dưng cũng có.
“về đâu anh hỡi, ngày mưa đã qua đi lâu thật lâu, mà sao có nắng hoài, vẫn chưa hong khô niềm đau, em ước 1 người sẽ mang cho em, cảm giác cân bằng…” Mình nghĩ đây là lời 1 bài hát nào đó, hợp tâm trạng em
….
Sáng ngày hôm sau (thứ 3), mình thức dậy, cổ họng hơi rát, có cảm giác sắp cảm, chắc do dầm mưa hôm qua (thứ 2), mình tìm điện thoại thì nhận được 2 tin nhắn, 1 của em gia sư và 1 của nhỏ H, nhỏ H thì nhắn tin chúc ngày mới vui vẻ, em gia sư thì nhắn
- em đói quá, mà đang học, hix hix.(càng ngày em càng bị lây bệnh ma đói) haha. Mình cười, sao vẫn có thể vô tư, sau những chuyện xảy ra tối hôm qua, những chuyện đó quen rồi hay em, luôn cố gắng như thế?
- Để anh mang đồ ăn cho, em ở đâu? Mình nhắn, rất muốn gặp em
- Em ở lớp, đang định ngủ, hic, đói quá nên buồn ngủ. Em nhắn tin liền
- Em học ở đâu? Em muốn ăn gì?. Mình nhắn tin
- Em học ở DDA, anh mang đồ ăn cho em thật àh?,
- Uhm, đợi đi, lát tới anh gọi, mà ăn gì đây?.Mình nhắn, vội đi đánh răng, thay quần áo
- Tới đi, rồi đi ăn, em học hết vô rồi, em sắp xỉu vì đói, em lây cả bệnh lười của anh rồi. Em nhắn tin, những lời nói, vô tư, như trong em, chưa từng có chuyện gì xảy ra
- Anh lười hồi nào, em lười rồi đổ lây từ anh, haha
- Thế ai nghỉ học để gặp gái hả?, em nhắn tin thế,
- Ohm, giỏi quá, anh tới gọi em, học đi. Mình và em gia sư, đã trở nên thân thiết hơn, tất cả nhờ em, em luôn làm mọi thứ vui lên, mình thì khù khờ, ăn nói thì dở tệ
…
Mình chạy đến nơi sau đó khoảng 20p. mình biết đường đó, do ngày xưa hay đá banh ở sân gần quân khu 7, mình đứng trước cổng, trường em nhỏ thôi, thực ra đây chĩ là 1 cơ sở nhỏ của trường, mình gọi em, sau 2, hồi chuông thì máy bận, em từ chối cuộc gọi, mình ko gọi lại, đợi 5p thì em ra, nhìn thấy em từ xa, mình cười, em chạy lại, vai đeo túi màu nâu, hn em mặc áo hồng, rất tươi, em cười, nhưng có vẻ ủ rũ, mình hơi lo cho em
- trời ơi, đi lâu quá, sắp ch.ết đói rồi, em than thở
- Sao ko mua ăn từ sáng đi, đau bao tử ch.ết. Mình nói, em nhìn dáo dác xe mình, em nói mình hậu đậu, đi chở em mà ko mang nón, mình quên béng luôn vụ nón bảo hiểm, do phải tranh thủ đi sớm, sợ em đợi lâu, em kêu mình đợi, để em vào lấy nón ở xe.
….
Em leo lên xe, ngồi sau lưng mình, em chèn cái túi màu nâu ngay giữa mình và em, em ngồi sau mình, mình an tâm lắm, em nói đủ thứ, nói liên tục, nào là kể đủ thứ, rồi em cười, em còn kể chuyện cười, đại loại thế này
- “ có 3 người kia, đi lạc lên đảo, bị bộ tộc ăn thịt người bắt, trưởng tộc mới sai 3 người đó đi, mổi người phải mang về 10 quả gì đó, cùng loại, người thứ nhất đi về, mang theo 10 quả táo, trưởng tộc mới kêu người đó, là phải nhét vô… hậu môn “, chỗ này em hơi ngập ngừng, có lẽ ngại nói chữ “đít”, nên nói thành “ hậu môn
- “ người này nhét tới quả thứ 2 thì nhét hết nổi, nên phải ch.ết” em bắt đầu cười khúc khích,” người thứ 2, đi về, mang theo 10 quả nho rừng, người này cũng bị trưởng tộc bắt nhét vào hậu môn, hỏi anh người này sống hay ch.ết”,e kể, hỏi mình
- “Chắc sống chứ gì, nho nhỏ mà”, em bắt đầu cười haha
- “ ch.ết, hahaha”, em nói, cười ko ngừng
- “ sao ch.ết? nho nhỏ mà “, mình hòi, em lại cười, mình thì ngơ ngơ
- “ thì nó đang nhét tới quả thứ 8, thì thấy thằng thứ 3 tha về 10 quà mít, nó cười, nên ch.ết luôn, hahaha” em gia sư cười, có vẻ rất vui, mình cũng cười, đúng là em có rất nhiều trò
Rồi em ngồi hát, vu vơ, hát la la la, em ngây thơ, hồn nhiên, dễ thương, đáng yêu như mèo con, nho nhỏ, xinh xinh. Em nói muốn ăn phở, khi mình hỏi em muốn ăn gì, em còn nói thêm, cho em ăn 2 tô nha, rồi cười, mình gật, cứ bên em là mình quên hết, những thứ mình đã thấy, mình chỉ thấy ấm áp và vui thôi.
Khi gọi đồ ăn xong, mình hỏi em:
-“ hôm qua em tắt máy, làm anh lo quá, đang nhắn tin, tưởng bị bắt cóc,”,
-“ thì hết pin mà, em lại ngủ quên” em nói, rất bình thản, như ko có gì xảy ra tối qua
-“ uhm” mình nói, muốn hỏi chuyện tối qua lắm, mà chẳng dám đá động tới, sợ em buồn, nên thôi, em đang lau đũa muỗng, rất kĩ lưỡng. Người phục vụ mang đồ ăn ra, em và mình cùng ăn, ăn ngon lành, lúc nào em cũng thế, cái dáng mảnh khảnh thế mà ăn rất khỏe, ko chút e thẹn, mình cũng ăn nhanh, nhưng em lại ăn xong trước mình, mình hỏi em có muốn ăn thêm ko, thì em nói no rồi, rồi rót nước uống, em nhìn bâng quơ ra ngoài đường,
- nhìn gì zạ?,mình hỏi
- trật tự, ăn đi, em đang đếm có bao nhiêu chiếc xe màu đen chạy qua
- haha, rảnh quá, mình cười
- kệ tui, mấy ng lo ăn đi, em vẫn miệt mài đếm xe, như người ngồi ko yên, kiếm chuyện làm
Khi ăn xong, lúc tính tiền, mình móc bóp ra trả, thì em nói, tiền ai nấy trả, cho sòng phẳng, rồi cười
- Thì coi như anh mời em, bữa sao em mời anh, như hôm bữa em mời anh chầu nhậu đó
- Hơ hơ, mơ đi, định lấy chầu phở, đáp chầu nhậu àh, khôn quá ha, tiền ai nấy trả, em là em thik cam – pu – chia lắm. Em tỏ vẻ tinh vi, mình nhất quyết đòi trả hết, có đáng gì đâu 1 tô phở, nhưng em cũng rất bướng, sau thì mình nói để mình trả, lát em trả riền cà phê, nhân tiện có chầu cà phê, bịa ra để ở bên em tiếp, em cũng đồng ý, đi đường, mình dò dò coi quán nào hợp, đang định rẽ vào, thì em nói, mình đi tiếp, sau em chỉ mình quán cà phê cóc, cuối đường NTL, ở đây rất mát, có cả những con trâu đang gặm cỏ
Bước xuống xe, em vào ngồi ngay bàn dưới gốc cây gì ko rõ, mình thấy em lại lấy kẹo ra ăn, 1 viên duy nhất cho em, ko mời mình
- ăn 1 mình nha, mình vừa ngồi xuống vừa nói
- đúng là ma đói, kẹo trẻ em cũng đòi, em cãi liền, công nhận miệng em rất linh hoạt
- em là trẻ em àh, em ăn đó, vần đề là em ham ăn, ăn 1 mình, Mình đáp
- ko cho đó, làm gì em, em le lưỡi, chọc tức
- ko cho thì cướp, mình giỡn theo, mình giằng hộp kẹo từ tay em thì em nhanh tay bỏ vào cặp, lại le lưỡi chọc tức
- sao em tìm được chỗ này, hay thế
- vô tình thôi, đẹp hén. Bí mật đó, bạn em em còn chưa chỉ chỗ này đó, anh có phước thật. em nháy mắt, cười
- anh hiểu mà, tại anh đẹp trai. Mình cười. em làm điệu bộ nôn mửa, xong em nói
- cám ơn anh, mấy hôm nay có cái gì gợn trong cổ, may mà nhờ anh, em ói được, thoải mái hằn. Em quá ư là tinh nghịch, em cười phá lên.
Sau tràng cười của cả 2, nước cũng mang ra, tự dưng mình và em đều im lặng, em lại chùng xuống, em chỉ xa xa, có bãi cỏ, mình nhìn theo tay em chỉ, tưởng em chỉ bãi cỏ, nhưng em lại chỉ con bò
- thịt bò ngon lắm áh, Mình nghĩ em nói câu gì lãng mạn, giống trong phim, ai dè em nói thế, mình đang nhìn, chằng nói gì, thì em tiếp
- cuộc sống ko giống bãi cỏ, con người cũng ko giống bò, đơn giản chỉ gặm cỏ. Mình ngớ ra, em nói gì mà mơ hồ thế, chẳng biết nên nói gì, thế là cũng im lặng
- kể chuyện người yêu cùa anh em nghe coi. Em vội quay sang mình, phá tan cái không khi ban nãy
- anh làm gì có người yêu, ế mà em. Mình noi
- thì người yêu cũ. Em có vẻ, rất muốn nghe
- ko có gì sâu đậm lắm, quen hồi cấp 3, quen 2 tháng chia tay àh, mình nói
- ohm, có kỉ niệm gì vui ko, kể em nghe, em muốn nghe, ánh mắt em mè nheo.
- Ko có em, em kể người yêu em đi,Lúc đó mình chằng nghĩ ra được gì,
- Người yêu em àh, hay người em yêu?. Em hỏi, lơ đễnh
- Cả 2, Mình nói
- Người yêu em hả? để em nhớ nha, em nháy mắt, rồi nói
- Người nói yêu em thì nhiều, nhưng có 1 người em thấy là yêu em thiệt
- Em có yêu người đó ko. Tự dưng mình thấy nhoi nhói
- Có, yêu nhiều lắm, nhưng tan tành mây khói rồi, mắt em nhìn xa xăm, như có sương mù
- Sao thế? Mình hoàn toàn ko dám tin, có ngày em nói những chuyện đó với mình, mình tràn trề hi vọng, em và mình gần nhau hơn
- Em biết yêu sớm lắm, lớp 10 là đã biết yêu, người đó lớn hơn em 6t, chững chạc và đáng tin, anh hiểu cái cảm giác, coi 1 người là bầu trời, là ko khí không? Em nói với mình, mình biết đó ko phải là câu hỏi để trả lời, mình im lặng
- Em coi người đó là bầu trời, là ko khí, là cuộc sống của em, em mơ mộng hão huyền, người ta đâu như thế, em với người ta, ko phải là người yêu, như người ta hay nói, em với người ta, là giống cái, con bò cái, haha, em cười lên, thảm thương. Em nói, từ miệng nói ra, ko phải do men bia.
Mình hoàn toàn im lắm, nuốt từng lời em nói, cũng cảm thấy xót
- haiza, em lại nói nhảm rồi, Em gia sư cầm li nước ngọt, uống
- em nói tiếp đi,anh nghe mà. Mình tự nói thế, như thằng điên
- thôi, đủ rồi, hihi, qua rồi, em ko hi vọng nữa, hi vọng vào 1 ai đó,em ko dám, hihi. Em lại biến tấu ra kiểu khác, tính cách em khó lường, giờ em ko giống nhím nữa, mà giống 1 em gái, đa sầu đa cảm. Mình và em gia sư lại im lặng. Rồi em đòi về, than buồn ngủ
Mình để em gia sư tính tiền, theo ý em, em ngồi lên xe, mình chở em về, ráng chạy thật chậm, chạy 1 đoạn, thì em nhét 1 tai nghe vào tai mình, bài hát có lời, như trong nhật kí, mình ko biết giọng ca sĩ nào, là con gái, mình chưa nghe bài này bao giờ, giọng ca sĩ hát, mình nhập tâm, ráng nghe, để ít nhất, có thể hiểu tâm trạng em.
Mình nghe có sự tiếp xúc, là em, em ngồi sau, dựa mặt vào lưng mình, mình quá bất ngờ, nhưng im lặng, lại nóng nóng, lại hồi hộp, lại run, như có điện
- cho mượn lưng xíu, nắng quá, em nói, nho nhỏ, trong tai nghe, ca sĩ vẫn hát, trời nắng tươi, mình thì như người biết yêu, thấy hạnh phúc
Chạy thêm 1 đoạn, với tốc độ chậm hết mức, mình có càm giác, em đang khóc, thấy hơi ướt, mình ko nhìn thấy, và cũng ko dám hỏi, chỉ cảm nhận, em đang rơi nước mắt, tiếng nhạc trong tai nghe được bấm to hết mức, như em cố để mình ko nghe thấy gì, nhưng cảm giác, em đang khóc, vẫn nguyên vẹn, mình xót, mình thương, ko ráng làm gì, ngồi yên hết mức
Chở em về tới trường, để em lấy xe, mình gợi ý em là đi chung về, vì nhà cũng gần gần, chắc cùng đường. Em cứ cúi mặt nhìn chân, than chân đen hết, nhưng mình biết là giả vờ, vì em khóc, và sợ mình thấy, mắt em đỏ. Em nói phải vào thư viện, kêu mình về trước, thế nên mình về luôn, biết là nên để em yên.
Minh về nhà, nhắn tin với em bình thường, em như mọi lần, nhắn đôi ba tin, than buồn ngủ, rồi thôi, mình nghỉ học anh văn, ở nhà, đơi e, nhưng em lại ko đi dạy ( tối thứ 3), mình lục lại trí nhớ, coi có làm gì sơ suất để em ko muốn đi dạy, hay em khóc, em ngại, hay em gặp chuyện gì, mình gọi cho em, thì điện thoại lại ko bắt máy, mình nhắn tin, em cũng ko trả lời, mình giống như người bị đem lên, đạp xuống, lại đem lên, ko thấy em, mình có cảm giác, hụt hẫng lắm
p/s: sau khúc này, là tối hôm qua, mình lên update cho mấy thím, xong thì nhận được tin nhắn của em, nên mình đi gặp em
Mình nhận được nhiều thư của mấy bác, góp ý và ủng hộ, mình đã đọc hết, nhưng ko trả lời đc, v i ko đủ post, mong các bác thông cảm
-
Mẹ mình về, báo là em gia sư hôm nay bận việc, nên không dạy, em xin nghỉ, mình lo lắng, tại hồi sớm em nhắn tin với mình, mình không thấy em nói là em nghỉ hôm nay, theo mình nhớ, thì trước đó, mọi việc đều ổn, mình nt liên tục, hỏi xem em ở đâu, rồi đang làm gì, sao lại nghỉ dạy? em ko hề trả lời, mình gọi, em cũng ko bắt máy, tâm trạng lại giống hôm qua, mới vui hồi sáng, giờ lại vậy, mình lại lo em bị gì, hôm qua chửi, có thể hôm nay bị đánh, thậm chí nặng nề hơn. Mình lại màn cũ, phóng xe tới nhà em, nhìn vào, ko thấy em, căn nhà mở cửa như hôm qua, nhưng mình ko thấy xe em. An tâm 1 chút, chí ít em ko bị đánh, ko bị chửi, nhưng lại buồn, em nghỉ dạy, đi chơi hay đi đâu, sao ko nói mình? Nhưng lại tự nói, mình có là gì đâu, mà đòi biết, đòi kiểm soát, mình chạy về nhà, onl tự kỉ, như cái hồi chưa có gặp em gia sư
Khoảng hơn 10h, thì mình nhận được tin nhắn, mình mừng húm:
“ em ở dưới nhà anh nè, xuống đi, cho 5 phút, mặc đồ, chuẩn bi, 4:59, 4:58 “ em nhắn tin thế, còn có cả đếm ngược trong tin nhắn. Mình vừa mừng, vừa giận, vừa tức, nếu ko có gì, sao mình nhắn cả đống tin, không thèm trả lời 1 chút, làm mình lo sốt vó, thay bô đồ xong, rửa cái mặt, mình xuống tới thì em la làng là mình trễ mất 1’21’’, em thản nhiên, vô tư quá, ko biết là mình đã lo lắng như thế nào
- em ko nhận đc tin nhắn àh? Mình nói
- có, hihi, em cười
- Ohm, hay, sao ko trả lời? bận thế àh? Mình nói,bực mình thật sự
- Có quan trọng gì đâu, em nói, lơ đãng.
- Uhm, ko quan trọng thôi. Em gia sư noi, có vẻ coi thường mình quá, mình ko nói nhiều, ko muốn trách, tính mình vậy, với lại, mình biết vị trí mình ở đâu
- Anh giận àh? Em ghé mặt em sát vào mặt mình, nhìn ngây ngơ, tim mình đập liên hồi, mình quay đi, nói
- Đâu, có gì mà giận, em gọi anh có gì ko?
- Anh, hết giận đi anh. Em nói, cứ cương quyết là mình giận, mà mình chỉ hơi bực
- Ko có mà. Mà có gì không? Mình cương quyết nói thế
- Em rủ anh đi đây tí. Em nói, hơi ngập ngừng, mình cố tỏ ra, ko quan tâm lắm
- Đi đâu?, mình nói
- Đi chơi với bạn em, sn đứa bạn. Mình ngạc nhiên, thì ra em nghỉ là để đi sinh nhật, thế mà em ko nói gì, để mình rất lo lắng.
- Àh, em bận đi chơi, nên anh nhắn tin, ko trả lời. Mình nói, nghĩ tới tâm trạng lúc nãy, mình bực lắm
- Thôi, đừng giận, lát em giải thích, h đi đi anh, nhanh lên, bạn em đợi. Mình đang định nói nữa, nhưng thấy em mè nheo quá, nên thôi, mình cũng muốn đi, muốn được đặt chân vào cuộc sống của em, thử 1 lần, đây là cơ hội, mình sẽ hiểu hơn về em gia sư bí ẩn này, nhưng mình cũng ko hiểu, sao em gia sư lại rủ mình đi sinh nhật chung, sao ko phải ai khác, mà là mình, thằng anh của học trò, và mới quen, độ hơn 1 tuần àh.
Lúc này để ý, mới thấy em mặc chiếc váy đen, xòe, có 2 cái nơ, tóc thì tết cầu kì, gương mặt trang điểm nhẹ, môi vẫn đỏ, như mọi lần, bao nhiêu lần, mình gặp em, chưa khi nào là môi em ko đỏ, hôm nay trông em rất xinh, mình nhìn em kĩ, thấy em dễ thương quá, chiếc váy ngắn làm em lộ ra hình xăm, mình nhìn, lướt mắt, rồi thôi, ko dám nhìn kĩ, vì sợ em chạnh lòng gì đó, thì thương. Mình kêu em đợi, mình lấy xe, em nói em có đi xe, mình nói, đưa chìa khóa, em ngoãn ngoãn đưa, mình dắt xe em vào bãi, lấy xe mình đi
- anh hết hậu đậu rồi. Em nói về cái nón bảo hiểm, lần này mình có mang cho em,
- uh, anh mà. Mình nói. Ngồi đằng sau, do mặc đầm, nên em ngồi 1 bên, em đeo túi nho nhỏ, mình thấy em lấy điện thoại bấm bấm, em nhắn tin với ai đó. Sau đó em chỉ mình đường đi, tới chỗ đám bạn em, đó là quán karaoke HM, bước xuống xe, gửi xe, mình và em đi lên, trên lầu 2, lúc đi, em khoác tay vào tay mình, bình thản, mình thì run, sự tiếp xúc với em đều mang cho mình cảm giác gì đó, lạ lạ. Mình quyết tâm giữ bình tĩnh, để gặp bạn em, để suy xét tình hình, biết đâu, mình hiểu thêm được gì đó.
- Mượn anh làm ng yêu 1 ngày nha. Em vẫn đi bên cạnh, vẫn nháy mắt, mình nghĩ, với em, được làm người yêu của em, là vinh hạnh lớn rồi. Mình gật đầu, ko hiểu sao chọn mình,
- Sao chọn anh? Mình hỏi
- Vì anh đẹp trai. Haha. Lại cái giọng điệu ấy
Lên tới phòng karaoke, em và mình bước vào, em khoác tay mình,ra bộ thân mật lắm, đám bạn em trân trối nhìn mình, kẻ ngoại đạo, người mới đến, bạn em, ai ai cũng rất sánh đei ụ, trong những bộ cánh đẹp. Tất cả có 4 thằng con trai, và 4 đứa con gái, Mình và em vô nữa, tổng cộng là 5 nam, 5 nữ. Mọi người ngồi xen kẽ, 4 đứa con gái kia là người yêu của 4 thằng kia. Lúc mình và em gia sư bước tới, thì đứa con gái mặc chiếc váy ngắn jean đang hát, bài gì đó, mình ko biết
Trên bàn bày nhiều đồ ăn, bia, rượu la liệt, đủ thứ. Em giới thiệu mình cho đám bạn đang nhìn mình và em gia sư
- anh T, người yêu của L
- còn đây là bạn của em,em quay qua mình giới thiệu thế. Mình nở 1 nụ cười chào đón, đám bạn em, có vẻ hơi dửng dưng.
Mình và em ngồi xuống, cái ghế gần ngay cửa, tay em vẫn quàng tay mình, giờ mình quen rồi, với càm giác đó, mình thấy, tay em, rất mềm mại,
- hôm nay sinh nhật ai thế? Mình hỏi
- nhỏ H, mịnh chợt giật mình, vì cái tên H, nhưng thở phảo nhẹ nhõm, vì nhỏ H, đâu có ở đây
- nhỏ đó đi ra đón bạn nó rồi, em đang lật lật quyển sách tìm bài hát, nói lơ đãng. Mình hoảng hồn, nhưng lại trấn an bản thân, ko thể là nhỏ H mà mấy sáng vừa rồi, nhắn tin cho mình. Có cái gì ko ổn lắm, mình thấy thế, nhưng rồi mình nói, chỉ là 1 buổi sinh nhật, vậy thôi. Lúc này em gia sư, đang bấm bài, trước đó em hỏi mình hát bài gì, mình vì đang suy nghĩ, nên nói là ko hát, em vẫn chăm chú, tìm bài hát, em bấm. Thì ra em có bấm cho mình, em chọn đại, nhưng chắc là đợi hơi lâu, tụi bạn em đang hát liên tục, đủ thể loại. Mọi người đều uống bia, mình và em cũng thế
Khoảng 15p sau, cánh cửa lại mở, mình lúc này đang tìm bài hát cùng em, do ngồi gần cửa, nên mình là người thấy cửa mở đầu tiên, mình nhìn, mọi người cũng quay sang nhìn, chỉ có em gia sư là vẫn tìm bài hát, có vẻ em thích hát lắm
Người bước vào, là thằng con trai bị em gia sư cho ăn tát, hắn ăn mặc rất sành điệu, tóc hơi dựng, hôm nay nhìn kĩ, mình thấy, hắn khá đẹp trai, nhưng mình thấy khó ưa, em gia sư cũng ngước lên nhìn, lướt qua, em gia sư có vẻ ko quan tâm lắm, em lại quàng tay em vào tay mình, hắn ta nhìn mình, lạ lẫm, có vẻ cũng như mình, hắn ta ko ưa mình, mình cũng chẳng quan tâm. Mình thấy hắn, khá là ngạc nhiên, nhưng cũng thắc mắc, sao nhỏ H nào đó chưa tới, là nhân vật chính, sinh nhật nó mà, thằng mới vào, lại ngồi cạnh em gia sư, em gia sư quay qua mình, nói
- anh, anh qua đây ngồi đi, rồi em, đứng lên, mình dịch sang, ngồi cạnh hắn ta, em gia sư thì ngồi bên trái mình, mình nghĩ, hắn ko phải người yêu của em gia sư, vì nếu là người yêu, thì sao em làm vậy, trước đám bạn.Hắn ta lúc này, có vẻ tức tối, hắn nốc bia, mình ngồi, tay em gia sư lại quàng tay mình, mình ko nghĩ mình là vật thế thân, dù tình huống có vẻ giống thế, trong bộ phim nào đó, cũng có mấy cảnh giống giống vậy.
Em và mình nói chuyện, em nói đủ thứ, rất huyên náo, rất vui vè, em uống bia, mà ít thôi, ko giống hôm kia, uống vui thôi. CÁNH CỬA LẠI MỞ, mình và em cùng nhìn, người bước vào, lại 1 chàng trai nữa, dáng người thấp, cũng ăn mặc đẹp, đi sau hắn, là nhỏ H, mình quá ngạc nhiên, nhỏ H hay nhắn tin cho mình, trời, cảnh tượng kinh khủng, ko thể trùng hợp tới mức đó, oan gia ngõ hẹp, nhỏ nhìn thấy mình ngay lập tức, hôm nay sinh nhật nhỏ àh, mình đâu biết, mình cũng đâu quan tâm, sao nhỏ quen em gia sư được, mình quá ngạc nhiên, thế là linh cảm mình ko sai. Hôm nay nhỏ mặc đầm hồng, nhìn cũng đẹp, dù mình chẳng còn tâm trí nào nữa, ko hiểu từ đây, còn bao nhiêu rắc rối mới đủ
Nhỏ H nhìn mình, cũng vô cùng ngạc nhiên, thấy mình đơ ra, nhỏ H thì nhìn mình, em gia sư vội nói
- người yêu của tao, tên T, nhỏ H quay sang em gia sư, cười, có vẻ nhỏ đã trấn tĩnh trở lại, mình đang nghĩ, nhỏ sẽ nói là có quen mình, nhưng nhỏ H vẫn im lặng, làm ra vẻ chưa có gì, mình cũng im, nhớ lại mấy bữa nhắn tin, nhỏ H nhắn tin, mình ko trả lời, nhỏ H ngồi góc kia, gần cuối phòng, chung với anh chàng thấp người mới vào. Em gia sư tay vẫn quàng tay mình, em ngồi nói chuyện với mình, mình tạm thấy ổn, chắc không có gì xảy ra. Điện thoại trong túi mình rung lên, mình lấy ra xem, là tin nhắn của nhỏ H, mình lạnh cả người, đang vân vân không biết có nên nói với em gia sư, mình quen nhỏ H từ trước không, mình định ko nói, cho ổn, nhưng sợ sau em biết, lại cho mình lừa dối, mà trái tim của em, có lẽ ko đủ để nhận lấy cái chữ lừa dối, 1 lần nào nữa
- Hèn gì nhắn tin anh ko tl nha. Nhỏ H nhắn, mình quay sang, nhỏ đang cười, mình cũng cười lại, sững người, mình cũng ko nhắn lại luôn, định bụng có gì sau này nhỏ H hỏi, mình nói, mình hết tiền điện thoại, mà thực ra, có biết nên nói gì đâu. Trong tình huống mình ko lường tới như thế
Đã tới lượt em gia sư hát, em hát bài “ lời nào cho anh, lời nào cho em”, mình cầm micro, đưa cho em, em gia sư cười, em bắt đầu hát, giọng em nghe trầm buồn, ai oán, bài hát đó, như em hát, như muốn nói gì đó, cho 1 ai đó trong quá khứ, hoàn toàn ko phải mình, anh chàng tóc dựng lại nốc bia. Hắn ta tên H.A. Mình biết đây là đi tăng 2, trước đó mọi người đã cắt bánh, đã ăn nhậu ở quán.
“Giờ đây tôi biết mình đã sai,Mình đã sai khi yêu anh yêu quá nhiều.Từng tháng năm yêu thương anh cho rất nhiềuMà trái tim anh dường như coi không có?Giờ đây tôi biết mình đã saiMình đã sai khi tin anh tin hết lòng.Tình đổi thay cho con tim đau ngỡ ngàng,Giọt dắng cay đành tự mình tôi khóc tôi!”, em hát, mọi người nghe, tự dưng im lặng, mình cũng nghe, em hát ko phải quá hay, chỉ nghe được, nhưng nghe buồn buồn, mình nghe như hút từng lời em hát. Quá khứ với em, có thể hơn cả hoài niệm, hơn cả tiếc nuối, nó là cái gì đó ám ảnh, day dứt, là vân vân, giữ nên quên mà trái tim vẫn nhớ, 1 người từng ko tốt với em. Mình nghĩ thế, nhưng cái trí tưởng tượng của mình, ko thể tưởng tượng, ko thể gom góp, để có thể hiểu, có vẻ, quá phức tạp, ko đơn giản thế.
Giữa đoạn bài hát, em đọc, kèm theo tiếng nhạc: “ em đã lãng phí hàng ngàn nụ hôn và bây giờ là những giọt nước mắt, chỉ để biết, 1 điều rằng, 1 điều rằng anh không hề yêu thương em, tháng năm đã qua, tất cả những gì em đã làm, đối với anh chẳng là gì cả, em biết, điều duy nhất bây giờ em có thể làm cho anh, là nên tránh xa anh ra, nhường lại cho anh quyền lựa chọn, 1 tình yêu mà em biết, đó không phải là em, và chưa bao giờ là em”. Mọi người im lặng, em hát, ai oán, nhập tâm, mắt em lại phủ màng sương, em hát như trách bản thân, quá ngu ngốc, vì tình yêu dành cho 1 người,quá sâu đậm, biết là nên quên, là phải quên, mà sao tim vẫn nhớ, 1 người tồi tệ. Có lẽ thế, nên mới ai oán thế, mình thương em quá, muốn ôm em vào lòng… xua tan dùm em gia sư cùa mình, đám mây đen, đang phủ trên đầu… em gia sư, lại trở nên quá đỗi mong manh
Em hát xong, vài giây im ắng, mấy đứa bạn vỗ tay, em nói trong mic: “ xin cảm ơn, xin cảm ơn, các bạn đã ủng hộ ca sĩ Linh kute”,em cười, phá cái không khí em gây nên, em trở về cái hồn nhiên, ngây thơ của em gia sư.
Sau là tới phiên mình hát, em bấm cho mình bài Kathy, bài này đi karaoke, mình ko bao giờ hát trước đây, cũng hơi khó hát, mình hiểu em muốn mình hát, vì em muốn nghe, bài đó, lần trước, khi em say, mình đã hát, giờ cũng hát, có lẽ em khao khát cái cảm giác được an ủi như trong bài hát,
…..
Sau đó đi về, tan tiệc, ko có gì đáng kể, chỉ có việc nhỏ H, nhắn tin chúc mình ngủ ngon, mình sợ để lâu vụ nhỏ H, đêm dài lắm mộng, nên định mai nói cho em gia sư, kiếm cái hẹn luôn,
Em gia sư hôm nay tỉnh, em có uống bia, nhưng ko say, mình cũng thế, H.A thì say khướt, hắn ta uống quá nhiều trong suốt buổi, nhỏ H thì tỉnh, hay nhìn mình cười, mờ ám lắm, nhỏ H hồi đó đến giờ, theo mình biết thì có khá nhiều người thích nhỏ, khá xinh, chính mình ngày xưa cũng thích nhỏ H, nhưng do ko đi tới đâu, tình cảm cũng ko nhiều, nên thôi. Bẵng đi 1 thời gian, ko có gì, giờ lại gặp nhau trong những tình huống éo le như thế này, nhỏ H bạn em gia sư, với nhỏ H người mình từng theo, là 1, mình nằm mơ, cũng ko thể ngờ.
Em gia sư ko hiền…. nhỏ H cũng thế, mình biết như thế
XÁC ĐỊNH:
+ Mình: tình cảm: vẫn thích em gia sư rất nhiều, như bị cuốn theo em, mọi thứ thuộc về em, đều làm mình phấn khích, đều tò mò. Có nên gọi đó là yêu? Mình nghĩ đó là yêu, là muốn được chia sẻ, được yêu thương, được gặp em, mình hiểu rõ, sẽ nhiều chông gai, nhiều thứ mình chưa thể lí giải về cuộc sống của em. Dù gì mình cũng chỉ là 1 người mới, việc bước vào trái tim em, làm cho em tin, còn cả 1 đoạn đường dài, không thể biết là sẽ đi tới đâu, cứ thế mà đi. Mình ko dám tính quá xa, nhưng mẹ mình, mẹ mình phần nhiều sẽ không thích em gia sư, vì em gia sư có 1 gia đình đầy rắc rối, đó là thứ mẹ mình biết, còn những thứ, bên trong, mẹ ko biết, nếu biết, có thể phản đối kịch liệt. Mẹ mình ko phải thuộc tip quá cổ hủ, mẹ thoáng, nhưng mẹ là 1 ng mẹ việt nam, và chắc chắn, mẹ theo lối sống truyền thống nhiều hơn. Còn gia đình em gia sư, vì mình chưa thể hiểu rõ ràng về gia đình em,mình ko thể phán đoán được gì nhiều, mẹ em, chị em… đầy bí ẩn
+ em gia sư: em là người như thế nào, ra sao? Mình ko rõ, em rắc rối và phức tạp, em nhiều mặt, khi thì ngây thơ, tươi cười, khi thì lạ lẫm, u sầu, khi thì lại tinh nghịch, lúc nhõng nhẽo như mèo con, đôi khi thấy em rất gần, đôi khi em xa thật xa, đưa tay với mãi, cũng không tới, mình có cảm giác em vừa ranh mãnh, vừa tổn thương, nhiều thật nhiều, chất chồng cho trái tim bé nhỏ, sau những tổn thương, em khóa lại, bọc nhiều lớp vỏ, mình ko biết sẽ làm cách nào để bóc, và bóc đến bao giờ là đủ Em có cảm tình với mình ko? Nếu ko phải ảo tưởng, thì mình nghĩ là có. Cảm nhận thế thôi. Và hi vọng là đúng, em từng nói em yêu 1 người như bầu trời, coi người đó là hơi thở. Mình chỉ hi vọng, em yêu mình, ko cần là hơi thở, chỉ cần yêu mình, như cái tình yêu em nói yêu mưa. Mong thế thôi.
+ H.A: lần đầu mình gặp, chẳng tiếp xúc, nhìn từ xa, hắn ta có vẻ vui vẻ hơn, thoải mái hơn lần gặp 2, mình vẫn ko nghĩ HA là người yêu của em gia sư, đó chỉ là 1 mối quan hệ nào đó, ko phải bạn, ko phải ng yêu, lằng nhằng, người mà em gia sư nói yêu, theo mình, ko phải HA, mà là 1 người khác, có gì đó liên quan đến chị Q, HA theo mình nghĩ là bằng tuổi, hoặc nhiều lắm là hơn mình 1 tuổi, thế thì ko thê là người hơn em gia sư 6 tuổi
+ nhỏ H: oan gia ngõ hẹp, hay sự sắp đặt nào đó, nhưng để làm gì, mình có tiềm năng gì, nhà bình thường, có phải đại gia hay nhân vật gì tầm cỡ. Vô danh tiểu tốt. chính xác là ko ai đủ rảnh, với đủ lí do để kiếm chuyện hay diễn kịch với 1 thằng như mình, nên mình nghiêng về lí do trùng hợp nhiều hơn. Vấn đề là nhỏ đang mang suy nghĩ gì mà nhắn tin cho mình mãi, dù mình ko hề trả lời, ngày xưa, mình nt, thì nhỏ mới nt, ko nt, thì nhỏ làm gì có nt trước
....