Chương 12
Leo lên mới thấy mệt, rất nhiều bậc thang, nhờ em lanh lẹ nên em gửi nhờ chị bán hàng ngay ngoài chỗ giữ xe mấy giỏ đồ nên mình và em gia sư không phải mang đồ lên. Tụi mình cứ đi, tới chỗ nghỉ là vào ngồi, em và mình chụp đủ thứ kiểu hình, cảnh càng lên cao cang đẹp, nhìn xuống dưới là cây và biển trắng, mình còn thấy cả những chiếc thuyền. Em gia sư thì khỏi nói, em thích thú vô củng. Hình như em không biết mệt mỏi, em cứ cười, đùa chạy nhảy suốt. Mình và em chụp hình rất nhiều.
- ‘nếu mình chia tay, nội ngồi coi hình thôi anh cũng buồn đến ch.ết’, em gia sư nói thế. Mình buồn hẳn, tự dưng em lại nói tới cái từ mình hoàn toàn ko muốn nghe.
- ‘sao em nói vậy?’, mình nói tỏ vẻ bực tức.
- ‘trời, em giả thiết mà, đừng nói giận nha’, em nói, tỏ vẻ ngạc nhiên như em hoàn toàn không cố ý.
- ‘không’, mình nói, rồi im im bỏ đi trước. Mình dị ứng nghe cái từ đó, cái từ đó xô mình xuống vực thẳm. Nhưng ngẫm lại, nếu có chia tay, mình sẽ thế nào. Chắc đau khổ nhưng rồi sẽ qua, đơn giản vậy thôi sao. Ngay từ đầu mình đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho tình huống xấu, nhưng khi nghe em nói câu đó, mình vẫn thấy trống trải ngỡ ngàng, vẫn thấy hụt hẫng dù câu đó theo em nói là em không cố ý và chỉ là 1 giả thuyết
- ‘anh ơi anh, đừng giận em’, em năn nỉ suốt 1 đoạn, mình im lặng. Chẳng phải giận em đâu, mình chỉ đang sợ nên muốn làm căng thêm 1 chút để em gia sư đừng nói từ đó lần nào nữa. Mình nghĩ lại mình, vì là lần yêu đầu nên không chút kinh nghiệm chỉ biết cố gắng thật nhiều để đi xa nhất có thể trong chuyện tình này. Mình thỉnh thoảng nghĩ về những khó khăn mình sẽ phải trải qua, chuyện của em gia sư, chuyện của mẹ mình, rồi mấy người xung quanh. Nói không ảnh hưởng thì là nói dối là chắc, mình mong yên ổn rồi mọi thứ sẽ qua,cả cái quá khứ. Mình và em sẽ giống như sóng và biển, sóng đánh mãi vào bờ không mệt mỏi, mình muốn được yêu em như thế.
…
Cuối cùng mình và em gia sư cũng leo lên tới nơi, mệt bở hơi tai. Mình và em gia sư ngồi ngắm cảnh 1 lát, mình thấy em đứng trước tượng chúa giang tay, em cầu nguyện. Mình cũng cầu nguyện theo, dù mình là kẻ ngoại đạo, mình cầu cho những thứ trong mình dần ổn định, em gia sư cầu nguyện gì đó, cũng khá lâu. Mình chẳng biết em cầu nguyện gì…
Tụi mình đi thả xuống dần dần, đi xuống khỏe hơn đi lên. Mình và em gia sư cứ nắm tay nhau đi xuống, ngắm quang cảnh hai bên, đẹp lắm.
- ‘em cầu gì thế?’, mình hỏi, câu hỏi hơi tế nhị. Biết là em sẽ có thể không trả lời.
- ‘em cầu cho tim em thôi đau, em cầu cho anh sẽ luôn vững tin, vậy thôi àh’, em gia sư nói, chậm. Mình hơi ngạc nhiên vì câu nói, tim em thôi đau vậy nó còn đang đau dai dẳng, em ôm hoài nỗi đau, Mình chẳng biết làm thế nào để làm em bớt đau, mình là kẻ bất tài vô dụng. Mình vững tin, em cầu thế chứng tỏ em có hi vọng vào mình, mọi thứ sẽ ổn thôi, mình sẽ trải qua được hết, chỉ cần có em
…
Trên suốt đường về, em gia sư vẫn hát câu hát: ‘đường còn xa, con chó nó la con mèo, gâu gâu meo meo’, mình yên bình nghe em hát và ôm mình
Thỉnh thoảng có cảm giác em mong manh, mong manh quá đỗi
…
Mình và em về tới nhà thì cũng hơn 7h tối, sau khi ăn mì quảng ở chợ bà hoa xong tụi mình mới về. Mình về nhả mới bắt đầu cảm thấy mệt. Nhưng vẫn cảm giác ước thời gian trở lại, mình ôm em ngủ trong tay như đêm qua.
…
Xác định: 1 tuần yêu nhau. Thời gian đối với mình là vàng ngọc,từng ngày qua ngày mình trải nghiệm nó. Yêu 1 người có trái tim tổn thương phải rất thận trọng. Mình và em đã có những nụ hôn, có những nụ cười, có những giọt nước mắt, mình đếm từng ngày bên em. Dù nhiều lần trong mơ, mình thấy mình xa em, xa mãi mãi. Nó trở thành cơn ám ảnh.
...
Say nắng gia sư của em trai
update ngày 06/08/2012: thứ 2: ngày thứ 8 yêu nhau
Mình thức dậy ở 1 đầu tuần sảng khoái, 9h hơn mình mới thức. Nhớ lại 2 ngày đi chơi tâm trạng mình còn thấy vui như hôm qua lúc ở biển. Biết bao giờ mới có cơ hội nữa. Da mình chỉ hơi đỏ chứ không bị lột da như mấy lần trước chắc là nhờ kem chống nắng của em gia sư. Mình ngồi dậy coi tin nhắn, có 1 tin nhắn lúc 5h của em gia sư với nội dung tin nhắn như mọi ngày: ‘dậy đi, ngủ như heo’, mình vẫn thấy lạ lạ hôm qua lúc chở em gia sư về, em gia sư mệt lắm thế mà sáng vẫn thức dậy sớm. Là thói quen hay là chuyện gì?. Điện thoại có thêm 1 tin nhắn của H, nhắn tin nói là lâu ngày ko gặp và nhớ mình. Cũng lâu rồi không thấy tin nhắn từ nhỏ mình quên béng nhỏ luôn. Mình chẳng thèm quan tâm mình nhắn tin lại cho em gia sư rồi đi làm việc của mình vì biết em không nhắn lại liền. Sáng nay em gia sư đâu đi học.
Mình làm mấy việc lặt vặt rồi vào lên mạng.
Hơn 11h mới thấy tin nhắn của em gia sư:
- ‘ em mới nấu ăn xong, buồn ngủ quá àh’,mình cười, lúc nào không than đói thì than buồn ngủ thế mà người nhẹ tênh, chưa tới 45 kg.
- ‘thì ăn cơm xong ngủ, thế mà anh tính rủ em chiều đi ăn’, mình nhắn tin. Cái cảm giác muốn gặp em hàng ngày
- ‘em buồn ngủ, mà ăn gì?’, em trả lời liền
- ‘đúng là heo, nghe ăn là sáng mắt ăn phá lấu’, mình nhớ tới cái món mà em gia sư nói là hồi xưa thích ăn lắm.
- ‘ohm, vậy 3h hen, em ngủ dậy đi’,em nhắn tin rồi nói đi ăn cơm rồi ngủ. Em khoe hôm nay em kho cá kèo rau răm với nấu canh khoai, ngon lắm. Mình thì cũng nấu sẵn nồi cơm rồi, chỉ chờ mẹ mang đồ ăn về thôi.
…
Trưa mẹ về, mình mới tá hỏa là da mình đen, mà mình nói với mẹ đi bến tre
- ‘mày đi bến tre mà đen như tắm biển’, mẹ mình nói khi vừa ngồi xuống ăn cơm
- ‘thì con không mang áo khoác’, mình nói tạm thế chẳng biết nói gì hơn. Giả bộ cười giả lải vì cái phim trên tivi, cố gắng đánh trống lảng sang chuyện khác
Mẹ mình cũng không hỏi nhiều nữa, mẹ cũng không hỏi về em gia sư, mẹ ăn xong đi vào phòng ngủ. Mình nhìn thấy mẹ im im cũng thấy lo, tính mẹ mình mà tính gì thì có trời mới biết. Không biết mẹ đang nghĩ gì nữa. Chuyện mẹ mình li dị với ba cũng là chuyện hoàn toàn bất ngờ, trước đó thấy mẹ chẳng nói gì, có 1 lần mẹ gọi mình và thằng em ra nói chuyện, thực chất là thông báo việc li hôn vì mẹ mình quyết định là không xoay chuyển được. Mấy cô chú bên họ nội nói mẹ mình là người phụ nữ quyết đoán và giỏi nên ba mình không sống nổi, phải kiếm người khác. Mình thì bỏ ngoài tai, kì thực mẹ mình giỏi kiếm tiền hơn ba mình, cũng quyết đoán hơn nhưng trong gia đình mẹ luôn làm tròn trách nhiệm. Chuyện ba có người khác thì đó là vấn đề của ba, chẳng là lí do để đổ hết tội lỗi lên mẹ mình như cô chú trong dòng họ nói.
Chuyện của mình và em gia sư, mẹ đã ra ý không thích và bắt đầu ngăn cản dù mẹ chưa biết rõ mối quan hệ giữa mình và em gia sư. Từ nhỏ tới giờ mình chưa làm việc gì trái ý mẹ hay cãi lại nhiều phần vì mẹ mình luôn tôn trọng quyết định của mình và không áp đặt phần vì mẹ mình khá khó nên không nghe thì cũng hơi khổ. Nhưng mình tin chắc chuyện của em gia sư và mình, mẹ có cấm như thế nào thì mình cũng đấu tranh tới cùng. Có người sẽ nói khó khăn, sẽ mệt mỏi, rồi nhiều chuyện xảy ra lắm. Mình cũng biết thế nhưng chẳng lẽ dừng lại à? Tất nhiên không thể thế rồi. Mình hi vọng với lí lẽ của mình và với tính cách của mẹ, chắc ko đến nỗi ngăn cấm 1 cách vô lí.
Chẳng thể tính xa, nên tới đâu tính tới đó
…
3h, mình tới nhà em gia sư thì em đã đứng sẵn đầu hẻm. Nhìn em đen hơn hẳn mấy lần trước, em vẫn cười tươi khi thấy mình. Nhìn cái mặt là biết mới ngủ dậy. Hơi uể oải, em gia sư mặc quần jeans và áo thun bó sát màu vàng, vẫn đôi dép cao màu trắng. Em gia sư hôm nay cột tóc, nhìn em dễ thương và hiền
- ‘em đen không anh?’, em hỏi khi vừa lên xe.
- ‘đen thui, xấu òm’, mình nói, chọc em.
- ‘chê đi con, mê con tóc ngắn ở Vũng tàu rồi’, em nói, giọng nói đanh đá,mình ngớ người 1 lát mới lớn con nhỏ tóc ngắn là nhỏ trong quán nhậu. Ôi trời, giờ còn nhớ. Mình cười haha
- ‘mê lắm mà, nghe tới là cười’, em nói tiếp rồi nhéo mình đau điếng. Đó giờ mới biết cảm giác bị người yêu nhéo yêu, hồi xem phim cũng có mà thấy chẳng có gì. Giờ mình gặp, thấy cảm giác vừa đau vừa vui. Bởi sao người ta sợ cảm giác cô đơn nhất là những người từng có người yêu
- ‘anh mê em àh, an tâm’, mình nói, cứ thấy vui vui
- ‘thôi khỏi, ghét rồi’, em nói thế mà gác đầu lên vai mình. Có lẽ em còn mệt. Dạo gần đây, khi em và mình tiếp xúc gần mình không còn cảm thấy nóng bức mà chuyển sang ấm áp. Mình và em đã quen thân hơn rồi.
Chở em tới quán phá lấu, em không ăn rau răm, kêu là nổi mụn. Mình và em ăn ngon lành
- ‘đau bụng anh ơi’, em than. Chẳng biết quán nấu ăn kiểu gì mà em than, hay em ăn gì bậy bạ,
- ‘ăn gì hồi sáng, đau lắm ko?’, mình hỏi thấy lo quá.
- ‘không phải đồ ăn, y da em quên mất’, em nói như vỡ lẽ điều gì, mình ngạc nhiên quá. Đau bụng mà cũng quên là sao?
- ‘quên gì, em đau gì, anh chạy mua thuốc nè’, mình nói. Buổi tối em gia sư còn đi dạy thằng em mình, không biết đau gì mà em gia sư nhắn nhó dữ lắm, em liên tục lấy tay xoa bụng.
- ‘em đau bụng con gái’, em gia sư nói. Trời, mình ngớ người, đau bụng con gái là cái quái gì? Lúc ấy mình chẳng nghĩ được gì vì thấy em nhăn nhó đau quá. Chẳng biết con gái đau kiểu gì mà khổ sở quá.
- ‘đau gì chứ?’, mình tưởng em nói nhầm. Mình sợ mình luôn, lúc sau về nhà mới thấy mình ngu kinh khủng, thực ra không phải mình không biết nhưng ko hiểu sao lúc đó không nghĩ ra.
- ‘trời ơi trời, đau bụng kinh đó pa, thua anh luôn’, em lưỡng lự rồi nói như thế. Mình phát ngại luôn,thì ra là vậy. Mình thấy em đau thế mới thấy mình may mắn lắm mới được làm con trai, con gái cứ tới tháng là đau vật vã như thế. Mình nhìn em gia sư thương lắm, em gia sư đau vã mồ hôi, nhìn em tội nghiệp lắm.
- ‘anh đi mua thuốc, em đợi xíu’, mình nói rồi phóng xe đi mua. Chạy nhanh tới tiệm thuốc, chị bán thuốc nhìn mình ngạc nhiên khi mình nói: ‘ bán cho em thuốc đau bụng kinh’, giờ ngồi nghĩ lại mà mình còn thấy ngại. Chị bán thuốc bán xong mình chạy tới cho em gia sư uống, em gia sư uống 1 hồi lâu mới bắt đầu đỡ đau. Đúng kinh khủng khi làm con gái, mình tưởng cái vụ đau bụng qua đi, ai dè tới chuyện khác. Mình không tưởng tượng nổi, liên quan tới máu.
- ‘chở em về đi anh’, mình thấy lạ khi em nói thế, mới đi có chút xíu còn ăn chưa hết chén phá lấu, nếu bình thường giờ em gia sư đã ăn xong 3 chén.
- ‘đau quá hả?’, mình nói rồi gọi chị tính tiền.
- ‘chảy ra quần rồi’, em nói đơn giản rồi lấy cái áo khoác quàng ngang eo, may mà chưa dính ra ghế. Từ nhỏ tới lớn mình đã từng dây vào trường hợp như này đâu. Cứ lúng ta lúng túng, em gia sư có vẻ ngại khi phải quàng cái áo ngang eo, may là mặc quần jean, chứ cứ như mấy lần mặc váy không biết sao mà nói.
Chở em về em, suốt đường đi em ngồi hơi xa mình, em và mình đều im lặng. Mình ghé vào tiệm mua vài cái bánh cho em, ý mình là em ăn để quên đau xong mình đưa thuốc rồi chở em về nhà.
Hôm nay trải qua tình huống này mới thấy mình gà mờ quá mức, không biết đau thế này em gia sư có tới dạy không?
Mình về nhà nhắn tin cho em gia sư, thì em gia sư nói là em đi ngủ, than đau. Mình để yên cho em nghỉ.
…
Khoảng 6h tối thì mình liên tục nhận được tin nhắn của nhỏ H, mình nhắn tin trả lời qua loa vì mục tiêu ko gây thù chuốc oán. Mình chỉ thấy hơi thắc mắc là dạo gần đâu nhỏ không nhắn nhất từ cái hôm mình và em gia sư làm người yêu thì thấy nhỏ không liên lạc, hôm nay lại liên lạc. Nhưng thôi cũng kệ.
Nhắn qua lại đôi ba tin thì đại ý nhỏ H nói muốn gặp mình nói chuyện, như những lần trước mình từ chối không đi. Mình không nghĩ nhỏ còn gì để nói ngoài mấy cái thông tin về việc nào là 49 ngày, nào là em gia sư lừa gạt mình rồi em gia sư không phải người tốt và mình chỉ là trò chơi. Mình biết rồi và mình đã sẵn sàng cho mọi thứ dù là trò chơi, nên mình chẳng còn lí do gì để nghe nhỏ nói thêm nữa. Nhỏ có vẻ biết sẵn là mình sẽ không đi nên nó dằn thêm câu, cho anh thấy bằng chứng, và nhỏ hẹn mình thứ năm. Mình thực tình bị nhỏ dụ bởi cái chữ bằng chứng, mình cũng tò mò muốn biết đó là bằng chứng gì và hoàn toàn ko hiểu nguyên nhân của tất cả những việc nhỏ H làm, chẳng lẽ đơn thuần vì bôi xấu người khác thôi mà bỏ nhiều công sức như vậy àh? Chắc chắn có ẩn khuất gì đó, chỉ là mình không rõ nguyên nhân thôi.
Mình có nên đi để coi cái bằng chứng đó Trốn tránh không phải cách, mình nghĩ thế rồi thì mình cũng sẽ biết mọi thứ không sớm thì muộn. Mình được đẩy vào trò chơi mang tính chất định mệnh này, mình tạm cho là sắp đặt của ông trời, không biết đi rồi sẽ sao, sẽ được thấy bằng chứng gì nhưng mình vẫn muốn biết.
Mình ko nói rõ là có đi hay không, chỉ nói là để suy nghĩ, nhỏ hẹn mình thứ năm này, buổi tối. Mọi chuyện sẽ như thế nào
…
Tối, em gia sư tới dạy bình thường, mình ở nhà thấy em tới dạy nhưng do có mẹ mình nên mình bỏ ra ngoài, ở trong nhà mắc công mẹ nghi ngờ lung tung càng khổ. Mình nhắn tin nói với em gia sư mình đi qua nhà bạn, mình xuống dưới lấy xe và đi qua nhà thằng bạn mà mình nhờ nó đi hẹn với nhỏ Ban. Tới nhà nó thì nó đang online, vừa onl vừa nhắn tin với ai đó, mình nói chuyện qua loa vài câu rồi leo lên giường nó nằm chơi đánh bài trên iwin.
Thấy nó nhắn tin liên tục, mình hỏi nó
- ‘nhắn tin ai đó mày’, từ đó giờ nó FA y như mình, cũng chẳng nhắn tin ai,có dạo nó đăng status trên facebook than vãn là điện thoại chẳng có ma nào nhắn tin ngoài mấy số của tổng đài. Mình đoán nó mới quen em nào, chuyện này cũng khá lạ, nó khá làm biếng nhất là khi cua gái, nó mê máy tính hơn gái. Mình tin chắc thế
- ‘Em Ban đó’, nó nói. Mình hơi ngạc nhiên, nó đang dùng cái sim mobi mình cho nó. Không ngờ mình thành ông mai. Hôm bữa gặp nhỏ Ban về, mình nghe nó nói là nhỏ Ban bình thường và nó cũng không có ấn tượng gì lắm. Mình nghĩ sau hôm đó là thôi luôn.
- ‘ghê ta, sắp cưới chưa’, mình nói,vẫn đang đánh bài, nó vẫn nhắn tin liên tục.
- ‘cưới mã nậu mày’, nó nói, thằng bạn mình nhà thành phố nhưng gốc người miền trung, nó thỉnh thoảng nói chuyện chen mấy chữ người miền trung vào.Quê nó ở Phú Yên thì phải.
- ‘haha, tình hình sao rồi’, mình hỏi nó. Thấy nó tắt máy vi tính, mình chơi nốt ván bài rồi cũng nằm nói chuyện với nó.
- ‘thì cái bữa tao gặp Ban về, tao cũng chẳng nói chuyện gì nhiều, Ban cũng vậy’, mình ngạc nhiên cái cách nói mà xưng tên của nó, nó trước giờ nói tới con gái toàn nó con này con nọ, làm gì gọi thân thiện là tên như thế.
- ‘rồi sao?, mày bữa này nói dài dòng quá’, mình nói
- ‘xong hôm bữa tao biết mình rớt 2 môn, tao buồn quá nên nhắn tin cho Ban tìm người nói chuyện, nói qua nói lại tới giờ luôn’, nó nói. Thì ra là vậy, duyên tình đưa đẩy. Mình dặn nó không được nói bất cứ gì về mình dù gián tiếp hay trực tiếp.
- ‘thì mày ráng đi, kiếm con gấu mà ôm’, mình nói, thằng này cũng là vozer, nhờ nó mình biết tới trang Voz hồi trước.
- ‘ừa, để xem’, nó nói thế là mình biết chắc thằng bạn thích nhỏ Ban, nó có biểu hiện thế mà
- ‘nhỏ đó sao, đc ko, mày có biết thông tin gì ko, gặp mấy lần rồi’, mình hỏi nó. Nó với nhỏ Ban đang nhắn tin
- ‘cũng được mày, hợp tính tao. Con gái bắc hiền ghê, ngoài tên tuổi này nọ tao chẳng biết gì, mày dặn tao đừng đá tới mà’, nó nói, có vẻ cũng thích thú khi nói về nhỏ Ban
- ‘ohm, đừng nói gì, phiền lắm’, mình nói thế. Mình canh đồng hồ định tới 8h30 thì ngồi đón em gia sư.
- ‘àh, mà có vụ này’, thằng bạn nói như kịp nhớ ra
- ‘gì?’, mình tò mò, chắc có liên quan tới mình và em gia sư, mình đoán thế
- ‘hôm bữa nói qua nói lại, tao với Ban chia sẻ hình ảnh trên yahoo thì có tấm hình nhỏ gia sư của mày’, nó nói. Nói 1 chút về chuyện này, mình cho nó biết vụ em gia sư hôm nhờ nó đi gặp nhỏ Ban, kể nó rõ sự tình rồi còn cho coi hình em gia sư vì nó đòi, nên nó biết em gia sư còn em gia sư không biết nó.
- ‘đâu, đưa hình tao coi’, mình tò mò quá rồi, nó và mình liền mở máy, nó mở mấy tấm hình lưu trong ổ đĩa D, tên thư mục là BAN, coi qua vài tấm, có tấm nhỏ Ban mặc áo thể dục trường đại học công nghiệp, có tấm nhỏ đứng dưới gốc cây. Nhìn nhỏ Ban mang cái vẻ hiền hiền giản dị, chứ đẹp thì không.
Coi tới tấm hình có em gia sư, nhìn tấm hình với quần áo thì có lẽ đã hơi lâu, cách đây chắc 4, năm. Em gia sư lúc đó cắt tóc ngắn, cũng để mái ngố. Trong hình có tất cả 4 người, 1 người đàn ông chững chạc lớn tuổi. Theo thằng bạn mình nói thì nhỏ Ban nói đó là ba nhỏ, nhỏ Ban đứng cạnh ba mình, kế tiếp là em gia sư và cuối cùng là chàng trai trạc cỡ tuổi em gia sư và Ban, người con trai đeo kính cận, tất cả mọi người trong hình đều cười. Em gia sư mang nét ngây thơ nhỏ tuổi, nhìn em hiền và ngố ngố rất đáng yêu. Hình này mình đoán chụp dưới quê vì đứng trước căn nhà có bám đất đỏ, thứ đất đỏ ở khu đồng nai. Mình chẳng biết anh chàng đeo kình là ai, mình đang nghĩ đó là 1 người bạn của cả đám.
- ‘nhỏ Ban có nói gì về tấm hình ko?’, mình hỏi thằng bạn mình
- ‘Ban kêu đó là Ba, còn 2 đứa kia là bạn của Ban, 2 đứa đó về nhà Ban chơi, thằng đó là bạn thân cũng là ng yêu thầm nhỏ gia sư của mày’, mình hơi sững người khi nghe thế. Gì mà bạn thân rồi còn yêu thầm.
- ‘rồi sao?’, mình hỏi nó liền
- ‘tao biết nhiêu đó thui, hỏi nhiều chi mày’, nó nói, mình hơi tiếc khi không thể biết nhiều hơn.
Đó có thể là 1 trong 3 người em gia sư yêu, nhưng Ban nói là yêu thầm và là bạn thân. Mình quen em gia sư chưa lâu nhưng cũng có nghe em nói gì về việc có người bạn thân đâu. Chuyện quá khứ mình cũng chẳng nên quan tâm. Dặn lòng thế nên thôi dù tính tò mò ở mình là bệnh kinh niên khó chữa. Nhất là mọi thứ liên quan tới em gia sư.
…
Mình chạy về nhà rồi ngồi đợi thêm 15p nữa thì em gia sư xuống, em nhăn nhó cười với mình nói là đau bụng tiếp. Mình mua nước cho em uống thuốc rồi ngồi với em nói chuyện ở bậc đá như hôm bữa.
- ‘anh, em đưa tay ra thì anh sẽ nắm lấy chứ?’, em hỏi mình, khá tâm trạng. Thỉnh thoảng ở trong em luôn có những suy nghĩ gì đó sâu thẳm buồn
- ‘uhm, anh sẽ nắm chặt’, mình nói, rồi mình nắm tay em gia sư
- ‘sao 2 đứa mình sến quá ta, nghe ớn ớn, haha’, em cười, nghe hơi buồn rồi em đòi về. Em nói tối nay ngủ sớm mai đi học nữa.
…
Hôm nay chuyện của mình và em gia sư vẫn ổn, mình lăn tăn không biết có nên gặp nhỏ H không nữa. Gặp rồi sẽ ra sao?