Chương 24
Say nắng gia sư của em trai
Update ngày 25/08/2012: tiếp thứ bảy, ngày thứ 27 yêu nhau
Tối hôm trước trời lại mưa, mình ở nhà với mẹ và nhỏ Nhung, nhỏ Nhung tới nhà mình chơi vừa lúc mẹ mình đi làm về, nhỏ với mẹ mình nấu cơm ăn và rất vui vẻ. Mình cũng chỉ bình thường hết mức với mọi thứ vì cũng có gì đâu, em gia sư đã nói là bình thường, nhỏ Nhung có gì đâu mà phải quan tâm tới nhỏ. Cứ bình thường thôi mà.
- ‘mai anh đi sinh nhật ko?’, nhỏ hỏi mình, nhỏ này dai thật, mình đã nói nếu đi sẽ dẫn theo người yêu đi mà nhỏ còn ráng rủ, ko biết nhỏ muốn rủ mình làm gì.
- ‘em cho địa chỉ đi, anh tới được sẽ tới’, mình nói đối phó, nếu mà em gia sư chịu đi cùng thì mình sẽ đi, với lại mình ở nhà cũng ko yên với mẽ, mẹ sẽ nói mình là thằng bất lịch sự rồi sẽ chửi.
Sau đó mọi thứ bình thường, mình vào phòng nghe nhạc với nhắn tin với em gia sư. Ngoài trời mưa giăng kín lối, tự dưng mình có cảm giác muốn gặp em gia sư, mình nhớ, em gia sư thích mưa vì mưa giống tâm trạng của em.
…
Sáng này mình đc nghỉ, ko đi học nhưng mình nói với em gia sư là có đi học, vì mình muốn gặp em. Sáng mình thức dậy thì đã thấy tin nhắn như mọi ngày. Mình làm mọi thứ như mọi ngày rồi đi xuống đợi, hôm nay mình cố ý xuống sớm để đợi em. Ngày nào mình cũng thấy em đợi mình, chưa từng thấy em tới trễ. Sáng sớm ở chung cư vắng ngắt, vài người đi bộ tập thể dục xung quanh đó, không khí trong vắt và tươi mát. Mình nhớ lại lúc mình còn nhỏ, hay đi tập thể dục với ba, hồi nhỏ mình mập lắm nên mẹ sợ mình béo phì, cứ bắt đi tập thể dục và hầu như chẳng cho ăn vặt nhiều. Nghĩ lại cái thời đó mình mập, giờ thì mẹ mình toàn hối ăn, bắt ăn vì giờ mình hơi gầy, ngày đó ba mẹ vui vẻ lắm không như bây giờ. Giờ mẹ 1 nơi, ba 1 nơi, 2 đứa con làm ràng buộc liên kết nhưng ba giờ có cuộc sống riêng với người phụ nữ sắp thành vợ ba và mẹ thì dù tỏ ra dửng dưng nhưng mình biết mẹ vẫn thấy chút nhói đau. Mình biết mẹ vẫn còn tình yêu nhưng chỉ là lòng tự tôn ko cho phép quay lại
Đúng 6h thì em gia sư tới, em mặc quần lửng màu xanh và áo màu cam kiểu dài dài và mang dép lào, nhìn em rất rực rỡ sắc màu, tóc em thả sau lưng, nhìn mặt em không có nét gì ngái ngủ, thì 4h em đã thức và nhắn tin cho mình. Không hiểu sao em có thể dậy sớm như thế.
- ‘bữa nay heo dậy sớm ta’, em nói khi vừa thấy mình, chạy xe từ xa em đã cười, nụ cười tươi hơn hoa
- ‘anh mà’, mình nói, cười.
- ‘xạo cho cố, đc có 1 bữa mà làm phách’, em bĩu môi nói rồi lấy nón bảo hiểm đội cho mình, bữa này ngày nào mình cũng nhìn mặt em trực diện như thế này nên 1 chi tiết nhỏ thay đổi trên gương mặt em mình cũng nhận ra. Da em gia sư láng mịn và mỏng, đó là em cũng hay thức khuya và dậy cực sớm
Mình leo lên xe em ngồi, quàng tay ôm em liền
- ‘hôm nay anh ko đi học’, mình nói, chuẩn bị tinh thần để em chửi
- ‘hả, sao nói có?’, em hỏi liền
- ‘thì anh muốn gặp em, vậy cũng hỏi, em mang anh đi đi. Mẹ anh bán anh cho em đó’, mình nói, cười cười chớp chớp mắt nhìn em. Em làm điệu bộ tức giận rồi cười. Sáng nay em ko mang cặp.
- ‘hay quá hen, thì nói đi chơi em chuẩn bị’, em nói, có vẻ em cũng vui.
- ‘anh thích vậy đó’, mình nói ngang ra, em nhéo mình cái đau điếng rồi cười. Vì không tính trước nên bọn mình chẳng biết nên đi đâu,chạy lòng vòng rồi vào ăn sáng. Em chở mình chạy dọc những con đường, em chỉ mình đi con đường mọc hai bên là hoa bằng lăng, chỉ vài cây có hoa bằng lăng màu tím
- ‘màu tím là màu thủy chung, màu tím hay làm ta nhớ’, mình nói vậy, tự dưng thôi, tại mình hay có cảm giác rất lạ kì với 1 khoảng màu tím, nhìn nó cứ bâng khuâng, thấy nhớ nhớ.
- ‘em cũng thích màu tím, hơi buồn’, em nói, mình nghĩ tới sẽ có ngày mình tặng em bó bằng lăng to đùng.
Chạy hết đường rồi chạy vòng lại, chạy thêm lần nữa, cứ chạy vòng vòng trên đường hóng gió, và trò chuyện. Mình và em nói đủ thứ chuyện trên đời, sau cùng đi chán mình và em gia chạy ra cánh đồng hôm đó, trước lúc mình gặp tai nạn gãy tay là mình và em gia sư tính ra cánh đồng cắm trại, nhưng bị lỡ hẹn nên sáng nay mình và em ra bù.
Con đường ra cánh đồng luôn vắng, nắng thì treo trên cao, lần đầu là mình chở em còn lần sau là em chở mình, mình cũng ôm em. Lúc nãy tụi mình đã ghé vào mua 2 lon bia với mấy bịch đậu phộng, em nói là uống bia điều độ tốt cho sức khỏe, tốt cho thận gì gì đấy.
Sau cơn mưa cánh đồng đầy nước và ẩm ướt, may là chỗ gốc cây mình và em gia sư ngồi khá khô, em gia sư lấy áo mưa trải xuống. Mình và em ngồi ngay sát nhau, bắt đầu uống bia. EM co chân ngồi ôm gối nên mình lại thấy cái hình xăm đó, em cầm lon bia nhấp xong lại bỏ đậu phộng vào miệng, em và mình cùng im lặng nhìn trời mây. Cả 2 cùng nhìn xa xăm, mình vô định chẳng nghĩ gì, còn em mình ko biết em nghĩ gì, cả 2 lần ra đây em đều có những khoảng lặng khó hiểu. Nơi cuối chân trời là nơi như thế nào. Mình tự dưng tò mò, mình đem câu hỏi ấy hỏi em gia sư
- ‘là nơi cuối cùng, là nơi anh thấy bình yên và ko có dối gian?’, em trả lời chậm rãi, lại uống bia, mình tin em định nghĩa nơi cuối chân trời như này đã từ lâu, chỉ là mình không biết, em tìm thấy nơi đó chưa Nơi thực sự khiến em thấy yên ổn và bình yên
- ‘em tìm thấy chưa?’, mình hỏi em, em vẫn ngồi bó gối
- ‘có lẽ rồi mà có lẽ chưa’, em nói nhẹ thôi, sáng nay em gia sư như có nhiều tâm trạng, hay em cứ uống bia và ra nơi này em lại trở về là chính em, chẳng chút giả dối, đau với vết thương trong lòng, thích nhìn trời mây và cố tìm chút yên ổn.
- ‘tại vì chưa đủ để em tin, anh đang bước về phía em đó, nhớ vậy thôi’, mình nói với em. Em quay sang nhìn mình, mặt em phẳng lặng, mình có cảm giác em buồn. Em mỉm cười, rồi im lặng ngồi bó gối nhìn trời. Sao thế nhỉ?
- ‘sao em có hình xăm đó?’, mình sau 1 hồi im lặng cũng hỏi em, vì cái câu hỏi đó luôn ở trong đầu mình, mình tò mò và muốn biết.
Em bỏ tay ra, không ôm gối nữa, em nhìn mình hơi ngạc nhiên, chắc em ngạc nhiên khi mình hỏi thế vì rất nhiều lần mình thấy cái hình xăm đó nhưng mình chưa từng hỏi, cái hình xăm con dao nhỏ trên cổ chân trái của em.
- ‘cái này á’, em lấy ngón tay chỉ vào cái hình xăm, em ngơ ngác hỏi mình, không biết nãy giờ em thả hồn đi đâu. Mình gật đầu
- ‘hình xăm này em xăm cách đây hơn năm rồi, đẹp ko?’, em hỏi ngây thơ như kiểu khoe thứ đẹp đẹp, mình hiểu rõ em biết ý mình muốn hỏi
- ‘đẹp, nhưng nhìn ai oán’, mình nói rõ cảm giác của mình của mình về cái hình xăm đó, sau nhiều lần trò chuyện, mình nhận ra 1 điều là nên nói rõ với em về mọi thứ, em cũng sẽ nói thật hơn là mình cố gắng nói tránh đi vì sợ em buồn. Đúng là khi mình nói thẳng thắn em sẽ có thể ngạc nhiên, có thể buồn hay nó chạm vào em làm em thấy đau, nhưng em sẽ gỡ bỏ nó, từ từ nó sẽ thành quá khứ thành dĩ vãng thật sự chứ ko lăn tăn hay đau hoài vì chuyện đó. Muốn đỡ rối thì mình phải gỡ rối. Mình phải từ từ mở từng mối vì quá khứ của em gia sư luôn đeo bám và ám ảnh em.
- ‘hình xăm này em thích lắm, em thích có 1 hình xăm từ khi em mới lớn, nhưng tất nhiên em không dám xăm hình, tới khi sau này khi em lớn hơn em mới dám xăm hình, em suy nghĩ khác rồi’, em giải thích, cười với mình. Em trải qua vài chuyện kinh khủng và em chẳng còn đủ sức để nghĩ tới những thứ như ai nghĩ gì, xã hội việt nam thường ko thiện cảm lắm với người xăm hình, nhất là con gái.
- ‘sao lại xăm con dao?’, mình nói, mình đâu quan tâm việc em xăm hình, mình chỉ quan tâm sao em xăm hình và sao lại là hình con dao.
- ‘tại em thích’, em trả lời gỏn gọn, em lấy tay mân mê hình xăm 1 cách chăm chú, chứng tỏ em kì thực yêu thích hình xăm này.
Mình im lặng nhìn em, em chăm chú với hình xăm của chính mình, mình thấy em nhẹ nhàng lắm, mình thấy yêu thương. Đơn giản là em thích hình xăm ấy và chỉ đơn giản như vậy, mình đang suy nghĩ thì em nói
- ‘nếu quá khứ làm phiền em, em sẽ dùng dao đâm thẳng vào nó, không thương tiếc’,em nói, lúc này thì lại nhìn trời mây. Mình hơi ngỡ ngàng xong thấy em rất đáng thương với cái quá khứ lằng nhằng và ai hiểu rõ sẽ khó chấp nhận.
- ‘em xăm hình con dao, để dặn em đời này đừng tin bất kì thằng chó nào, yêu cho cố rồi cũng tan tành’, em nói, mình nghe như vụn vỡ, tan tành mây khói khi nghe em nói thế. Mình thấy đau thiệt đau như em đang dùng chính con dao đó đâm vào mình. Vậy sao em quen mình, tỏ ra yêu thương mình trong khi chính em không cho phép bản thân em như thế,vì những người khác làm tổn thương trái tim em và mình giờ đây chung cách đối xử. Mình tự hỏi mình rằng là liệu HA có phải là tương lai của mình. Mình chắc chắn sẽ không, mình đã dành hết cảm xúc, hết chân tình cho tình yêu này với em, nếu nó nhỡ may ko được đáp lại hay đùa cợt, mình cũng ko hối hận nhưng mình sẽ ko mãi đeo bám thứ ko thuộc về mình và chưa bao giờ thuộc về mình
Câu hát của bài đêm chơ vơ lại văng vẳng trong đầu mình: ‘anh ước trái tim em đừng tổn thương vì một ai kia, có lẽ lúc đó trong em, là vị trí anh luôn thầm mong đợi. Mình vẫn ao ước như thế, nhưng ko nhiều vì chuyện đã xảy ra, chỉ là bản thân mình luôn hi vọng trái tim em sẽ lành, sẽ có chỗ cho mình, mình nhẹ nhàng bước vào đó và dù có làm xáo trộn thì đó cũng là sự xáo trộn ngọt ngào. Nhưng những lời em nói, quá thẳng thắn và làm mình sụp đổ, vì mình chẳng muốn tin đó là sự thật.
Mình muốn nói gì đó, nhưng tìm mãi chẳng ra lời nào để nói, em vẩn vui thì mình vẫn sẽ ổn. Mình im lặng, em im lặng, mình tin tất cả không phải là giả dối bởi những thứ hạnh phúc mình được nếm trải có vị ngọt như kẹo, mình thấy hơi nghẹt thở như kẻ độc ác nào đang siết cổ mình.
- ‘nhưng em vẫn luôn tin vào anh, em ko hiểu sao em như thế dù em nhìn con dao ở chân và dặn lòng là nếu em tin càng nhiều thì khi em bị phản bội em lại càng đau nhiều,nhưng em ko thể ko tin, haha’, em cười nói, chẳng nhìn mình, mình cũng chỉ nhìn thấy em từ 1 bên, ko nhìn trực diện. Em sợ em ngu ngốc và tin, nhưng em ko biết cách nào để ko thể ko tin mình.
- ‘em yêu anh ko?’, mình hỏi em câu hỏi mình vẫn luôn muốn biết. Tình yêu của em dành cho mình có từng tồn tại, nếu có dù chút thôi thì đau khổ hơn nữa, tổn thương hơn nữa mình cũng chịu.
- ‘em xin lỗi’, em nói, mình ko hiểu sao phải xin lỗi mình. Em làm cho mình nhiều thứ mà mình có làm được gì cho em đâu
- ‘ko sao đâu’, mình nói, mình tưởng mình hiểu câu trả lời của cái từ xin lỗi. Mình thấy mình trở nên ngờ nghệch, quái đản. Tình yêu đó ko có.
- ‘em xin lỗi vì em có yêu anh, anh sẽ khổ vì em đó’, em nói, rồi khóc. Mình ngạc nhiên, những cảnh như thế này hay có trong vài bộ phim nào đó, nhưng nếu ko phải diễn viên và không có đạo diễn thì chắc chẳng làm đc như phim. Em dẫm đạp lên mọi thứ để đi, nhưng em chẳng thanh thản lòng, vì em vẫn là cô gái có trái tim nhỏ bé và mỏng manh, em vẫn đau, vẫn sợ dù em cố tỏ ra em vẫn luôn ổn, cực kì ổn. Mình nghe em nói yêu, mình hạnh phúc và vui như sống lại. Mình từng sợ nhiều lần em nghẹt thở vì tình yêu của mình.
Vì đó là lời em nói, nên anh luôn tin. Lời yêu đó, em bỏ thật nhiều đường ngọt vào làm anh thấy lâng lâng và ngọt ngào. Anh chợt nghĩ, vị ngọt dù là giả dối thì anh vẫn mong nó là thật, vì nó quá ngọt, quá ngon. Anh từ giờ sẽ không coi em là cô gái có quá khứ đau buồn hay những tổn thương chất chồng, anh sẽ coi em là cô gái như bao cô gái khác, anh là chính anh và để em hiểu, em sẽ trở nên bình thường với những yêu thương của anh.
…
“ sẽ sẽ có đôi lần ước, sẽ có đôi lần muốn một lần yêu thương mãi, không dối gian đau buồn chỉ có mong chờ, bên nhau hôm nay và ngày nắng xanh
sẽ sẽ có đôi lần khóc, sẽ có đôi lần bước, một tình yêu xa lắm, tôi nhớ thương anh nhiều nhưng lối xưa ai mong mà về”
Em mở nhạc trong điện thoại, thêm 1 bài của Phạm Quỳnh Anh, em ôm mình, mình ôm em trong tay, mình nghĩ mọi bài của Phạm Quỳnh Anh em đều có, em đã nghe lại nhiều lần bài hát em mở cho mình nghe, những bài hát buồn mang tâm trạng đau khổ nhưng cô gái luôn tin vào tình yêu và hi vọng vào tình yêu. Cô gái trong những bài hát ko phải quá yếu đuối mà quá đơn độc và nhỏ bé, trong trái tim vẫn khao khát yêu thương.
Mình bên em và thấy bình yên thật nhiều, em nhỏ và gầy, em monganh nhưng em sẽ không bao giờ tan vào gió nếu mình biết cách giữ chặt em. Mình tạm quên mọi thứ, nghe tiếng gió và tiếng em thở
- ‘hôm nay sinh nhật Nhung, anh nói là rủ em đi đó’, mình nói với em khi em ngoan ngoãn nằm trên đùi mình
- ‘anh muốn đi ko?’, em hỏi ngược lại mình. Mình không thích đi lắm nhưng ko đi cũng ko có lí do gì từ chối, còn mẹ mình nữa.
- ‘ko, nhưng từ chối cũng khó, nên anh nói anh đem theo em’, mình nói với em, có cơn gió mát thổi ào ạt.
- ‘vậy thì đi đi, em cũng muốn đi sinh nhật, đi ăn đồ ăn với uống bia thoải mái, ngon lắm đó’, em nói thế,bình thản, tiếng nhạc vẫn phát đều đều, được em tua lại nhiều lần, mình biết em ko phải ý đó nhưng em muốn đi vì gì? vì em biết mình sẽ khó xử hay em muốn mọi người biết rõ mối quan hệ của bọn mình.
- ‘ohm, nhưng mua quà gì cho Nhung’, mình nói với em. Em nheo mắt suy nghĩ một hồi rồi em nói
- ‘lát về mình ghé mua con gấu bông, em biết chỗ kia bán gấu bông giá sỉ nên gấu đẹp mà giá rẻ’, em nói và hoạt bát, em vẫn thoải mái dù em biết tỏng nhỏ Nhung có ý với mình, em muốn mọi thứ bình thường, thật bình thường
- ‘ohm’, mình nói rồi hai đứa nghe nhạc và tận hưởng gió mát, mình tưởng tượng tới buổi tối mình và em gia sư đi sinh nhật nhỏ Nhung, mình hơi lo 1 chút nhưng mình thấy vui, vì mình hi vọng nhỏ Nhung sẽ hiểu và để mọi thứ bình thường trở lại
Mình để cho em nằm trên đùi mình 1 lát, mình thì cứ lấy ngón tay chạm vào những nét trên gương mặt em, em nhắm hờ mắt, em nói em để cho mình chạm vào em rồi em thì lắng nghe tiếng gió vây quanh bọn mình, em nói
“nắng và gió đang ganh tỵ với anh và em”
Em gia sư và mình đi về, mình và em ghé vào tiệm mua con gấu bông, con gấu có lông màu vàng và to đùng, em để đằng trước xe mà chật kín, em nói con gấu này em sẽ về nhà lấy nơ cột kĩ càng hơn.
Em hỏi mình giờ đi sinh nhật và nói em sẽ tới rước mình. Em có vẻ vui vẻ về buổi tiệc sinh nhật này.
Mình cũng chờ đợi buổi tối khi sinh nhật diễn ra, mình hi vọng sau đêm nay sẽ giái quyết được sự lằng nhằng từ nhỏ Nhung. Mẹ mình chẳng thể ép được nếu nhỏ Nhung ko thích nữa, mình chỉ mong nhiêu đó, nhỏ Nhung ghét mình cũng được chỉ hi vọng dứt được nhỏ
…
Tối, mình tắm rửa sạch sẽ từ chiều, chọn bộ đồ bảnh và thoải mái để mặc,đầu mình thì đã gỡ miếng băng và vết thương đã dần khô miệng, vết thương cũng nhỏ thôi. Mẹ mình tất nhiên khi biết mình đi sinh nhật thì vui lòng lắm, mẹ mình đi về nhà ông bà nội cùng với thằng em từ hồi chiều. Mình và em gia sư hẹn nhau 6h30 em đón mình ờ dưới nhà, mình ngồi đợi mà tưởng tượng ra đủ kiểu váy em sẽ mặc khi đi sinh nhật. Mình tin chắc em sẽ đẹp lắm. Chỉ là mình thấy hơi kì cục là nhỏ Nhung biết rõ là mình dẫn người yêu theo nhưng nhỏ vẫn vui lòng rủ mình, mình nghĩ nhỏ cũng có trò gì đó nhưng mình ko nghĩ nhiều lắm vì hôm nay sinh nhật nhỏ, chẳng lẽ bày mưu kế làm gì, mình thấy an tâm. Mình sẽ thực tâm chúc mừng sinh nhật nhỏ và mong nhỏ tìm được người phù hợp.
Mình đâu thể biết, đêm hôm ấy mình rơi vào bẫy của đứa con gái tên Nhung, cực kì nguy hiểm
…
6h30, em gia sư tới nơi thì mình đã đứng sẵn dưới chỗ bậc đá đợi em gia sư, mình nghĩ tóc em được uốn kiểu xù bính và hơi có màu vàng nhẹ, mặt em có trang điểm, mình nghĩ thế thôi vì em gia sư đeo khẩu trang, có lẽ em sợ đi đường bụi bay vào mặt, em mặc áo khoác nên mình ko biết em mặc váy kiểu gì chỉ biết đó là chiếc váy màu trắng. Em và mình sợ tới trễ nên chạy hơi nhanh, gói quà là con gấu được em cẩn thận gói rất đẹp, có chiếc nơ to tướng màu cam. Em làm rất cầu kì,
- ‘có thiệp đó, anh đọc đi’, em nói với mình, rồi đưa tấm thiệp cho mình đọc khi mình và em vừa gửi xe để vào quán ăn, nhỏ này đãi sinh nhật ở 1 quán khá hoành tráng, đúng là con nhà giàu. Mình mở tấm thiệp ra đọc, nội dung như sau: “ happy birthday, Anh và Linh chúc em sinh nhật vui vẻ và hạnh phúc, mau tìm được tình yêu đích thực’, em gia sư rất thông mình gửi ẩn ý vào trong tấm thiệp. Em tỏ ra khôn ngoan và tế nhị
Mình đọc xong em gia sư cẩn thận kẹp vào tấm nơ rồi ôm gói quà to tướng đi vào cùng mình, em vẫn măc áo khoác. Mình chờ đợi em mở cái áo khoác và em xinh đẹp như nàng tiên, mình cười với ý nghĩ đó. Tóc em gia sư được uốn cầu kì, em còn cẩn thận kẹp chiếc kẹp đính đá màu trắng và đỏ xen kẽ nhau.Gương mặt em trang điểm nhẹ, em kẻ mắt màu đen và tô son màu đỏ phía trong môi. Nhìn em rất hài hòa, không biết phải là người mình yêu nên mình thấy vậy chứ thực tình mình thấy mọi thứ ở em không có nét nào chê, rất hài hòa. Các nét trên gương mặt em bình thường và em biết cách làm cho nó đẹp hài hòa. Đi cạnh em mà mình hãnh diện.
Đi vào tới nơi thì thấy nhỏ Nhung đứng ở ngoài như đón khách, nhỏ Nhung mặc đầm màu đò và tóc cũng làm rất cầu kì, mặt nhỏ cũng trang điểm nhưng mình không để ý lắm tới nhò Nhung. Nhìn nhỏ Nhung cũng dễ thương lắm dù nhỏ hơi tròn người. Nhỏ Nhung thấy mình và em gia sư thì nhỏ cũng cười tươi lắm, em gia sư và mình cũng cười đáp lại, tươi không kém.
- ‘vào trong đi’, nhỏ Nhung cười nói vui vẻ với mình và em gia sư
- ‘uhm, chúc em sinh nhật vui nha’, mình nói và em gia sư cười với nhỏ, em gia sư đưa món quà cho nhỏ và nói.
- ‘quà mình tự gói, hơi xấu nhưng tấm lòng đó nha’, em gia sư nói chuyện cứ như hai người làm bạn thân thiết, em rất vui vẻ với nhỏ Nhung.
- ‘ohm, cám ơn, đẹp quá mà’, nhỏ Nhung nói, mình thấy hơi lạ là với cái tính của nhỏ Nhung chắc chắn nhỏ không thích thế sao nhỏ vui vẻ lắm, khác hẳn mọi lần. Mình nghĩ là sinh nhật nhỏ nên nhỏ vậy. Mình cũng thấy mừng.
Nhỏ Nhung dẫn mình và em gia sư vào trong thì em gia sư cở áo khoác ra, em để cẩn thận ở 1 chỗ gần đó, khi em cở áo khoác thì mình đứng bên cạnh. EM gia sư mặc chiếc đầm ống màu trắng đính nhiều hột đá lấp lánh, cái đầm rất đẹp và cầu kì. Nhìn em mình còn không nhận ra dù nhiều lần trước em cũng rất đẹp trong mắt mình, da em trắng và em quá đẹp. Rất nhiều người nhìn em gia sư chăm chú, mình ghé tai em hỏi
- ‘em mua đầm hồi nào vậy?’, trước đây mình chưa từng thấy em mặc chiếc đầm này. Mình đoán em mới mua
- ‘đẹp ko?’, em cười hỏi mình, nụ cười hãnh diện và vui lắm
- ‘đẹp’, mình trả lời nhanh chóng, mình thấy em hấp dẫn lắm. Mình bắt đầu nghĩ lung tung vớ vẩn
- ‘em mua cái đầm này 70k àh’, em nói, mình thì ko tin nổi với cái giá đó lại có cái đầm đó.
- ‘rẻ vậy ah?’, mình hỏi nghi ngờ
- ‘ko, em mua cái đầm ko về, em mua hột về đính lên, làm lâu thiệt lâu mới được đó’, em nói vậy. đúng là con gái, làm đẹp và bỏ thật nhiều công sức.
Mình và em đang đứng nói chuyện vui vẻ, sau đó mình và em gia sư vào chỗ nhỏ Nhung chỉ, sinh nhật mà nhỏ Nhung làm lớn, có rất đông bạn bè, nhìn ai cũng đẹp và lộng lẫy. Riêng mình đặc biệt hơn hẳn bởi cô nàng đi cạnh mình và cái tay gãy. Nhỏ Nhung nói là sinh nhật lần thứ 20 nên làm trang trọng 1 chút. Đánh dấu 1 mốc quan trọng trong cuộc đời, nhỏ Nhung cười suốt.
Mình và em gia sư ngồi yên ở 1 cái bàn gần sân khấu phía trong, ngồi chung bàn với tụi mình là đám cũng ngang ngang tuổi mình và đứa con gái nào cũng trang điểm. Tất nhiên trong bàn mình chỉ quen mỗi em gia sư, mình và em gia sư cũng nói chuyện với nhau thoải mái. Tới thời điểm đồ ăn dọn lên thì mọi thứ vẫn yên ổn và vui vẻ. Vì khá đông người nên mình đâu biết là ai với ai, mình cũng đâu đưa mắt mà điểm danh từng người, từng gương mặt được đâu và cũng đâu làm những việc đó làm gì đâu, mình quan tâm mình em gia sư.
Sự vui vẻ và hạnh phúc của mình trở thành sự ganh tỵ của 1 người và sự quan sát không thích của 1 người. Nhỏ Nhung là người thứ nhất, nhỏ rủ mình và em gia sư tới chung vui trong sinh nhật lần thứ 20 đầy toan tính của nhỏ. Sau hôm nay mình chính thức kinh tởm và ghê sợ nhỏ Nhung vì những thứ nhỏ gây cho mình và em gia sư.
…
Khi mình và em đang ăn món đầu tiên là mấy món khai vị như chả, tôm với gì gì đó mình không biết tên, em gia sư ăn ngon lành, em bóc tôm cho mình ăn,nhỏ Nhung thì ngồi bàn khác, chưa cắt bánh kem. Mình và em gia sư vừa ăn vừa nói chuyện về phim titanic, vì em gia sư nói thích nhất đoạn ôm nhau của 2 nhân vật, em nói em luôn thích được ôm từ đằng sau vì cảm giác ai đó che chở cho mình, em luôn có người đằng sau yêu thương mình. Nhiều thật nhiều
Đang ăn ngon lành thì mình muốn đi toilet, mình mới đứng dậy bỏ ra ngoài tìm toilet, lúc đi mình đi qua mấy cái bàn, nhiều ánh mắt nhìn mình nhưng mình cho là bình thường và bỏ qua cho tới khi mình dừng ngay ánh mắt của mẹ. Mình điếng hồn vì ngỡ ngàng, đành rằng là mẹ biết rõ mình quen em gia sư nhưng việc mẹ biết mình dẫn em gia sư đi tới đây và có cả mẹ nhỏ Nhung sẽ như gáo nước lạnh tạt vào mặt mẹ. Không biết mẹ thấy mình từ bao giờ, nhưng mình có cảm giác thấy mình mẹ cũng ko ngạc nhiên cho lắm. Không hiểu sao mẹ có thể điềm tĩnh ngồi đó, mẹ quá lịch sự còn nhỏ Nhung quá nham hiểm, nhỏ biết rõ mình sẽ ko thể yên ổn sau vụ này. Mẹ mình đã không cho mình quen em gia sư, mà giờ mình còn dẫn em gia sư tới đây làm bẽ mặt mẹ với sếp là mẹ nhỏ Nhung, liệu mẹ có để mình yên. Mình đứng sững ra nhìn mình, mặt mình lẫn cảm giác mình đều mất hết, thấy quá đáng sợ cuộc sống này. Mình sao cũng đc, nhưng còn em gia sư, em sẽ chịu đựng nổi ko. Chuyện ko có gì nhiều nhưng nó nghiêm trọng và khó xử. Mình mất mấy chục giây để định thần còn em gia sư thì thấy mình đứng lớ ngớ, em cũng nhìn theo và cũng thấy mẹ mình. Mẹ ngồi 1 góc, em gia sư ngồi 1 góc, còn nhỏ Nhung ở đâu mình ko rõ, nó mà đứng trước mặt mình chắc dám mình tát nó 1 cái vào mặt. Hèn gì nhỏ Nhung vẫn tỏ ra vui vẻ, ừ thì nhỏ đang chờ đợi kịch hay mà. Con người với nhau mà độc ác quá.
Mình bước về phía mẹ, bây giờ ăn thua là cách ứng xử của mình, và bây giờ mọi thứ cần được phơi bày và làm rõ. Mình ghét cảm giác này cũng như tình huống này, thấy mệt mỏi và chán ngán mọi thứ.
- ‘chào cô’, mình cười và nói với mẹ nhỏ Nhung, mẹ mình thì mặt lạnh tanh, nhưng sau mẹ cũng giả vờ vui vè. Cái điệu bộ đáng sợ nhất của mẹ là đó.
- ‘chào con, bạn gái con àh?’, mẹ nhỏ Nhung hỏi mình, mặt bà ta cười kiểu lịch sự.
- ‘dạ’, mình đáp, mình lén nhìn qua em gia sư thì em gia sư đang ngồi yên, em ko quay qua đây nhìn, có lẽ em cũng khó xử.
- ‘gọi qua đây ngồi chơi’, mẹ nhỏ Nhung nói, nhỏ Nhung ko biết từ đâu cũng vui vẻ đi lại bàn này. Vì tiệc mới bắt đầu nên mọi thứ còn kéo dài.
- ‘dạ thôi’, mình nói, cười cố gắng đánh trống lảng qua chuyện khác, em gia sư mà qua đây thì sẽ ra sao? Mình ko dám nghĩ.
- ‘kêu nó qua chơi chút’, mẹ mình nói như ra lệnh, mắt mẹ nhìn mình hoàn toàn ko dễ chịu.
- ‘để con qua kêu cho, anh T ngồi đây đi’, mình chưa kịp nói gì thì nhỏ Nhung nói rồi chạy đi mất. Nhỏ kêu em gia sư qua, rồi đi tới từng bàn với đám bạn, tiếng cụng li, tiếng nói chuyện, tiếng nhạc và tiếng cười đùa tạo nên một mớ âm thanh hỗn độn, thứ âm thanh đó vài phút trước khiến mình thấy vui vẻ vì sự náo nhiệt giờ lại thấy mình nhức đầu không thể tả.
Em gia sư nhanh chóng đi lại, nhìn em vẫn rất xinh, em vừa đi vừa cười nhưng mình biết em cũng đang thấy khó chịu nhiều lắm. Mình thấy thương cho chính mình và em gia sư
- ‘chào cô’, em nói với mẹ mình và nói tương tự thế với mẹ nhỏ Nhung. Em gia sư đổi cách xưng hô và em tỏ ra thoải mái.
Say nắng gia sư của em trai
Update ngày 25/08/2012: tiếp thứ bảy, ngày thứ 27 yêu nhau
Mình cũng ngồi xuống cạnh em gia sư, mình cũng tươi cười tỏ ra bình thường còn mẹ thì giữ nguyên thái độ. Mình chỉ lo mẹ thấy cái hình xăm ở chân em, mẹ sẽ có thành kiến không tốt lại càng không tốt. Bên ngoài trời bắt đầu giăng mưa, mình nhìn thấy mưa qua cửa kính, câu chuyện thực sự bắt đầu. Mình chỉ lo là em sẽ mệt nhoài sau cơn chống trả này, càng nghĩ thế mình càng bực con Nhung đang tươi cười ngoài kia với đám bạn bây giờ đã ráp bàn lại ngồi chung với nhau. Mọi người vui vẻ lắm, trừ mình, em gia sư và mẹ là ở trong trạng thái ko thể thoải mái
- ‘nghe nói con là gia sư của thằng Tuấn ah?’, mẹ nhỏ Nhung hỏi vui vẻ, nhìn cô ta ko có vẻ gì là khó chịu
- ‘dạ’, em gia sư trả lời vui vẻ rồi gắp thức ăn cho mọi người cùng bàn, mình thấy rất khâm phục cách ứng xử của em. Em nói chuyện cũng rất hoạt bát với những người xung quanh
Mọi chuyện ko đến nỗi tệ như mình tưởng, chỉ là không khí này như được ai xịt lên 1 lớp keo, nên nó cứ đặc sánh lại
- ‘ủa, Linh xăm hình hả’, nhỏ Nhung từ đâu chạy tới nói, nhỏ rất biết cách kiếm chuyện. Mình nhìn mẹ, mẹ nhìn em gia sư, cả mẹ nhỏ Nhung cũng nhìn xuống chân em gia sư, mình thấy em đáng thương quá, mình ko thể để em ngồi đây mãi được.
- ‘uhm’, em gia sư trả lời vừa đủ nghe, lại nhoẻn cười nhưng ko thể vui vẻ tự nhiên nữa rồi, em khó xử vì cái cách người ta nhìn vào hình xăm đó của em.
- ‘hình xăm con dao đẹp quá àh’, nhỏ Nhung cười nói giả lải, mình thấy nhỏ quá nham hiểm.
- ‘àh Nhung, sinh nhật này em làm hoành tráng chắc vui lắm hả, bao giờ em đi du học’, mình bắt chuyện với nhỏ để nhỏ đá qua chuyện khác đừng xoáy vào em gia sư nữa.
- ‘cô nói chuyện với con chút được ko Linh?’, mẹ mình bắt đầu lên tiếng,cũng thích nghi với cách xưng hô mới, mẹ mình nói với em gia sư. Mình hoảng hốt khi nghe mẹ nói thế, mình mong bão tố sẽ qua, đẩy em vô hoàn cảnh này là lỗi của mình. Mình thấy ngu ngốc khi tới buổi sinh nhật này.
- ‘dạ’, mẹ mình đứng lên, em gia sư cũng đứng lên theo, mình cũng đứng lên đi theo, dù ch.ết mình cũng phải bảo vệ em. Mẹ mình mà làm quá mình cũng cự tuyệt tới cùng, mình nghĩ thế.
Nhỏ Nhung cũng nhìn theo, nhỏ có vẻ muốn đi theo nhưng hiểu là không tiện với lại còn đám bạn nữa nên thôi. Mẹ mình ra cái bàn khu phía ngoài, quán này bên trong là tổ chức hội nghị, đầy tháng sinh nhật hay gì cỡ nhỏ như thế, còn bên ngoài là quán cà phê. Em gia sư vẫn đi ngay theo sau, mình đi cạnh em và nắm tay em. Mình cố ý dẫn em đi nhanh hơn cho bằng mẹ, mình thấy bước chân em chậm lại, mình biết em khó xử và mệt mỏi.
- ‘có anh, ko sao đâu, ra mắt mẹ luôn’, mình nói với em gia sư, mình cười trấn an em. Mình sẽ mang em ra khỏi giai đoạn khó khăn này, nếu cần thiết khi em quá mệt mỏi mình sẵn sàng để em trên lưng ngủ yên trên lưng, mình cõng em đi. Mình nghĩ theo chiều hướng tích cực và thấy trấn tĩnh hẳn, mình nghĩ tới chiều hướng tốt là nhân cơ hội này mình sẽ tìm cách để mẹ mình hiểu và chấp nhận em gia sư hơn.
Mẹ mình ngồi sẵn ở cái bàn cà phê phía bên ngoài, mình và em gia sư bước ra và ngồi xuống, em gia sư cố gắng thoải mái nhưng điều đó ko dể dàng, mình thấy em hơi run. Lần đầu tiên mình thấy em tỏ ra thiếu tự tin như thế, em cũng sợ và mệt khi trong tình huống này. Mẹ mình giữ nguyên thái độ lạnh tanh, gương mặt mẹ không biểu lộ nhiều cảm xúc, mưa cứ rơi, cứ rơi. Mưa hắt vào tấm cửa kính rồi những giọt nước chảy xuống thành vệt, mình sợ nước mắt em giống như thế, chảy thành dòng bởi đời nhiếu mảnh gai và sẵn sàng đâm vào em.
Em gia sư và mình ngồi cạnh nhau, mẹ mình ngồi đối diện. Cả ba im lặng, nhân viên quán mang menu ra hỏi dùng gì, gọi nước xong không khí vẫn chỉ im lặng, em gia sư mọi ngày hoạt bát là thế nhưng hôm nay lại ngồi im lặng, em nhìn ra màn mưa. Mẹ mình cứ bấm bấm trên điện thoại, còn mình thì cố gắng suy nghĩ mình sẽ nên làm gì trong những tình huống khó xử và mình chưa từng gặp như thế này. Mình nói với bản thân mình, sẽ ổn, nếu mình cố gắng nhất định là sẽ ổn.
Trời mưa nên quán vắng, lác đác vài người ngồi co ro và phả thuốc, những lọn khói tròn trả lên không trung cứ xoay vần. Người phục vụ bưng thức uống, em gia sư nhẹ nhàng cảm ơn, và mẹ mình bắt đầu nói chuyện.
- ‘bây giờ cô nói thẳng với con luôn’, mẹ mình nói bằng cái giọng nhừa nhựa. Mẹ mình thường dùng cái giọng này trong trường hợp gặp chuyện nghiêm trọng. Mình thấy rõ em gia sư thở ra rồi ngước mặt lên nhìn thẳng vào mẹ, như kiểu em chuẩn bị cho mọi chuyện, em dự đoán là chuyện không hay. Mình thì căng thẳng ngồi kế bên, nhiều thứ suy nghĩ đang lộn xộn chạy trong đầu mình.
- ‘dạ’, em gia sư trả lời dứt khoát đúng tính cách của em. Mình có cảm giác như em đang nói: ‘anh ơi em đau’, ý nghĩ đó là mình thấy lạnh buốt trong cổ họng, lục phủ ngũ tạng đóng băng.
- ‘con là quen với thằng T nhà cô’, mẹ mình nói, vẫn rất lịch sự. Em gia sư gật đầu và nói
- ‘dạ’, tiếng nhẹ như gió.
- ‘cô nói thẳng được lòng trước mất lòng sau, là cô không đồng ý cho con quen T nhà cô’, mẹ mình nói dứt khoát, em gia sư vẫn bình tĩnh, mẹ mình quá cương quyết.
- ‘Linh mà ko quen con theo ý mẹ, thì con cũng quen Linh’, mình nói chen vào, không ngồi im được nữa. Mẹ mình quay sang nhìn mình bằng ánh mắt giận dữ, nhiều năm rồi mẹ dẫn mình đi theo con đường mẹ vẽ sẵn và mẹ đâu nghĩ là mình sẽ cãi lời mẹ.
- ‘cho con hỏi lí do được ko?’, em gia sư hỏi mẹ mình, mặt em buồn hẳn.
- ‘rất nhiều lí do nhưng lí do chính là con ko hợp với gia đình cô’, mẹ mình nói liền, mình ở giữa mẹ mình và em gia sư cũng thấy khó xử.
- ‘dạ, nhưng con ko hiểu sao lại ko hợp’, em gia sư hỏi nhỏ, em tỏ ra cố gằng bình thường, mình có cảm giác như em nghĩ chẳng còn gì để nuối tiếc vì chuyện đã đi tới đây.
- ‘mẹ chưa cho thử sao biết không hợp?’, mình nói phẫn nộ vì mình thấy em gia sư tội nghiệp quá
- ‘cô nói rõ với con, cô biết là cô nói vậy là không phù hợp nhưng mà cô hi vọng con đừng quen với con cô nữa’, mẹ mình đang nói và coi mình là đứa trẻ con, như kiểu đang dặn con mình ko nên chơi với bạn này bạn kia
- ‘mẹ’, mình gọi mẹ mình khi em gia sư chuẩn bị nói gì đó, mình sợ em vì mình mà nghe lời mẹ, nên mình chặng ngay từ đầu
Mẹ mình và em gia sư quay sang nhìn mình, mình thấy em mệt mỏi lắm rồi, mình thấy thương
- ‘con hiểu ý mẹ, nhưng mẹ có thể để cho con yêu 1 lần được ko? Mẹ cũng nên công bằng mà xét lại là Linh lẫn con chẳng có lỗi gì, có thể mẹ không thích vì mẹ nói mẹ lo cho con. Chỉ là con không còn là thằng nhok 13 và dễ dàng bị dụ dỗ, bây giờ mẹ có thể bảo vệ con tuyệt đối theo cách của mẹ, nhưng con phải lớn và phải học cách ra đời, học cách tự bảo vệ bản thân mình. Con chưa từng cầu xin mẹ điều gì ngoài điều này, để con yêu đi mẹ’, mình nói mà cũng chẳng biết mình đang nói gì, mình cứ nói những thứ mình nghĩ để bảo vệ người mình yêu.Mẹ nhìn mình ngạc nhiên, em gia sư cũng nhìn mình, mình đưa tay nắm chặt em gia sư. Chưa khi nào mình thấy kiên quyết như thế, nếu mẹ đuổi mình đi mình cũng chịu.
- ‘đó con thấy ko, con cô nó đó giờ đâu cãi lời cô vậy mà giờ nó cãi lời. Cô biết chuyện của con và cô thấy con không phù hợp, hi vọng con thương cô mà nghĩ lại’, mẹ mình bỏ qua lời mình nói và chũng giọng nói với em gia sư. Mình ko biết là mẹ mình biết những gì và nói thế, chuyện ra tới nước này cũng nhờ ơn con Nhung và chị Q, nhờ họ đẩy mà 1 con người muốn có đường đi về cũng khó khăn
CON NGƯỜI LUÔN BIẾT CÁCH LÀM TỒN THƯƠNG NHAU
Lời mình nói mẹ bỏ qua không thương tiếc, mẹ vẫn kiên quyết với ý định của riêng mẹ. Mẹ mình cực đoan quá hay do mẹ ko chấp nhận nổi việc mình ko nghe lời mẹ
Mưa chẳng ngại gì mà ko rơi, mưa rơi mãi rơi mãi
- ‘dạ, xin lỗi cô, con biết là có nhiều chuyện ko hay quanh con, con ko phủ nhận hoàn toàn nhưng ko hoàn toàn là sự thật. con cũng hiểu ý của cô nhưng mà cô ơi, cô bắt con từ bỏ người con thương thì con không làm được. Cô ghét con cũng đc, nhưng xin đừng bắt con làm vậy’, em nói xong liền cúi mặt. Mình chưa từng thấy em trở nên bi lụy như thế, em hạ mình chỉ vì thằng như mình. Mình thấy hạnh phúc vì lời em nói không bỏ rơi mình, nhưng mình lại thấy sợ, em ko chịu đựng nổi.
“dù cả thế giới quay lưng lại với em, thì em vẫn còn anh”
Mẹ mình chắc ko tưởng tượng nổi là mẹ mình đang nghe những thứ này, giống phim quá chăng. Mình từng thấy sến nhưng khi ở trong trường hợp này mình mới thấy là bình thường, chỉ muốn dùng mọi lời để được hiểu, được cảm thông. Mình chợt thấy ánh cầu vòng và mình sẽ tin vào ánh cầu vòng đó mà cố gắng
- ‘ con nhìn lại con đi, nhà con thì rắc rối, bản thân con thì lăng nhăng trong nhiều chuyện, rồi còn hình xăm, cô ko thế chấp nhận đâu’, mẹ mình buông ra những lời nặng nề như thế này chứng tỏ là mẹ mình bực lắm rồi đó. Chứ nếu ko thì mẹ mình cũng sẽ cân nhắc khi nói, mẹ mình sẽ không nói nặng nề như thế
- ‘giờ con về đi, cô biết nói nhiều cũng ko được, chỉ mong con nghĩ lại, cám ơn con’, mẹ mình nói rồi đứng lên ra tính tiền. Mẹ kiên quyết bỏ mặc mình và em gia sư. Mình thấy não nề, vậy là mẹ mình chính thức ra lệnh cấm, khoảng thời gian tiếp theo sẽ gặp nhiều khó khăn, mình quay sang em gia sư, em ngồi co ro, 2 tay em nắm chặt vào nhau, em nhìn ra màn mưa. Mắt em ráo hoảnh, cái ráo hoảnh của em làm mình thấy đau, thấy tim mình như nghẹn. Mình chưa bao giờ biết cảm giác đó, cảm giác bất lực nhìn người mình yêu tuyệt vọng.
Mình ôm em bằng tay phải của em, ko hiểu sao, mình lại thấy cay ở sống mũi. Vì thương hay vì đau. Chắc là vì cả hai.
- ‘về đi anh’, em nói, giọng như chẳng còn chút sức lực. Mình muốn ôm em, nên ôm em 1 lát mình mới đứng lên. Mình và em đi ra phía ngoài
- ‘mưa rồi, đợi hết mưa đi’, mình nói với em khi em định đi lấy xe.
- ‘ngay đây mà, em ra mặc áo mưa rồi chạy đón anh, đứng đây đi’, em nói liền, mình biết em đang muốn tắm mưa.
- ‘không, ướt hết đó, em mà bệnh thì sao?’, mình nói với em, cương quyết ko để em chạy ra đó, mình sợ mưa làm tan chảy em mong manh. Nhìn em mà mình cứ thấy thương vô bờ, mình thấy thương và bất lực.
- ‘để em hỏi mượn cái dù, chứ mưa này là tới đêm đó’, em cười nói vui vẻ, nãy giờ mới lại thấy em cười, chắc chắn là sợ mình lo. Thấy em vậy mình càng thấy lo. Rồi em chạy lăng xăng hỏi người trong quán mượn dù, sau cũng mượn được cái dù, em bỏ đi ra ngoài màn mưa với cây dù, chân em bắt đầu ướt vì mưa, vài hạt mưa văng lên chiếc đầm trắng đính hạt. Em vẫn là cô nàng lộng lẫy nhất dành riêng cho mình, bằng mọi giá mình phải giữ lấy em.
Mình thấy em đi khuất vào chỗ giữ xe, mình đứng đợi một lát. Trời mưa trở to, mưa tầm tã như thác nước, những hạt mưa to rơi xuống làm thành những bong bóng. Mình nhớ nghe đâu đó có người từng nói là mưa bong bóng thì lâu tạnh lắm,mưa cứ dai dẳng mãi thôi.
Cái tâm trạng mình hình như cũng giống mưa bong bóng, tạo thành vòng và vỡ tan nhanh chóng
…
Mình đợi 1 lát thì em trở ra, em mặc áo mưa sẵn và chạy xe tới. Em đưa mình cây dù, mình đem vào trả cho chị nhân viên mặc đầm đỏ, cẩn thận cám ơn chị rồi trở ra ngồi lên xe em. Em quay lại đội nón cho mình, mình nhìn mặt em trong chiếc áo mưa, vài hạt mưa dính trên mặt em, vụng về và đáng trách. Mình nhìn em, cứ thấy giận mẹ, giận nhỏ Nhung và giận nhiều nhất bản thân mình.
Mình leo lên xe em ngồi, chiếc áo mưa trùm ngang qua mình, trước đó em cẩn thận mặc cho mình chiếc áo mưa lẻ nhỏ, em nói em chuẩn bị để khi đi mưa. Tay mình thì nên tránh mưa. Thế là thành ra mình mặc 2 cái áo mưa, mình ôm em liền khi vừa lên xe, em chở mình đi chậm lắm.
Sự nhẫn tâm của cuộc đời hành hạ trái tim em, mọi người có từng nghĩ, em cũng là con người em cần yêu thương.
Cơ thể em nóng ấm và mềm mại, có mùi hương của phấn trong cổ em quyện với mùi son môi và mùi mưa.Mình lại thấy thương và nhớ. Trời mưa to lắm nên ướt hết giày của em, chiếc áo khoác em đã cất trong cốp xe nên chắc với chiếc đầm ngắn em sẽ lạnh. Mưa cứ to to mãi như chẳng quan tâm ai đang có tâm trạng, mình nghĩ em đang nghĩ, cả thời tiết cũng bắt nạt em. Trời mưa to nên chạy xe rất khó khăn, gió thổi mạnh làm chiếc xe như nghiêng, lúc này mình thấy bất lực với cái tay gãy…và mình hỏi, đau khổ em phải chịu như này, em sẽ đi tới đâu, có thể cùng mình ko?
Người ta thường chỉ thấy những hạnh phúc người đó được hưởng mà ko hề biết những đau khổ người ta phải chịu trước những hạnh phúc đó.
Mình và em chạy mãi cũng chưa tới nhà, mưa thì cứ to quá đỗi, băng qua con đường ngập nước em chạy càng khó khăn, mưa ướt hết mặt em và 2 cánh tay, mình thấy em run lên vì lạnh hay em khóc, mình ôm em và cảm nhận rõ ràng em đang run lên, mình cố gắng ôm chặt em, sau như chạy không nổi nữa em tắp vào lề, em chạy xe trú vào mái hiên nhà ai đó, mình đứng xuống phía trong, em cũng bước xuống, em vẫn mặc nguyên áo mưa, mặt em ướt sũng, em đi lại phía mình, ngồi sụp xuống, em nhanh chóng xắn gấu quần cho mình, em nói
- ‘hãy em quên mất, chắc lạnh chân lắm’, em chỉ lo cho mình lạnh chân mà ko lo toàn thân em run rẩy, lạy trời mình ko cố ý nhưng nước mắt mình rơi. Mình ko kìm lại kịp, chắc ai ở trong hoàn cảnh đó mới thấy cái thảm thương ở hành động em dành cho mình. Sao em trở nên đáng thương như thế, mình thấy hận, thấy đau. Hình như quá nhiều cho 1 sức chịu đựng của em, mặt em ráo hoảnh nhưng đầy tổn thương.
Mình lau vội nước mắt để em không kịp nhìn thấy, mình im lặng vì mình ko dám hé môi, mình sẽ ào ra mất. Mình ngồi xuống cạnh em, mình lấy tay lau nước dính trên mặt em, mình ko dám nhìn em lâu, vì mình lại sợ mình rơi nước mắt vì gương mặt đầy đau đớn của em. Thấy tồi tệ lắm
- ‘qua nhanh thôi, anh hứa đó’, mình nói rồi vội quay đi, tim như vỡ ra. Chuyện không có gì quá nghiêm trọng nhưng ai trong cảnh đó sẽ hiểu cảm giác, mình cứ thấy đau và bất lực hoàn toàn.
- ‘cho em điếu thuốc’, em nói nhỏ và vì mưa to nên mình nghe ko rõ lắm, mình hỏi lại em.
- ‘hả?’, mình hỏi em, trời mưa mãi
- ‘làm ơn cho em điếu thuốc’, em quay sang mình nói như van nài mình, mình đào đâu ra thuốc giữa trời mưa, mình nghe em nói, mình nhìn dáo dác, em cần lắm 1 điếu thuốc, chắc đã là tột cùng mệt mỏi, em cần bình tĩnh lại
Mình nhìn dáo dác xung quanh, ở phía xa kia mới có tạp hóa. Mình chẳng nghĩ nhiều, mình chạy ra đó liền, phải băng qua đường, nước mưa ngập quá mắt cá chân mình, mình lạnh buốt. Mình đi như chạy để mua cho em, giờ mình chẳng nghĩ gì ngoài làm những thứ đó cho em. Mình mua cho em vài điếu mèo và mua cái hộp quẹt. Mình mang về cho em, em đang khóc, tiếng nấc cứ nấc lên mãi, mình cũng khóc theo dù cố kìm nén, mình quàng tay ôm em. Chẳng nói gì
- ‘em mệt lắm anh ơi, chắc em bị bệnh’, em nói và gục trong người mình, cả 2 ướt sũng.
Mình và em ngồi đó cho đến khi mưa ngớt thì em và mình đi về, những điếu thuốc mèo ướt sũng vì em không hút dù em nói em cần và em thèm 1 điếu.
…