Chương 14
Bất luận lại như thế nào không tha, vẫn là đã đến ngày Sở Thành xuất chinh.
Sở Thành nhẹ nhàng kéo chăn xuống giường, Nhan Như Khuynh liền tỉnh lại. Nhìn thấy bóng đen ở trong đáy mắt Nhan Như Khuynh, Sở Thành đau lòng cúi đầu hôn lên mắt y, nói: “Đừng đứng lên, ngủ tiếp một lát đi.”
Nhan Như Khuynh thuận theo nhắm mắt lại, sau đó Sở Thành xoay người đi rửa mặt thay quần áo, y được Lăng Yên nâng đứng lên, ấn vòng eo bủn rủn ngồi ở bên giường chờ Sở Thành.
Sở Thành sau khi làm xong đi vào, Lăng Yên đã chuẩn bị tốt áo giáp đặt một bên cho hắn, Nhan Như Khuynh đứng lên, Sở Thành liền sải bước tiến lên đưa hắn nửa dựa nửa ôm vào trong ngực.
“Không phải nói cho ngươi đừng đứng lên sao, ngươi thân mình không tốt, phải biết hảo hảo chiếu cố chính mình.”
Dường như trong giọng nói trách cứ bao hàm nồng đậm sự quan tâm, Nhan Như Khuynh mũi đau xót, suýt nữa rơi lệ, không khỏi âm thầm ảo não, Sở Thành cũng không phải không trở lại, y không cần ưu thương như thế.
Nhan Như Khuynh không nói gì, chính là ngẩng đầu nhìn Sở Thành liếc mắt một cái, tự sân tự oán, Sở Thành bị nhìn làm cho trong lòng vừa động, cúi đầu liền ngậm hai phiến môi đỏ mọng của Nhan Như Khuynh, ɭϊếʍƈ lộng duyện hôn, làm mọi cách xao động.
Biết Nhan Như Khuynh mau chóng sẽ tức giận, Sở Thành mới không cam lòng mà buông ra đôi môi ướt át sưng đỏ kia, ánh mắt mê đắm mà nhìn Nhan Như Khuynh.
Nhan Như Khuynh quay người lại dời đi ôm ấp của Sở Thành, mắng: “Đều nhanh phải xuất chinh, còn không đứng đắn như vậy”.
Sở Thành khóe miệng mang ý cười, buông thân thể người yêu ra, hưởng thụ Nhan Như Khuynh vì chính mình mặc vào chiến giáp.
Tuy rằng đã mang thai hơn năm tháng lại vì Sở Thành mặc chiến giáp có chút cố hết sức, nhưng Nhan Như Khuynh một chút cũng không muốn nhờ người khác làm thay, giúp Sở Thành mặc hảo áo choàng. Nhan Như Khuynh tựa trán ở trước ngực Sở Thành đang mặc kim giáp thượng, Sở Thành thân thủ ôm vào bên hông Nhan Như Khuynh, ý cười đơn thuần mà đem hai má tựa vào đỉnh đầu Nhan Như Khuynh, hỏi: “Luyến tiếc ta?”
Nhan Như Khuynh rầu rĩ đáp “Ân” một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn ánh mắt Sở Thành, còn thật sự nói: “Chuyến đi này gian nguy, chính ngươi nên bảo trọng nhiều hơn”.
Sở Thành thu ý cười, trong mắt lưu quang tràn đầy màu (ta không biết này từ cũng không thể được như vậy dùng = =), nhẹ nhàng mà “Ân” một tiếng.
Nhan Như Khuynh thân thủ vuốt ve hai má Sở Thành, nhẹ giọng nói: “Ta cùng đứa nhỏ, cùng với con dân, xin đợi Hoàng Thượng chiến thắng trở về!”
Nghe vậy, Sở Thành gắt gao mà đem Nhan Như Khuynh ôm lấy, dùng thanh âm kiên định nói: “Chờ ta, ta nhất định sẽ hoàn hảo trở về.”
“Ta chờ ngươi.” Nhan Như Khuynh dán vào lổ tai Sở Thành, đồng dạng kiên định nói.
“Hoàng Thượng, giờ tới rồi.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm nhắc nhở của Lộ tổng quản.
Sở Thành ở trên đỉnh đầu Nhan Như Khuynh dùng sức hôn một chút, tiếp nhận hai tay Lăng Yên đang cầm bội kiếm giắt vào bên hông, đối Nhan Như Khuynh nói: “Hảo hảo chiếu cố chính mình cùng đứa nhỏ!” Liền xoay người rời đi.
Nhìn theo thân ảnh Sở Thành rời đi trong tầm mắt chính mình, sau đó Nhan Như Khuynh vội vàng rửa mặt thay quần áo, liền ngồi lên xe ngựa đang đứng đợi ở ngoài cung.
Xe ngựa vững vàng đi tới ở đi hướng vùng ngoại ô kinh thành, sáng sớm đích ngã tư đường chạy về thủ đô người đi đường còn không nhiều, chung quanh một mảnh yên ắng. Nhan Như Khuynh trong lòng lại rối tinh rối mù, một là lo lắng Sở Thành, một là sau khi Sở Thành rời đi, y liền phải một mình đối mặt cả triều văn võ, lại hoài đứa nhỏ, hơi vô ý liền có thể bị mất mạng.
Xa phu hiển nhiên là kỹ thuật điều khiển vô cùng tốt, xe ngựa vẫn duy trì trạng thái vững vàng tiến đến điểm tướng thai bên ngoài, Nhan Như Khuynh xuống xe, ở dưới sự nâng đỡ của xa phu cùng Lăng yên, hướng thủ vệ đưa ra thứ chứng minh thân phận liền tiến nhập điểm tướng thai bên cạnh.
Nhìn nam tử đang duyệt binh tướng trên đài anh minh tuấn đĩnh kia, Nhan Như Khuynh thở dài một tiếng. Chợt nghe trên núi cách đó không xa truyền đến một tiếng đàn du dương, sau đó là tiếng ca đau thương triền miên của nữ tử.
Ngô Sơn Thanh, Việt Sơn Thanh, hai bờ sông Thanh Sơn đưa tiễn nghênh. Ai ngờ ly biệt tình?
Quân doanh lệ, thiếp doanh lệ, la mang đồng tâm kết chưa. Giang đầu triều đã bình.
“Ước chừng là tiểu thư nhà nào đến tặng người trong lòng xuất chinh đi.” Lăng Yên nói như thế.
Ở trong tiếng ca uyển chuyển, hướng chí khí hai mươi vạn đại quân hoài giết địch đền nợ nước, nện bước đều nhịp, ngẩng đầu ưỡn ngực hướng biên quan xuất phát.
Ở cuối cùng sau khi một binh sĩ rời đi, tiếng ca líu lo dừng lại, y còn có thể nghe được thanh âm nữ tử khóc. Nhan Như Khuynh ngẩng đầu nhìn trên núi, xoay người hướng xe ngựa đi đến. Xa phu cùng Lăng Yên đi theo phía sau y, đưa y dìu lên xe ngựa, sau đó lặng yên không một tiếng động ly khai.