Chương 3
Loan Loan giật mình ngồi dậy than vãn, “Muội…Muội đã quên mất câu này của tỷ, muội chỉ nghĩ bất kể là ai thì cũng có thể đánh được.”
Mạch Tang khẽ cười một tiếng, “Điều này sao có thể, các chiêu thức tỷ dạy muội không phải là vạn năng, mà trên đời này cũng không thể có loại võ công hoàn hảo đó đâu.”
Loan Loan xoay người qua, một tay ôm lấy Mạch Tang nói, “Tỷ tỷ, vậy dạy muội võ công khác đi.”
“Không được.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ta dạy ngươi công phu là để dùng vào trường hợp cấp bách, chứ không phải dùng để trốn nhà theo người khác gây chuyện.”
“Đại tỷ…” Loan Loan làm nũng.
“Không được.” Mạch Tang vẫn trả lời chắc như đinh đóng cột.
Loan Loan biết muốn Mạch Tang dạy nàng thêm võ công là không thể nào, chẳng làm được gì khác chỉ đành ngồi than thở. Nhưng rất nhanh lại hào hứng ngẩng đầu lên hỏi, “Đại tỷ, lần này tỷ đến Lạc thành để làm gì?”
“Tới thăm muội một chút.”
“Có thật không? Đến thăm muội thì sao sáng nay lại rời khỏi một mình, bỏ rơi muội lại nơi đó, hại muội mất hết thể diện.” Giọng điệu Loan Loan nhất quyết không tin.
“Không phải tỷ đã kĩ lưỡng xác nhận muội quen biết tên râu dài kia trước khi rời đi sao, lúc đó ta tình cờ gặp được một người bạn hay chơi cờ cùng sư phụ, ta vì sốt ruột muốn kiếm hắn hỏi một chút xem gần đây có gặp sư phụ hay không nên mới bỏ đi trước. Đúng rồi, không lẽ cái tên râu dài ấy đánh nhau với muội?”
“Không phải đại ca râu dài.”
“Vậy thì là ai? Tại sao muội muốn đánh nhau với người ta?”
“Là một tên Trình Giảo Kim không biết ở đâu giữa đường lại nhảy ra chém giết lung tung (Vivi: ý Loan tỷ nói là Chính ca nhảy ra can không cho râu dài ca giúp tỷ), mà có vẻ râu dài đại ca nghe lời hắn lắm.” Sau đó giọng Loan Loan biến đổi hẳn, chuyển sang vô cùng căm giận, “Vốn muội và đại ca râu dài đang nói chuyện tốt đẹp, hắn đột nhiên chạy ra, ngang nhiên cắt lời muội thì không nói, lại còn công khai khiêu khích sỉ nhục muội. Muội chỉ mới gặp mặt hắn có 2 lần thôi, mà hắn giống như có thâm thù đại hận với muội vậy, gương mặt lúc nào cũng lạnh như băng.”
“Hắn thật đáng hận như vậy sao?”
“Ân, vô cùng đáng hận.” Loan Loan lo sợ Mạch Tang không tin lời nàng nói nên trong bóng đêm nàng ra sức gật đầu khẳng định.
“Vậy muội phải miêu tả kĩ lưỡng cho tỷ bộ dáng của hắn ra sao mà dám cả gan khi dễ Tứ muội của tỷ, để lần sau có gặp, tỷ nhất định giúp muội dạy cho hắn một bài học.”
Loan Loan cao hứng nở nụ cười, “Thật tốt, đại tỷ mà xuất thủ, tiểu tử kia thế nào cũng bị đánh sưng vù mặt mũi. Ừ, để muội nhớ lại bộ dáng của hắn đã…Đúng rồi, hắn họ Phong, là một tên con lai…Vóc dáng rất cao, khuôn mặt rất giống người Trung Nguyên nhưng đôi mắt lại là màu xanh, xanh thẫm.” Loan Loan vừa nói thì hình ảnh Phong Chính dần hiện lại trong tâm trí nàng.
“Thật xanh sao? Mắt hắn rất xanh sao?”
“Ân, xanh như biển vậy đó tỷ.” Thật ra thì Loan Loan cũng chưa bao giờ trông thấy biển, nàng chỉ là nghe người khác mô tả lại, người người đều nói biển xanh bất tận và sâu thăm thẳm. Ánh mắt của Phong Chính cũng cho nàng cảm giác như thế.
“Tiểu nha đầu, tại sao muội lại nhớ diện mạo người ta rõ ràng như thế hả?”
Loan Loan không khỏi đỏ mặt lên. “Đại tỷ, không phải là tỷ nói sẽ giúp muội dạy cho hắn một bài học sao, muội ….muội chỉ dùng trí nhớ để cố gắng nhớ lại hình dáng hắn thôi mà.” Nói đến đây, thanh âm của Loan Loan dường như nhỏ lại, “Vốn người ta đã muốn quên đi mà.”
“Ân, thì ra là ta đoán sai sao. Thế muội vì cái gì mà đỏ mặt vậy?”
“Cái gì…Cái gì đỏ mặt. Đại tỷ, tỷ chỉ giỏi đoán mò. Tối như vậy, muội có đỏ mặt thật thì tỷ nhất định cũng không thể nhìn thấy a. Không thèm nói với tỷ nữa, muội mệt rồi, muội muốn ngủ.” Xong rồi Loan Loan xoay người, không nói thêm câu nào nữa.
Trong bóng tối, Mạch Tang không thể nhịn nổi liền cười thầm một tiếng.
Ngày hôm sau khi Loan Loan tỉnh lại thì Mạch Tang đã đi rồi. Nàng cũng đã quen với tác phong làm việc của đại tỷ, đi lại như gió, tự do tùy ý. Nên việc này không làm nàng kinh ngạc, Loan Loan ngáp dài, đứng lên rửa mặt, chải đầu, trang điểm. Ăn qua loa vài thứ xong liền bắt đầu cân nhắc xem hôm nay mình nên làm gì để giết thời gian, nàng chưa kịp suy nghĩ thì quản gia đã đột nhiên tới.
“Tiểu thư.”
“Lê thúc, có chuyện gì?”
“Lão gia gọi người.”
Loan Loan trong lòng không khỏi có chút hồi hộp. “Lê thúc, ông biết cha ta tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì không?” Loan Loan thử dò xét.
“Tôi đây cũng không biết. A, mà cả phu nhân cũng đang ở đó chờ người.” Quản gia biết nàng thường chọc cho lão gia nổi giận, thường xuyên bị giáo huấn, nên ông nhanh chóng trấn an sự lo lắng của nàng.
Nhưng có vẻ việc làm của ông không có mấy tác dụng, trên đường đi gặp Lâm lão gia, Loan Loan vẫn cứ thấp thỏm bất an. Hôm qua nhảy tường ra ngoài đã bị mắng đến thê thảm, không lẽ chuyện đánh nhau với người ta, cha mẹ cũng biết rồi sao…Cũng bởi vì ngày đó thi đấu rượu, về nhà bị phạt cấm túc không được ra ngoài, chỉ cần ta ra khỏi phòng một bước thì đều có hai nha hoàn nối gót theo sát một bước cũng không rời. Không phải là ép bức ta quá nên ta mới nhảy tường ra ngoài sao. Cuối cùng ta cũng rất biết điều mà, đi một chút liền trở lại, một giọt rượu cũng không uống!
Đến đại sảnh, Loan Loan mới định thần lại, đâu chỉ có cha mẹ, trừ Tam ca bây giờ không có ở đây thì cả ba vị ca ca khác đều đã đủ mặt. Loan Loan không khỏi căng thẳng. Nhất định là chuyện nàng đánh nhau mọi người trong nhà đã biết rồi, nhất định là tiểu tử đó đến đây cáo trạng. Nhưng tại sao lại không thấy hắn? Đánh thắng mà còn tới tố cáo, đã tới lại không dám ra gặp ta, thật không có phong độ, không có khí khái, đáng giận đến cực điểm!
Loan Loan một mặt trong lòng đang hung hăng mắng Phong Chính, mặt khác lại lo lắng bước vào. Nhưng khi thấy nàng đến, Lâm lão gia không hề nghiêm nghị quở trách, ngược lại vuốt râu mỉm cười, Lâm phu nhân ngồi một bên cười nói, “Nữ nhi của ta, mau tới đây với mẹ nào.”
Loan Loan có chút mơ hồ tiến đến bên cạnh Lâm phu nhân. Có điều gì đó không đúng, rất là không đúng, tại sao tất cả mọi người đều đang cười? Như thế này thì không giống mọi người đã biết việc ta ở bên ngoài đánh nhau, nhưng…Tại sao trong lòng ta có cảm giác bất an? Rúc vào lòng Lâm phu nhân, Loan Loan cố đánh tan những lo ngại trong lòng, khẽ nũng nịu, “Mẹ, người cùng cha gọi nữ nhi đến có việc gì thế?”
Lâm phu nhân càng cười toe toét, “Đứa nhỏ này, con thật gấp gáp nha, chúng ta gọi con tới là vì cha con cùng mẹ gần đây bắt đầu tính toán đến hôn sự của con, nên bây giờ muốn nghe thử chút ý kiến của con.”
“Hôn…Hôn sự…Mẹ, mẹ lập lại một lần nữa…”
“Nha đầu này, sao lại nói lắp thế kia. Có gì phải xấu hổ chứ, mẹ nói con biết trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng là chuyện bình thường ở đời, không cần phải ngượng ngùng.”
Mẹ, ta nói lắp là vì bị những lời mẹ nói hù cho hoảng sợ, ta không hề ngượng ngùng a! Cố gắng bình tĩnh lại, Loan Loan trong lòng đang bận rộn suy nghĩ đối sách, sau đó cẩn thận mở miệng nói, “Nữ nhi năm nay mới 17 tuổi, còn chưa báo hiếu đủ cho cha mẹ, làm sao có thể lập gia đình chứ.”
Lúc bấy giờ, Lâm lão gia ngồi một bên mới lên tiếng, “Nữ nhi à, cha cũng không muốn phải xa rời con, nhưng là thân nữ nhi thì trước sau cũng phải thành gia lập thất. Lần này cha mẹ vì con đã chọn lựa được một người trẻ tuổi, điều kiện rất tốt, hơn hẳn mấy chục tên công tử khác, lại là thanh niên tuấn tú, cách ăn nói lễ độ, khí thế bất phàm.”
“Nhưng…Nhưng bốn vị ca ca còn chưa lấy vợ, con làm thế nào có thể xuất giá trước kia chứ?”
Lâm phu nhân nghe vậy cảm động nói, “Nữ nhi bảo bối của ta, thật là làm khó cho con phải vì các ca ca mà suy nghĩ, nhưng nam nhi và nữ nhi chung quy cũng không giống nhau.” Sau đó Lâm phu nhân nhìn qua Lâm lão gia và nói, “Lão gia, tiểu tử kia quả thật không tệ, thật là muốn gả Loan Loan đi, có phải hay không chúng ta gả đi quá xa?” Loan Loan ở một bên ra sức gật đầu đồng tình.
Lâm lão gia chậm rãi trả lời, “Phu nhân, nàng cũng đã xem xét qua vô số người, người có đủ điều kiện tốt như hắn quả thật không có bao nhiêu a. Chỉ cần hắn đối xử thật tốt với nữ nhi chúng ta thì có xa chút ít cũng không vấn đề.”
Lâm phu nhân suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu.
Không, không, không! Ta không muốn lập gia đình, nếu phải gả thì cũng không thể gả sớm như vậy được, càng không thể gả cho một người ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy. Loan Loan sốt ruột trong lòng, nghĩ tới phải tìm người giúp đỡ… Đại ca! Đầu tiên Loan Loan đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía Lâm đại thiếu gia – ừ hắn đang cúi đầu uống trà. Nhị ca – hắn đang phủi bụi trên y phục. Tứ ca – Lâm tứ thiếu gia cũng nhìn về phía nàng, đang nháy mắt lè lưỡi làm trò chọc ghẹo.
Lửa giận dâng trào trong lòng Loan Loan, lúc này lại nghe Lâm lão gia lên tiếng, “Vị công tử kia, mấy ca ca của con cũng đã từng nói nghe qua, tuy là tuổi hắn còn trẻ, nhưng lại tài giỏi khó lường.”
Lâm phu nhân tiếp lời, “Vừa lúc vị công tử ấy đến Lạc thành này, cha mẹ nghĩ nên an bài thời gian thích hợp cho 2 con gặp mặt một lần để làm quen với nhau.”
Loan Loan giãy giụa không vừa lòng, “Mẹ…”, nhưng hiển nhiên ý của Lâm phu nhân đã quyết, đối với sử phản kháng của Loan Loan chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, nhỏ nhẹ hỏi Lâm lão gia, “Lão gia, người xem chúng ta nên định ngày nào là tốt nhất?”
Lâm lão gia suy nghĩ một lúc rồi nói, “Theo như thời gian hắn tính toán cho việc sửa chửa cửa tiệm, hẳn là hắn còn phải lưu lại Lạc thành thêm 4-5 ngày nữa, ta xem ngày mốt có lẽ thích hợp.”
Lâm phu nhân gật đầu cười, Loan Loan đứng một bên thì nghẹn ngào tức giận đến điên lên. Không phải gọi ta tới là để nghe ý kiến của ta hay sao? Căn bản chỉ là cho ta biết một việc đã được quyết định mà thôi. Thử xem có lời nào của ta lọt tai họ hay không. Thật là tức ch.ết ta, mọi người không thèm đếm xỉa đến ta mà.
Trở về phòng, đóng mạnh cửa lại, Loan Loan liền suy nghĩ kế sách đối phó việc này.
Nếu ta vừa khóc, rồi náo động cả nhà, tiếp theo đó giở trò giả thắt cổ thì sao nhỉ? Nhìn bộ dạng cha mẹ hôm nay thì nhất định tâm ý đã quyết, chỉ sợ bị kết quả ngược lại thôi, hơn nữa quan trọng nhất là không có bất kì ai trong nhà theo phe ta, bênh vực cho nàng cả. Như vậy… chi bằng trước hết cứ gặp mặt, sau đó viện lý do là nhìn đối phương không được vừa mắt, hoặc cả hai không hợp nhau rồi từ chối. Nhưng cha mẹ đã khen hắn hết lời, nhất định sau đó bọn họ sẽ tìm cách khuyên giải ta đồng ý, chẳng phải hôm nay cha đã nói, “Chỉ cần hắn đối tốt với nữ nhi, dù gả đi xa một chút cũng không sao.”… Dáng vẻ ông cứ như không phải sắp sửa gả nữ nhi mà là đã gả đi xa lâu rồi. Hay bữa gặp mặt ta giả trang cho xấu đi, rồi trước mặt mọi người cư xử không gia giáo, rồi ăn uống thật thô tục vào, làm cho đối phương chán ghét, hắn nhất định sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này. Ân , đúng là biện pháp tốt. Nhưng mà… Không được, nhất định ngày đó mẹ sẽ sai nha hoàn trang điểm thật đẹp cho ta, làm sao có thể xấu đi được chứ, mà muốn ăn uống thô tục thì cũng phải biết hắn ghét những thói quen xấu nào chứ. Hay là ta ngoáy lỗ mũi liên tục? Hoặc nói chuyện thật to tiếng vào? Hay là… Không, cũng không được! Nếu như việc này bị truyền ra ngoài, sau này ai cũng không dám cưới ta thì phải làm sao?
Xem ra ta không thể cứ ngây ngô chờ đợi trong nhà được, nhưng ta phải thoát thân bằng cách nào đây? Bây giờ ngay cả vườn hoa , ta còn không được phép ra đó, sau lần bỏ trốn trước, cái thang ta dùng trèo tường ra ngoài cũng đã bị dẹp đi nơi nào rồi. Loan Loan lo âu đi qua đi lại trong phòng, đột nhiên mắt nàng lóe sáng. Đại tỷ! Nếu có đại tỷ ở đây, tỷ ấy chỉ cần dùng khinh công xuất thần nhập hóa, mang ta ra ngoài là chuyện hết sức dễ dàn. Nhưng…Nhưng đại tỷ trước giờ thoắt ẩn thoắt hiện, hành tung bất định, sáng nay lúc rời đi cũng không để lại câu nào, không biết tối nay có đến nữa hay không. Nhưng nếu có tới , thì chưa biết xác suất tỷ ấy đáp ứng mang mình trốn đi là bao nhiêu nữa… Nghĩ như vậy, Loan Loan không khỏi thêm phần tức giận.