Chương 5: Giam cầm
Sau khi nàng ngất đi, Thiệu Hiên ôm cô vào người, ra vào hơn chục cái nữa thì lại rút ra, cắm vào hoa huyệt đang co bóp. Xoay người cô lại, rồi ôm cô bước đi vào phòng ngủ, mỗi bước đi lại càng làm ƈôи ȶhịȶ trong tiểu huyệt ra vào theo từng bước chân
"ừm" người trước ngực mất đi ý thức nhưng vẫn rên rỉ nho nhỏ
đến bên giường, Thiệu Hiên thả Phạm Na xuống, ra vào thêm một lúc mới bắn hết tinh dịch vào bụng nhỏ làm bụng cô gồ lên một ít như đang mang thai.
Thiệu Hiên không rút ra, nằm xuống bên cạnh cô, mà vẫn để phân thân mình trong mật động của Phạm Na.Read more…
Tay đặt lên bụng của cô mà vuốt ve, giờ hắn thật sự sợ mất đi cô, hắn muốn có một đứa con để trói cô lại cả đời. Không phải hắn không muốn cưới cô, nhưng vì gia tộc hắn không thể cho cô một danh phận.
Hắn là một kẻ điên cuồng, vì thương tiếc cô nên không dám mạnh bạo, chỉ có thể tìm phụ nữ khác để phát tiết dục vọng. Điều đó lại đẩy cô ra xa hắn hơn, hắn đã sai?
Ôm cô vào lòng, vén tóc mai sang bên tai cho cô rồi hôn lên chán cô cứ thế mà ngủ
Ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ đánh thức người đang ngủ.
Phạm Na mơ màng tỉnh dậy thì phát hiện cô đang nằm trên vòng ngực rộng lớn của Thiệu Hiên, nhớ tới những gì đã sảy ra làm cô không thể chấp nhận được. Cô muốn đứng dậy rời đi, nhưng khi vừa nhích người lên cảm thấy bụng nhỏ thật khó chịu mới phát hiện Thiệu Hiên hắn thế mà lại để phân thân trong người cô. Hơn thế nữa là do động tác của cô mà nó càng xưng to hơn trong cơ thể. Cô vội vàng che miệng lại để tránh rên rỉ thì đột nhiên có một bàn tay nắm chặt lấy eo cô kéo xuống. Phần ƈôи ȶhịȶ cô mới rút ra được một ít lại cắm tận gốc vào tiểu huyệt của cô.
"AAAAAAA" Phạm Na bị bất ngờ té vào vòng ngực rên rỉ lên tiếng. Đôi tay hữu lực ấy vẫn duy trì tần xuất nhấc lên kéo xuống vòng eo của cô. Tiếng va chạm thân thể va lên như bản hòa nhạc buổi sáng.
Lần thứ hai Phạm Na tỉnh dậy đã là 3h chiều sau khi ngất đi vào buổi sáng . Cả người cô nhớp nháp khó chịu, nhìn quang mới phát giác trong phòng này ngoài cô ra đã không còn ai nữa. Vừa nhẹ nhõm lại mất mát.
Gắng chống tay nâng thân thể đau nhức dậy, nhưng khi muốn đứng lên thì cả người đổ về phía trước ngã lăn ra sàn nhà. Cô đau đến mức chảy cả nước mắt. Sau một hồi mới đỡ, tay vịn quanh tường chống đỡ thân thể đi vào nhà tắm. Cô muốn dội rửa hết thảy những thứ dinh dính trên người sạch sẽ. Sau gần một tiếng cô mới lê tấm thân tàn ra khỏi nhà tắm, mỗi bước đi đều không thể khép lại được vì hạ thể đau đớn.
Đến tủ đầu giường Phạm Na mở ngăn kéo đầu tiên ra, lấy viên thuốc trong lọ ra uống như một thói quen thì bất ngờ có một cánh tay lập tức gạt tay cầm thuốc của cô, rồi đoạt lấy chai thuốc cô đang cầm. Viên thuốc lăn lóc trên sàn nhà. Cô nhàn nhạt quay lại nhìn Thiệu Hiên, trên tay hắn còn đang cầm hộp đựng cháo thịt ở gần trường đại học mà cô thích ăn.
Nếu như mọi khi, chắc cô đã cảm động muốn ch.ết, nhưng bây giờ lòng cô chỉ còn một mảng lạnh giá.
"Tại sao lại muốn uống thuốc tránh thai?" Tay Thiệu Hiên nắm lại thật chặt như thể kìm nén cơn tức giận khỏi bộc phát. Cô đang khiêu chiến sự kiềm chế của hắn .
"Vậy tại sao lại không được uống?" Cô nhìn hắn cười lạnh
*bốp* Thiệu Hiên nhìn bàn tay, ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ hắn đã đánh cô. nhìn gương quật cường mặt bịt tát lệch sang một bên của cô. Hắn luống cuống, hắn cũng không hiểu vì sao đang tốt đẹp lại trở nên tồi tệ như bây giờ
"Anh vẫn ích kỉ như vậy" Cô không nhìn vào hắn nữa, ánh mắt xa xôi nhìn ra cửa sổ. giường như hắn không tồn tại trong ánh mắt cô, mắt cô cũng không còn long lanh dịu dàng nhìn hắn như trước. Gần như vậy, lại cách xa nhau thế
"Tôi ích kỉ sao?" hắn cười, một nụ cười mà ngay cả hắn cũng không biết là nụ cười chua sót, hay đau lòng
"Anh từng có ý định cưới tôi sao? Tiền? Gia thế? Hay danh vong? anh yêu cái gì nhất? Từ lâu tôi đã biết anh sẽ không cưới tôi, không cho tôi một gia đình nhỏ hoàn chỉnh. Vậy nên anh luôn sử dụng biện pháp phòng tránh. Không thì nói tôi uống thuốc,.... ngay cả khi tôi mang thai... anh cũng bắt tôi bỏ. " Giọng cô thật nhẹ nhàng, nhưng sâu thẳm trong mỗi câu nói ấy là những đau khổ tột cùng của cô, là từng nhát dao đâm vào tim hắn.
"Tôi tự thuyết phục mình rằng, không có con cũng không sao, anh không lấy tôi cũng không sao. Chỉ cần anh yêu tôi là đủ. Rồi càng ngày tôi càng lo sợ, càng yêu anh tôi càng đau đớn chấp nhận sự thật rằng quyền lực, địa vị là thứ anh muốn. Mẹ anh tìm đến tôi nói anh sẽ đính hôn, buộc tôi sống trong bóng tối làʍ ȶìиɦ nhân. Tôi vốn không muốn tin, đến tìm anh. Nhưng thứ anh cho tôi thấy là sự phản bội xấu xí của anh"
"Hãy buông tha tôi đi Thiệu hiên" Cô nói liền một mạch không cảm xúc như đang kể câu chuyện của người khác. Nhưng nước mắt cô lại lăn dài trên má
"Buông tha em? Ai buông tha tôi đây?" thiệu Hiên hắn cười như kẻ điên. Hóa ra tất cả những việc hắn làm không chỉ tổn thương cô, mà còn tự đâm từng nhát lên tim mình. Chỉ là hắn luôn lừa dối bản thân không đau lòng. Phạm Na, tha thứ cho anh đã không nhận ra anh yêu em nhiều đến vậy. Hắn muốn nói nhưng không biết mở lời thế nào. Đưa tay ra muốn lau nước mắt cô lại rụt lại.
Sau một hồi lâu, Thiệu hiên bỏ lồng cháo lên bàn rồi đỡ Phạm Na lên giường, cô cũng không hất tay hắn ra. Chỉ là yên lặng nằm xuống, từ đầu đến cuối cũng không nhìn hắn lấy một cái.
Ngồi bên giường thêm một lúc, hắn đứng dậy nói
"Em muốn như nào cũng được, nhưng nhất định không được rời khỏi tôi" rồi bước ra khỏi căn phòng ấy
Đã một tuần trôi qua, từ ngày hắn đi, cô bị giam cầm trong chính ngôi nhà này, đi đâu, nhất cử nhất động cũng đều bị theo dõi. Chỉ là từ hôm ấy cô không còn nhìn thấy Thiệu Hiên nữa. Cô cũng không muốn nghĩ về hắn, điề cô quan tâm là hắn muốn giam cô bao lâu? cả đời ư?