Chương 9

Thịnh đản không trúng tuyển.
Thật ra thì ngay từ thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, Nhậm Sâm liền cảm thấy cô không thể ký hợp đồng với IN.
Rồi lại không biết vì sao, khi kết quả đúng như anh dự đoán, bản thân lại có chút thất vọng.


Loại cảm giác đó giống như là biết rõ trước mặt là một khối đá có thể đẽo ra ngọc, nhưng bởi vì có ngoại lực, nên anh không có cách hạ xuống một búa, rất không cam tâm.
Không sai, chính là không cam lòng.


Nhưng! Không cam lòng vẫn là không cam lòng, nhưng cũng không đại biểu cho việc những ngày tháng yên bình của anh lại không bị cô quấy rầy!
Cô không phải lại tái diễn bi kịch chứ?


Đột nhiên, một dáng người lao ra, khiến cho Nhậm Sâm đạp thắng xe theo bản năng, bởi vì quán tính, thân thể không thể tránh khỏi xông về phía trước, dây an toàn thắt chặt xương sườn khiến anh bị đau.


Anh còn chưa hoàn hồn, ánh mắt ngây ngốc liếc qua kính chắn gió, nhìn thấy trước đầu xe là bóng người đứng hình chữ đại.
. . . . . . Lại. nữa . rồi.
Cô . lại . tới . rồi. . . . . .
"Thịnh Đản?" Ghế ngồi phía sau xe truyền đến lời nói nghi hoặc của Thích Huyền.
Không sai, chính là Thịnh Đản.


Trừ cái người điên kia, còn có ai dám chặn trước đầu xe đang lao nhanh ra khỏi bãi đỗ xe chứ?
Trừ cái người điên kia, còn có thể có ai khiến cho Nhậm Sâm liếc mắt nhìn thì kích động đến mức muốn khóc?


available on google playdownload on app store


Đạt được mục đích, Thịnh Đản vòng qua đầu xe, đi tới bên cạnh chỗ lái xe, gõ lên tấm cửa sổ thủy tinh màu trà.


Nhậm Sâm không ngừng tự thuyết phục bản thân là giả bộ không nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức muốn đạp mạnh vào chân ga, phóng vọt ra khỏi bãi đỗ xe, quay đầu lại, nói không chừng có thể bỏ mặc cô. Đúng, chính là như vậy, anh không tin cô có thể chạy nhanh hơn xe hơi!
"A Sâm, mở cửa sổ."


Thích Huyền nhắc nhở, một phát bóp ch.ết ham muốn muốn sống của Nhậm Sâm.
Rơi vào đường cùng, Nhậm Sâm không thể làm gì khác hơn là thở dài, hạ cửa sổ xe xuống, miễn cưỡng nở nụ cười mang chút cầu xin buông tha, nhìn về phía Thịnh Đản, "Có chuyện gì sao?"


"Nhâm tiên sinh, ngại quá, chưa chào một tiếng mà đã trực tiếp tìm đến đây." Thân thể cô hơi gấp, cười khan, đem tay phải giơ lên huyệt thái dương của cô, làm hình dáng xin lỗi.


". . . . . ." Đáng tiếc, nghe những lời xin lỗi hết sức nghiêm túc đó, Nhậm Sâm lại hoàn toàn không thấy một chút thành ý gì. Làm ơn, trước khi cô xuất hiện cũng nên cho anh thời gian chuẩn bị tâm lý chứ? Chuẩn bị trước đó!


"Bởi vì mấy ngày qua vẫn bị một vấn đề quấy nhiễu, cảm thấy nếu không hỏi rõ ràng liền ăn không ngon ngủ không yên, thật sự rất không thoải mái, cho nên liền mạo muội tới quấy rầy anh rồi. Có thể làm phiền anh nói cho tôi biết, không được tuyển chọn là do biểu hiện của tôi chưa đủ tốt, hay là liên quan đến Đỗ Ngôn Ngôn?"


Cô bị cái vấn đề này quấy nhiễu đến mức ăn không ngon ngủ không yên, thì cũng muốn liên lụy tới anh ăn không ngon ngủ không yên sao?


Loại vấn đề này, muốn anh trả lời thế nào đây? Nói là biểu hiện chưa đủ tốt, mặc dù là qua loa cho xong chuyện với cô, nhưng nếu trực tiếp nói thì lại quá đả kích người ta; nếu như nói thật, lấy cá tính dễ kích động của cô, có thể kích động đến mức đánh tới chỗ Đỗ Ngôn Ngôn để hỏi tội?


"Làm ơn, làm ơn, nhất định phải nói cho tôi biết, rất quan trọng đấy." Thịnh Đản chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành khẩn.


Cô nghĩ qua, nếu như biểu hiện của cô chưa đủ tốt, nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, tiếp tục thử ở những công ty khác; nhưng nếu như là bởi vì Đỗ Ngôn Ngôn. . . . . . Cô sẽ không buông tha IN như vậy.


"Ngôn Ngôn chính là nguyên nhân chủ yếu." Liên tục cân nhắc, Nhậm Sâm vẫn lựa chọn nói thật. Dù cho cô có đi tìm Đỗ Ngôn Ngôn gây phiền toái, thậm chí còn liên lụy đến anh, nhưng anh vẫn như cũ không có cách phủ định biểu hiện ngày hôm đó của Thịnh Đản.
"Quả nhiên. . . . . ." Cô nỉ non, lẩm bẩm.


Ngay lúc Nhậm Sâm cho rằng cô sẽ buông tha cho anh mà chuyển đổi mục tiêu, thì Thịnh Đản giống như cắn thuốc lắc, tinh thần chợt lên cao, chạy đến cào bới cửa xe anh, "Này, cầu xin anh cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ biểu hiện tốt hơn so lần trước!"


"Nhưng tuyển chọn đã kết thúc." Anh không phải là không muốn cho Thịnh Đản cơ hội, mà vấn đề là chuyện của công ty không phải do anh định đoạt.


"Sẽ có biện pháp khác mà, nếu không thì anh nói cho tôi cách liên lạc với tổng giám đốc, tôi tự đi tìm ngài ấy, tôi có biện pháp thuyết phục ngài ấy, tuyệt đối sẽ không nói cho ngài ấy biết ai đã bán đứng ngài ấy."


"Kỳ thật, tôi và cô có thù oán sao." Không thể trách Nhậm Sâm có suy nghĩ này. Kể từ lúc cô xuất hiện trong cuộc sống của anh, chính là đem anh đày đọa vào chỗ ch.ết. Bây giờ còn khoa trương hơn, yêu cầu anh “hiến dâng” phương thức liên lạc với tổng giám đốc, lại vẫn có lời thề son sắt là bảo đảm rằng sẽ không nói ra người đã bán tin tức.


Bán? Cô nhất định phải dùng cái từ “bán” này sao?
"Tôi biết rõ, yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng tôi thật sự không muốn buông tha như vậy. . . . . ."
"Tôi dẫn cô đi."
Thịnh Đản nói được một nửa, lời nói ở ghế phía sau xe không báo trước mà bay đến cắt ngang lời nói của cô.


Cô mới chậm chạp nhận thấy bên trong xe còn có người khác, sau một lúc sửng sốt, tròng mắt cô sáng lên, nhận ra giọng nói đó.
Quả nhiên là không nhận lầm. Một lát sau, cửa sau xe bị mở ra, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Thích Huyền xuất hiện trước mặt cô.


Giống như là người ch.ết đuối vớ được phao cứu sinh, Thịnh Đản ngoác miệng cười vui vẻ, "Vậy thì làm phiền anh rồi."
"Nếu cô có thể thuyết phục tổng giám đốc thành công, thì nhớ mời cơm, coi như là Lễ Chúc Mừng."
"Ừ!" Cô dùng sức gật đầu.


Xem đi, thế giới này vẫn có người tốt, vẫn có rất nhiều tiền bối vui lòng dìu dắt hậu bối.
Cái tên tiểu nhân âm hiểm giống như Tùy Trần thì lại là ngoại lệ!


Phòng làm việc to như vậy mà lại cực kỳ trống trải, hai màu đen trắng đơn giản nhưng cũng nói lên rằng chủ nhân của nó không phải là người thân thiết gì.


Loại cảm giác này, khiến Thịnh Đản căng thẳng, xoa xoa đôi bàn tay, lại ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, lo lắng liếc trộm về phía người đàn ông ngồi phía sau bàn làm việc.


Thân là người nắm trong tay công ty quản lý người mẫu IN lớn nhất trong nước, tuy tuổi đã ngoài bốn mươi nhưng Lâm Cẩm vẫn duy trì vóc dáng không thua gì người mẫu, mặc dù diện mạo không tính là đẹp trai, nhưng mà nghe nói quyền thế trên thương trường rất mạnh, thực chất bên trong cũng có liên quan đến xuất thân của người đàn ông đó mà thôi.


Giờ phút này, người đàn ông mặc tây trang màu xanh dương, chín chắn, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng tựa đầu vào ghế, ánh mắt sắc bén nhìn vào ảnh chụp người mẫu.


Thịnh Đản đến, nhưng vẫn không thể mang lại chú ý quá lớn với người đàn ông, sau khi chỉ nói một câu "Cứ ngồi tự nhiên", người đàn ông cứ tiếp tục bận việc...Nghề nghiệp.
Tình huống như thế còn phải duy trì bao lâu?


Có phải đợi đến khi người đàn ông tan việc mới nhớ tới sự tồn tại của cô?
Nghĩ tới đây, Thịnh Đản lấy hết dũng khí nặn ra một tiếng ho khan, cố gắng muốn gây sự chú ý của đối phương, "Khụ!"


Cô thành công, ánh mắt Lâm Cẩm thoáng dời khỏi tấm ảnh, khóe miệng vẽ ra nụ cười xinh đẹp, "Thật xin lỗi, tìm tôi có chuyện gì?"


"Tôi. . . . . ." Nụ cười thật quỷ dị, nhìn thì rõ là đẹp mắt, nhưng lại khiến cho người ta không thể gần gũi, không giống với thái độ lạnh nhạt ngay từ đầu của Tùy Trần, đó là loại “đa mưu túc trí” giả dối.


Điều này làm cho Thịnh Đản nhất thời không biết lên tiếng thế nào, cô ấp úng một lúc, nghĩ tới lại không thể từ bỏ như vậy, liền hít sâu một hơi, thẳng thắn nói rõ mục đích đến, "Tôi muốn ký hợp đồng với IN."


"A." Nghe vậy, người đàn ông không kìm lòng được mà cười ra tiếng, nụ cười cũng không phải hoàn toàn không có lý do, "Cô có biết, mỗi ngày tôi gặp bao nhiêu người muốn ký hợp đồng với IN không? IN không phải cơ quan từ thiện."


"Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi!" Lời nói nghe rất có khí thế, nhưng bàn tay đang nắm chặt được che bởi bàn làm việc thì sớm đã ướt mồ hôi.
"Khác biệt ở chỗ nào?" Từ ngày IN sáng lập đến nay, người dám nói dám làm thì Lâm Cẩm thấy nhiều, Thịnh Đản cũng không có chỗ đặc biệt nào.


Sở dĩ có hứng thú nghe cô nói xằng nói bậy như vậy, là bởi vì người kiêu căng – ngạo mạn như cô, Lâm Cẩm đã quá quen rồi.


"Tôi không sợ khổ cũng không sợ mệt, coi như không có thiên phú trời cho giống như bọn họ, cũng sẽ cố gắng hơn bọn họ. Chỉ cần cho tôi cơ hội, tôi nhất định có thể hết khổ. . . . . ."


Lời nói hùng hồn cùng lý lẽ của cô, Lâm Cẩm cũng không nghiêm túc lắng nghe, tròng mắt của người đàn ông từ từ nheo lại, quan sát gương mặt trước mắt này, chợt lên tiếng cắt đứt lời nói cả cô, "Cô tên gì?"
"A? Thịnh, Thịnh Đản, Thịnh trong nở rộ, Đản trong sinh ra."


Thịnh Đản, những người lấy cái tên buồn nôn như thế này sẽ không nhiều đi.
"Tên rất được, vì nó, tôi có thể suy nghĩ sẽ cho cô cơ hội, chẳng qua tôi thường không mua bán lỗ vốn. Trước hết, hãy cho tôi thấy được thực lực của cô, tôi mới có thể suy nghĩ xem có nên ký với cô hay không."


"-_-|||. . . . . ." Chỉ bởi vì tên cô sao? Thịnh Đản không thể không sinh ra hoài nghi.
"Như vậy đi. Công ty có buổi huấn luyện, nếu như biểu hiện đủ xuất chúng, sẽ có cơ hội việc làm, cũng sẽ suy tính ký hợp đồng chính thức, nhưng mà sẽ cực kỳ vất vả, cô có thể chịu đựng sao?"


"Có!" Thịnh Đản loại bỏ tất cả hoài nghi, lớn tiếng đáp lại.
"Ừ, tôi sẽ sắp xếp. Không có chuyện gì khác nữa, thì tôi còn bận công việc."
(⊙o⊙) Chuyện này không phải đang nằm mơ chứ?


Thịnh Đản còn tưởng rằng mình phải chuẩn bị tinh thần kháng chiến lâu dài, quá trình này còn thuận lợi ngoài ý muốn.
Mặc dù chưa chính thức ký hợp đồng, nhưng được đào tạo ở IN, cũng khiến không ít người mẫu “vót đầu cho nhọn” muốn tiến vào đấy.


Quả nhiên, chỉ cần vị ôn thần như Tùy Trần không có mặt ở đây, thì vận số của cô thật là tuyệt diệu!






Truyện liên quan