Quyển 3 - Chương 2: Trở về

Bạch Trì đi vài vòng quanh thư viện, tìm từng giá từng giá, ôm ra một bàn đầy sách.
“Mượn toàn bộ sao?” Nhân viên quản lý có phần kinh ngạc, “Số sách được mượn là có quy định đấy.”


Bạch Trì lắc đầu, lấy thẻ cảnh sát ra cho người quản lý nhìn, nói: “Không phải mượn, là để cảnh sát dùng! Sẽ trả lại bác.”


Nhân viên quản lý hồ nghi nhìn người trước mặt, thế nào cũng không thể liên quan đến hai chữ “cảnh sát” được, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nhưng tôi muốn ghi lại một chút, có thể sẽ lâu, chúng tôi ghi vào rồi sau đó sẽ cho người mang đến cảnh cục.”


“Vâng… Được ạ, cảm ơn bác.” Bạch Trì gật đầu, xoay người chuẩn bị đi, lại thấy trước cửa có mấy loạt tài liệu được phân loại… Hiếu kỳ đến gần. Đây là tủ đựng tài liệu kiểu cũ, có đánh dấu theo chữ cái từng ngăn kéo, mở ra, có thể thấy trong từng ngăn kéo là các loại văn bản tài liệu đa dạng, sắp xếp theo tên đâu vào đấy. Bạch Trì đi tới trước một ngăn kéo, đề bên trên là “Báo chí.”


Thư mục của thư viện thành phố sử dụng máy tính để phân loại quản lý, vừa rồi Bạch Trì đã tìm toàn bộ, nhưng số báo chí thì rất nhiều, cho nên hai năm mới sắp xếp một lần, những tờ báo cũ thì để ở đây. Mở ngăn kéo ra, Bạch Trì kinh hỉ phát hiện cũng có rất nhiều số báo ba mươi năm nay, liền nhẫn nại mà lật từng tờ từng tờ, cậu muốn xem các bài về vụ án hai mươi năm trước


“Này!” Bên cạnh, thình lình có ai đó vỗ vỗ cậu, Bạch Trì giật mình, quay đầu nhìn, lại nhíu mày.
Người vỗ Bạch Trì không phải ai khác, chính là Triệu Trinh vừa gặp trên máy bay sáng nay.
Quay đầu lại, không để tâm… Tiếp tục tìm.


available on google playdownload on app store


Triệu Trinh phỏng chừng, đời này chưa từng bị ai coi thường như thế, xấu hổ cười cười, bắt đầu tiếp cận: “Cậu tìm cái gì vậy? Vừa mới xuống máy bay đã đến thư viện?”
Bạch Trì ngẩng đầu lườm anh, nói: “Anh… đừng có xen vào!”


“Này!” Triệu Trinh tháo kính, “Tôi có phải đã từng đắc tội cậu không hả? Cậu làm gì mà hận tôi dữ vậy?”
“Lừa đảo!” Bạch Trì tiếp tục nhìn bằng nửa con mắt, rồi cúi xuống tìm, đồng thời nhích sang bên một chút, cách Triệu Trinh một khoảng.


… Triệu Trinh hung dữ trừng Bạch Trì một cái, đột nhiên “A!” một tiếng.
Bạch Trì kinh ngạc ngẩng lên, thấy Triệu Trinh đang chỉ về phía xa, theo bản năng quay ra nhìn —– Chẳng thấy gì a
“Bạch ~~ Trì ~~” Triệu Trinh “phụt ~~” bật cười, “Tên rất hay a ~~”


Bạch Trì quay lại, thấy chẳng biết từ bao giờ, Triệu Trinh đã lấy thẻ cảnh sát của cậu…
“Trả… Trả lại cho tôi!” Lập tức với tay qua, Triệu Trinh giơ cao thẻ cảnh sát, né, “S.C.I
hở?”


“Trả đây!” Bạch Trì hung dữ đòi lại, nhét vào trong túi áo, xoay người, chợt nghe Triệu Trinh nói: “Ôi cha? Cậu sinh ở thành phố K a? Hồi bé tôi cũng đã từng ở thành phố K.”
Bạch Trì cả kinh, lại quay lại nhìn, thấy chứng minh thư của mình đang ở trong tay Triệu Trinh, hắn đang xem chứng minh thư của mình…


“Anh trả lại cho tôi! Tôi bắt anh đó!” Bạch Trì nổi giận, đoạt lại ví tiền, nắm chặt lấy rồi hung hăng rống lên.


“Ok! Cậu cứ từ từ tìm, tôi đi trước… Đi đây, chốc nữa gặp lại.” Nói xong, Triệu Trinh sảng khoái xoay người rời đi, trên tay, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một chùm chìa khóa nho nhỏ, móc chìa khóa là hình con vịt con —– Bạch Trì
~~.


Khoảng năm giờ, Bạch Trì bê một chồng lớn báo cũ về đến cửa nhà trọ của mình, lấy chìa khóa ~~ É? Chìa khóa đâu?
Đặt chồng báo xuống đất, lục hai bên túi rồi, vẫn không thấy… Hôm nay sao lại xui như vậy?!
Ai dè đúng lúc đó, cửa mở ra.


“Cậu đã về rồi hả? Sao muộn thế?” Đứng bên trong cửa, rõ ràng là Triệu Trinh, một tay cầm táo, tay kia cầm một cuốn sổ.
“Anh… Anh…” Bạch Trì cả kinh không nói nên lời, đùng đùng nổi giận vào nhà, “Làm thế nào mà anh vào được nhà tôi?”


Triệu Trinh nhún nhún vai, ném xâu chìa khóa cho cậu, nói: “Chà ~~ Tôi vừa mới nhặt được một chùm chìa khóa, nghĩ muốn trả lại cho chủ nhân, không ngờ lại là cậu.”
“Anh… Sao biết tôi ở đây?” Bạch Trì cho chìa khóa vào túi, hung hăng trừng.


“Ha ha ~~” Triệu Trinh cười xán lạn, “Chìa khóa nói cho tôi biết, đã bảo tôi có ma lực mà.”
“Lừa đảo! Ra ngoài!” Bạch Trì thở hồng hộc mà chỉ tay về phía cửa.
Triệu Trinh lại ngồi xuống sofa, tiếp tục gặm táo, đọc cuốn sổ trong tay.


“Anh… Anh đang đọc cái gì?” Bạch Trì hoảng sợ, thấy cuốn sổ Triệu Trinh cầm trên tay có chút quen quen.
“À ~~ Nhật kí của cậu ấy mà.” Triệu Trinh vừa giở vừa khen, “Rất là đặc sắc đó.”
“… Nha


~~” Bạch Trì lao đến, muốn đoạt lại, “Sao anh dám làm vậy! Sao dám xem trộm nhật ký của người khác!!”
Triệu Trinh vội vàng chạy né, “Tôi muốn xem vì sao cậu ghét tôi thế a.”
“Không có lý do! Trả lại cho tôi!” Bạch Trì đuổi theo.


“Kể mà, cậu lúc nhỏ thật thảm a, thế nào toàn bị người ta ăn hϊế͙p͙ vậy?” Triệu Trinh vừa trốn vừa nói, “Tôi thực chưa thấy ai tự ti như cậu…”
Bạch Trì nghe đến đó, sửng sốt một chút, không đuổi theo nữa, đứng đờ ra tại chỗ.


“Này! Làm sao vậy?” Triệu Trinh cầm cuốn nhật kí bước lại vài bước, nhìn Bạch Trì.
Cúi đầu, Bạch Trì coi anh không tồn tại nữa, xoay người ra cửa bê chồng báo vào bàn, ngồi vào, lấy giấy bút ra ghi chép, hết sức chuyên chú mà lật báo, viết viết lách lách.


“Làm sao vậy?” Triệu Trinh đi đến, ngồi xổm bên cạnh cậu, “Tức rồi sao?”
Bạch Trì phớt lờ anh, tiếp tục xem báo.
“Này, trả lại cậu.” Triệu Trinh đặt cuốn nhật ký xuống trước mặt Bạch Trì, thò tay vẫy vẫy trước mặt Bạch Trì, “Còn tức hả?”


Bạch Trì cầm lấy cuốn nhật ký, thả ở phía sau, không nói, tiếp tục xem báo.
“Cậu, hồi nhỏ là học tại tiểu học I ở thành phố K hả?” Triệu Trinh tiến lại gần hỏi, “Tôi lớn hơn cậu, nhưng… Hình như tôi học cùng cậu ở đó… Nhỏ hơn vài lớp, đúng không?”


Bạch Trì đặt bút xuống, cúi đầu không nói.
Triệu Trinh liền ghé sát lại chút nữa, nói: “Nhưng mà tôi thực không có ấn tượng, đã đắc tội cậu ở đâu a… Nói nghe một chút đi?”
Didididididi


~~Điện thoại reo, Bạch Trì vội vàng đứng dậy bắt máy, là Bạch Ngọc Đường, “Alo, anh ~~ Vâng, được ạ.”
Gác máy, Triệu Trinh cảm thấy tâm tình Bạch Trì hình như tốt lên, chỉ thấy cậu sắp xếp lại đống báo, thu thập một chút, như là muốn ra ngoài.


Tâm trạng Bạch Trì tự nhiên biến đổi, bởi vì Bạch Ngọc Đường nói với cậu, hôm nay S.C.I sẽ mở tiệc chúc mừng, hoan nghênh cậu vào tổ, xét thấy biểu hiện của cậu trong vụ án lần trước đã gây được chú ý, cho nên cậu đã qua vòng thử việc, trở thành thành viên chính thức rồi.


Bạch Trì chuẩn bị đâu vào đó, đi tới cửa thì nhìn Triệu Trinh, ánh mắt tỏ ý: “Đi ra ngoài!”
Triệu Trinh bất đắc dĩ đứng lên, đi ra cửa, “Cậu đi đâu? Tôi có xe, đưa cậu đi nhé?”
Bạch Trì xòe tay ra, “Đưa ba đồng đây.”


“Hả?” Triệu Trinh ngạc nhiên, “Từ khi nào tôi nợ cậu ba đồng?”
“Tiền táo!” Bạch Trì trừng mắt, “Đắt lắm!”
“Câu sao nhỏ mọn vậy chứ?” Triệu Trinh nhíu mày, “Ăn của cậu có quả táo mà cũng so đo ư?”


“Tôi sao… sao phải mời anh?!” Bạch Trì hùng hồn đáp: “Tôi chỉ mời bạn bè mình thôi!”
“Cậu!” Triệu Trinh tức giận, thở hắt một hơi, “Được! Cậu tính giỏi.” Nói xong, lấy ra một xu mười đồng, đặt vào tay Bạch Trì, “Không cần giả lại!” Xoay người đi.


Đi được vài bước, chợt nghe Bạch Trì gọi giật lại, “Đợi một lát!”
Triệu Trinh mỉm cười quay lại, lòng thầm hoan hỉ, ai có thể chống lại mị lực của ta? Nhưng mắt vẫn còn chưa nhìn rõ vật thể gì đang lao đến, vù vù theo gió…


Vội vàng đưa tay ra, bắt được một, còn lại bị nó táng vào trán, “Boong” một tiếng.
“Nha
” Ôm đầu, nhìn thấy là một quả táo trong tay, trên mặt đất cũng có một quả… Ngẩng đầu.


Bạch Trì hung hăng liếc anh: “Hai bên không ai nợ ai!” Rồi phi một đồng vào giữa trán Triệu Trinh đang đờ đẫn… “Nha

Ra khỏi khu nhà, lên xe mình, cắn mạnh một miếng táo, Triệu Trinh xoa hai cục u, làu bàu: “Nhóc con ch.ết tiệt! Tức ch.ết ta!”


Triển Chiêu nhìn đống ghế lô (*) trong phòng mà bội phục nhìn Bạch Ngọc Đường, thật muốn viết một dòng —- Quán rượu duy nhất S thị có ghế lô cho nhi đồng
chuyên tổ chức sinh nhật cho các bạn nhỏ, trang trí đầy hình Chuột Mickey và Vịt Donal.


(*) ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi
“Đầu cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì a?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.


“Không phải tôi chọn, là đôi song sinh Đinh gia!” Bạch Ngọc Đường vội vàng làm sáng tỏ, “Nhưng mà cũng phải thừa nhận, rất là hợp…”


Bảy giờ tối, mọi người đã đến đủ, nhân số nhiều hơn mong đợi, ngoại trừ S.C.I, còn có tổ Trọng án, ban nhạc của Tề Nhạc, còn có đôi song sinh họ Đinh và Bạch Cẩm Đường, ghế ngồi chật ních, một đám thanh niên điên loạn đến nửa đêm.


Công Tôn là người đầu tiên tẩu thoát, hai bên thái dương đau nhức, lỗ tai vang ù ù.
“Mệt a? Tôi đưa anh về trước nhé?” Bạch Cẩm Đường bám theo sát Công Tôn, đưa tay giúp anh xoa hai bên huyệt, ghé vào tai hỏi.
“Ừ…” Công Tôn gật đầu, đầu choáng váng, hình như quá chén rồi.


Hai người đi vào thang máy, Bạch Cẩm Đường khoác áo khoác lên vai Công Tôn, nói: “Tôi đi lấy xe, anh ra cổng chờ tôi.”
Ra khỏi chỗ hơi rượu, gió mát ban đêm khiến Công Tôn thanh tỉnh hơn rất nhiều.


“Có cần giúp không?” Bên cạnh chợt có tiếng nói, Công Tôn hơi kinh ngạc mà quay lại, chỉ thấy một người đàn ông đang đứng cạnh, có phần quan tâm mà hỏi anh. Công Tôn nhìn anh ta, cảm thấy trên người anh ta tựa hồ có mùi giông giống Bạch Cẩm Đường, mùi tinh anh…


Lắc đầu, Công Tôn không thích đôi mắt người này, tuy biểu hiện rất ân cần, thân thiện nhưng không che giấu được tính toán. Trên thực tế, Công Tôn đặc biệt không thích tiếp xúc với thương nhân, Bạch Cẩm Đường có thể coi là trường hợp đặc biệt, hắn là anh trai Bạch Ngọc Đường, ngoài thân phận riêng, ánh mắt hắn không có chút giả nhân giả nghĩa nào, đôi khi nhãn thần giống hệt con cún con, nói thẳng, có chút vô tội —- Cún con hơi bị lớn.


“Anh xem chừng không thoải mái.” Người nọ hỏi, “Thực sự không sao chứ?”
Công Tôn kinh ngạc tỉnh ngộ, mình đang nghĩ ngợi vẩn vơ rồi lại thấy Bạch Cẩm Đường có chút đáng yêu, mặt hơi nóng lên, nháy mắt đã lạnh lùng đáp lại, “Không cần.”


“Tôi là Thẩm Tiềm.” Người nọ lịch sự đưa tay ra.
Nhưng Công Tôn không đưa tay lại, chỉ chú tâm nhìn về phía trước, “Tôi không có hứng thú.”
“Nhưng tôi thấy rất hứng thú với anh.” Thẩm Tiềm cười.


Lúc này, Bạch Cẩm Đường đã lái xe đến, xa xa trông thấy Công Tôn đứng cùng với một người, khẽ nhíu mày.


Công Tôn cũng đã thấy chiếc xe quen thuộc băng băng tới, không hề để ý đến người bên cạnh, bước nhanh lại, ngồi vào trong xe, Trầm Tiền vẫy vẫy tay với anh: “Tạm biệt, Công Tôn…” Nói còn chưa hết lời, Bạch Cẩm Đường đã lái xe đi.


“… Đầu, còn đau không?” Hồi lâu sau, Bạch Cẩm Đường mới mở miệng, phá vỡ sự im lặng.
Công Tôn có chút buồn cười nhìn anh, “Tôi nghĩ, cậu sẽ hỏi người vừa rồi là ai.”


Bạch Cẩm Đường trầm mặc một thoáng, nói: “Hắn tên là Thẩm Tiềm, ông chủ của tập đoàn Thẩm thị, là đối thủ cạnh tranh của tôi.”
“À ~~” Công Tôn gật đầu, đã hiểu, “Thảo nào.”
“Thảo nào cái gì?” Bạch Cẩm Đường hỏi một cách tùy ý, ánh mắt vẫn chuyên chú.


“Chẳng trách.” Công Tôn cố tình không nói, anh có thể cảm giác được sự bất an của Bạch Cẩm Đường, thấy thú vị. Gần đây, tên bá đạo này so với cún còn nghe lời hơn, lúc nào cũng cẩn thận từng li từng tí, giống như đang cố gắng học cách làm thế nào để sống chung với anh.


“Hắn nói, thấy hứng thú với tôi.” Công Tôn cười, nhìn Bạch Cẩm Đường, “Cậu định làm gì? Tìm người giết hắn hả?”
Bạch Cẩm Đường trong lòng thở dài, “Yêu tinh này…”


Xe tiến vào bãi đỗ của khu nhà Công Tôn, Bạch Cẩm Đường dừng xe, quay đầu nhìn Công Tôn: “Anh vẫn còn giận tôi?”
Công Tôn nhướng mày, lắc đầu.
“Công Tôn.” Bạch Cẩm Đường xoay ngang lại nhìn Công Tôn chăm chú, “Anh cả tháng nay cứ một mực tr.a tấn tôi.”


“Tôi có sao?” Công Tôn cười thật vô hại.
Bạch Cẩm Đường thở dài, “Xuống xe đi, tôi đưa anh lên.”
“Sao lại bảo là đưa tôi lên?” Công Tôn khó hiểu, “Không phải cậu ở ngay bên sao?”


“…” Bạch Cẩm Đường hơi khó tin, mở to mắt nhìn Công Tôn, “Anh… Anh nói tôi có thể quay lại?”
Công Tôn xuống xe, “Nhà là của cậu, cậu ở hay không thì liên quan gì đến tôi?”


“Ở! Đêm nay tôi ở đây!” Bạch Cẩm Đường đóng cửa xe, đuổi theo Công Tôn, “Trước tiên anh cho tôi mượn chăn đệm đi, của tôi ở công ty rồi.”
“Tôi không thừa chăn.”
“Vậy tôi ngủ ở chỗ anh nhé?”
“Mơ đẹp nhỉ.”
“Công Tôn…”
“Bỏ tay ra!”


“Được được…”


Triển Chiêu cũng được Bạch Ngọc Đường đưa về nhà, tuy rằng phần lớn rượu là do Bạch Ngọc Đường cản, nhưng Triển Chiêu, với tửu lượng cực kém mà vẫn còn ham hố, uống có vài chén đã say đến nỗi ngây ngây ngất ngất, mặt hồng hồng tựa vào sofa mà khò khò ngủ. Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, đành phải đưa anh rút lui.


Thả Triển Chiêu xuống giường, cởi áo khoác của anh ra…
“Ư ~~” Triển Chiêu vòng tay ôm lấy thắt lưng Bạch Ngọc Đường, cọ a cọ a, miệng mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Lỗ Ban ~~”
……


Lỗ Ban kia chính là con mèo con Myanmar mà Bạch Cẩm Đường cho hai người. Chỉ là, vì cả hai đều rất bận rộn, mà giống mèo đó lại cực sợ cô đơn. Cho nên, mặc dù Triển Chiêu rất không cam lòng, nhưng buộc phải giao nó cho Triển Bạch hai ma ma nuôi dưỡng.


Bạch Ngọc Đường gỡ đôi tay Triển Chiêu đang ôm mình ra, giúp anh cởi áo, Triển Chiêu trở mình, nắm lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường, cọ cọ tiếp: “Lỗ Ban…”


Kinh ngạc thở dốc, Bạch Ngọc Đường cố gắng rút tay về, cảnh cáo mình phải bình tĩnh, đưa tay giúp người kia cởi cà-vạt, không ngờ Triển Chiêu lại tiếp tục ôm lấy cổ mình, dụi dụi: “Lỗ Ban…”
Ầm
Bạch Ngọc Đường cảm thấy lý trí đang bắt đầu rời xa…


Cúi đầu, hôn lên cánh môi hơi hé mở của Triển Chiêu… Sau nụ hôn dai dẳng, chỉ thấy Triển Chiêu mơ màng lại dụi lại dụi, khẽ gọi: “Ngọc Đường…”
Ầm
Lý trý của Bạch Ngọc Đường đã bay về.


Thở dài, nhìn Triển Chiêu đang không hề phòng bị, nằm trong lòng mình mà cọ xát, Bạch Ngọc Đường cười khổ lắc đầu. Con mèo này tín nhiệm anh, anh tuyệt đối không thể để người ta thất vọng, tuy rất muốn, nhưng bây giờ chưa được, không công bằng với Miêu Nhi.


Hít sâu một hơi, để mình tỉnh táo lại, cởi áo khoác ra, chọn một tư thế thoải mái, ôm lấy Triển Chiêu, đắp chăn… Miêu Nhi, hảo hảo ngủ đi


~~Hai giờ sau, Bạch Ngọc Đường mở đèn ngủ, nghiêm túc nghĩ lại —– Vừa nãy, giọng điệu Triển Chiêu gọi “Ngọc Đường” hình như giống với lúc đầu gọi “Lỗ Ban”
~~Tắt đèn —– Tiếp tục ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Ngọc Đường bị tiếng điện thoại dồn dập đánh thức.


“Alo?” Nhìn đồng hồ —- Năm giờ?
Triển Chiêu cũng tỉnh, ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường nghe máy mà sắc mặt trở nên thật khó coi, không nói gì dập máy, cau mày.
“Làm sao vậy?” Triển Chiêu hỏi.


Bạch Ngọc Đường nhìn anh, “Hôm qua, đứa bé ở nhà trẻ kia, đứa nhóc đầu tiên phát hiện ra thi thể ấy, Tôn Thiến… Người nhà cô bé báo rằng, cô bé đã mất tích.”
“Cái gì?” Triển Chiêu cả kinh bật dậy, “Làm sao rồi?”


“Cha cô bé nói hôm qua đến đón trễ khoảng mười lăm phút, để cô nhóc chờ ở cổng, nhưng đến khi ông đến đón lại không thấy Tôn Thiến, vốn tưởng cô bé sẽ đến nhà bạn bè hoặc nhà bà nội, nhưng tìm một vòng rồi vẫn không thấy.” Bạch Ngọc Đường có chút bất an, “Miêu Nhi, có phải…”


“Tôi muốn đến xem thử hiện trường!” Triển Chiêu nhanh chóng đứng lên, mặc quần áo.


Nửa tiếng sau, hai người xuất hiện tại nhà trẻ. Nhà trường đã thông báo nghỉ học, các giáo viên của trường đã bắt đầu tìm kiếm, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới cổng nhà trẻ, chỉ thấy Tiểu Lư Trân đang đứng đó, cúi đầu, tựa hồ đang nhìn cái gì đó.


“Lư Trân?” Triển Chiêu vỗ vỗ cậu, “Sao cháu lại ở đây?”
Lư Trân quay lại nhìn, sắc mặt hơi trắng, nói: “Hôm qua cháu ở đây nói tạm biệt với Thiến Thiến, cháu về nhà, để bạn í ở lại chờ ba tới đón…”


Bạch Ngọc Đường quan sát cảnh vật xung quanh, trước cổng trường là đường lớn, đối diện là một cửa hàng tiện lợi, anh đi đến cửa hàng tiện lợi, hỏi thăm tình hình.
Lư Trân kéo tay Triển Chiêu: “Cháu muốn… Cùng đi tìm với các chú.”


Triển Chiêu gật đầu, ngồi xổm xuống, hỏi, “Cháu có phải rất thích Thiến Thiến?”
“Vâng.” Lư Trân gật đầu, “Hôm qua cháu đợi cùng bạn í thì tốt rồi, bởi vì bạn í cứ khóc… Cháu thấy hơi phiền…” Thanh âm thấp dần, đầy vẻ tự trách.


Xoa xoa đầu cậu nhóc, Triển Chiêu an ủi: “Không phải lỗi của cháu.”
Bạch Ngọc Đường chạy lại, nói: “Chủ quán đối diện nói ông ta không chú ý.”


Triển Chiêu dừng lại ở chỗ mà Lư Trân đã chỉ, chậm rãi xoay vòng 360 độ, nhìn bốn phía xung quanh, “Nơi này phố xá sầm uất, nếu ép buộc một cô nhóc, không thể không gây chú ý.”
“Là tự cô bé rời đi?” Bạch Ngọc Đường nghi hoặc, “Sẽ đi đâu chứ?”


Tầm nhìn của Triển Chiêu đột nhiên rơi vào một điểm nào đó, hỏi Lư Trân: “Thiến Thiến có phải rất thích cô giáo Trương?”
“Vâng.” Lư Trân gật đầu.
“Nếu muốn đưa tiễn chút gì đó cho cô giáo Trương đã mất, sẽ chọn gì?” Triển Chiêu hỏi.


“… Hoa?” Bạch Ngọc Đường không nghĩ ngợi, liền đáp, “Đặt trước cửa phòng học.”
Triển Chiêu lại hỏi: “Cô bé chỉ là một đứa trẻ, trong người sẽ không có tiền để mua hoa… Cô nhóc sẽ làm gì?”


“Đi hái một chút?” Bạch Ngọc Đường bắt đầu tìm kiếm xung quanh, “Ví dụ như ở một luống hoa… Công viên…” Tầm mắt rơi vào luống hoa ven đó không xa, cũng chính là chỗ mà Triển Chiêu đang nhìn chằm chằm, có rất nhiều hoa cúc trắng đang nở trong đó.


Hai người liếc nhau, rất nhanh mà đi về phía luống hoa đó, phía sau luống hoa đúng là có một chỗ quẹo… Có tường vây, phía sau tường vây là một tòa nhà đang dỡ bỏ —– Công trường.
Có dự cảm không tốt, hai người đi qua tường vây, đi vào công trường bỏ hoang đang bị dỡ bỏ từng phiến.


Tiếp tục đi về phía trước, có mấy ống nước xi măng được chồng lên cao, bước lên ống nước, nhìn xuống, cả hai kinh ngạc đến ngây người…


Phía dưới mấy ống nước là một bãi đất trống, một đồ án hình tròn đỏ thắm, ma pháp trận quen thuộc, ở trung tâm, một thi thể bé nhỏ nằm đó, cổ tràn máu. Bạch Ngọc Đường mở điện thoại, gọi người của S.C.I đến, sau đó, anh nhảy xuống, tới gần thi thể. Tiểu Lư Trân theo sau anh, tay siết lại thành đấm, “Hôm qua nếu như cháu đợi cùng bạn ấy…”


Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, ôm lấy Lư Trân đang cố gắng kiềm lệ, vỗ về an ủi: “Không phải lỗi của cháu.”
Quay lại nhìn, vẫn thấy Triển Chiêu ngơ ngác đứng trên ống xi măng nhìn chằm chằm xuống dưới, biểu tình trên mặt đúng là kinh hãi…


“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường đi tới bên cạnh anh. Từ xa, tiếng còi hiệu truyền đến, hàng loạt cảnh sát chạy lại, tiếp theo là các giáo viên của nhà trường, phụ huynh đang cực kỳ bi thương, giới truyền thông vừa nghe tin…


Triển Chiêu lẳng lặng đứng đó, dường như tất thảy đều không quan hệ đến anh, một câu cũng không nói.
“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường lay nhẹ, “Cậu làm sao vậy?”
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn anh, nói: “Hắn đã trở lại!”
“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.


“Ma pháp hung thủ kia.” Triển Chiêu hít sâu một hơi, “Vụ này và vụ hôm trước không giống nhau, đây là do chính hắn làm… Hắn đã quay lại, giống như bị vụ án hôm qua thức tỉnh.”
“Cậu khẳng định?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Cậu xem, cảm nhận thử đi!”


Bạch Ngọc Đường xoay người lại, nhìn thi thể và ma pháp đồ bên dưới… Quả thật hiện trường ngày hôm qua hoàn toàn không giống thế này, sự hưng phấn đó, hưởng thụ đó, say mê đó… Khiến người ta không rét mà run.






Truyện liên quan