Quyển 4 - Chương 19: Âm mưu động trời
9 giờ 12 phút tối, trụ sở cục cảnh sát, phòng Pháp y sát vách S.C.I..
Một mình Công Tôn đứng giải phẫu, anh đang giải phẫu mấy cỗ rương thi lấy được từ góc phòng làm việc của Tanaka.
Giờ anh đang cẩn thận bóc tầng chất cứng dùng để cố định bề ngoài xác ch.ết.
Vừa bóc, Công Tôn vừa phân tích thành phần lớp bọc ngoài này — Chất rắn, lại rất mỏng, trong suốt như thủy tinh, sáng và bóng… Rốt cục là cái gì nhỉ?
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Công Tôn cúi đầu lên tiếng.
Người vào là Tưởng Bình, cậu nhìn thi thể trong tay Công Tôn, nuốt nước bọt:
“Công Tôn, tôi tan ca đây, anh không về à?”
Công Tôn lắc đầu: “Ừm… Tôi làm xong cái này đã.”
“Ừm…” Tưởng Bình xoay người muốn chạy, lại quay đầu lại, “Bọn Vương Triều cũng đi, các sếp đại khái nửa đêm mới về, anh một mình ở đây không sao chứ?”
Công Tôn nghe vậy thì bật cười, hỏi Tưởng Bình: “Có thể có chuyện gì hả?!”
“Chậc…” Tưởng Bình lại liếc cái xác.
Công Tôn lắc đầu, khoát khoát tay với cậu, “Nó không sống lại đâu, đi nhanh đi.”
Tưởng Bình hơi hơi ngượng ngùng, nói bye bye xong thì đi ra, tới cửa thang máy, nghĩ một chút, cuối cùng quay lại văn phòng gọi một cú điện thoại, nói ngắn gọn mấy câu, dập máy xuống, lúc này mới rời đi.
Công Tôn tiếp tục giải phẫu rương thi, càng làm càng thấy kỳ quái. Anh cau mày, cởi găng tay, lấy tài liệu giải phẫu rương thi Tusti, so số liệu một chút, thoáng chốc kinh ngạc phải mở to hai mắt, ý thức được mình đã phát hiện ra cái gì, không khỏi ớn lạnh cả người.
Đúng lúc đó, Công Tôn đột nhiên cảm thấy có người phía sau, đang muốn quay lại, đã bị ôm lấy eo.
“A ~” Quỷ kiến sầu cũng có lúc bị hù, Công Tôn bây giờ còn đang chìm đắm trong phát hiện vừa rồi, đột nhiên bị người ôm lấy, kinh hoảng la một tiếng.
Chợt nghe bên tai tiếng cười khẽ quen thuộc, sau đó vành tai và cổ truyền tới cảm giác ướt át ấm nóng.
Thở phào nhẹ nhõm, Công Tôn quay đầu lại trừng tên kia: “Cậu đã từng nghe người bị người hù ch.ết — Ư ~~”
Vừa quay đầu đã bị tên đó bắt lấy, cằm bị nâng lên, môi dán môi, ôn nhu và quân phiệt, một nụ hôn bị đoạt lấy.
Phải mãi một lúc lâu sau, Công Tôn mới chầm chậm được buông ra, thở dốc.
Như cười như không, hỏi: “Anh mà cũng có lúc sợ a, thực đáng yêu. ”
Liếc mắt nhìn kẻ đột ngột xuất hiện là Bạch Cẩm Đường, Công Tôn tránh né cánh tay anh, hỏi lại: “Sao cậu lại tới đây?”
“Tưởng Bình gọi điện cho tôi.” Bạch Cẩm Đường nhẹ nhàng đáp.
“Cậu ta gọi cho cậu làm gì?!” Công Tôn khó hiểu.
“Tôi nhờ cậu ta, chỉ cần lúc văn phòng có mỗi mình anh thì gọi cho tôi.” Bạch Cẩm Đường nhướn nhướn mi, “Tôi tới giúp anh…”
“Tôi đang làm việc!” Công Tôn chặn bàn tay đang dính lấy mình của Bạch Cẩm Đường, “Vẽ chuyện!!”
Bạch Cẩm Đường đột nhiên kéo Công Tôn vào lòng, một tay đóng cửa lại, một tay ra hiệu đừng lên tiếng với anh.
Công Tôn có chút không hiểu, nhưng vẫn nhìn ra vẻ nghiêm túc trên mặt Bạch Cẩm Đường… Chuyện gì vậy??
“A…” Bạch Cẩm Đường đột nhiên cười khẽ, “Xem ra, giờ thực sự phải cảm ơn Tưởng Bình rồi.”
Lúc này, Công Tôn cũng nghe thấy động tĩnh rất khẽ bên ngoài, hình như có kẻ đang rón rén tới gần, nhưng không chỉ một người… Có chút căng thẳng kéo kéo tay áo Bạch Cẩm Đường.
Thấy hành động bản năng của Công Tôn, khóe miệng Bạch Cẩm Đường chịu không đặng mà nhếch lên, cúi đầu nói: “Thế này là được rồi.”
Công Tôn không rõ ý Bạch Cẩm Đường là gì, mở to mắt nhìn anh.
Bạch Cẩm Đường lại cúi đầu xuống, hôn một cái, cười: “Sau này sợ gì, hoặc không vui, đều tựa trong lòng tôi thế này nhé.”
Mặt Công Tôn lập tức chuyển hồng, đang muốn buông tay, Bạch Cẩm Đường lại ôm chặt lấy eo anh, hỏi: “Có súng không?”
Đuổi hơi chậm theo lối suy nghĩ của Bạch Cẩm Đường, Công Tôn lắc đầu. Bạch Cẩm Đường cau mày, “Ngọc Đường sao không cho anh súng?!”
“Tôi là văn chức!” Công Tôn nghiến răng trừng người, “Tôi mà có súng thì sẽ bắn cậu đầu tiên!!”
Bạch Cẩm Đường thò tay cầm lấy một con dao giải phẫu nhỏ bé xinh xắn, cười: “Anh làm sao mà nỡ lòng?!”
Nếu không phải nghe thấy tiếng động ngoài cửa càng lúc càng tới gần, Công Tôn thật muốn lấy dao đâm cho tên vô lại vô tâm vô phế đang cười toe toét này một phát
~~Bạch Cẩm Đường bảo Công Tôn trốn vào góc phòng, mình thì cầm dao, đi về phía cửa, Công Tôn đột nhiên nhẹ giọng: “Cẩn thận chút…”
Sửng sốt, Bạch Cẩm Đường sau khi phục hồi tinh thần, cười có phần tiếc nuối, “Mấy tên kia đích thực không có mắt, chọn chẳng đúng thời điểm… Không phải chứ, làm ở phòng giải phẫu nhất định rất kích thích…”
Công Tôn điên tiết, lòng thầm nói, có ch.ết cũng quên đi! Lúc này còn nghĩ viển nghĩ vông!
Bạch Cẩm Đường cởi cúc áo khoác, tay phải cầm dao, phong thái thong dong đi tới cửa, nghiêng người…
Công Tôn nhìn Bạch Cẩm Đường, kinh ngạc phát hiện động tác dùng dao của tên đó sao thuần thục như thế, khóe miệng còn mang theo ý cười, ánh mắt… Nên hình dung thế nào đây ~~ Hưng phấn hay phải nói chính xác hơn — Lãnh khốc khát máu…
Cảnh cửa thoáng chuyển động, Bạch Cẩm Đường chậm rãi giơ tay phải lên, năm ngón linh hoạt xoay dao một vòng. Cùng lúc đó, cửa chậm rãi bị đẩy ra, một kẻ cầm súng, thò nửa người vào dò xét. Bạch Cẩm Đường nhấc chân, đạp mạnh cánh cửa sắt phòng giải phẫu, kẻ đó kêu lên đau đớn, bị cửa kẹp.
Công Tôn chau mày, kiến thức chuyên môn nói cho anh, kẻ kia đã gẫy ít nhất ba cái xương sườn…
Bạch Cẩm Đường nhếch mép, giơ tay hạ dao giải phẫu, tặng hắn một nhát chém dưới xương quai xanh…
“Ô…” Kẻ đó trợn mắt, đau đớn vô cùng khiến hắn muốn la lên cũng không phát nổi ra tiếng.
Bạch Cẩm Đường đưa tay đoạt súng của hắn, nói với Công Tôn: “Đừng ra vội.” Sau đó, một cước đạp hắn ra ngoài, trở tay đóng cửa phòng pháp y…
Công Tôn chợt nghe tiếng súng vang lên liên tiếp từ ngoài cửa… Tiếng súng làm người ta phải kinh sợ, nhưng trong lòng anh lại thấy bình tĩnh vô cùng ~~ Rất kỳ diệu, không chút lo lắng rằng Bạch Cẩm Đường sẽ bị thương. Ngược lại, bản thân phát hiện, động tác hung ác quyết liệt gần như tàn nhẫn của Bạch Cẩm Đường thật hấp dẫn… Cứ như là bản năng, đi tới cảnh cửa, kéo cửa ra — Muốn nhìn!
Mở cửa, chỉ thấy trên đất có mấy người nằm la liệt, vết thương đều ở dưới xương quai xanh, vị trí lệch tim — Ý thức thanh tỉnh, đau đớn, nhưng mất hết năng lực phản kháng.
Bạch Cẩm Đường lúc này chạy tới cửa ban công S.C.I., còn một kẻ căng thẳng cầm súng, lui về phía cửa thang máy, hắn nhìn vào ánh mắt Bạch Cẩm Đường, giống như đang nhìn một con quỷ.
Đúng lúc đó, thang máy đột nhiên “đinh” một tiếng, cửa từ từ mở ra.
Công Tôn cả kinh, lúc này ai về vậy?!
Tay súng kia phản ứng cũng không chậm, hắn nhanh chóng chĩa súng, nhằm ngay vào cánh cửa thang máy mở ra, nhưng sau khi nhìn rõ bên trong, sợ đến tái mặt.
Tiếng dã thú gầm lên, từ trong thang máy, một bóng trắng to lớn vọt mạnh ra, một phen nhào vào tay súng, đối mặt với hắn mà rít gào một tiếng…
Kẻ đó vẫn trợn mắt, duy trì biểu cảm sợ hãi, mất ý thức, súng trong tay buông rơi.
Bạch Cẩm Đường giương mắt nhìn con sư tử trắng hung dữ đột nhiên lao tới kia, nhướn nhướn mày, huýt sáo một cái.
Lao ra từ thang máy chính là Lisbon, nó chú ý tới bên cạnh có người, chuyển đầu nhìn Bạch Cẩm Đường.
Bạch Cẩm Đường mỉm cười, giơ súng lên nhằm vào nó…
Lisbon cảnh giác nhìn Bạch Cẩm Đường, hơi lùi lại phía sau vài bước, tựa hồ có chút do dự.
Chợt nghe có tiếng cười từ thang máy: “Lisbon, thấy quỷ phải không, bị dọa sợ rồi hả?!”
Công Tôn vội vàng chạy ra, kéo Bạch Cẩm Đường, nói: “Đừng bắn nó, người nhà mình.”
Lisbon bình thường hay được Triệu Trinh dẫn tới S.C.I., đã quen hết mọi người, nhưng chưa từng gặp Bạch Cẩm Đường. Thấy Công Tôn và anh có vẻ thân thiết, bỏ qua cảnh giác, ngoan ngoãn ngồi sang một bên ɭϊếʍƈ lông.
Trong thang máy, Triệu Trinh xoa hai tay vào nhau, đi ra: “Đây là sao?” Vừa nói, vừa quan sát Bạch Cẩm Đường.
“Sao cậu lại tới đây?” Công Tôn tò mò hỏi Triệu Trinh.
“Tôi muốn tới đón Tiểu Bạch Trì tan ca.” Triệu Trinh nhún nhún vai, “Sau đó từ trong thang máy đã nghe thấy tiếng súng.”
Lúc này, lại có tiếng bước chân tán loạn từ thang máy vang ra, cửa mở một cái, Bao Chửng sắc mặt tối sầm đi tới, nhìn mọi người liếc nhau, lại nhìn đám người trên mặt đất —– Lần thứ hai trong cảnh cục xảy ra vụ bắn súng
~~.
Đang theo dõi trong ô tô, điện thoại Bạch Ngọc Đường chợt vang lên, tiếp máy, sửng sốt mãi không nên lời…
Bạch Trì thấy Bạch Ngọc Đường cau mày cụp máy, khẽ gõ gõ cằm, tựa hồ có chút dở khóc dở cười.
“Chuyện gì xảy ra ạ?”
Bạch Ngọc Đường không đáp, nhanh chóng gọi cho Triển Chiêu.
…
Triển Chiêu tiếp máy xong, đứng dậy khỏi sofa, nói với Thương Lạc: “Cảnh cục có chuyện, tôi phải về, hôm nay thực cảm ơn anh.”
Thương Lạc cũng vội vã đứng lên, “Việc gấp? Chuyện gì xảy ra ở cảnh cục vậy?”
Triển Chiêu cười nhạt, nói với Thương Lạc: “Anh Thương tốt nhất nên bố trí thêm nhiều nhân viên bảo vệ đi.”
“Hử… Tôi không hiểu lắm.” Thương Lạc vẻ mặt khó hiểu.
“Gần đây có rất nhiều người muốn rương thi, còn tới cảnh cục để trộm.” Triển Chiêu mỉm cười, “May mà toàn bộ đều bị bắt sống.”
Trong khi nói, Triển Chiêu quan sát vẻ mặt Thương Lạc.
Vẻ mặt Thương Lạc cứng đờ lại, nhưng nhanh chóng, hắn đã trở lại bình thường, đưa tay dẫn Triển Chiêu ra ngoài.
Từ chối đề nghị đưa mình đến cảnh cục, Triển Chiêu tạm biệt Thương Lạc, một mình ra khỏi khu biệt thự.
Xe của Bạch Ngọc Đường đã đợi ở cổng tiểu khu, Bạch Trì đã chuyển sang xe của Mã Hán, về cảnh cục trước.
Triển Chiêu ngồi xuống ghế phó lái, Bạch Ngọc Đường vắn tắt kể lại vụ bắt Khưu Vũ.
“Những tên tới cảnh cục, có lẽ liên quan đến Thương Lạc.” Triển Chiêu tháo các máy móc trên cà vạt.
“Đúng rồi.” Bạch Ngọc Đường có phần ngờ vực, hỏi Triển Chiêu, “Vừa rồi tôi chỉ bảo cậu là có người mang súng xông vào S.C.I., sao cậu biết là tới trộm rương thi?”
Triển Chiêu mỉm cười: “Hôm này thực sự kiếm lời, không những bắt được Khưu Vũ, tôi còn phát hiện ra một bí mật lớn.”
Bạch Ngọc Đường nhướn mi: “Cậu là đồ tặc miêu, lại phát hiện ra gì hả?!”
Triển Chiêu thò tay vào túi áo, lấy ra một khối màu đỏ tím, dùng giấy ăn bọc lại, “Trở về phải đưa cái này cho Công Tôn, nhất định sẽ cho chúng ta đáp án.”
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm khối vật chất kia hồi lâu, cuối cùng, dè dặt hỏi: “Thứ này sao thấy quen mắt nhỉ?”
“Là từ cái xác ướp kia a.” Triển Chiêu nói như không hề gì, “Một tí da…”
“Đồ mèo điên!” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt kinh tởm gào lên: “Cậu về khử trùng toàn thân cho tôi, cái thứ này mà cũng cho vào túi áo, cái áo này vứt! Không, đốt!”
Triển Chiêu liếc anh một cái, hi hi cười, đột nhiên thò tay nắm lấy một bên tay áo khoác trắng…
“Mèo ch.ết, đồ độc ác!” Bạch Ngọc Đường kinh hãi nhìn tay áo mình.
“Hừ, có phúc cùng hưởng!” Triển Chiêu chà chà vài cái lên tay áo tên kia, muốn in một cái móng đen lên đó.
“Mèo bẩn!”
“Chuột khiết phích!”
……
Trở lại S.C.I., Bạch Ngọc Đường vừa vào cửa đã thấy Bao Chửng trưng ra cái mặt đen xì…
“Hai cậu tốt nhất cho tôi vài tin tốt…” Bao Chửng ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn chằm chằm hai người, “Bằng không tôi cho cả đám đi cọ WC ~~”
Bạch Ngọc Đường bất giác run một cái, vội vàng liếc Triển Chiêu —- “Miêu Nhi, nhìn cậu đấy.”
Triển Chiêu mỉm cười, “Cục trưởng Bao, giờ chúng cháu không chỉ phá được án nhỏ, chú chuẩn bị lời khen đi ~~”
Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, mở to mắt nhìn Triển Chiêu.
Đem phần da được gói trong tờ giấy ăn cho Công Tôn, Triển Chiêu nói: “Đây là lấy từ xác ướp được cất trong nhà Thương Lạc.”
Công Tôn nhận lấy thứ đó, nhìn, vội vàng lôi hai bản báo cáo ra, “Giống với phát hiện của tôi! Lần này thực kinh thế hãi tục.”
“Hai người nói bí hiểm gì thế?!” Bao Chửng nhíu mày nhìn cả hai.
Công Tôn mở báo cáo, nói: “Rương thi mấy trăm năm trước, xác ướp hơn một nghìn năm, thành phần và kỹ thuật chống phân hủy biểu bì, với những rương thi mới tìm được ở nhà Tanaka giống y hệt nhau, đều được làm bằng kỹ thuật hiện đại.”
Mọi người nghe xong đều ngơ ngác nhìn nhau.
“Ý là, mấy thứ này đều được người hiện đại làm?” Bạch Trì kinh ngạc nói, “Tusti kia…”
Triển Chiêu cười nhạt: “Thần thoại Tusti, khởi nguồn văn minh Tusti, sách, hội họa, Đồ Đằng của Tusti… Tất cả mọi thứ, đều là một trò bịp bợm…”
Bạch Ngọc Đường không thể tin nổi, lắc đầu: “Tác gia nổi tiếng thế giới, nhiếp ảnh gia, họa sĩ, người sưu tập đồ cổ… cùng nhau sáng tạo ra văn minh Tusti, mà khiến một mảnh gỗ vụn cùng xác ch.ết thành những đồ cổ vô giá?”
“Nhưng chỉ cần người sáng tạo ch.ết… Như vậy, văn minh giả tạo sẽ trở thành văn minh thật.” Triển Chiêu tổng kết, “Dùng kỹ thuật nghiên cứu chế tạo, có thể không ngừng sản xuất ra văn vật của thời kì văn minh Tusti — Âm mưu động trời nhất trong lịch sử, có thể mang tới tài phú vô tận!”