Chương 43: Không còn là ghen nữa !
- Nương nương! Người có thư của Chu thứ phi gửi cho người ạ!
Hạ cung nữ hớt hải chạy vào trong thư phòng của nàng. Uyển Nhã lúc này vẫn đang cặm cụi viết chữ, nghe có thư thì hí hửng ra mặt:
- Đâu? Mang vào đây cho ta!
Hạ cung nữ cầm thư lễ phép đưa nàng. Uyển Nhã đọc xong mặt chán nản ngồi xuống ghế. Thấy mặt nàng không vui, Hạ Mẫn ( Hạ cung nữ) mới hỏi:
- Nương nương, người... có gì không vừa ý sao?
Nàng thở dài, nhìn bức thư:
- Tỉ ấy đi không chào một tiếng ta đã rất giận rồi. Vậy mà viết thử chỉ vỏn vẹn mấy chữ: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ ( có duyên nhất định sẽ gặp lại). Như vậy là có ý gì chứ? Thật khiến người khác hụt hẫng mà.
Hạ Mẫn cười dịu dàng nhìn nàng. Sực nhớ ra việc sáng nay nghe ngóng được bèn đem nói với nàng:
- Nương nương, sáng nay nô tì nghe nói tới đây, công chúa Triệu quốc Triệu Nhi sẽ tới đây. Thái tử sẽ đích thân ra đón.
Uyển Nhã vẫn vẻ mặt vô tâm hỏi:
- Thì sao chứ? Lần trước tuyển phi bao nhiêu công chúa đến ta cũng đâu có để tâm đâu?
Hạ Mẫn bực bội nhìn nàng, thuyết trình:
- Nhưng nương nương! Vị công chúa này không giống mấy vị công chúa tầm thường đó. Lúc nô tì còn làm bên Chân thứ phi có nghe nói qua. Cô ta và Vương Trắc phi cùng là thanh mai trúc mã từ bé của Thái tử. Sau khi lớn lên, cả 2 đều say đắm Thái tử. Nhưng Triệu Nhi này lòng dạ còn rắn độc tham lam hơn cả Vương Trắc phi. Không giống Vương Trắc Phi âm thầm đâm sau lưng thì ả ta lại một nhát đâm thẳng mà diệt trừ đối thủ luôn. Chính vì vậy nên Thái tử mới phải đồng ý cho Vương Trắc phi vào hậu cung của mình thay vì Triệu Nhi công chúa.
Nàng nghe có vẻ đặc sắc, sau chốt lại một câu ngu ngơ:
- Vậy thì sao?
Hạ Mẫn muốn nổ tung cái đầu, nhìn trời nhìn đất mà than:
- Nương nương à!!! Người chỉ mới gặp Vương Trắc phi đã bị ả ta hại cho thê thảm lắm rồi. Giờ lại có cả một Triệu Nhi nữa! Người phải nghĩ cách ứng phó chứ? Triệu Nhi lần này sang đây chắc chắn sẽ không về không đâu!
Uyển Nhã nghe Hạ Mẫn từ đầu đến cuối cũng chỉ để tâm hiểu rằng phải lường trước người con gái tên Triệu Nhi đó.
---
- Khắc Minh? Mai chàng sẽ ra cảng đón vị công chúa nước Triệu đó sao?
Nàng vừa bê bát cơm vừa nhìn hắn ánh mắt hiếu kì nhìn hắn. Lý Khắc Minh thì lại thấy rất phiền:
- Đúng! Cứ thỉnh thoảng lại vậy! Triệu Nhi muội ấy lúc nào sang cũng bám riết lấy ta, thật sự rất phiền phức. Mỗi lần mà ta không để ý muội ấy liền lăn lóc khóc lóc ỉ ôi mãi không thôi. Cái tính nết muội ấy lúc nào cũng vậy. Ta chới với muội ấy từ nhỏ, lúc nào muội ấy sang đây là lại chạy đến tìm ta. Còn nữa, khi nào...
- Khoan đã? Ta chỉ hỏi chàng một câu sao chàng kể nhiều về muội ấy thế? Chàng đang cố gắng tỏ ra am hiểu về nữ nhân khác trước mặt ta sao?
Nhìn nét mặt không vui của nàng, miệng hắn bất giác dừng lại. Sau một hồi mới lên tiếng phủ nhận:
- Không phải. Ta không có ý đó. Chỉ là muốn nàng hiểu rõ về con người muội ấy để đến khi muội ấy sang đấy sẽ dễ dàng hơn cho 2 người khi gặp nhau. Mà... thái độ của nàng là đang ghen à?
Uyển Nhã không nói gì, cúi gằm mặt xuống ăn cơm. Cái thể loại gì chứ? Khoe khoang đứa con gái khác trước mặt vợ mình? Ha? Đáng tự hào quá! Thật khâm phục!
Ngọn lửa ghen trong lòng nàng càng tăng thì nàng lại càng im lặng. Lý Khắc Minh cảm nhận được nàng đang thế nào, hắn đưa tay mình đặt lên tay nàng:
- Nhã Nhã? Nàng biết ta yêu nàng đúng không? Đừng vì Triệu Nhi mà khó chịu, được không?
Nhìn vẻ mặt hắn vẫn lãnh đạm ôn nhu với nàng như thế, bảo nàng làm sao giận được. Nàng gắp đồ ăn vào trong bát hắn, trả lời qua loa:
- Được rồi! Được rồi! Ăn đi! Chàng còn phải thiết triều nữa mà!
Thấy vẻ mặt nàng như vậy, hắn cũng bình thường trở lại. Nhưng hắn là nam nhân, đương nhiên không hiểu cảm giác ghen của nữ nhân nó ra sao. Nàng ngoài mặt nói thế chứ trong đầu sao mà bỏ qua được. Ngay cả Vương Huyền Trân kia, hắn cũng chưa từng quan tâm đến vậy. Người con gái Triệu Nhi này lại khiến chàng nói nhiều như thế, chắc chắn bên trong phải có gì đó!
---
~ cung Lưu Ly~
- Ngươi nói Triệu Nhi sắp sang đây?
- Đúng vậy thưa nương nương! Theo nô tì nghe ngóng thì chính xác ngày mai, Thái tử sẽ ra bến cảng đón công chúa ạ!
Bàn tay đang chải tóc của Vương Huyền Trân bỗng dừng lại. Khóe môi ả nhếch lên khoái chí:
- Ông trời đúng là đứng về phía ta. Lần này, Triệu Nhi sớm sẽ thay ta làm cho Tạ Uyển Nhã đó thất thế. Đến lúc đó, ta thưa với Thái tử vài câu liền trừ được cả 2 mối hậu họa.
- Nhưng nương nương, từ sau vụ Thái tử phi nghe được chuyện nương nương làm ả xảy thai, hẳn ả đã có kế gì đó với người. Người không nghĩ ả sẽ sớm hành động sao?
- Ngươi nghĩ nhu nhược như nàng ta thì làm được cái gì? Con ả ngu ngốc đó lúc nào cũng bao dung độ lượng với người khác. Suốt một tháng qua không thấy tin tức gì hẳn ả đã quên chuyện này rồi! Còn về chuyện ả tin tưởng ta nữa hay không ta cũng chẳng quan tâm. Chẳng phải sắp tới trong màn kịch chúng ta đã có Triệu Nhi sao?
2 ánh mắt nham hiểm của họ nhìn nhau làm cho người ta có cảm giác ớn lạnh. Toan tính chiếm đoạt tình cảm của người phụ nữ không ai là không lớn. Chỉ có người phụ nữ thông minh thì biết chịn đối tượng chiếm đoạt còn người phụ nữ mu muội thì cứ nhằm vào một mục tiêu không bao giờ đạt được. Để rồi đến khi gây bao nhiêu tội ác đánh đổi lại ba chữ “luật nhân quả”.
--- ~ Sáng hôm sau ~
- Tại sao nàng không ở lại cung? Ra đây sáng sớm như vậy lại mặc ít áo? Muốn bệnh nữa sao?
Lý Khắc Minh vừa cằn nhắn vừa khoác áo choàng lên người nàng.
Sở dĩ con heo ngủ như nàng chịu dậy sớm để ra đây không phải là giữ chồng sao? Nếu không phải nghe nói vị công chúa đó nhan sắc đẹp tuyệt trần, thân hình nóng bỏng thì giờ nàng đã sớm nhét mình trong chăn chứ chẳng phải ra đây hứng gió lạnh rồi. Trời cũng đâu phải mùa hè, là mùa đông rất giá lạnh đó. Chính nàng cũng khám phục chính mình mà.
Nói đôi chút về suy nghĩ của nàng đối với Triệu Nhi. Nhan sắc của công chúa thì nàng không lo vì nàng cũng đâu phải xấu xí đâu? Nhưng thân hình thì nàng phải xem xét lại. Nàng quá thua thiệt về chiều cao, 3 vòng lại bé. Chỗ cần to thì bé chỗ cần bé lại to. Thật là... Nghĩ đến thôi cũng đủ bất an rồi.
Mùa đông giá lạnh, nàng xoa xoa hai bàn tay thổi phù phù cho đỡ buốt. Nhìn hành động của nàng, Lý Khắc Minh kéo nàng lại gần, lấy tay mình bao phủ tay nàng. Đối với hành động của hắn, Uyển Nhã đặc biệt thích thú. Mùa đông năm ngoái hắn cũng làm thế này. Bất cứ khi nào thấy nàng lạnh đều có hành động ủ ấm cho nàng.
Uyển Nhã đang mải mê nhìn hắn thì tiếng đằng xa vọng tới:
- Minh ca! Muội tới rồi này!
Nàng quay ra nhìn thấy một nữ nhân nhan sắc mỹ miều hai cặp mắt long lanh đang nhìn hắn. Quay lại hắn đã bỏ tay nàng ra từ lúc nào. Hắn nói:
- Còn không xuống? Muội định đứng trên đó hóng gió biển đến bao giờ?
Triệu Nhi giọng nũng nịu, nhìn hắn nài nỉ:
- Huynh lên đưa ta xuống đi! Ta say sóng biển quá! Không đi vững được.
Nghe đến đây, ai mà chả biết Triệu Nhi cố tình nói thế để Lý Khắc Minh gần gũi với nàng ta. Cả nàng cũng biết, mấy ẩn ý kiểu này nàng sớm đã gặp ở thời hiện đại trong mấy bộ phim truyền hình rồi.
Lý Khắc Minh nhìn nàng, nhẹ nhàng bảo:
- Đứng yên đây nhé!
Còn chẳng cho nàng có cơ hội phản ứng lại, hắn đã dùng võ thuật của mình bay đến trên thuyền. Nàng nhìn chăm chú không biết hai người đó nói gì mà một lúc sau, Lý Khắc Minh mới đưa nàng ta xuống. Nhìn Lý Khắc Minh tay ôm eo nàng công chúa đó mà nàng ghen phát điên lên được. Nhưng cũng chỉ dám nghĩ trong đầu, đâu thể trước đoàn người mà hét lên: “ Ta không thích chàng đụng chạm cô ta! Mau thả cô ta xuống! “ để rồi Khắc Minh thả Triệu Nhi xuống biển?
Nàng mải suy nghĩ còn Lý Khắc Minh thì sớm đã dìu Triệu Nhi đi đến bên nàng. Lúc đi đến gần nàng rồi mà hắn một tay vẫn đỡ eo nàng ta. “Trời ạ? Hắn muốn nàng phải đánh ghen ở đây thì hắn mới hiểu lòng đố kị của nữ nhân à? Vô tư ôm người nữ nhân khác trước mặt vợ mình mà thản nhiên như không có gì ấy nhỉ? “
- Chào hỏi đi! Đây là Thái tử phi của ta!
Triệu Nhi nghe hắn nói nhìn nàng bằng cặp mắt thái độ. Sau lại giả bộ phấn khởi:
- A! Chào tỉ! Nghe nói tỉ năm qua đã thành thân với Minh ca! Muội muội lần đó lâm bệnh không thể sang dự! Thật có lỗi! Từ giờ chúng ta làm tỉ muội tốt nhé?
Triệu Nhi vừa nói vừa dơ tay ra ( giống như bắt tay ở hiện đại ý). Uyển Nhã theo phép lịch sự cũng đặt tay lên. Nào ngờ bị ả dùng móng tay, cào cho một vết đỏ cả lên. Lý Khắc Minh nhìn thấy, dứt tay Triệu Nhi ra tức giận:
- Muội làm cái gì đấy?
Triệu Nhi giả bộ ngây thơ, nhìn tay nàng:
- Ây da? Chắc tại muội sơ ý để móng tay dài quá! Tỉ cho muội xin lỗi nha!
Uyển Nhã giờ đã không còn hiền lành như xưa. Nhìn vết đỏ trên tay mình mà tức. Thôi thì “ Quân tử mười năm trả thù chưa muộn “. Cứ chờ xem, nàng xử lí ra sao.
- Không sao muội muội dù sao cũng chỉ là vô ý!
Thấy đã “chào hỏi” nàng xong, Triệu Nhi lại tỏ vẻ mệt mỏi, dựa vào người Lý Khắc Minh:
- Khắc Minh ca ca! Muội chóng mặt quá! Huynh đưa muội về nha?
Lý Khắc Minh nhìn Triệu Nhi biết thừa là giả vờ, tìm cớ tránh:
- Ta còn phải đưa Thái tử phi của ta về! Muội nhờ giai nhân của muội đưa về là được rồi!
- Tỉ tỉ? Người có thể tự đi về mà đúng không?
Ánh mắt ả nhìn nàng. Uyển Nhã còn chưa kịp trả lời, miệng vừa phát ra chữ “Ta” đã bị ả xen ngang:
- Vậy là được rồi! Huynh đưa ta về chỗ nghỉ, ta vừa mới đến không quen đường mà.
Tạ Uyển Nhã như người dưng, đứng nhìn màn kịch của Triệu Nhi. Nhìn sang Lý Khắc Minh đang do dự nhìn nàng. Mặc dù cực kì cực kì không muốn nhưng nàng vẫn phải để Lý Khắc Minh đưa Triệu Nhi về.
Dường như hiểu ý nàng, Lý Khắc Minh bế Triệu Nhi nhanh chóng rời khỏi. Triệu Nhi xoay mặt lại nhìn nàng, nở nụ cười thắng lợi.
Tất cả đều đã rời đi hết, chỉ còn nàng và Hạ Mẫn ở lại. Hạ Mẫn lo cho sức khỏe của nàng, lên tiếng:
- Nương nương? Chúng ta về cung thôi! Ở đây gió lạnh dễ bị cảm lắm.
Nàng nắm chặt áo choàng Lý Khắc Minh vừa khoác cho nàng, mắt vẫn giữ nguyên nhìn theo bóng dáng cao lớn đang bế trên tay một nữ nhân.
---
Buổi sáng hôm đó như một cực hình so với nàng. Nét bút hôm nay não nề, không khí ảm đạm làm nàng viết xong lại vò giấy vứt đi, viết xong lại vò giấy vứt đi.
Chờ mãi không thấy bóng dáng hắn đâu, nàng sốt ruột định chạy đi tìm. Vừa chạy ra đến cửa đã va phải ai đó.
- Nàng định đi đâu mà hớt ha hớt hải không để ý gì cả thế?
Ngước lên nhìn thấy hắn, sắc mặt nàng thay đổi. Nàng u ám, lùi lại mấy bước đặt câu hỏi liên tục:
- Tại sao chỉ là đưa về cung lại lâu thế? Tại sao mãi bây giờ mới về? Tại sao cứ nhất thiết phải ôm eo thì mới đỡ xuống được? Tại sao chàng phải ra đón mà không phải là ai khác?
Nhìn bộ dạng của nàng, Lý Khắc Minh khó hiểu:
- Uyển Nhã? Hôm nay nàng sao thế? Sao lại đa nghi thế? Nàng ghen đấy à?
Uyển Nhã không trả lời, mắt mở to nhìn hắn. Chợt nhìn ra, trên cổ long bào trắng muốt có vết gì đó hồng hồng. Nàng nheo mắt, đi đến lại gần nhìn thật kĩ. Hắn cao quá, bị nàng kéo xuống để nhìn rõ vết đó.
Nàng nhìn kĩ, ngửi cả mùi hương thì phát hiện... đó là son môi. Nàng nhìn sang hắn, cười:
- Lý Khắc Minh! Chàng giỏi lắm! LÝ KHẮC MINHHHHHH!