Chương 51: Ta rất nhớ nàng ... rất nhớ nàng
Ta rất nhớ nàng, rất nhớ nàng
Nhưng lại không thể để lộ ra
Ta vẫn khẽ kiễng chân mà hoài niệm
Vẫn còn giữ lại ký ức quấn quanh ấy
Vẫn nhắm mắt để mặc nước mắt rơi.
--- Anh rất nhớ em - Sodagreen ---
Tạ Uyển Nhã đưa Lý Khắc Minh trở về ngôi nhà nhỏ ở trong rừng, đặt hắn nằm xuống sàn nhà. Nàng nhanh chóng xử lý vết thương sau lưng hắn. Nhìn từng giọt máu hắn chảy xuống, hình như nàng đang đau thay hắn, từng giọt nước mắt nàng cũng chảy xuống. Mất một lúc nàng mới dám đưa thuốc đến miệng vết thương hắn. Vết thương được sát trùng nên rất đau, tay hắn vô thức nắm chặt tay nàng đang để trên vai hắn. Hắn nằm nghiêng, quay lưng lại với nàng. Tạ Uyển Nhã chợt ngưng lại, muốn dứt tay ra khỏi hắn lắm. Nhưng... sợ hắn sẽ tỉnh dậy, nàng không thể kìm lòng được nên lại để yên.
Băng lại vết thương, tình trạng cơ thể hắn đã đỡ hơn. Uyển Nhã vẫn không nỡ để hắn một mình nên ở lại với hắn. Đôi tay hắn vẫn nắm rất chặt đôi tay nàng. Hơi ấm của nàng giống như đang san sẻ cho hắn.
Trời đã quá đêm, Lý Khắc Minh mơ hồ tỉnh lại, ánh mắt lờ đờ nhìn nàng. Hắn ngắm nàng rất lâu, chính nàng cũng nhận ra điều ấy. Trong nước mắt , nàng khẽ mỉm cười nhìn hắn:
- Chàng nhìn gì vậy?
Lý Khắc Minh xiết chặt bàn tay đang nắm lấy tay nàng, bạc môi khẽ mở:
- Nhìn nàng. Cả tầm mắt này đều nhìn vào nàng.
- Tại sao lại nhìn ta?
- Để chắc chắn rằng... ta đang nhìn thấy nàng. Và nhìn thấy nàng chịu ở bên cạnh ta.
Nghe mấy lời này, trái tim nàng như thể bị bóp chặt. Nàng vẫn cố nở nụ cười, hỏi:
- Tại sao?
Đôi mày hắn chợt nhíu lại, đáy mắt có vài phần buồn bã lại có vài phần vui mừng:
- Suốt 5 năm qua, ngay cả trong giấc mơ nàng cũng không chịu ở cạnh ta. Giờ thì thật hạnh phúc. Nàng về bên ta rồi. Nàng đang ở ngay cạnh ta!
Uyển Nhã nhìn hắn, con người này ở ngoài đường đường là một hoàng đế lạnh lùng, tàn độc vô tình . Vậy mà giờ sao lại ở trước mặt nàng yếu đuối như vậy. Năm năm trải qua rồi, cứ khép mi xuống nàng lại nhớ về hắn. Nàng muốn quên hắn nhưng không thể nào quên được. Bây giờ hắn lại xuất hiện trước mặt nàng. Cứ như vậy bảo nàng làm sao rời xa hắn cho được?
- Đúng vậy! Trong giấc mơ này ta ở bên chàng. Nhưng đó chỉ là trong mơ thôi.
- Chỉ là trong mơ nhưng ta rất hạnh phúc vì ta có thể nhìn thấy nàng. Thực sự ta không muốn thức dậy nữa.
Nhìn nụ cười mãn nguyện của hắn, nàng thực sự rất đau. 3 năm trước, nàng vẫn còn căm ghét hắn rất hận hắn. Mặc dù có nghe chuyện hắn đuổi Triệu Nhi về nước nhưng nàng nghĩ rằng đó chỉ là hành động của một kẻ phản bội khi bị phát giác. Có thể hắn chưa có gì với Triệu Nhi nhưng không có nghĩa là hắn không có ý đó. Hắn lại thiếp đi, đôi tay đang nắm chặt chợt buông lơi. Nàng nhìn hắn hồi lâu rồi dứt tay khỏi hắn, cẩn thận đắp chăn lại cho hắn. Nàng cúi xuống, ôm lấy hắn một lúc cho thỏa nỗi nhớ. Nhưng rồi lại buông ra ngay vì chợt nhận ra mình đã không còn là gì của hắn. Nàng khoác áo trở lại, mở cửa rời đi.
Từng bước từng bước của nàng thật nặng nề. Trước nay việc đi trên con đường từ bỏ hắn chưa bao giờ dễ cả. Nhưng nàng vẫn phải đi, vẫn phải bước dù có biết nó như thể đang đâm nát trái tim nàng. Nàng cứ tưởng nó đau một lần rồi sẽ biến mất nhưng không ngờ tới giờ phút đây khi nhìn thấy hắn, lòng nàng lại không kìm được mà muốn xà vào vòng tay ấm áp của hắn.
---
Nàng bước vội về quán ăn trong cơn mưa phùn giá lạnh mùa đông. Đôi tay run run giơ lên gõ cửa. Lý Tước là người có võ nên khả năng nghe vô cùng tốt. Mặc dù đang ngủ rất say nhưng hắn vẫn có thể tỉnh táo ngay khi nghe tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy nàng đầu trần, gương mặt tái đi vì lạnh cùng quần áo ướt nhẹp đang đứng ở cửa. Lý Tước vội vã kéo nàng vào nhà cùng giọng nói lo lắng:
- Muội sao vậy? Sao lại để cả người ướt như vậy? Lỡ bị cảm thì sao?
Lý Tước ấn nàng ngồi xuống ghế còn mình nhanh chóng lấy tấm khăn bao chùm lấy thân hình bé nhỏ đang run run của nàng. Tạ Uyển Nhã cũng không biết mình đang run lên vì lạnh... hay vì mình khóc quá nhiều.
Lý Tước đưa đến trước mặt nàng một ly trà nóng, ân cần hỏi:
- Muội sao vậy? Sao lại bơ phờ thế này? Xảy ra chuyện gì sao?
Hốc mắt nàng lại đỏ lên. Câu nói của của Lý Tước làm nàng nhớ lại hình ảnh Lý Khắc Minh trong căn nhà gỗ nhỏ đó lại hiện lên trong mắt nàng. Nàng khóc, khóc òa khi nghe câu hỏi đó.
Lý Tước thấy nàng khóc thì bối rối, chuyển sang ngồi cạnh nàng vỗ về:
- Đừng khóc đừng khóc! Muội phải bình tĩnh kể ta nghe xem đã xảy ra chuyện gì chứ?
Trong tiếng nấc, hắn nghe nàng thút thít nói:
- Ta... ta gặp lại người đó rồi?
- Người đó? Ý muội là Hoàng thượng?
Nàng gật gật, từng giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi:
- Ta gặp hắn trong rừng. Khi đó hắn đang bị thương. Ta đã nghĩ ta phải bỏ mặc hắn, dù hắn ch.ết cũng không liên quan đến ta. Nhưng ta không cản mình được, ta còn chăm sóc hắn thậm chí còn nói chuyện với hắn, ôm hắn. Ta rất sợ... sợ mình không kìm nén được mà quay lại với hắn. Ta phải làm sao bây giờ!
Lý Tước nhìn nàng khóc thì kéo nàng lại, ôm nàng vào trong lòng:
- Ta nói này! Nếu muội không chịu được thì hãy trở về với hắn đi. Hắn trước nay vẫn như một, vẫn rất yêu muội. Chuyện 5 năm trước... ta cũng nói với muội rồi mà. Hắn nói hắn không biết chuyện hôn lễ mà Vương thừa tướng nói với muội.
- Làm sao ta tin những lời đó là thực chứ? Tất cả là giả dối thôi. Hơn nữa... bây giờ hắn cũng độc sủng Vương Kim Liên rồi. Hắn đâu cần ta nữa.
Lý Tước chợt buông nàng ra, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình, nhẹ nhàng bảo:
- Muội biết mà. Hắn vẫn luôn cần muội. Suốt mấy năm qua hắn vẫn luôn chờ muội. Giữ lại Vương Huyền Trân là để dằn vặt nàng ta. Không phải độc sủng gì cả. Ta biết trong lòng muội không thể quên hắn. Đừng gượng ép bản thân nữa. Trở về với hắn đi.
Tạ Uyển Nhã nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của Lý Tước mà lòng chợt nhói lại. Nàng biết tình cảm của hắn dành cho nàng suốt trong thời gian qua nàng đều biết cả. Chính vì lý do này mà nàng càng không thể đến với Lý Khắc Minh. Nàng nợ hắn quá nhiều. Nhớ lại ngày hôm đó, nữ tử yêu Lý Tước say đắm là Tô Hạ khóc lóc nói với nàng, rằng hắn năm năm trước đã có cảm tình với nàng, hết lần này đến lần khác vì nàng mà hy sinh. Càng nghĩ lòng càng thêm rối. Lý Tước biết sự rối ren trong mắt nàng là từ hắn mà ra. Lần đó, lúc Tô Hạ nói tất cả cho nàng chính hắn cũng không biết nên mừng hay là lo lắng nữa. Nàng biết tất cả rồi, không phải sẽ quan tâm hắn hơn sao? Nhưng sao khi nhìn thấy những giọt nước mắt Tô Hạ rơi, lòng hắn lại trăn trở đến như vậy? Là lòng thương hại sao? Cho đến bây giờ hắn vẫn không hiểu tại sao mình lại không thể xác nhận tình cảm đối với Tô Hạ? Lòng hắn rất rõ là yêu Uyển Nhã? Hắn sợ nàng bị thương, sợ nàng đau khổ, sợ có ai làm hại nàng. Nhưng trong lòng hắn đến cả một chút lòng tham chiếm hữu nàng cũng không có. Tại sao lại như vậy?
Lý Tước nhìn vào nét mặt đang có chút lo lắng của nàng, chợt hiểu nàng là đang lo lắng điều gì. Hắn vỗ vỗ vào mu bàn tay nàng, ánh mắt dịu dàng:
- Muộn rồi! Muội vào ngủ đi! Đừng suy nghĩ nữa. Ta lên trên đó xem Hoàng thượng sao rồi!
Nàng biết Lý Tước thân thủ cao cường nên cũng không ngăn cản. Dẫu sao người gặp nguy hiểm bây giờ chính là Lý Khắc Minh. Rừng núi âm u, hắn lại đang bị thương. Để Lý Tước bên cạnh hắn cũng tốt.
- Vậy huynh đi cẩn thận.
Lý Tước nhanh chóng cầm thanh kiếm rồi rời đi. Nàng đóng cửa lại, đi đến bên bàn ngồi đó suy nghĩ. Suốt mấy năm qua, nàng ở cạnh Lý Tước vốn dĩ là vẫn rất thân thiết với hắn. Nhưng hoàn toàn không phải là thứ tình cảm nam nữ đó. Dường như rất quen thuộc. Không phải với nàng... mà là chủ nhân cơ thể này.
---
Lý Khắc Minh khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Mặc dù trên lưng có vết thương. nhưng với thân thể mạnh mẽ của hắn vẫn hoàn toàn có thể cử động như thường. Hắn ngồi dậy, tầm mắt đảo quanh căn nhà này. Cách bày trí này... hắn dường như thấy rất quen. Rất giống như... một góc của Nguyệt Hà điện.
Rũ bỏ lớp chăn được đắp cẩn thận trên người, hắn khẽ sờ tay vào vết thương. Nhìn xuống nút thắt được buộc lại thành hình chiếc nơ, lòng hắn không khỏi kinh ngạc. Kiểu thắt này... trước giờ chỉ có nàng thắt cho hắn. Còn chẳng kịp mặc áo, hắn mở tung cánh cửa, giọng điệu run run:
- Uyển Nhã? Nàng đang ở đâu? Ta biết, hôm qua chính là nàng ở bên ta, hoàn toàn không phải mơ. Nàng có thể thôi dằn vặt ta không? Ta thật sự rất nhớ... rất nhớ nàng!
Lý Khắc Minh nói xong, thân thể giống như không còn sức sống, gục xuống ở góc hiên nhà. Đúng lúc Lý Tước trên đường đi lấy thảo dược về, nhìn thấy Lý Khắc Minh đang ngã gục như thế, hốt hoảng chạy đến:
- Hoàng thượng? Người sao vậy? Tại sao lại ra ngoài này?
Lý Khắc Minh ngẩng lên nhìn Lý Tước, bạc môi run run nhìn hắn:
- Nói cho ta biết? Ai cứu ta? Ai chăm sóc cho ta?
Lý Tước nhìn vẻ mặt bất ổn của hắn, hiểu rằng có lẽ hắn đã nhìn thấy nàng. Lý Tước ngập ngừng không trả lời làm tâm trí hắn như phát điên. Hắn gầm lên:
- Là ai? Ngươi mau nói đi!
Lý Tước giương mắt nhìn hắn, trả lời:
- Là một người... lúc đi hái thuốc nhìn thấy người nên mới cứu người ở đây. Trùng hợp là người đó lại là người quen của ta. Nghe nói vết thương người có vẻ nghiêm trọng, người đó sợ người gặp nguy hiểm nên mới chỉ chỗ cho ta đến đây. Hoàng thượng... người có chuyện gì sao?
Lý Khắc Minh nhắm mắt, gợi nhớ lại hình ảnh đêm qua, cảm giác đó rất chân thực. Hắn mở mắt nhìn Lý Tước, lúc này giọng điệu cũng không kích động như trước nữa:
- Có thể đưa ta đến gặp người đó không? Ta muốn nói lời cảm ơn.
Ánh mắt Lý Tước đong lại, cứng đờ người nhìn Lý Khắc Minh.
---
- Tô Hoa! Ta về rồi!
Quán ăn vẫn tấp nập như trước. Lý Khắc Minh vừa bước vào đã có thể ngửi thấy mùi hương thơm phức của món cháo. Hắn nghĩ hình như.. mùi này hắn đã ngửi rất nhiều rồi thì phải. Nó gợi một cảm giác thật khó tả.
Còn đang bận quan sát thì bất ngờ nghe tiếng con nít réo vang vì vui mừng:
- Lý thúc thúc về rồi! Lý thúc thúc chưa đi.
Lý Khắc Minh cúi xuống nhìn 2 nhóc con đáng yêu đang chạy đến ôm chầm lấy Lý Tước. Chúng tíu tít thay phiên nhau:
- Lý thúc thúc đi đâu sao lại không nói với Tiểu Hạ! Tiểu Hạ rất lo cho Lý thúc thúc!
- Tiểu An cũng thế! Lý thúc thúc rõ ràng đã hứa dạy con học võ mà! Vậy mà lại bỏ đi.
Đang nói dở, chúng chợt phát hiện ra Lý Khắc Minh đang đứng gần đó. Tiểu Hạ có vẻ hơi sợ khi nhìn khuôn mặt lạnh lùng đó của hắn. Cô bé núp sau Lý Tước, giọng run run:
- Thúc thúc! Người đó là ai vậy?
Biết con bé có vẻ sợ, Lý Tước ngồi xuống bên giải thích:
- Là người quen cũ của mẹ con. Yên tâm! Thúc ấy không phải người xấu.
Tiểu An nghe là người quen của mẹ thì nghĩ phải gọi mẹ ra liền cất giọng gọi to:
- Mẹ ơi! Có thúc thúc đến tìm mẹ.
Lời của Tiểu An làm người Lý Tước cứng lại còn ánh mắt Lý Khắc Minh thì hướng cặp mắt ra phía cửa bếp.
- Vậy sao? Mẹ ra đây!
Dứt lời, một bóng nữ tử từ trong đi ra với trang phục thường dân làm 2 mắt Lý Khắc Minh chấn động không nhỏ.