Quyển 2 - Chương 61
Nghiêm Tiểu Tiểu chạy ra khỏi biệt thự, nhưng chưa gì hết đã bị hai anh em nhà Thiệu bắt lại, Thiệu Tiểu Hổ ôm bé con vào trong lòng, nâng chiếc cằm tinh xảo của bé con lên, cười gian, nói: "Muốn đi đâu? Cưng tới nhà tụi anh chắc là tìm tụi anh đúng không?"
"Sau nhà có một nhà ấm trồng hoa, bên trong có điểm tâm, còn có trà ngon." Thiệu Đại Hổ mỉm cười, không đợi người yêu trả lời, cùng em trai dẫn người yêu xuống nhà ấm trồng hoa phía sau nhà.
Bọn anh chọn xuống nhà ấm đương nhiên không đơn giản chỉ để uống trà ngắm hoa, mà còn vì ở trong còn có một chiếc giường lớn...
Không ngờ tại khu vườn rộng lớn phía sau biệt thự của nhà họ Thiệu có một nhà ấm trồng hoa không nhỏ, bên trong là đủ loại hương sắc, hình như cũng có cả hoa hồng, vừa đi vào mùi hương ngay lập tức quanh quẩn ngay chóp mũi, khiến cho người vào cảm thấy vui vẻ, thoải mái.
Nghiêm Tiểu Tiểu nhìn thấy nơi nơi đều là những đoá hoa xinh đẹp đủ mọi màu sắc, tâm tình vốn có chút không muốn lập tức trở nên cao hứng, cẩn thận đánh giá nhà ấm trồng hoa.
Phía trong có rất nhiều loại hoa khác nhau, bắt mắt nhất chính là hoa hồngAnh Luân* hiếm thấy, loại hoa hồng cổ xưa này cậu chỉ được thấy trên sách, không ngờ trong nhà ấm nhà hai bạn trai lại có.
Trong góc nhà ấm có một chiếc bàn, mặt trên có bày tách trà và những ấm trà tinh xảo xinh đẹp, xung quanh có vài chiếc ghế dựa, bên cạnh còn có một loạt giá sách. Cách giá sách không xa là một chiếc TV, còn có một chiếc giường đôi, giúp cho người đến ngắm hoa tại nhà ấm ngoại trừ ngắm hoa uống trà thì còn có thể xem TV và nghỉ ngơi, chủ nhân của nhà ấm quả thật rất chu đáo.
"Nơi này thật đẹp!" Nghiêm Tiểu Tiểu và hai người yêu ngồi trước bàn, nhìn chung quanh và khen ngợi, cậu chưa bao giờ nhìn thấy nhiều loại hoa hồng xinh đẹp đến thế.
"Đương nhiên là đẹp, tất cả hoa ở đây đều do ba anh trồng." Thiệu Tiểu Hổ kêu ngạo cười. Còn Thiệu Đại Hổ thì bận rộn pha trà cho bé con uống.
"Chú Thiệu thiệt lợi hại...." Nhắc tới ba Thiệu, Nghiêm Tiểu Tiểu không thể không liên tưởng đến một màn ɖâʍ loạn tại phòng khách nhà Thiệu.
"Cái người lấy vỉ đập ruồi bọ đánh lên người chú Thiệu là..." Cậu nhịn không được hỏi, dù biết rõ nhắc đến chuyện này sẽ rất xấu hổ, nhưng cậu vẫn muốn hỏi người đàn ông trẻ tuổi tàn ác kia rốt cuộc là ai.
"Lão già kia là cha của bọn anh!" Thiệu Tiểu Hổ lấy một miếng điểm tâm cho bé con, đặt giỏ trái cây bé con mang tới lên bàn, lại nhìn thấy bên cạnh giỏ trái cây là một bó hoa bách hợp, hỏi: "Đây là cho bọn anh sao?"
Nghiêm Tiểu Tiểu gật đầu, thật ra là mua cho chú Thiệu, "Người kia có thật cha của hai anh không! Phải không vậy? Nhìn trẻ quá, trông có vẻ không quá 30 tuổi."
"Ha ha, nhãn lực của em thật kém, lão già kia sắp 40 rồi." Thiệu Tiểu Hổ khui giỏ, lấy ra hai trái táo vừa hồng vừa lớn, ném một trái cho anh trai, trái kia giữ lại cho mình ăn.
"Không thể nào!" Nghiêm Tiểu Tiểu giật mình.
"Thử đoán xem ba anh bao nhiêu tuổi. Chắc chắn em đoán không trúng đâu." Thiệu Đại Hổ quay đầu, nhìn bé con và mỉm cười.
"Có quá lắm thì cũng không quá 35 tuổi!"
"Ha ha ha...." Thiệu Tiểu Hổ lại cười ha ha, "Quả thật đoán sai, ba anh đã hơn năm mươi tuổi rồi!"
"Hơn năm mươi tuổi? Thiệt hay xạo thế, chú Thiệu nhìn rất trẻ mà." Nghiêm Tiểu Tiểu không tin được, chú Thiệu.... không, phải là bác Thiệu, hơn năm mươi tuổi, chẳng phải còn lớn hơn cả ba mình à!
"Táo này ngọt thiệt, nhưng mà không ngọt bằng môi em. Anh rất muốn hôn em, nhóc vợ bé nhỏ thân yêu của anh! Vừa rồi nhìn thấy một màn kia của ba anh, anh không tin là em không có cảm giác!" Thiệu Tiểu Hổ đột nhiên nhìn Nghiêm Tiểu Tiểu chằm chằm, cười gian, tay bắt lấy bàn tay nhỏ xinh của cậu, kéo cậu vào trong lòng hôn sâu.
Thiệu Đại Hổ cũng đi tới, cúi đầu hôn Nghiêm Tiểu Tiểu, "Hôm nay tụi anh chưa được hôn, anh rất nhớ đôi môi của em."
Thiệu Tiểu Hổ hôn bé con một cái, nghi hoặc hỏi: "Nhắc mới nhớ, cả ngày hôm nay không thấy em ở trường, giữa trưa gọi điện thoại rủ em đi ăn cơm thì di động em lại tắt."
"Tụi anh định về nhà rồi sẽ gọi cho em, không ngờ em lại đến tìm tụi anh." Thiệu Đại Hổ cũng hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp hương vị ngọt ngào của người bên dưới, bàn tay to nhẹ nhàng dao động trên ngực bé con.
"Hồi trưa điện thoại của em hết pin, chắc là đang sạc thì mấy anh gọi." Nghiêm Tiểu Tiểu thành thật trả lời, kéo tay Thiệu Đại Hổ ra chỗ khác. Nếu anh còn sờ xuống thì nhất định sẽ không thể cứu vãn, hễ mà cùng họ lăn giường thì chuyện gì cũng chìm vào quên lãng, cậu lần này đến là có chuyện đúng đắn muốn bàn với hai người họ!
"Thật ra bữa nay em xin nghỉ bệnh, không có đi học." Chợt Nghiêm Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn hai bạn trai, nghiêm túc nói: "Thật ra lần này em đến tìm hai anh là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc, hai anh hãy cùng với em lập thành một ban nhạc đi!"
"Cái gì?!!!" Anh em họ Thiệu bất ngờ.
"Chả là như vầy...." Nghiêm Tiểu Tiểu kể hết rõ ràng cho hai người yêu, bao gồm luôn chuyện George uy hϊế͙p͙ cậu.
"Tiểu Tiểu, chuyện lớn thế này sao không lập tức nói cho tụi anh biết!" Thiệu Tiểu Hổ nghe xong lập tức mắng, nếu Tiểu Tiểu không kể thì bọn hắn vẫn không biết được chuyện lớn này, cả ngày nay bọn hắn bề bộn nhiều việc, nào có thời gian xem báo, lên mạng.
"Bé ngốc, sao em lại giấu tụi anh chuyện này, đáng lẽ ra tối hôm qua em phải nói cho tụi anh biết." Thiệu Đại Hổ cũng mắng.
"Rất xin lỗi!" Nghiêm Tiểu Tiểu cúi đầu xin lỗi, cậu biết mình không lập tức báo cho hai người yêu là cậu không đúng, nhưng cậu muốn đích thân giải quyết, mà đâu ngờ đến sẽ xuống nước với hai người yêu, nhờ họ hỗ trợ.
"Sau này không được vậy nữa, dù là chuyện gì, em cũng phải nói cho bọn anh, bọn anh là người yêu của em mà." Tay Thiệu Tiểu Hổ nhéo cái mũi thanh tú của cậu.
Nghiêm Tiểu Tiểu gật đầu, cậu biết nếu nói cho hai người này, thế nào cũng bị ăn mắng.
"Chuyện này em không cần phải xen vào, giao cho tụi anh giải quyết. Cái lão công ty giải trí đó thật sự rất mắc cười, ông ta hoàn toàn là đang hù em, ông ta căn bản không thể tố cáo em được." Thiệu Đại Hổ dịu dàng xoa đầu cậu.
"Đúng, theo lời em nói, Lars chủ động so tài với em, hát đến nỗi hư luôn dây thanh quản cũng là trách nhiệm của anh ta, căn bản không liên quan đến em, cho nên cái tên George chó má kia hoàn toàn không có lý do nào tố cáo em." Thiệu Tiểu Hổ phụ hoạ. Cái tên George đó thật sự rất đáng giận, dám hù doạ bé con, nếu bọn hắn có mặt ngay lúc đó nhất định sẽ tố cáo ông ta cho đẹp mặt.
Tối hôm qua bỏ lỡ màn bé con thi ca hát với Lars và đánh bại anh ta thật sự rất đáng tiếc, cũng may có thể tìm lại fancam để xem, giọng hát của Tiểu Tiểu vô cùng dễ nghe!
"Thật ư! Quá tốt!" Nghiêm Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm, biết được thì ra George căn bản không thể tố cáo mình, cậu cuối cùng cũng yên tâm.
"Không phải em tính sau này làm luật sư sao, em phải đọc thêm nhiều sách luật hơn nữa, đừng để bị người ta lừa một cách dễ dàng như thế này nữa, nếu không sau này làm luật sư, lỡ không được lên toà thì sao đây." Thiệu Tiểu Hổ cười, trêu chọc.
"Em biết rồi, sau này em sẽ học thêm nhiều kiến thức luật pháp." Nghiêm Tiểu Tiểu có chút ngượng ngùng xoa xoa lỗ tai.
"Chiều mai bọn anh sẽ đi cùng em từ chối ký hợp đồng với George, nếu ông ta muốn tố cáo em, thì để anh xử lý cho."
"Cảm ơn hai anh." Nghiêm Tiểu Tiểu ra dấu OK, không còn sợ bị George tố cáo, đương nhiên không cần lập ban nhạc, nếu chẳng phải bất đắc dĩ, cậu cũng không muốn trở thành ca sĩ.
"Bây giờ đã bàn xong chuyện chính rồi, tụi mình hãy tiếp tục chuyện mới nãy đi." Tay Thiệu Đại Hổ mạnh mẽ trở lại lồng ngực đơn bạc của Nghiêm Tiểu Tiểu rồi sờ khắp nơi, giọng nói lại dần trở nên khàn khàn tà mị.
Thiệu Tiểu Hổ đã sắp đợi không nổi, tay trực tiếp cởi đồ cậu, nhưng bị Nghiêm Tiểu Tiểu dùng sức đẩy ra, "Em phải về thôi, em thừa lúc ba mẹ ra ngoài mua vài thứ để lén ra đây, chắc ba mẹ đã quay lại, không thấy em ba mẹ sẽ lo lắng. Gặp lại sau!"
Nghiêm Tiểu Tiểu nói xong liền lập tức đứng lên đi về, nói chuyện với họ chắc cũng đã mất vài tiếng đồng hồ, ba mẹ nhất định sẽ lo lắng gọi điện thoại tìm cậu, chỉ còn cách xin lỗi hai anh em này thôi....
"Tiểu Tiểu, uống trà rồi hẵng đi." Hai anh em sửng sốt, đồng thời gọi với lại.
"Ngại quá, lần sau uống tiếp, giờ em đang gấp lắm, mai gặp!" Đã đi đến cửa, Nghiêm Tiểu Tiểu quay đầu về phía hai người bạn trai, vẫy tay xong đẩy cửa rời đi.
Anh em nhà Thiệu đồng thời thở dài, lần này không bắt cậu lại nữa, bọn họ biết nếu bé con thật sự quyết định muốn đi, bọn họ dù có làm gì cũng thể nào ngăn cản, chỉ có thể đợi lần sau ôm bé con, mà đòi phần hôm nay về....
Hết chương 61.
•
Chú thích•
*Hoa hồng Anh Luân còn được gọi là The Rose Of England. Nếu muốn biết thêm chi tiết thì hãy tr.a google.