Chương 17: Đi anh – nhớ …
Sáng hôm sau…
Diệp đã về biệt thự thật muộn để tránh mặt Vũ . Cô muốn đi , không nói không rằng mà bỏ đi. Vũ thì dạo này không về biệt thự Phạm gia. Không biết anh đi đâu nhưng cả học viện cx k thấy có.
– Diệp … Hân đến h rồi mau đi thôi – Giọng Bảo vang lên đầy yêu chiều khi đưa 2 đứa và Nhật Anh đến sân bay
– Vâng – Đồng thanh
– Hân … Diệp … – Nhật Anh thút thít
– Thôi nào đừng mít ướt thế, mày như vậy sao bọn tao đi đc ? – Nó cố nở nụ cười thật tươi nhất
– Mày có thể sang thăm bọn tao mà – Diệp tiếp lời – Mày như vậy ck mày xót mày lại bắt bọn tao ở nhà bây h
– Con bé này – Nhật Anh nói giọng giận dỗi – Sang bên đấy nhớ k đc bỏ bữa , nhớ gọi điện về cho tao , k đc lm việc quá sức , phải mặc đủ ấm ,…. Đấy
– Biết rồi thưa ma ma – Nó trêu đùa . Nó biết lúc này k phải là lúc để khóc
– Mày nói như thể mẹ tao ý – Diệp tiếp lời
– Tao cx ước vậy- Cả bọn phá lên cười .
– Thôi đến h rồi mau lên máy bay đi – Bảo nói
– Vâng. Bye 2 ng nhoa – Cả 2 đồng thanh
– Đi bình an – bảo nói
– Nhớ lời tao dặn –Nhật Anh khóc
– Đc rồi mà , rồi chúng nó sẽ quên thôi ,. Em cứ như vậy cả 2 đứa nó cả anh đều đau đấy – Bảo ôm Nhật Anh từ đằng sau
Trong khi đó ở bar The Death …
– Anh đừng uống nữa – Su giật chai rượu từ tay hắn
– Kệ anh . Chú mày không đi tiễn Kill à
– Chị ấy không cho em đi
– Chú mày nghe lời nhỉ ?
– Không phải chuyện của anh – Su nói rồi dốc ngửa chai rượu trên tay . – Chả nhẽ tôi phải nói rằng chị Kill sợ anh có chuyện nên bắt tôi ở nhà trông anh sao đồ vô tâm – Su nghĩ
3 tháng sau… Tại bar The Death… Vũ dốc ngc chai rượu trên tay. Cô ấy đi rồi, Diệp đi thật rồi. Tất cả là do anh sao ? Mấy tháng nay anh điên cuồng tìm kiếm cô . Cuối cùng thì anh cũng biết được sự thật ,nhưng tại sao khi biết thì cô lại biến mất ? Chưa kịp nói xin lỗi thì cô đã đi , Vũ càng điên cuồng tìm kiếm lại càng nhớ đến cô .
Khánh thì còn tệ hại hơn. 3 tháng sau khi nó đi ,hắn như 1 cái xác không hồn . Không cười, ít nói, điên cuồng đánh nhau và uống rượu . Hắn luôn nghĩ mình yêu Linh , nhưng sao khi ở bên Linh hắn luôn nghĩ đến nó. Nỗi nhớ nó ngày càng tăng lên từ sau khi nó đi . Nhiều lúc ở bên Linh , hắn đã tưởng nhầm Linh là nó. Hắn nhớ , nhớ nó đến phát điên, nhớ từng hơi thở của nó .
Một vì sao đang bay ngang qua nói với anh rằng :”Em đã đi rất xa”
Ngôi sao kia như đang một mình
Như chính anh đang ở đây
Từng cơn mưa đang rơi rơi nhanh nhớ đến những lần đôi ta tay nắm tay
Bước chung một đường , có em bên cạnh anh
Thời gian trôi , còn lại tôi
Chiếc hôn theo mưa cuốn trôi
Nụ cười em , với cánh tay ôm đôi vai gầy
Được gần em , được yêu em với anh là một giấc mơ
Đừng xa anh , đừng quên anh em nhé !
[I love you – Only C]