Chương 20: Đau – “Xin em , đừng đi , tôi xin em , chỉ lần này thôi cx đc . Tôi nhớ em”
– Không thể sao ?
– Muốn gì ? Trả thù ? – Nó lạnh lùng , tim nhói đau
– Cô nghĩ sao ? – hắn nói, vẻ bất cần
– … – nó ngước mắt nhìn hắn , im lặng . Im lặng không theo nghĩa khinh bỉ. Mà im lặng để nuốt nước mắt vào tim. Nó rồi bỏ đi. Chỗ này lại ồn ào nữa rồi . Nó bỏ ra khu vườn đằng sau đại sảnh. Chỗ này có lẽ sẽ tốt hơn chăng ?
Ngồi 1 lúc thấy rằng đã đến lúc mk đc về , nó đứng dậy nâng nhẹ váy đi vào. Bỗng , nó thấy ở đằng xa , hình bóng quen thuộc ấy . Hắn … đang uống sao ? Không kìm được lòng, nó bước đến chỗ hắn , dáng vẻ bây h của hắn trông thật thảm hại, xung quanh có 3 , cái vỏ chai rỗng. Giật chai rượu trong tay hắn , nó vất ra xa : – Đừng uống nữa – Nó cất giọng lạnh tanh rồi bước đi
– Ở lại đi , tôi xin em – hắn nói , tay nắm chặt tay nó từ đằng sau
– Buông ra – nó hét , nó sợ , sợ rằng nếu như thế này nữa nó sẽ không kìm đc lòng mà ôm hắn mất . “Hắn không yêu mình . Chỉ là không có Linh ở đây nên mới thế ” nó tự nhủ rồi cố vùng chạy , nhưng càng vùng chạy , hắn lại nắm tay nó thật chặt , và cuối cùng , khi mà k chịu đc nữa , hắn đã ôm nó từ đằng sau :
– Xin em , đừng đi , tôi xin em , chỉ lần này thôi cx đc . Tôi nhớ em , tôi yêu em nhiều hơn tôi tưởng. Hân , xin em dù chỉ một lần thôi hay để tôi đc ôm em như vậy . Tôi thực sự nhớ em , nhớ đến phát điên rồi – hắn nói , giọng nói ấm áp phả vào tai nó. Nó bật khóc , nó muốn nói vs hắn , nó cx yêu hắn , nó cx nhớ hắn đến phát điên . Người ta nói lời nói khi say là lời nói thật nhất . Trong cái giây phút đó , nó chỉ muốn ôm hắn muốn hôn hắn , muốn nói hết tất cả những gì nó nghĩ. Nhưng chợt , hình ảnh của Linh vụt qua trong đầu nó , nó nhớ đến cái tôi hôm đó , hôm mà hắn đã ôm Linh rồi mắng nó . Lòng nó đau xót . Quyết định cuối cùng , nó cầm váy lên quay đi . Đi là điều tốt nhất với cả nó và hắn lúc này. Nó không nên quyến luyến như thế.Nhưng có lẽ ông trời đã không chiều lòng nó. Hắn say rượu đi loạng choạng, đầu óc không biết trời vs đất gì , cứ ôm nó không dứt. Thế là nó đành đưa hắn về căn hộ của mình. Diệp nói hôm nay đi chơi rồi ở lại biệt thự Triệu gia luôn. Trong nhà h chỉ còn hắn vs nó. Nó cố lạnh lùng nhất có thể, còn hắn thì liên tục nói ra những câu tình cảm khiến nó đau lòng.
Cứ ngỡ sẽ mãi như thế , nhưng điện thoại hắn chợt rung lên. “Vợ yêu is calling” 4 từ đó đập thẳng vào mắt nó. Đầu óc nó như sụp đổ. À phải rồi (*tg : lại thêm 1 ng nữa gắn vs chữ cuồng -_- chụy này cuồng “à phải rồi”) , Linh ms là ng hắn yêu chứ. Nó thầm trách bản thân nó , đã cố gắng ra đi nhưng tại sao lại cố ở lại , nó trách hắn tại sao có Linh bên cạnh rồi lại làm cho nó khổ sở thêm như thế, nó trách, trách ông trời tại sao lại bất công như thế ? Đã không cho chúng nó đc ở bên nhau thì tại sao lại cứ để chúng nó gặp nhau như thế . Nó chợt nhận ra nó đã thay đổi , nó nhận ra bản thân k còn đc mạnh mẽ như trc nữa. Reng…. Tiếng chuông đt làm nó giật mình, vẫn là “Vợ yêu is calling” là Linh đang gọi. Nó miễn cưỡng nghe máy :
– Alo
– Anh Khánh đâu? Tại sao cô lại cầm máy của Khánh – Nhận ra giọng của nó Linh thoáng chút sợ sệt
– Yên tâm đi tôi chưa nói chuyện hôm đó đâu. Tôi cũng k muốn ở vs ck cô lm gì. Hắn say rượu, ko biết trời đất gì, nên tôi động chút lòng thương đưa về thôi – Nó nói giọng lạnh tanh, khinh bỉ
– Cô đang ở đâu?
– Khu căn hộ Hoàng gia, phòng số 377. Tôi sẽ đưa anh ta xuống, cô hãy đợi ở cửa chính.
15 phút sau Linh đến vs một chiếc taxi. Nó đã kéo đc hắn xuống cửa chính
– Tôi k mong lần sau có chuyện như thế này – Linh nói vs nó
– Tôi nghĩ tôi mới là ng nên nói câu đó đấy. Quản lí ck cô cho chặt vào!!! – Nó nói giọng lạnh lùng, quay lưng bước đi. Đau – đó là cảm xúc duy nhất của nó lúc này, nó đã cố để buông hắn ra nhưng tại sao khi thấy hắn đi vs Linh tim nó lại đau đến thế. Nó chợt nhận ra nó yêu hắn nhiều hơn nó nghĩ.Nó nhắm mắt lại , 2 hàng nước mắt từ bao h đã chảy dài trên má , ướt đẫm khuôn mặt.
Trên xe, Khánh k ngừng gọi tên nó :
– Hân, đừng đi, tôi xin em. Tôi phát điên vì em mất rồi.
Bên cạnh, Linh tay nắm chặt đến bật máu. “Hân- lại là cô ta, tôi thề sẽ k tha cho cô đâu.”