Chương 2

Mười hai năm trước, anh không hề có tí tốt đẹp nào. Nhẹ nhàng cũng không. Cậu bé được nuôi dạy để ngủ trên nền đất cứng, để ăn những thức ăn tầm thường và uống nước lạnh, và để đánh nhau với những đứa bé khác. Nếu lúc nào đó cậu không muốn đánh nhau, cậu sẽ bị ông chú, Rom Baro, thủ lĩnh của bộ lạc, đánh nhừ tử. Không có mẹ cầu xin cho cậu, không có cha để can ngăn sự trừng phạt thô bạo của người tộc trưởng. Không ai từng chạm vào cậu một cách nhẹ nhàng. Cậu tồn tại chỉ để đánh nhau, để trộm cướp, để làm những thứ chống lại gadje (*).


*gadje: thuật ngữ người Gypsy sử dụng để chỉ những người không phải Gypsy một cách xem thường.


Hầu hết người Gypsy không hề ghét những người Anh đần độn và nhợt nhạt sống trong những ngôi nhà sạch sẽ và mang đồng hồ bỏ túi và đọc sách bên lò sưởi. Người Gypsy chỉ không tin tưởng họ. Nhưng bộ tộc của Kev khinh miệt gadje, phần lớn là do tộc trưởng muốn thế. Và bất kể ý nghĩ, niềm tin và sở thích của người thủ lĩnh là gì, bạn làm theo họ.


Cuối cùng, vì bộ lạc của tộc trưởng đã mang đau đớn và bất hạnh đến bất cứ nơi nào họ dừng chân, những gadjo (**) quyết định đuổi họ ra khỏi mảnh đất. Người Anh đến trên lưng ngựa, mang theo vũ khí. Những người Rom đang say ngủ bị chỉa súng và nện bằng dùi cui ngay trên giường ngủ, phụ nữ và trẻ em la hét và khóc lóc. Khu trại trở nên tán loạn và mọi người bỏ chạy, những chiếc xe ngựa vardo (***) bị đốt cháy, nhiều con ngựa bị những gadjo lấy trộm. Kev cố gắng chiến đấu với họ, để bảo vệ vitsa, nhưng cậu đã bị nện vào đầu bởi một bán súng nặng trịch. Một kẻ khác đâm lưỡi lê vào lưng cậu. Bộ tộc bỏ mặc cậu cho cái ch.ết.


**gadjo: số ít của gadje.
***vardo: xe ngựa truyền thống của người Gypsy.


Một mình trong đêm tối, cậu ngã xuống mê man cạnh dòng sông, lắng nghe dòng nước đen ngòm cuồn cuộn chảy, cảm giác sự lạnh lẽo của nền đất cứng, ẩm ướt bên dưới mình, lờ mờ nhận thấy máu mình chảy ra như một dòng suối nhỏ ấm áp. Cậu chờ đợi không hề sợ hãi bánh xe to lớn lăn mình vào bóng tối. Không có lý do gì cho cậu khao khát sống. Nhưng giống như Bóng Đêm nhượng bộ trước sự xuất hiện của người chị gái Ban Mai, Kev thấy mình được nâng lên và mang đi trên một chiếc xe ngựa nhỏ thô sơ.


available on google playdownload on app store


Một gadjo đã tìm thấy cậu, và đã thuê một cậu bé dân địa phương để giúp mang người Rom đang hấp hối vào nhà. Đó là lần đầu tiên Kev ở dưới mái che của thứ gì đó không phải là xe ngựa vardo. Cậu bị giằng co giữa sự tò mò với khung cảnh lạ lẫm xung quanh và cơn giận dữ vì bị xỉ nhục khi phải ch.ết trong nhà dưới sự chăm sóc của một gadjo. Nhưng Kev quá yếu, quá đau đớn, để nâng một ngón tay lên tự vệ.


Căn phòng cậu đang ở không lớn hơn một chuồng ngựa, chỉ có một cái giường và một cái ghế. Có một cái nệm, vài cái gối, khung may treo trên tường, một chiếc đèn với tua rua kết thành chuỗi. Nếu không quá đau đớn, cậu chắc sẽ phát điên lên trong căn phòng bé nhỏ chật hẹp này.


Gadjo mang cậu về đó… Hathaway… là một người cao lớn, mảnh khảnh với mái tóc vàng nhợt nhạt. Dáng vẻ hiền lành của ông, sự khác biệt của ông, khiến Kev căm ghét. Tại sao Hathaway lại cứu cậu? Ông ta có thể muốn gì từ một cậu bé người Rom? Kev từ chối nói chuyện với gadjo và không chịu uống thuốc. Cậu bác bỏ bất cứ sự ân cần nào. Cậu không nợ gì Hathaway này cả. Cậu không muốn được cứu, không muốn tiếp tục sống. Thế nên cậu luôn nằm lưỡng lự và im lặng bất cứ khi nào người đàn ông đến thay băng vết thương trên lưng cậu. Chỉ có một lần duy nhất Kev mở miệng, và đó là khi Hathaway hỏi về hình xăm.


- Nó đại diện cho gì vậy?
- Nó là một lời nguyền – Kev nói qua hàm răng nghiến chặt – Đừng nói về nó với bất cứ ai, nếu không ông cũng sẽ bị nguyền rủa.


- Ta biết – giọng nói của ông ân cần – Ta sẽ giữ bí mật cho cháu, nhưng ta muốn cháu biết rằng ta theo chủ nghĩa duy vật, ta không tin vào những điều mê tín như thế. Lời nguyền chỉ có sức mạnh khi người ta cho phép nó.


Gadjo ngu ngốc, Kev nghĩ. Mọi người đều biết rằng việc chối bỏ một lời nguyền sẽ mang đến bất hạnh cho chính người đó.
***


Đây là một gia đình ồn ào, đầy trẻ con. Kev có thể nghe thấy bọn chúng phía xa bên ngoài cánh cửa đóng của căn phòng cậu bị đưa vào. Nhưng có cái gì đó khác… một sự hiện diện nhút nhát, ngọt ngào ở đâu đây. Cậu cảm thấy nó lơ lửng, bên ngoài căn phòng, chỉ vừa ngoài tầm với của cậu. Và cậu mong chờ nó, khao khát được giải thoát khỏi bóng tối và cơn sốt và nỗi đau. Giữa những tiếng kêu la của bọn trẻ đang cãi nhau, cười đùa, ca hát, cậu nghe thấy một tiếng thì thầm làm lông trên người cậu dựng đứng. Giọng nói của một bé gái. Dễ thương, êm dịu. Cậu muốn cô bé ấy đến với cậu. Cậu muốn điều đó khi nằm ở đây, với những vết thương đang lành lại chậm chạp một cách dày vò. Đến với tôi…


Nhưng cô bé không bao giờ xuất hiện. Những người duy nhất bước vào căn phòng là Hathaway và vợ của ông ta, người phụ nữ hiền lành nhưng thận trọng xem Kev như thể cậu là một loài động vật hoang dã đã tìm đường xâm nhập vào tổ ấm văn mình của mình. Và Kev đã cư xử đúng như thế, cắn và gầm gừ mỗi khi họ đến gần cậu.


Ngay khi cậu có thể tự đi lại, cậu tự rửa ráy với chậu nước nóng mà họ để lại trong phòng. Cậu cũng không ăn trước mặt họ mà đợi đến khi họ để lại khay thức ăn trên giường. Toàn bộ tâm trí cậu dồn vào việc cố gắng hồi phục để có thể trốn thoát. Trong một vài dịp bọn trẻ đến để quan sát cậu, nhìn lén qua cái khe của cánh cửa không mở hẳn. Có hai cô bé nhỏ tên là Poppy và Beatrix, cười rúc rích và ré lên âm thanh hoảng sợ hạnh phúc khi cậu càu nhàu với chúng. Có một cô gái khác nữa, lớn hơn, Amelia, luôn liếc nhìn cậu với sự đánh giá ngờ vực y chang mẹ cô. Và một cậu bé cao ráo mắt xanh, Leo, nhìn có vẻ không lớn hơn Kev bao nhiêu.


- Tôi muốn nói rõ – cậu bé cất tiếng từ ô cửa, giọng trầm lặng – rằng không ai muốn gây hại gì cho cậu. Ngay khi cậu có thể rời khỏi đây, cậu được tự do làm điều đó – Cậu ta nhìn chằm chằm vào vẻ mặt sưng sỉa, kích động của Kev một lát trước khi thêm vào - Cha tôi là một người tốt bụng. Một người luôn làm việc tốt. Nhưng tôi không phải vậy. Nên đừng có nghĩ tới chuyện làm bị thương hay xỉ nhục bất cứ ai nhà Hathaway, hoặc là cậu sẽ có chuyện với tôi đó.


Kev đánh giá cao điều đó. Đủ để gởi lại Leo một cái gật đầu xem thường. Tất nhiên, nếu Kev khỏe hơn, cậu có thể đánh thắng cậu ta một cách dễ dàng, nện cậu ta xuống đất đến khi xịt máu và gãy xương. Nhưng Kev bắt đầu chấp nhận rằng gia đình nhỏ bé kì quặc này không hề có ý xấu với cậu. Hay muốn bất cứ thứ gì từ cậu. Họ chỉ đơn thuần chăm sóc và bảo bọc như thể cậu là một chú chó lạc đường. Họ dường như không mong muốn được đền đáp. Điều đó không làm giảm bớt sự coi thường của cậu với họ và thế giới nhẹ nhàng, dễ chịu lố bịch của họ. Cậu ghét tất cả bọn họ, gần như ghét chính bản thân mình. Cậu là một chiến binh, một tên trộm, đã dấn thân vào bạo lực và lừa đảo. Họ không thấy điều đó sao? Họ dường như không nhận ra mối nguy hiểm mà họ đã mang vào tổ ấm của mình.


Một tuần sau, cơn sốt của Kev dịu đi và vết thương của cậu đã đủ bình phục để cho phép cậu di chuyển. Cậu phải rời khỏi đây trước khi có gì đó tồi tệ xảy ra, trước khi cậu gây ra chuyện. Vì thế vào một buổi sáng, Kev thức dậy sớm và mặc vào quần áo họ đưa cho cậu, vốn là của Leo, với sự chậm chạp khó nhọc. Di chuyển rất khó khăn, nhưng Kev lờ đi cơn đau đầu dữ dội và ngọn lửa đâm thọc trên lưng. Cậu nhét đầy túi áo khoác với dao và nĩa trên khay đựng thức ăn, một cái đế nến, một miếng xà phòng.


Tia sáng đầu tiên của bình minh chiếu rọi qua khung cửa sổ nhỏ bên trên chiếc giường. Gia đình sẽ thức dậy ngay thôi. Cậu rủa thầm với cánh cửa, thấy chóng mặt, và ngã ngồi lên nệm. Thở hổn hển, cậu cố gắng gom góp sức lực.


Có một tiếng gõ nhẹ vang lên, và cánh cửa bật mở. Môi cậu hé ra tiếng gầm gừ với người khách.
- Em vào được không? – cậu nghe một cô bé hỏi thỏ thẻ. Lời nguyền rủa ch.ết lặng trên môi Kev. Những giác quan của cậu tê liệt. Cậu nhắm mắt lại, hít thở, chờ đợi. Là em. Em ở đây. Rốt cuộc.


- Anh đã ở một mình lâu quá – cô bé nói, tiến đến cậu – Em nghĩ có lẽ anh cần ai đó để nói chuyện. Em là Winnifred.
Kev thu vào mùi hương và giọng nói của cô bé, tim cậu đập thình thịch. Cậu cẩn thận từ từ quay lưng lại, lờ đi cơn đau đâm xuyên qua mình. Cậu mở mắt ra.


Cậu chưa bao giờ nghĩ có gadji* nào có thể sánh với những cô gái Gypsy. Nhưng cô bé này thật đặc biệt, một tạo vật tỏa sáng như ánh trăng, mái tóc em vàng óng ánh bạc, khuôn mặt em dịu dàng đầy sức hút. Em trông thật ấm áp và ngây thơ và yếu ớt. Mọi thứ mà cậu không hề có.
*gadji: phụ nữ gadje


Toàn bộ con người cậu bị tác động sâu sắc đến nỗi cậu vươn tay ra và kéo em về phía mình với một tiếng càu nhàu trầm thấp. Cô bé há hốc miệng ngạc nhiên một chút nhưng vẫn giữ yên lặng. Kev biết chạm vào em là không đúng. Cậu không biết cách nhẹ nhàng. Không cần gắng sức cậu vẫn có thể làm em đau. Vậy mà cô bé lại thả lỏng trong vòng tay cậu, và nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt xanh bình tĩnh đó. Tại sao em không sợ cậu? Cậu phải làm em hoảng sợ mới đúng, vì cậu biết rõ mình có thể làm những gì. Cậu không nhận ra mình đang kéo cô bé lại gần hơn. Tất cả những gì cậu biết là giờ đây một phần sức nặng của em đang tựa vào cậu khi cậu nằm ra trên giường, và những ngón tay cậu đang cuộn vào đôi tay mềm mại của em.


- Thôi nào – cô bé nhẹ nhàng nói với cậu.
Cậu không muốn. Không bao giờ. Cậu muốn giữ cô bé trong lòng, và kéo bím tóc của em xuống và đưa tay gỡ dải lụa buộc tóc ra. Cậu muốn mang em bỏ trốn đến nơi tận cùng của trái đất.
- Nếu tôi buông ra – cậu thô lỗ nói – em sẽ ở lại chứ.


Đôi môi mểm mại cong lên. Nụ cười dịu dàng, ngọt ngào – Anh chàng ngốc. Tất nhiên là em sẽ ở lại chứ. Em đến để thăm anh mà.
Cậu chậm chạp thả tay ra. Cậu nghĩ cô bé sẽ bỏ chạy, nhưng em vẫn ở lại.


- Nằm xuống nào – cô bé nói – Tại sao anh lại mặc quần áo sớm vậy? – Mắt em mở to ra – Ồ. Anh không được đi đâu. Không được cho đến khi nào anh khỏe lại.


Cô bé không cần phải lo lắng. Kế hoạch bỏ trốn của Kev đã tan biến ngay giây phút cậu nhìn thấy em. Cậu ngả mình trở lại gối, nhìn chăm chú khi cô bé ngồi xuống chiếc ghế. Em mặc một chiếc váy màu hồng. Phần rìa váy, ở cổ và tay áo, được tô điểm những diềm đăng ten nhỏ.


- Tên của anh là gì? – Cô bé hỏi.
Kev ghét mở miệng. Ghét phải chuyện trò với bất cứ ai. Nhưng cậu sẵn lòng làm bất cứ điều gì để giữ em lại với cậu. – Merripen.
- Đó là tên thật (first name) của anh à?
Cậu lắc đầu. Winnifred nghiêng đầu sang một bên. – Sao anh không nói cho em biết?


Cậu không thể. Một người Rom chỉ có thể chia sẻ tên thật của mình với những người Rom khác.
- Ít nhất thì cũng nói chữ cái đầu tiên cho em chứ – cô bé dỗ dành.
Kev nhìn chằm chằm vào em, bối rối.
- Em không biết nhiều cái tên Gypsy – cô bé nói – Có phải Luca không? Marko? Stefan?


Kev chợt nhận ra là cô bé đang thử chơi một trò chơi với cậu. Trêu chọc cậu. Cậu không biết đáp lại ra sao. Thông thường nếu có ai đó cố gắng trêu chọc cậu, cậu sẽ đáp trả đằng cách nhận ngay nắm đấm của mình vào mặt kẻ gây chuyện.


- Một ngày nào đó anh sẽ nói với em – Cô bé nói với một nụ cười nhỏ. Em nhấp nhổm như muốn đứng lên khỏi ghế, và bàn tay Kev vụt ra nắm chặt lấy cánh tay em. Sự ngạc nhiên thoáng qua mặt cô bé.
- Em nói là em sẽ ở lại – cậu nói cộc cằn.


Tay còn lại của cô bé đặt lên bàn tay đang kẹp chặt tay mình. – Em sẽ ở lại mà. Thư giãn nào, Merripen. Em chỉ đi lấy ít bánh mì và trà cho anh thôi. Để em đi. Em sẽ trở lại ngay mà – Lòng bàn tay em nhanh nhẹn và ấm áp khi xoa xoa lên tay cậu – Em sẽ ở đây cả ngày, nếu anh muốn vậy.
- Họ sẽ không cho phép em.


- Ồ có, họ sẽ cho mà – cô bé dỗ dành cậu thả lỏng tay, nhẹ nhàng gỡ những ngón tay cậu ra – Đừng lo lắng. Chúa ơi. Em nghĩ là những người Gypsy phải vui vẻ.


Cô bé gần như làm cậu cười – Tôi đã có một tuần tồi tệ – cậu trả lời em rất nghiêm trang. Cô bé vẫn đang xoay sở để gỡ những ngón tay cậu ra.
- Vâng, em có thể nhìn thấy điều đó. Làm sao anh lại bị thương vậy?


- Những gadjo tấn công bộ lạc của tôi. Có thể họ sẽ đến đây tìm tôi – Cậu nhìn chằm chằm vào em một cách khao khát nhưng gắng kiểm soát mình buông em ra – Tôi không an toàn. Tôi nên đi.


- Không ai dám mang anh đi khỏi chúng em. Cha em là một người rất được quý trọng trong làng. Một thầy giáo – nhìn thấy biểu hiện nghi ngờ của Merripen, cô bé thêm vào – Bút viết mạnh mẽ hơn đao kiếm mà, anh biết đó.
Điều đó nghe thật giống với một gadjo. Nó hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả.


- Những người tấn công vitsa của tôi tuần trước không trang bị những cây bút.
- Anh thật tội nghiệp – cô bé thương xót nói – Em rất tiếc. Những vết thương của anh chắc phải rất đau sau khi anh cử động như vậy. Em sẽ lấy cho anh một ít thuốc nhé.


Kev chưa bao giờ được cảm thông trước đây. Cậu không thích điều đó. Lòng tự tôn của cậu trỗi dậy.
- Tôi không uống. Thuốc của gadjo không có tác dụng gì hết. Nếu em mang tới, tôi sẽ vứt nó đi.
- Được rồi mà. Đừng nổi nóng. Em dám chắc điều đó không hề tốt cho anh.


Cô bé đi về phía cửa, và một cơn rùng mình tuyệt vọng làm Kev run rẩy. Cậu chắn chắn cô bé sẽ không quay trở lại. Và cậu rất muốn em ở bên cậu. Nếu cậu khỏe mạnh, cậu sẽ nhảy ra khỏi giường và kéo em lại lần nữa. Nhưng chuyện đó không thể xảy ra. Thế nên cậu nhìn cô bé rầu rĩ và càu nhàu – Cứ đi đi. Quỷ tha ma bắt.


Winnifred đừng lại ở ô cửa và liếc qua vai mình với một nụ cười thách thức – Anh thật là bướng bỉnh và ngang ngược. Em sẽ quay lại với bánh mì và trà và một quyển sách, và em sẽ ở đây tới khi nào em có thể làm anh cười.
- Tôi không bao giờ cười – cậu nói với cô bé.


Ngạc nhiên làm sao, Win thật sự quay lại. Em dùng khoảng thời gian còn lại để đọc sách cho cậu nghe, vài câu chuyện đần độn và dài dòng làm cậu ngủ gà ngủ gật trong mãn nguyện. Không loại âm nhạc nào, không tiếng xào xạc nào của cây rừng, không tiếng chim hót nào có thể làm cậu hài lòng bằng giọng nói nhẹ nhàng của em.


Thỉnh thoảng một thành viên khác trong gia đình đến trước cửa phòng, nhưng Kev không cáu gắt với ai cả. Trong cậu tràn đầy sự thanh thản lần đầu tiên mà cậu có thể nhớ được. Cậu dường như không thể căm ghét bất cứ ai khi cậu đang quá gần với hạnh phúc.


Ngày hôm sau gia đình Hathaway mang cậu xuống phòng chính trong căn nhà, một phòng khách chứa đầy những vật dụng bằng gỗ sờn cũ. Mọi bề mặt có thể dùng được đều được che phủ với những bức vẽ phát thảo, đồ dùng may vá, và những chồng sách. Không thể di chuyển mà không đánh đổ thứ gì đó. Trong khi Kev ngả người tựa vào sofa, một cô gái nhỏ chơi đùa trên tấm thảm gần đó, cố gắng dạy con sóc cưng của Beatrix những trò nghịch ngợm. Leo và cha cậu chơi cờ vua trong một góc phòng. Amelia và mẹ cô nấu ăn trong bếp. Còn Win ngồi ngay bên cạnh Kev và đùa nghịch với tóc cậu.


- Anh có cái bờm như một con quái vật hoang dã ấy- Cô bé nói với cậu, dùng ngón tay kéo những chỗ rối ra, sau đó chải những lọn tóc đen nhánh như tơ vò với sự quan tâm đặc biệt.


- Yên lặng nào. Em đang cố để làm anh trông lịch sự hơn, ồ, đừng nhúc nhích. Đầu anh không thể động đậy như vậy được.


Kev không hề nhúc nhích vì những lọn tóc rối, hay cái lược. Đó là bởi vì trong suốt đời mình cậu chưa bao giờ được ai đó chạm vào quá lâu. Cậu thấy xấu hổ, sợ hãi thầm trong bụng… nhưng khi cậu liếc mắt cảnh giác xung quanh căn phòng, hình như không ai để ý hay bận tậm đến những gì Win làm cả. Cậu ngả người thoải mái lại với cặp mắt hé mở. Chiếc lược kéo mạnh một cách hơi khó khăn, và Win rì rầm xin lỗi và xoa xoa chỗ đau bằng những ngón tay của cô bé. Thật êm ái. Điều đó làm cổ họng cậu thít chặt và đôi mắt cay cay.Vô cùng hoang mang, lo lắng, Kev nuốt xuống cảm giác đó. Cậu căng thẳng chịu đựng nhưng vẫn bất động dưới sự động chạm của em. Cậu thở một cách khó khăn vì niềm vui sướng mà em mang lại.


Tiếp theo cô bé mang đến một chiếc khăn quàng xung quanh cổ cậu và chiếc kéo.
- Em rất giỏi việc này – Win nói, nhướng đầu tới trước và chải mái tóc phía sau cổ cậu - Và tóc anh phải được cắt thôi. Đầu anh có đủ tóc để nhồi vào một tấm nệm đấy.


- Cẩn thận đấy, cậu bé – Ông Hathaway vui vẻ nói – Hãy nhớ lại chuyện đã xảy ra với Samson.
Kev ngẩng đầu lên - Chuyện gì?
Win kéo đầu cậu xuống lại - Mái tóc của Samson là nguồn gốc sức mạnh của anh ấy – cô bé nói – Sau khi Delilah cắt nó đi, anh ấy trở nên yếu ớt và bị người Philistine bắt đi.


- Anh đã đọc kinh thánh chưa? Poppy hỏi.
- Chưa – Kev trả lời. Cậu cứng đơ khi chiếc kéo khéo léo cắt đi lớp tóc dày sau gáy.
- Vậy anh là một người ngoại đạo à.
- Đúng.
- Anh có phải loại ăn thịt người không? – Beatrix hỏi cô cùng thích thú.


Win trả lời trước khi Kev có thể nói gì – Không, Betrix. Ai đó có thể là một người ngoại đạo mà không cần phải trở thành kẻ ăn thịt người.
- Nhưng những người Gypsy ăn thịt nhím – Beatrix nói – Và chuyện đó cũng tệ như ăn thịt người vậy. Vì bọn nhím cũng có cảm xúc, chị biết mà .


Cô bé dừng lại khi một lọn tóc đen nhánh rơi xuống sàn. - Ô, đẹp làm sao! – cô gái nhỏ reo lên - Em có thể lấy nó không, Win?
- Không – Merripen trả lời thô lỗ, đầu vẫn cúi xuống.
- Tại sao lại không? – Beatrix hỏi.
- Người ta có thể dùng nó để làm một lá bùa xui xẻo. Hay bùa yêu.


- Ôi, em sẽ không làm thế đâu – Beatrix tha thiết nói - Em chỉ dùng nó để lót vào ổ thú thôi.
- Bỏ qua đi, em yêu quý à – Win thong thả nói – Nếu chuyện đó làm cho bạn chúng ta không thoải mái, thì những con thú cưng của em có thể dùng những thứ khác để lót ổ của chúng.


Chiếc kéo lại cắt đi một lọn tóc khác. - Có phải người Gypsy nào cũng mê tín như anh không? – cô bé hỏi Kev.
- Không. Đa số đều tệ hơn.
Tiếng cười trong sáng của em làm tai cậu nhồn nhột, hơi thở ấm áp làm da cậu săn lại.
- Anh ghét cái nào hơn, Merripen… xui xẻo hay bùa yêu?


- Bùa yêu – cậu nói không hề lưỡng lự.


Cả gia đình cười rộ lên. Merripen trừng mắt nhìn mọi người nhưng không tìm thấy tí nhạo báng nào trong mắt họ, chỉ có một chút thích thú thân thiện. Kev im lặng, nghe bọn họ nói chuyện trong khi Win cắt đi từng lớp tóc của cậu. Đó là buổi nói chuyện kì quặc nhất mà Kev từng chứng kiến, những bé gái được tự do tranh cãi với anh và cha chúng. Họ bàn luận về vấn đề của một ai khác, tranh luận về những ý tưởng, những tình huống vốn không liên quan gì đến họ. Những câu chuyện không có điểm dừng, nhưng hình như họ lại vô cùng thích thú.


Cậu không hề nghĩ có những con người như vậy tồn tại. Cậu không thể tượng tượng nổi sao họ có thể sống được lâu như thế. Gia đình Hathaway như sống trong thế giới khác, kì quặc và vui vẻ và quan tâm đến sách cùng nghệ thuật và âm nhạc. Họ sống trong một ngôi nhà xiêu vẹo đổ nát, nhưng thay vì sửa chữa những khung cửa hay những lỗ hổng trên trần nhà thì họ lại cắt tỉa hoa hồng và làm thơ. Nếu một cái chân ghế bị gãy, họ chỉ việc chèn vào một chồng sách bên dưới nó. Những sở thích của họ là một điều bí ẩn với cậu.


Và cậu lại càng hoang mang hơn nữa khi, sau khi những vết thương của cậu hoàn toàn lành lặn, họ đề nghị cậu sửa soạn một căn phòng cho chính cậu trên gác xép chuồng ngựa.


- Cháu có thể ở lại đây đến khi nào cháu muốn – ông Hathaway nói với cậu – mặc dù ta cho là một ngày nào đó cháu sẽ muốn bỏ đi để tìm lại bộ lạc của mình.
Nhưng Kev đã không còn bộ lạc nữa. Họ đã bỏ mặc cậu.
Đây là nơi dừng chân của cậu.


Cậu bắt đầu quan tâm đến những thứ mà gia đình Hathaway không để ý đến, như sửa những cái lỗ trên trần nhà và những vết nứt mục nát bên dưới ống khói lò sưởi. Cậu làm tấm lợp mới cho mái nhà bất chấp chứng sợ độ cao. Cậu chăm sóc ngựa và cừu, và trông nom vườn rau, và còn vá giày cho cả nhà. Dần dần bà Hathaway tin tưởng giao tiền cho cậu vào thị trấn để mua thức ăn và những thứ cần thiết.


Chỉ có một lần duy nhất sự hiện diện của cậu ở nhà Hathaway bị đe dọa, và đó là khi cậu bị bắt vì đánh nhau với mấy tên vô lại trong thị trấn.
Bà Hathaway hoảng sợ khi nhìn thấy mặt cậu, méo mó và chảy máu mũi, và yêu cầu được biết chuyện gì 9ã xảy ra.


- Ta gửi cháu đến tiệm phó mát, và cháu tay không trở về nhà, và trong cái tình trạng này – bà khóc - Cháu đã làm điều gì vậy, và tại sao?
Kev không giải thích gì, chỉ đứng ngay cửa với khuôn mặt đầy sát khí khi bà mắng.


- Ta không tha thứ cho hành động bạo lực trong gia đình này. Nếu cháu không chịu giải thích chuyện gì đã xảy ra, hãy thu dọn đồ đạc của cháu và đi đi.
Nhưng trước khi Kev kịp di chuyển hay mở miệng, Win đã chạy vào nhà.


- Đừng , mẹ ơi – cô bé bình tĩnh nói - Con biết chuyện gì xảy ra, bạn Laura đã nói cho con biết. Anh của bạn ấy đã ở đó. Merripen đã bảo vệ cho gia đình chúng ta. Hai cậu bé khác đã la hét sỉ nhục gia đình Hathaway, và vì vậy nên Merripen mới đánh chúng.


- Xỉ nhục vì chuyện gì? – bà Hathaway hỏi, càng bối rối hơn.
Kev dán mắt xuống sàn, tay siết chặt. Win không ngần ngại nói ra sự thật.


- Họ chỉ trích gia đình chúng ta - cô bé nói - vì chúng ta đã chứa chấp một người Rom. Một vài người trong làng không thích điều đó. Họ lo lắng Merripen có thể lấy trộm đồ, hay nguyền rủa họ, hay làm những hành động bậy bạ khác. Họ trách chúng ta vì đã chấp nhận anh ấy.


Trong sự im lặng kéo dài sau đó, Kev run lên với sự giận dữ không thể kiểm soát. Và cùng lúc đó, trong cậu tràn ngập cảm giác thất bại. Cậu là trở ngại với gia đình này. Cậu không thể nào sống giữa những gadjo mà không có xung đột nào xảy ra.


- Tôi sẽ đi – cậu nói. Đó là điều tốt nhất cậu có thể làm cho họ.
- Đi đâu? – Win hỏi, giọng nói the thé một cách đáng ngạc nhiên, như thể ý nghĩ về sự ra đi của cậu làm cô tức giận - Anh thuộc về nơi này. Anh không có chỗ nào khác để đi hết.


- Tôi là một người Gypsy – cậu trả lời đơn giản. Cậu vừa thuộc về khắp mọi nơi vừa chẳng thuộc về nơi nào cả.


- Cháu sẽ không đi – bà Hathaway làm cậu ngạc nhiên khi nói - Chắc chắc không thể đi chỉ vì vài tên vô lại trong làng. Điều đó sẽ dạy gì cho những đứa con của ta, để sự ngu dốt và hành vi đê hèn thắng thế sao? Không, cháu sẽ ở lại. Ở lại là đúng đắn. Nhưng cháu không được đánh nhau, Merripen. Đừng để ý đến chúng, và cuối cùng chúng cũng sẽ hết hứng thú với việc châm chọc chúng ta thôi.


Suy nghĩ ngu ngốc của gadjo. Lờ đi không bao giờ hiệu quả. Cách nhanh nhất để làm im lặng những lời chế giễu của một kẻ ức hϊế͙p͙ là nện hắn thành một cục bột nhão nhoẹt đầy máu.


Một giọng nói khác xen vào cuộc nói chuyện. – Nếu cậu ấy ở lại – Leo nhận xét, bước vào trong bếp - cậu ấy hầu như chắc chắn sẽ phải đánh nhau, mẹ à.


Giống như Kev, Leo trông vô cùng thảm hại, với một con mắt thâm đen và môi sứt mẻ. Cậu cong miệng cười với sự ngạc nhiên của mẹ và em gái. Tiếp tục cười, cậu liếc nhìn Kev.
- Tôi đánh nhau với một hay hai tên mà cậu bỏ sót – cậu nói.


- Ôi con yêu – bà Hathaway nói buồn bã, nắm lấy tay con, bàn tay thâm tím và máu chảy ra từ một vết cắt dài mà hẳn là cậu đã bị khi đập khuỷu tay vào răng một tên nào đó – đây là đôi tay dành cho việc cầm sách. Không phải để đánh nhau.


- Con thích nghĩ rằng con có thể điều khiển được cả hai – Leo nói ráo hoảnh. Biểu hiện của cậu bỗng trở nên nghiêm túc khi cậu nhìn chằm chằm vào Kev – Tôi sẽ bị nguyền rủa nếu có ai đó dám chỉ ra người nào có thể sống trong nhà của tôi. Chừng nào cậu còn muốn ở lại, Merripen, tôi sẽ bảo vệ cậu như một người anh em.


- Tôi không muốn gây rắc rối cho các người – Kev càu nhàu.
- Không có rắc rối nào cả – Leo đáp trả, cẩn thận cong tay lên - Sau rốt, có một vài nguyên tắc rất đáng được ủng hộ.






Truyện liên quan