Chương 4
Tình trạng này thật là khó xử mà, Luke lẩm bẩm. Sao anh có thể giấu được tình cảm của anh dành cho Cat?
Với cô?
Với Nick?
Với chính bản thân anh?
Anh đã làm vậy nhiều lần và đều thành công. Nhưng bây giờ sức hút của cô ngày càng mạnh hơn. Anh cảm thấy như anh đang bị Tam giác Bermuda bí ẩn hấp dẫn anh chèo thuyền thẳng tới đó với tốc độ chóng mặt.
Luke bế cô vô căn phòng ngủ tối om, để cô xuống giường và nghe tiếng cửa trước đóng lại khi thằng từng-là-bạn-thân của anh rời đi.
Anh cởi giày và kéo chiếc chăn mỏng đắp cho cô, rồi bỏ ra khỏi phòng đi thẳng vô bếp, ở đó, anh rót một tách cà phê pha rượu brandy. Ủ rũ, anh ngồi trong căn bếp nhỏ và nhìn chăm chú vào tách cà phê rồi với lấy chiếc PalmPilot của anh. Chiếc máy tính nhỏ bằng lòng bàn tay được dùng như cuốn sổ điện thoại.
A. Paul Abbott. Brian Andrews.
Luke chuyển mấy cái tên vào danh sách TIỆC với tất cả niềm hứng khởi của một người đang chờ đoàn tàu anh ta đang đi bị tai nạn. Robert Kingston. Cy Kronin... Luke ngừng lại, mắt tên này láo liên. Rất láo liên. Anh xóa tên Cy. Steve Manfield. Đàng hoàng. Ít nói.
Cũng có khả năng. Bob Nelson. Làm chủ một công ty. Có vài con chó. Còn đủ ba mẹ...
Ba mẹ Luke đã li dị được khoảng 3 năm và anh đang sống với mẹ anh khi Cat và Faith dọn về ở với ba anh. Từ cái nhìn đầu tiên, anh đã ghét cả hai. Cat khá cao so với tuổi của cô, với mái tóc đỏ hoang dại đủ để che hết người một con ngựa con, và toàn tàn nhang. Cô trông đáng yêu, buồn bã, và đầy rắc rối. Và tệ nhất là, ba anh rất thương con bé, và Nick nghĩ con bé xinh như búp bê, để cho hắn đùa chơi.
Luke uống một ngụm cà phê, xấu hổ khi ký ức ùa về - những ký ức mà trong đó, hành động của anh cũng chẳng ra gì.
Thôi được rồi, đối mặt với sự thật đi. Lúc đó mình đã rất ghen tị với họ. Anh đã thầm thích thú khi 1 năm sau đó, ba anh báo cho anh biết dự tính li dị của ông. Tốt, Luke đã hài lòng nghĩ. Anh chưa bao giờ thích Faith, mẹ của Cat. Ý nghĩa của cái tên của bà khiến anh thấy hài hước, châm biếm (faith: trung thành, chung thủy).
Chỉ có một vấn đề nhỏ ảnh hưởng niềm vui của Luke khi bà ta bỏ đi: bà ta để lại CON NHỎ.
Mẹ gì mà để lại đứa con gái 7 tuổi cho chồng cũ mà ra đi như thế? Ba anh thì lại rất hạnh phúc. Ông thương Cat và làm gì cũng đưa cô theo. Luke không muốn có em. Anh chắc chắn là không muốn có cô. Và anh đã chẳng ngại gì mà không nói cho cô biết, với tất cả sự cuồng ngạo của tuổi trẻ, và không một chút quan tâm gì đến cảm nghĩ của cô.
Sau đó, anh nhận ra cô chỉ muốn điều anh cũng khao khát: một người ba, một người mẹ, một mái ấm gia đình, được yêu thương, được hòa hợp.
Một lần nữa, cảm giác xấu hổ lại bao trùm Luke. Công bằng mà nói thì lúc đó anh cũng chỉ là một đứa trẻ, anh cảm thấy bị bỏ rơi, bị gạt qua một bên. Ở lứa tuổi 13, anh đã không hề nghĩ hay bận tâm đến cảm giác của CON NHỎ.
Luke kiểm tr.a đến tận cái tên cuối cùng trong sổ điện thoại. Allan Zukker. Sau khi gạt bỏ những tên anh nghĩ không thích hợp, dù lý do này hay lý do khác, anh vẫn còn được một danh sách kha khá. Nhưng vì tiêu chuẩn lựa chọn nữ không quá khó khăn như nam nên danh sách của Luke không được cân bằng: nữ nhiều hơn nam. Hợp với ý muốn của anh hơn, ngoại trừ 1 điều: tiệc không phải dành cho anh, mà là cho Cat.
Anh đẩy cái máy tính ra xa. Anh cân bằng cái danh sách sau.
Luke vùi mặt vô tay. Anh không muốn buổi tiệc này. Anh không muốn giới thiệu Cat với một người đàn ông nào hết, lỡ hắn không trân trọng cô, không đối xử tốt với cô. Cô đã bị đau khổ nhiều, cô cần được yêu thương, được che chở.
Luke đẩy lùi ghế ra sau và đi vô phòng khách. Không. Chẳng còn cách nào khác. Anh đã chọn con đường này, giờ anh phải đi tới cùng thôi, cho dù khó khăn cỡ nào. Anh thảy cái gối và cái chăn lên chiếc ghế so-fa bằng da đen và tắt đèn.
Ừ, anh nghĩ, để nguyên quần áo nằm phịch xuống ghế, anh sẽ cắn răng mà giúp Cat tìm người đàn ông lý tưởng.
Dù điều đó giết ch.ết trái tim anh.
Buổi tiệc thành công rực rỡ. Ngay lúc này, bài hát “Don"t bring me down” của nhóm ELO đang được nhiều giọng hát cạnh tranh và nhiều gót chân nhún nhảy theo trên sàn gỗ. Cat đã cuốn lại mấy tấm trải sàn để lấy chỗ nhảy.
Lúc sớm, mọi người đã có một cuộc cạnh tranh nấu nướng, ai cũng muốn thắng. Kết quả là đồ ăn bày ra ê hề, đủ mọi loại: món Mễ của Luke, món thịt viên và mì Ý cùng rau trộn kiểu Hi Lạp. Ai cũng đang vui vẻ.
Trừ chủ tiệc.
Cat đứng bên kia phòng khách, dùng những chiếc lá cây lớn trong cái chậu bằng sứ đỏ để trang trí những chi tiết cuối cùng cho bàn tiệc tự chọn. Cô đã thuyết phục được anh mua hàng tá cây từ tiệm về, dù Luke biết anh sẽ không bao giờ nhớ tưới cây. Cô khăng khăng là anh đang sống trong một căn hộ buồn tẻ vì không có chút sự sống nào quanh anh.
Anh nhớ lại số lượng cây kinh khủng bao bọc nhà ba của anh nhưng vẫn đầu hàng không chút do dự. Tính Cat là thế: thích chăm sóc mọi vật, mọi người. Cô cần được đối phương cần cô, dù đó chỉ là 1 cái cây kiểng. Anh cảm thấy hồi hộp như con chim mẹ lần đầu cho chim con xa tổ. Luke quan sát cô mà không biết mình làm thế, và anh cố thử nhìn cô theo cách bạn bè anh nhìn cô. Và với vận may hiện giờ của anh, chắc tụi bạn anh cũng đang cảm giác khao khát cô.
Ngay lúc này Cat đang là tâm điểm chú ý của một nhóm mấy tên nam đang ưỡn ngực ra vẻ. Luke theo dõi thái độ của bạn anh với đôi mắt dè chừng. Họ đều như muốn được cô kiểm tr.a răng, kiểm tr.a tài khoản hay gọi bạn gái cũ để lấy ý kiến.
Mike ghé sát thì thầm vào tai Cat. Cô phá ra cười. m thanh chỉ vừa đủ lan tỏa dưới tiếng nhạc ồn ào nhưng Luke cảm thấy nó từ sâu trong tim anh.
Cô trông thật quyến rũ, vẻ gợi cảm tự nhiên, ngây thơ của cô khó ai có thể phớt lờ. Trời biết, anh đã cố gắng làm thế. Cái miệng lém lỉnh, tính khôi hài nhạy bén của cô được tạo ra để khiến đàn ông phát cuồng. Bạn anh quay quanh cô như cá mập trong cơn đói khát. Anh cố cảnh cáo ánh nhìn thèm thuồng của Ted, người đang bận căng bắp tay và cố che giấu mái tóc đang mỏng dần nên không để ý thấy ánh mắt gườm gườm của Luke từ bên này phòng khách.
“Mày mà cứ gườm gườm thế thì ai mà dám lại gần cô bé.” Nick la lớn, át tiếng nhạc và đưa cho anh lon bia. “Họ chỉ đang bàn về thị trường chứng khoán.”
Luke giật nắp lon rồi uống một hơi. “Allan để tay lên hông cô ấy.” Cat mặc một chiếc áo thun xanh tím và một chiếc quần đen không-quá-ôm, cô không đeo trang sức và chỉ trang điểm nhẹ, nhưng cô tỏa sáng hơn bất kỳ phụ nữ nào trong bữa tiệc.
“Và đó là một cái hông duyên dáng.” Nick nói. “Bình tĩnh đi nào. Mục đích của buổi tiệc này là để Cat được gặp gỡ mọi người. Cô bé đang làm tốt mà. Kệ đi.”
“Tao cần phải ở gần bên, Cat đã rất lo lắng về buổi tối nay.”
“Lo cái gì? Gặp mấy đứa bạn mất nết của tụi mình?”
Luke nhún vai, thầm quan sát nhóm người đang vây quanh cô. “Tao đoán thế.”
Mấy tên đó nhìn cô thèm thuồng khi cô đang ăn một cái bánh trứng.
“Cat không có ra ngoài nhiều lúc sống ở Beaverton. Tao đã cảnh cáo với Cat là cuộc sống ở thành phố quá quay cuồng cho cô ấy.”
“Ôi bạn tôi.” Nick phì cười. “Nói thế có khác nào mày thách thức cô bé.”
Paul đẩy Mike ra. Paul là 1 người đàng hoàng. Thấp hơn Cat phải 20cm, nên chẳng ai chấp ánh mắt nheo nheo của hắn.
Luke quay qua trừng mắt với Nick. “Thách thức? Tao chỉ cố bảo vệ Cat.”
Nick uống một ngụm bia, nhìn bạn anh qua nắp lon. “Bằng cách bảo 1 cô nàng thông minh, xinh đẹp là cô ta không thích hợp với thành phố này?”
Bên kia phòng, ngay cạnh cửa ban công để mở, Cat đưa tay cuốn tóc và kéo lên giữ trên đỉnh đầu khi nói chuyện với Paul và mấy gã kia. Với mái tóc xõa dài quanh vai, chắc cô phải bị nóng lắm. Và khi chiếc áo thun của cô được kéo căng trên ngực, Rob trông như muốn nuốt luôn cái lưỡi của hắn.
“Cat không tự tin như mọi người nghĩ đâu,” Luke lẩm bẩm, chẳng nếm được vị lon bia anh đang uống. Allan bước lại gần và vây lấy Cat, hắn nói gì đó và cô mỉm cười khoe hàm răng trắng, không có ý định thả cái tay cô đang giữ tóc trên đầu và vô tình tạo dáng khêu gợi.
Nick mỉm cười. “Tao chẳng thấy chút lo lắng nào ở Cat.”
Mắt phải Luke giật khẽ, bực bội. Anh cau mày. “Cat đang cắn môi kìa. Thấy chưa, lại mới làm vậy nữa đó”. Anh càu nhàu.
“Trời, đúng rồi.” Nick hào hứng. “Trông rất quyến rũ.”
“Đó là dấu hiệu cô nàng đang lo lắng, thằng nghiện sex kia.” Luke trừng mắt với Nick, rồi nheo mắt lại khi anh thấy mắt Nick lấp lánh vẻ quỷ quái. “Gì nữa?”
“Hả?” Nick vờ ngây thơ.
“Bất cứ trong đầu mày đang tính gì, quên đi. Tao không muốn Cat bị tổn thương.”
“Hiểu rồi sếp.” Nick giơ tay chào. Rồi chẳng chậm 1 giây, anh hỏi khẽ. “Sao... Karen thì sao?”
“Karen?”
“Bạn gái của hôm nay đó?”
“Tao biết Karen là ai. Cô ấy ở đâu đó quanh đây thôi.”
“Cat đâu?”
“Đằng đó, ngay chỗ dàn CD, đang làm duyên với... Mày cũng đang nhìn Cat mà, điên à. Sao còn hỏi tao?”
“Mày có thấy lạ ở chỗ là mày không biết bạn gái mày đang ở đâu nhưng biết chính xác Cat đang ở chỗ nào trong căn phòng đông nghẹt này không?”
“Không.” Luke gắt. “Không thấy lạ. Nhiệm vụ của tao là chăm sóc Cat. Sao mày không đưa bồ tới?”
“Mày giỡn hả?” Nick toe toét. “Để rồi phải đứng nhìn mà không được chọn lựa trong vô số những nàng độc thân đáng yêu này sao? Mày kêu tao đi ăn tiệc mà bắt mang theo đồ ăn là sao?”
“Tao muốn Cat có được một sự lựa chọn hợp lý. Và nếu mời toàn đàn ông, thì có vẻ lộ liễu quá, chưa nói đến chuyện bị chán.”
“Và tao hoàn toàn biết ơn mày. Mày làm tốt lắm.”
“Tổ chức buổi tiệc đâu có dễ.”
“Ừ, nhất là khi Cat là người tổ chức mọi thứ,” Nick tưng tửng. “Cá $10 Ted sẽ là ứng cử viên số 1”
Luke cười khẩy. “Hắn đang khoe với Cat cái thẹo ngớ ngẩn hắn lãnh khi té từ mái nhà của tao xuống hồi hè năm ngoái. Có lẽ đang ba xạo thêm gì đó nữa.”
“Phụ nữ hay đổ vì mấy vụ đó lắm.”
“Không đâu.” Luke lơ đãng nói. Mắt anh giật giật khiến anh rất khó chịu. “Phải là Allan. $20 cá...” Anh nhìn sang phía bên kia. Ted đang để tay lên gáy của Cat.
“Hắn nghĩ hắn làm gì thế? Chờ tao chút.”
“Chỉ là mát-sa bình thường thôi mà.” Nick giằng tay Luke lại. “Tiêu, đổi kế hoạch lẹ đi bạn. Đang tiến lại: Karen đang ở bên phải mình kìa.”
“Mày không có gì để làm sao?” Luke càu nhàu.
“Tất nhiên có rồi. Tao đi cho mấy tên kia biết thế nào là cạnh tranh đây.”
Luke thầm chửi thề khi bạn anh xuyên qua đám đông đi đến chỗ Cat. Cô mỉm cười thật thân thiết với Nick và nắm lấy tay hắn. Hắn dẫn cô ra sàn nhảy nhỏ nơi nhiều cặp đang khiêu vũ.
Nick là một gã điển trai, bay bướm. Phụ nữ thích hắn. Bản thân Luke cũng là một gã trông được và cũng bay bướm gần bằng Nick. Phụ nữ cũng thích anh. Đó là lý do tại sao họ sẽ phải bảo vệ Cat khỏi những người giống như họ. Đó là ý của Nick muốn nói.
Cạnh tranh? Luke nhìn hai người trong vòng tay nhau và khiêu vũ chậm rãi theo điệu nhạc mơ màng. Chậm rãi. Cạnh tranh? Nick? Thật là 1 ý nghĩ tệ hại.
Lố bịch.
Đúng thế.
Luke cố gắng thôi nhìn Cat trong vòng tay Nick đầy ấm cúng để quay sang Karen đang uyển chuyển bước lại gần. Bồ tối nay của anh trông thật khêu gợi trong chiếc áo đầm đỏ ôm sát, cũn cỡn, mái tóc đen buông dài ôm bờ lưng trần, đôi chân dài được phơi bày hoàn hảo trong đôi giày đỏ cao gót. Anh chẳng cảm thấy một chút tia lửa nào. Không. Không và Không.
Rõ ràng anh bịnh rồi.
Karen vòng tay qua ôm eo anh. Mùi nước hoa mới được dậm thêm thơm ngát. Không may nó chẳng khiến anh cảm thấy gì. Cô nhìn anh với đôi mắt nâu ướt át, gợi tình. “Chào cưng. Nhớ em không?”
Luke cắn môi im lặng. Karen là một phụ nữ quyến rũ. Anh đã mời cô đến dự tiệc nhưng bây giờ anh chỉ muốn đưa cô về nhà, và để cô lại đó. Một mình.
“Xin lỗi.” Anh ôm mặt cô và cười ái ngại. “Anh gần như bỏ bê em cả tối nay, đúng không? Lâu lắm rồi anh mới tổ chức tiệc. Anh quên mất nó bận rộn thế nào. Để anh thay nhạc rồi anh sẽ hoàn toàn tập trung vào mình em thôi.” Nếu anh có thể rời đôi mắt giật giật của anh khỏi Cat và Nick, hai người đang quấn lấy nhau như mèo trên cái sàn nhảy nhỏ xíu như con tem. Luke nắm tay Karen và dẫn cô đến chỗ dàn nhạc, nơi anh đổi nhạc từ dịu dàng, mơ màng sang gào thét, cuồng nhiệt. Sự lựa chọn của anh bị nhiều khách dự tiệc phản đối. Kệ.
Anh vòng tay qua bờ vai trần của Karen và dẫn cô ra giữa đám đông đang khiêu vũ. Cô bước vào vòng tay anh thật điệu nghệ, dù tiếng nhạc thình thịch, gấp gáp, cô ngả đầu lên ngực anh và vòng tay ôm eo anh. Cô uyển chuyển khiêu vũ cùng anh.
Vấn đề là ở chỗ, Luke nghĩ, vòng tay qua người cô, Karen khá... thấp. Chỉ là thế. Cô quá thấp. Cô không hợp. Dù đi giày cao gót, đỉnh đầu cô chỉ vừa tới giữa ngực anh. Điều này thật không may. Karen đẹp, thông minh, gợi cảm. Không may cho anh là anh chưa bao giờ chú ý vấn đề chiều cao giữa hai người hồi trước.
Với hơn 50 người trong phòng, cảm giác thật nóng bức, dù cửa ban công rộng mở, bầu không khí vẫn ngột ngạt. Luke chỉ muốn đẩy Karen ra khỏi người anh và đứng dưới vòi nước lạnh. Anh tập trung di chuyển đôi chân anh.
Cách anh nửa thước, Cat đang khiêu vũ với Nick, đùa giỡn, trò chuyện đầy vui vẻ. Luke muốn nói chuyện với cô. Anh đã mời ít nhất 7 đứa bạn nam đặc biệt cho cô gặp tối nay. Cô đã biết Nick rồi.
Luke xoa tay xuống cánh tay mịn màng của Karen và xoay cô để lưng anh đối diện với Cat, để anh có thể tập trung vào bạn gái tối nay, người xứng đáng có được sự quan tâm của anh. Karen lướt nhẹ tay lên ngực anh rồi vòng qua cổ anh. “Có quá nhiều người ở đây.” Cô lần bàn tay với những ngón tay để móng dài lên xuống nơi gáy anh. “Chắc không ai để ý nếu mình bỏ đi đâu.”
Luke ngồi ở hàng cuối cùng của rạp chiếu phim thường trực tối om. Anh có thể chọn ngồi bất cứ chỗ nào anh muốn. Anh là người duy nhất trong rạp. Chẳng có gì ngạc nhiên cả: Bây giờ là 2 giờ sáng, một phim nước ngoài đang nhấp nháy trên màn ảnh, hàng chữ phụ đề mờ ảo. Lẽ ra lúc này anh đang cùng Karen mướt mồ hôi, nhưng anh lại đưa cô về, đi bộ với cô đến trước cửa nhà rồi lái vô đây.
Anh không muốn về nhà, vì anh thèm về nhà muốn điên luôn.
Điên rồi. Anh thực sự điên rồi. Anh không chắc anh đang làm vậy vì ai.
Vì Cat hay vì chính anh.
Luke không về nhà.
Anh và cô nàng tóc nâu nhỏ bé, gợi tình với bộ ngực ra tận đó, và chân cao tận đây đã bỏ đi cách đây hơn 1 tiếng. Cat không muốn nghĩ xem họ đang ở đâu hay có thể đang làm gì. Có thể? Hứ! Tại sao cô nào anh quen cũng phải nhỏ bé? Phải xinh xinh? Phải sẵn sàng như thế? Cô nghiến răng.
Theo ý cô, trốn đi khỏi buổi tiệc do anh tổ chức là bất lịch sự. Căn hộ vẫn đầy bạn của Luke và Nick, chẳng ai để ý chủ tiệc đã bỏ đi. Ai cũng đang vui vẻ.
Đầu Cat khẽ giật giật và cơ miệng cô mỏi rã rời vì cười. Cô mệt vì phải tỏ ra lịch sự. Cô đã phải vờ là gót chân bị đau để không phải khiêu vũ nữa. Và như vậy nghĩa là cô đang bị kẹt ở đây, trong chiếc ghế da đen lớn của Luke trong góc phòng, co chân ủ rũ - một thính giả bất đắc dĩ của Ted, Allan, 2 Bob và một cô tóc vàng nóng bỏng tên Cheryl.
Cô để Cheryl trò chuyện với 4 ông trong khi cô mơ màng, không cưỡng lại được ý nghĩ Luke đang làm gì lúc này. Karen có làn da thật đẹp, chẳng chút tàn nhang nào. Cat nhìn xuống tay cô đang cầm li sô-đa ấm đã vơi một nửa. Da cô trông như được rắc tiêu. Ôi, cô ghét mấy cái tàn nhang của cô. Ghét lắm.
1 trong 2 Bob nói gì đó và cả nhóm phá ra cười. Cat còn đủ ý thức để cười theo. Một điều cô đã học được từ lâu: than vãn vì 1 chuyện không thể thay đổi chỉ phí công thôi. Cô đã có làn da tàn nhang này thì cô nên tập làm quen với nó. Ghét vẻ ngoài của cô thế nào cũng không giúp thay đổi được nó.
Với lại, cô nghĩ, càng lúc càng bực, đó là lỗi của Luke. Nếu anh không cặp với mấy cô Vệ Nữ xinh xắn, với làn da mịn như kem thì Cat đâu có lớn lên trong sự ghét bỏ làn da tàn nhang, mái tóc và chiều cao của cô.
Cô muốn Luke trở về và muốn mọi người biến mất.
Cuối cùng, cuối cùng thì khách cũng bắt đầu ra về rời rạc. Giờ chỉ còn lại 2 người, và Luke vẫn chưa về.
Là người cuối cùng ra về, Nick nghiêng qua hôn lên trán cô trên đường ra cửa. “Em chắc anh không -”
“Đi đi.” Cat đẩy bờ ngực rộng của anh. “Cám ơn anh đã đề nghị giúp em dọn dẹp. Em sẽ dọn nó vào tuần sau, khi em ngủ dậy.”
“Em làm khá lắm, công chúa à. Em là đỉnh điểm của tối nay đó.”
“Rất vui khi nghe anh nói.” Cat không buồn che cái ngáp dài. “Tiếc là Hoàng tử Tàng hình chẳng có ở đây để thấy em tỏa sáng.”
“Ồ, hắn thấy đủ rồi. Tin anh đi.”
“Anh là người đàn ông đáng yêu. Hơi ảo tưởng nhưng đáng yêu. Về nhà đi Nick.”
Ngay khi cửa vừa đóng lại sau lưng anh, Cat cảm thấy vai cô xuội lơ. Mệt quá, chỉ vì vậy thôi. Cô chỉ mệt quá. Hào hứng quá. Nhiều tâm sự quá.
Cô tưởng tượng Luke trên giường với Karen. Đồ ăn trong bụng cô nhảy loạn muốn ói. Cô tập trung mấy cái đĩa không trên bàn ăn đem vô bếp và lấy ít thuốc bao tử.
Sau khi thay chiếc quần pyjamas và 1 chiếc áo của Luke, đi đôi dép lê, cô lừ đừ vô phòng khách và tắt nhạc. À. Sự tĩnh lặng.
Cô quan sát căn phòng bừa bãi, biết là mệt cỡ nào đi nữa cô cũng không thể ngủ được. Cô gần như có thể gạt mình là nguyên nhân không liên quan đến sự vắng mặt của Luke mà là vì cô không muốn sáng dậy thấy một đống bừa bãi.
“Anh nợ em, Van Buren. Anh nợ em nhiều lắm.” Cô bỏ đĩa dơ lên khay và nhăn mũi. Ký ức đáng ghét ùa về. Không lúc nào ngửi mùi bia mà cô không nhớ đến buổi tối 9 năm trước.
Tối đó bắt đầu một cách vô hại: bạn cô với chứng minh thư giả, đã làm cô ngạc nhiên bằng một buổi tiệc ở một câu lạc bộ thoát y để mừng SN 17 tuổi của cô. Cat không muốn nhớ lại phần còn lại của buổi tiệc. Nếu nhớ lại, cô sẽ đón máy bay về Beaverton ngay lập tức.
Chắc chắn 1 điều: lần tới cô xoay sở khiến Luke hôn cô, cô sẽ đảm bảo là cô tỉnh táo. Lúc trước khác. Bây giờ khác.
Vẫn một mục tiêu. Nhưng kế hoạch đã thay đổi. Cô đã chọn con đường này và cô sẽ theo đến cùng. Không lùi bước như con cua cáy nhát ch.ết. Không liều không thắng. Vân vân và vân vân.
Cô nhìn xuống bộ đồ đang mặc và nhăn mặt. Chẳng chút quyến rũ. Nhưng nếu thình lình cô xuất hiện trong nội y đen, Luke chắc sẽ vừa la hét vừa chạy biến đi. Không. Cô phải tiến hành chậm rãi và có phương pháp. Cô chỉ gợi ý thôi. Luke phải hành động.
Cô chỉ cần có đủ can đảm để không bỏ chạy khi việc trở nên khó khăn hơn.
Hơn 1 tiếng sau cô mới dọn xong bữa tiệc. Luke vẫn chưa về.
“Tất nhiên rồi. Cô mong gì nữa?” cô tự hỏi, lau khô chiếc đĩa cuối cùng và cất đi trong lúc chiếc máy rửa chén chạy lần cuối cùng. “Cô đâu phải là người duy nhất thích anh ấy, hả Catherine!”
Cô phải cẩn thận. Lần này Luke phải là người đi bước đầu tiên. Cô phải kiên nhẫn. Đó là 1 trong những tính cách của cô, mà Luke không có.
Cô kiểm tr.a phòng khách và cái ban công lần cuối xem còn sót li thủy tinh nào không. Không thấy gì, cô tắt đèn bếp trước khi vô phòng ngủ. Căn bếp giờ đã sạch bóng. Luke gọi cô là “bịnh sạch”. Ờ thì cô hơi bị vậy đó. Anh thì hoàn toàn trái ngược. Là một người cẩn thận trong công việc nhưng ở nhà anh rất bừa bãi. Anh có thể thoải mái để vớ dơ sinh sôi nảy nở dưới gầm bàn cà phê cho đến khi chúng đành tự đi vô máy giặt.
Thói quen ngăn nắp của cô đã được hình thành trước khi cô được 6 tuổi. Mẹ cô và cô đã dọn nhà 7 lần, đôi khi ngay giữa đêm. Nếu mọi thứ ở chỗ của nó, cô có thể nhanh chóng túm món quý giá nhất.
Cô liếc chiếc đồng hồ của dàn nhạc: 3:30 sáng.
Giờ có lẽ họ đang ngủ. Ôm lấy nhau. Karen có lẽ có một chiếc giường khổng lồ với ren và gối màu hồng. Luke sẽ trông thật đàn ông, hấp dẫn, sóng xoài trên giường không một mảnh vải-
Cat thẳng tay cắt đứt ý nghĩ đó và rên lên. Sống với Luke sẽ một là giết cô, hai là chữa cô khỏi bịnh.