Chương 7: Hăng hái làm việc nghĩa
"Chị là cảnh sát của Tổ trọng án, nên dù là kiến thức hay kỹ năng đều giỏi hơn tôi rất nhiều, chị không cần phải sùng bái tôi."
A Từ nghiêm túc nói, ngay cả Giản Ngôn cũng không thể phản bác, lại cảm thấy người này thiệt là cứng nhắc một cách đáng yêu.
Không biết Hướng Dương đi tới từ khi nào, hắn đẩy Tiếu Tiếu qua một bên rồi nói bằng giọng giễu cợt: "Không nghe người ta nói gì sao? Bản thân cô là cảnh sát mà không thấy xấu hổ à?"
Thấy A Từ không giận Giản Ngôn cũng hơi yên tâm, nhíu mày hỏi: "Tôi mời cậu uống cà phê, thế nào?"
A Từ rất nể tình gật đầu, hai người đi tới một tiệm cà phê ở bên cạnh bệnh viện.
Giản Ngôn cau mày khi thấy A Từ chọn một tách cà phê rang. Hắn còn nhớ hôm qua A Từ cũng uống cà phê đen, người này thật đúng là không sợ đắng mà.
A Từ không để ý đến vẻ mặt hắn, tỉnh bơ uống một hớp lớn. Giản Ngôn nhăn mày, chợt hỏi: "Cậu không thấy đắng sao?"
"Đắng?" Dường như A Từ có hơi ngạc nhiên, lại khẽ cười lên, "Đây cũng không thể coi là đắng."
Nụ cười của cậu vô cùng nhợt nhạt, lại mang theo vẻ ủ rũ, làm cho Giản Ngôn hơi co rút trong lòng. Đắng như vậy mà cũng không coi là đắng, người này rốt cuộc đã ăn phải loại cay đắng gì?
Giản Ngôn hơi lưỡng lự, nhưng vẫn không hỏi thêm.
A Từ lại hỏi một vấn đề: "Vụ án của mẹ Chu Châu đã kết thúc rồi ạ?"
"Ừ." Giản Ngôn gật đầu, kể lại quá trình vụ án cho cậu nghe.
"Nói vậy là, thật sự không có liên quan đến vị đại nhân vật kia sao?" A Từ cau mày, vẻ mặt hoài nghi.
Giản Ngôn ngẩn ra: "Không phải cậu nói nên chú ý đến những khả năng trực quan hay sao?"
A Từ vuốt vuốt muỗng cà phê: "Nhưng anh không thấy quá mức trùng hợp sao?"
"Tôi cũng thấy quá khéo." Giản Ngôn thở dài, "Nhưng trong chuyện này, thật sự không tìm thấy bất kỳ điều gì có liên quan đến Giả bộ trưởng cả. Phá án, không thể chỉ dựa vào phỏng đoán và hoài nghi, mà còn phải luôn coi trọng chứng cứ."
"Giả bộ trưởng?" A Từ ngẩn ra.
"Cậu biết ông ta?"
"Ông ta không phải là..."
A Từ gắng gượng nuốt xuống nửa câu còn lại, máy móc lắc đầu: "Tôi không biết."
Giản Ngôn biết cậu không nói thật, nhưng cũng không ép hỏi, chỉ móc một vật từ trong túi ra, rồi đặt lên trên bàn.
A Từ sửng sốt, khi thấy thứ hắn lấy ra lại là con thỏ nhỏ mà mình đã gấp khi nãy, bèn bật cười: "Chu Châu vừa nhận anh là bạn xong, anh liền đi trộm đồ của nó?"
"Tôi chỉ là quá tò mò đối với cái này." Giản Ngôn chăm chú nhìn vào mắt A Từ, "Cái này cậu học từ ai? Rất đặc biệt."
A Từ cầm con thỏ trên tay, ánh mắt mang theo quyến luyến như đang nhìn một món đồ quý giá, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Là một người... một người rất quan trọng."
Tim Giản Ngôn như thắt lại. Hắn còn định là dù A Từ có nói tới ai, thì hắn cũng sẽ nói cho cậu biết là hắn cũng biết gấp động vật, xem coi cái người đã dạy cho cậu sao lại có thần giao cách cảm với hắn như vậy. Nhưng chỉ vài chữ đơn giản của A Từ đã khiến cho hắn không nói được lời nào.
Thấy hơi khó chịu, Giản Ngôn bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỗ bọn họ ngồi là ở ngay cửa sổ, rất tiện để ý động tĩnh bên ngoài.
Sau đó, Giản Ngôn liền nhìn thấy ở siêu thị đối điện có một tên đàn ông đang cầm dao vọt ra, trên dao còn có máu nhỏ xuống.
Tên đàn ông giống như bị điên, điên cuồng quơ dao về phía đám người đang đi tới, trong lúc nhất thời không ai dám đến gần.
Bên cạnh đó còn có tiếng gào thét thảm thiết của phụ nữ: "Giết người rồi! Giết người rồi..."
Giản Ngôn chợt đứng dậy, nói với A Từ: "Đừng đi ra ngoài!"
Sau đó lao ra khỏi quán cà phê.
Tên lưu manh cầm dao đã từ con đường đối diện vọt tới, có vài người đàn ông gan dạ đang vây bắt gã từ xa, nhưng vì e ngại con dao trong tay gã nên không ai dám đến gần.
Khi Giản Ngôn xông ra thì tên lưu manh cũng vừa vặn vọt tới.
Khoảng cách của hai người không tới năm thước, Giản Ngôn chuẩn bị xông lên. Tên đó dường như đã phát hiện Giản Ngôn không giống với những người khác, gã càng thêm nôn nóng. Đúng lúc ở cạnh đó có một cô gái trẻ tránh không kịp, tên lưu manh dùng một tay bắt cô gái lại, đặt con dao còn đang nhỏ máu lên cổ cô gái.
Cô gái sợ hãi liên tục thét chói tai, gã không kiên nhẫn la lên: "Không được kêu!"
Nói rồi, gã đưa dao lên phía trước một chút. Cô gái giật mình, toàn thân run rẩy, nhưng cũng thật sự không dám kêu lên nữa.
Gã cầm dao vốn chỉ muốn hù dọa, giờ lại có con tin trong tay thì càng không có ai dám đến gần gã.
Cảnh sát tuần tr.a ở gần đó cũng nhanh chóng chạy tới, nhưng lại không dám tiến lên.
Vài cảnh sát len lén di chuyển, không tiếng động chậm rãi đến gần tên lưu manh.
Tên lưu manh nhìn lướt qua một vòng những người đang vây bắt gã, ánh mắt gã vậy mà cũng không tồi, sau cùng gã nhìn chằm chằm vào Giản Ngôn, nói: "Mấy người lui ra, nếu không tôi giết cô ta!"
Giản Ngôn giang tay ra để tỏ ý mình sẽ không làm gì uy hϊế͙p͙ đối với gã, cố gắng ôn hòa nói: "Anh thả con tin ra trước đi, có yêu cầu gì thì cứ nói, chúng tôi sẽ tận lực thỏa mãn."
"Anh không được tới đây! Tôi không có yêu cầu gì hết, mấy người lui hết đi! Lui ra!" Tên lưu manh rất kích động, gã vẫn luôn đề phòng Giản Ngôn, vừa nói vừa lui về phía sau hai bước.
Tất cả mọi người đều đi theo bước chân gã, Giản Ngôn nhíu mày, thương lượng với gã: "Vậy tôi có thể thay thế con tin hay không? Anh xem..."
"Không thể! Lui ra hết đi!" Gã hô to một tiếng rồi lại lui một bước.
Giản Ngôn cũng vội vàng lui về một bước, hắn phát hiện tên lưu manh đã tiến gần đến quán cà phê, mà A Từ thì đang lặng lẽ đi tới phía sau gã, còn nháy mắt với Giản Ngôn một cái.
Giản Ngôn giật mình, vội vàng lắc đầu với cậu.
A Từ đến phía sau tên đó, nói: "Anh thật nhu nhược!"
Tên lưu manh kinh hãi, vừa quay đầu lại thì tay cầm dao đã bị A Từ nắm chặt, không thể động đậy.
Giản Ngôn nhanh chóng nhào tới giải cứu con tin trước.
Tên kia sức lực cũng không nhỏ, nhìn thấy con tin được giải cứu thì liền nổi điên quơ dao về phía A Từ.
A Từ không ngờ đột nhiên gã lại phản ứng kịch liệt như vậy, cậu còn đang phân tâm nhìn con tin, vì không kịp để ý mà bị gã chém lên cánh tay.
Giản Ngôn giải cứu con tin rồi lập tức đi tới hỗ trợ A Từ.
A Từ vặn cổ tay gã một cái, gã kêu lên thảm thiết, dao trong tay cũng rơi xuống đất. Cùng lúc đó, Giản Ngôn đạp một cước lên đầu gối gã, gã lập tức quỳ xuống.
Giản Ngôn nhanh chóng vặn tay tên lưu manh ra phía sau, mấy cảnh sát tuần tr.a cũng đi tới, Giản Ngôn liền giao gã cho cảnh sát.
Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy A Từ đang bụm cánh tay, ngón tay tái nhợt vẫn còn nhỏ máu.
"Cậu bị thương?" Tim Giản Ngôn thắt lại, vội bắt lấy tay A Từ.
"Không sao đâu ạ, tôi chỉ bị quẹt một chút thôi." A Từ nhẹ giọng nói, còn muốn rút tay về.
"Đừng cử động!" Giản Ngôn quát nhẹ một tiếng, rồi vén ống tay áo của cậu lên.
Tức thì Giản Ngôn nhìn thấy một vết dao thật dài trên cánh tay trắng nõn, máu tươi vẫn còn không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả cánh tay. Xem ra vết thương cũng không nhẹ, vừa nhìn đã đau xót không thôi.
Giản Ngôn lập tức che vết thương lại, trầm giọng nói: "Chúng ta đến bệnh viện xử lý vết thương trước."
A Từ căn bản không có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp bị Giản Ngôn kéo đi.
Cũng may bệnh viện ở ngay bên cạnh, hai người vừa đi tới cổng đã đụng phải mấy người Hướng Dương.
Thấy bộ dạng hai người như vậy, bọn họ liền hoảng hốt: "Làm sao lại thế này?"
"Có một tên lưu manh khống chế con tin, mọi người đi qua đó xem đi, coi có cần hỗ trợ gì không." Giản Ngôn chỉ phân phó qua loa rồi kéo A Từ đi vào mà không thèm quay đầu lại.
Một bác sĩ trung niên đang kiểm tr.a vết thương cho A Từ, nói: "Không sao, không tổn thương đến xương cốt. Có điều, vết thương hơi sâu nên cần phải khâu vài mũi..."
Có lẽ thấy bộ dạng A Từ không giống có thể chịu đau, nên ông lại hỏi: "Có cần thuốc tê không?"
"Không ạ." A Từ lập tức lắc đầu.
Giản Ngôn mấp máy môi, nhưng vẫn không lên tiếng.
A Từ vẫn luôn nhìn chằm chằm vết thương của mình, cứ như không hiểu tại sao mình lại bị thương. Giản Ngôn rốt cuộc không chịu nổi nữa, đưa tay ra che lại mắt cậu, đồng thời nói: "Đừng nhìn nữa."
A Từ ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn, vừa vặn thấy được lo lắng tức giận và ảo não trong mắt hắn. Giản Ngôn vì giúp cậu đỡ cánh tay nên dựa sát vào cậu, nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc, A Từ thoáng ngẩn ngơ.
Cho đến khi bác sĩ bắt đầu dùng cồn rửa vết thương, A Từ gần như run lên theo phản xạ, lúc này cậu mới hoàn hồn lại. Cậu vội vàng né tránh ánh mắt Giản Ngôn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khó mà nhận ra tai cậu có hơi ửng đỏ lên một chút.
"Cậu trai này thật sự có thể chịu đau..." Bác sĩ thấy A Từ không rên một tiếng nào, chỉ khi cực kỳ đau mới chau mày một chút, so với Giản Ngôn đứng ở bên cạnh quan sát còn bình tĩnh hơn, thật đáng khâm phục.
Lại hỏi: "Đây chắc là vết dao, làm sao lại bị thương?"
Giản Ngôn buồn bực trả lời: "Tên lưu manh bắt giữ con tin, cậu ấy xông lên cứu người, bị tên đó đả thương."
"Chà, không ngờ lại là một anh hùng trẻ tuổi nha." Ánh mắt bác sĩ sáng lên, "Người trẻ tuổi bây giờ có thể hăng hái làm việc nghĩa cũng không nhiều, cậu trai này rất đáng biểu dương."
Y tá trẻ đang hỗ trợ đột nhiên nói: "A Từ thật sự rất dũng cảm, lần trước trong bệnh viện có một tên trộm, cũng là do A Từ bắt được."
Hóa ra, đây cũng không phải lần đầu tiên? Sắc mặc Giản Ngôn hơi trầm xuống, không phải cảnh sát mà sao cứ thích ra mặt như vậy chứ?
Ngẩng đầu lên muốn tránh cứ vài câu, lại thấy A Từ đang xuất thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, hoàn toàn không chú ý tới cuộc đối thoại của bọn họ, cũng giống như việc cậu không cảm thấy đau vậy. Tuy rằng vẻ mặt có hơi tái nhợt hơn một chút, nhưng thần sắc lại rất bình tĩnh.
Bất chợt Giản Ngôn nhớ đến câu "
Đây cũng không thể coi là đắng"
mà A Từ đã nói, hơi hơi động lòng, nhưng cũng không thể nói được gì.
Sau khi khâu xong vết thương, vị bác sĩ lại khen A Từ vài câu rồi mới rời đi.
Giản Ngôn ghét bỏ nhìn áo sơ mi và áo khoác nhuộm máu của A Từ.
"Cậu ở đây chờ tôi một chút." Giản Ngôn để lại một câu, đoạn xoay người chạy ra ngoài.
A Từ nhìn theo bóng lưng hắn, ngơ ngác ngồi một hồi, rồi bất chợt đứng lên đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, vừa vặn đụng phải y tá trẻ vừa rồi, cậu vội vàng gọi cô lại, nói: "Như thế này, nếu vị vừa rồi đi cùng với tôi có quay trở lại, thì phiền cô nói cho anh ấy biết, tôi có việc gấp phải đi trước."