Chương 10: A Từ tức giận
Gần đây không có vụ án trọng đại nào, người trong Tổ trọng án khó có khi được buông lỏng vài ngày, bầu không khí cũng sôi động và thoải mái hơn hẳn.
Giản Ngôn trải qua mấy ngày này cũng có chút khổ sở, vấn đề chủ yếu vẫn ở trên người Thẩm Băng Niệm.
Cô gái này gần đây như bị uống thuốc kích thích, mỗi ngày khi tan việc đều xúi bẩy một đám đồng nghiệp ra ngoài ăn uống vui chơi. Nói là khó có khi được rảnh rỗi nên muốn thư giãn một tí, đợi đến khi bận rộn lại không còn thời gian để vui chơi.
Toàn bộ đồng nghiệp đều bị cô kéo đi, ngay cả Trình Tử Khiêm từ trước đến nay khinh thường tham gia những chuyện này cũng đi theo từ đầu đến cuối. Giản Ngôn không tiện làm bẽ mặt mọi người, đương nhiên cũng phải đi theo.
Nhưng đám người này giống như nhận được lợi ích gì đó từ Thẩm Băng Niệm, cứ luôn nghĩ ra trăm phương ngàn kế để ghép hai người họ với nhau. Cũng không phải trò đùa gì quá đáng, chỉ là sắp xếp cho bọn họ ngồi chung một chỗ, khi chơi trò chơi thì phân họ chung một tổ. Làm cho Giản Ngôn lâm vào tình thế khó xử, nếu cự tuyệt thì cảm thấy mình không có phong độ, còn không cự tuyệt thì lại rất khó chịu.
Giản Ngôn còn đang ôm đầu phát sầu, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Vào đi."
Thẩm Băng Niệm ló ra một khuôn mặt đã được trang điểm tỉ mỉ: "Sếp, trưa nay cùng nhau ăn cơm nha. Ở gần đây có một tiệm cơm Tây mới mở còn đang giảm giá đó, càng nhiều người thì càng được lợi, mọi người đã nhất trí cùng nhau đi ăn."
Giản Ngôn trong cái khó ló cái khôn: "Xin lỗi, trưa nay không được rồi, tôi có hẹn với Trâu Vận."
"A..." Thẩm Băng Niệm khó nén khỏi thất vọng, nhưng vẫn rất dịu dàng nói: "Được, vậy hẹn lần sau."
Đợi đến khi Thẩm Băng Niệm đã rời đi, Giản Ngôn nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định tìm Trâu Vận. Là một người đàn ông coi trọng chứng cứ, Giản Ngôn cảm thấy cho dù là nói dối thì cũng phải tận lực làm cho lời nói dối này thành sự thật.
Ra khỏi cục cảnh sát, Giản Ngôn gọi cho Trâu Vận: "Người đẹp, có một người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có muốn mời em ăn trưa, có nể mặt không?"
"Da mặt của anh tôi quả nhiên là thiên hạ đệ nhất dày mà." Trâu Vận nhịn không được cười lên, rồi lại nói, "Em đang ở trường nè, chiều nay còn có lớp nữa, nếu anh muốn đi thì phải nhanh lên đó."
Trường của Trâu Vận nằm ở vùng ngoại ô.
Giản Ngôn cúp máy mới phát hiện mình quên đem theo chìa khóa xe, do dự một hồi cũng lười quay lại, trực tiếp bắt taxi đi luôn.
Khi Giản Ngôn đến trường thì Trâu Vận đã đợi sẵn ở ngoài cổng.
"Muốn ăn gì?"
"Ăn bún gạo nồi đất đi, phố ăn phía sau trường em có một quán bún gạo nồi đất mới mở đấy, nghe nói ngon lắm." Trâu Vận quả nhiên đã nghĩ trước, "Em vẫn luôn muốn đi ăn mà không có cơ hội."
Giản Ngôn rất bất đắc dĩ: "Anh chạy từ xa đến đây mời em ăn cơm mà, em không thể ăn sang một chút sao?"
Trâu Vận lắc đầu: "Hôm nay em chỉ muốn ăn bún gạo nồi đất thôi."
Ở trước mặt Trâu Vận, Giản Ngôn cho tới bây giờ đều chỉ có thể thỏa hiệp.
Ăn bún gạo nồi đất xong, Giản Ngôn vẫn cảm thấy rất uổng: "Em gái tốt của anh, em có biết anh đón xe qua đây tốn hết năm mươi đồng hay không? Kết quả em chỉ ăn một phần bún gạo nồi đất có mười lăm đồng, em không cảm thấy rất mất công sao?"
"Dù sao anh cũng có tiền mà, mời người khác ăn cơm vốn là muốn người ta vui vẻ. Hiện tại em cảm thấy rất vui, cho nên tiền của anh xài không uổng chút nào."
Giản Ngôn: "Em nói rất có lý, anh không còn lời nào để nói."
Thấy dáng vẻ này của hắn, Trâu Vận càng vui hơn: "Em muốn quay về trường, không thể tiếp anh được nữa. Anh có thể đi dạo ở quanh đây, mấy món quà vặt này ăn cũng ngon lắm đó."
Giản Ngôn: "Được."
Trâu Vận: "Được rồi, nhắc nhở anh chút nha, gần đây trị an không được tốt lắm, một anh chàng đẹp trai độc thân lại giàu có như anh vẫn nên cẩn thận mới được."
Giản Ngôn: "Em quên anh của em làm gì à? Ai mà dám động thủ trên đầu thái tuế, nhất định phải cho kẻ đó biết anh của em lợi hại như thế nào."
Tiễn Trâu Vận đi rồi, Giản Ngôn cũng không về ngay. Hắn nghe theo Trâu Vận đi dạo lên phố trên, trên đường còn ăn không ít thứ.
Cuối phố ăn là một con đường cũ, người qua lại cũng không nhiều lắm, Giản Ngôn không nghĩ nhiều liền đi qua đó.
Con đường này thật sự rất cũ, mặt đường vì bị nghiền ép lâu ngày nên khắp nơi đều gồ ghề, thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy một chiếc xe đi ngang qua. Cây ở hai bên đường không được tu bổ nên dáng dấp vô cùng tùy tâm sở dục, nếu là mùa thu thì có lẽ trên mặt đất sẽ có một tầng lá rụng thật dày. Hai bên đường còn có hàng rào sắt rất cũ kỹ, đa phần đã rỉ sét và tróc ra.
Giản Ngôn đã lâu rồi không đến những nơi như thế này, không biết vì sao lại nảy ra một chút thương cảm nhung nhớ chuyện xưa, hắn không vội rời đi mà cứ ung dung lắc lư bước tới, hiện tại hắn còn không muốn về cục cảnh sát.
Không biết đã đi được bao lâu, hắn chợt nghe thấy tiếng con gái kêu "Cứu tôi với" ở đằng sau.
Giản Ngôn lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô bé mặc đồng phục đang chạy bạt mạng tới chỗ hắn, còn có một chiếc xe Jeep đuổi theo cô bé ở phía sau. Cô bé kia cũng nhanh trí không chạy theo đường thẳng, chiếc xe Jeep cứ xiêu xiêu vẹo vẹo phóng lên, cứ như không đụng được cô bé sẽ không bỏ qua. Thấy chiếc xe kia đã đuổi đến, cô bé hoảng sợ muốn kêu lên một tiếng "Cứu tôi" cũng không kêu được nữa.
Giản Ngôn không kịp nghĩ gì đã trực tiếp nhào tới ôm lấy cô bé rồi lăn hai vòng.
Xe Jeep chạy theo không kịp quẹo, đâm sầm vào cây ngô đồng lớn ở cạnh đó.
Xe đong đưa một hồi mà vẫn không lật, nhưng cũng đã ngừng lại.
Cửa xe Jeep mở ra, đi xuống bảy tám tên con trai trông như vị thành niên. Bọn nó cắt kiểu tóc rất kỳ quái, ăn mặc cũng không theo xu hướng, tay thì cầm các loại vũ khí như ống thép, côn nhị khúc, tên cầm đầu còn mang theo một con dao sáng chói.
Giản Ngôn hít sâu một hơi, trước tiên lôi cô bé ra khỏi người mình, hỏi: "Cháu không sao chứ?"
Cô bé này lá gan cũng không nhỏ, mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch nhưng vẫn rất bình tĩnh trả lời: "Cảm ơn chú, cháu không sao ạ. Nhưng mà, trong tay bọn họ có vũ khí, còn chú thì..."
Thấy Giản Ngôn bị hàng rào sắt kẹp chân, cô bé rất lo lắng.
Giản Ngôn cũng rất phiền muộn, mới vừa nãy hắn còn nói khoác với Trâu Vận là hắn lợi hại biết bao nhiêu, kết quả lại mất mặt nhanh như vậy.
Vừa rồi trong lúc né tránh, hắn sợ làm cô bé bị thương nên đã cố sức dựa vào bên cạnh. Kết quả thì hay rồi, ch.ết thì không ch.ết nhưng lại bị hàng rào sắt kẹp chân. Mấu chốt là, hàng rào sắt này nhìn qua rỉ sét loang lổ, thế mà vẫn rất rắn chắc, hắn căn bản không lấy chân ra được. Nếu không thì mấy tên nhóc lưu manh này làm sao là đối thủ của hắn?
Giản Ngôn dẫu sao cũng không phải ăn chay, dù là như bây giờ thì mấy tên nhóc kia cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Nhưng cô bé này thì khá phiền toái. Nếu bảo cô bé chạy đi, mấy tên kia muốn đuổi theo hắn cũng không bảo vệ được. Còn ở bên cạnh thì hắn càng không thi triển được.
"Cháu đừng vội, trước tiên cứ gọi điện báo cảnh sát đi, còn những tên này cứ để chú đối phó."
Giản Ngôn trấn an cô bé rồi quát to với mấy tên nhóc: "Tôi là cảnh sát, lập tức buông vũ khí xuống! Còn không thì chờ ngồi tù đi!"
Tụi nhóc quả nhiên dừng lại, hai mặt nhìn nhau, dường như không biết có nên tiếp tục hay không.
Thằng nhóc cầm đầu nhìn Giản Ngôn, nói: "Tụi bây đừng bị ổng hù, có cảnh sát nào yếu như thế à? Với lại, dù có là cảnh sát thì đã làm sao? Hồi nãy ổng thấy tụi mình lái xe đụng con đĩ đó rồi, bây giờ bỏ chạy hay bị bắt cũng vậy thôi. Còn không bằng cứ đánh ổng một trận đi, dù sao tụi mình cũng là trẻ vị thành niên, có bị bắt thì qua một thời gian cũng được thả ra thôi. Tụi bây có từng đánh cảnh sát chưa? Chưa chứ gì? Nói cho tụi bây biết, cực kỳ đã ghiền!"
Trong đầu Giản Ngôn hiện lên dòng chữ "WTF". Chuyện gì đây? Đánh cảnh sát mà cũng thành mốt à?
Quả nhiên mấy tên nhóc đều bị thuyết phục, tất cả đều tỏ ra phấn khích.
Tên cầm đầu khi nhìn thấy bọn phía sau đều tiến lên thì lại trốn xuống đằng sau. Xem ra, nó không hề có ý định ra tay mà chỉ nhìn chằm chằm về hướng cô gái.
Giản Ngôn mặc dù bị kẹt lại một chân, nhưng chỉ bằng hai tay vẫn có thể đánh ngã hai tên nhóc vừa lao tới.
Mấy tên nhóc còn lại thấy chân Giản Ngôn bị kẹt, bọn nó không chỉ không sợ mà còn hung hăng vọt tới, có đứa còn la lên: "Phế chân ổng trước đi!"
Giản Ngôn nhướng mày, mấy đứa nhỏ này quá độc ác! Trong lòng hắn càng kiên quyết hơn, so với bị người khác phế thì thà nhịn đau một chút rồi cưỡng ép rút chân ra.
Giản Ngôn hít sâu một hơi, cùng lúc đó một tên lưu manh giơ ống thép lên đập xuống đầu hắn.
Giản Ngôn căn bản không để ý tới nó, còn định đợi ống thép đến thì nghiêng đầu tránh đi chỗ hiểm.
Nhưng mà ngay lúc này có một bàn tay tái nhợt vươn tới, nhanh chóng tóm lấy cổ tay tên lưu manh đang quơ ống thép.
Tên đó hét thảm một tiếng, chỉ mới thấy được một góc áo màu đen thì cả người đã bay ra ngoài rồi.
Giản Ngôn vừa kiên quyết xong lại xìu xuống.
Nhưng khi nhìn thấy bảy tám tên đang quây quanh A Từ thì lại lập tức dựng đứng trong lòng.
Bất quá, A Từ cũng không để hắn nơm nớp lo sợ quá lâu.
A Từ im hơi lặng tiếng đón lấy mấy tên kia, cậu ra chiêu như điện, dưới chân như mang gió. Người bên ngoài chỉ mới thấy vạt áo cậu tung bay thì bảy tám tên nhóc đều đã ngã trên mặt đất không bò dậy nổi, vũ khí cũng rơi lả tả đầy đất.
Giản Ngôn choáng váng, hắn vẫn luôn cảm thấy A Từ yếu ớt, phải được nâng trong lòng bàn tay, cẩn thận từng li từng tí mà che chở. Cho dù lần trước A Từ cứu được con tin từ trong tay lưu manh thì Giản Ngôn vẫn cho rằng cậu chỉ có lòng dũng cảm, vả lại lần trước A Từ còn bị thương.
Giản Ngôn trước nay chưa từng nghĩ tới thân thủ của A Từ lại lợi hại như vậy!
Nhìn động tác vừa rồi của cậu, vừa nhanh vừa độc vừa chuẩn, Giản Ngôn cảm thấy cho dù là mình cũng chưa chắc hơn được.
A Từ không thèm nhìn bọn lưu manh, chỉ đi tới ngồi xuống bên cạnh hàng rào nắm lấy chân Giản Ngôn.
Ngón tay cậu hơi lành lạnh, làm cho Giản Ngôn theo bản năng muốn rút chân lại.
A Từ lại mạnh tay thêm một chút, thấp giọng nói: "Đừng cử động!"
Tim Giản Ngôn đập mạnh một cái, nhìn qua động tác của A Từ, quả nhiên hắn không dám cử động nữa.
Cô gái trẻ đứng bên cạnh đột nhiên hét lên một tiếng.
Giản Ngôn nghiêng đầu nhìn qua mới phát hiện có một tên lưu manh đang bò dậy, còn cầm côn nhị khúc định đánh lên ót A Từ.
Giản Ngôn giật mình, vừa định đưa tay ra đỡ thì A Từ lại tựa như mọc thêm con mắt ở phía sau. Cậu không cần quay đầu lại, một tay nắm chân Giản Ngôn, một tay mò về phía sau đầu, không ai thấy rõ động tác của cậu, chỉ thấy được cậu đã nắm lấy cặp tiết côn kia rồi.
Tên nhóc kia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị một lực mạnh kéo về phía A Từ. A Từ nhẹ nhàng buông ra, rồi lại thật nhanh bắt lấy cổ tay nó, làm cho nó la hét thảm thiết, côn nhị khúc cũng rớt xuống. A Từ buông nó ra, đưa tay tiếp lấy côn nhị khúc, lại đẩy nó một cái làm nó lui về phía sau mấy bước, không dám tiến lên nữa.
Toàn bộ quá trình chỉ có vài giây đồng hồ, lại khiến cho người ta hoa cả mắt. A Từ không quay đầu lại, cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chân Giản Ngôn.
Giản Ngôn đã triệt để ngây ngẩn, cô bé kia còn lớn gan thấp giọng thì thầm: "Ngầu quá!"
Lúc này, đã có tiếng còi cảnh sát hướng về phía bên này, xem ra vừa rồi cô bé kia báo cảnh sát đã có tác dụng.
Có mấy tên lưu manh đứng lên muốn chạy trốn, A Từ vẫn không nhìn bọn nó, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Đứa nào dám chạy tôi đánh gãy chân đứa đó."
Nói xong, nhặt một cục đá quăng ra đằng sau, lại vừa vặn quăng trúng chân tên cầm đầu đang muốn bỏ chạy.
Việc này khiến cho mấy tên nhóc đều ngoan ngoãn đứng tại chỗ, không dám cử động.
A Từ không để ý tới bọn nó, cậu vén ống chân Giản Ngôn lên.
Giản Ngôn vừa rồi vì muốn rút chân ra nên đã dùng lực rất mạnh, phần mắt cá chân đã bị hàng rào sắt mài đến huyết nhục mơ hồ*.
*huyết nhục mơ hồ: máu thịt lẫn lộn
Hắn cảm giác A Từ bỗng nhiên nắm chặt chân mình hơn, như đang cực lực ẫn nhẫn điều gì đó. Giản Ngôn nhìn A Từ đang ngồi xổm trên mặt đất, lông mi thật dài rủ xuống như cánh quạt đã che hết cảm xúc nơi đáy mắt. Nhưng từ khóe môi đang ngậm chặt của cậu, Giản Ngôn có thể nhìn ra A Từ thật sự rất tức giận.
Cậu đang giận cái gì?
A Từ nhắm mắt lại, cầm lấy côn nhị khúc vừa đoạt được của tên kia, chồng chéo lên nhau rồi cắm vào bên trong hàng rào sắt.
"Nếu không được thì chờ cảnh sát tới làm đi." Mặc dù vừa rồi đã thấy được thân thủ của A Từ, nhưng Giản Ngôn vẫn cảm thấy mấy cái chuyện tốn sức lực này không nên để A Từ làm.
Tay A Từ dừng lại một chút, bỗng nhiên lại dùng sức, tay tái nhợt nổi cả gân xanh, mặt cũng hơi đỏ lên.
Giản Ngôn thấy hàng rào sắt bị đẩy ra, vội vàng rút chân về.
Chân Giản Ngôn còn chưa đặt xuống đất đã được A Từ đỡ lấy: "Đừng để chân xuống đất... không biết có làm xương cốt bị thương không."
"Không sao đâu, đừng lo." Thấy bộ dạng này của cậu, trong lòng Giản Ngôn không biết là tư vị gì, không tự chủ được lại mềm giọng.
A Từ vẫn cứ đỡ hắn như thế, Giản Ngôn cũng không kiên trì nữa.
Lúc này, xe cảnh sát của đồn công an ở gần đó mới inh ỏi chạy đến, mấy tên lưu manh đều bị giải lên xe, cả cô bé kia cũng bị mang đi.
Làm người trong cuộc, Giản Ngôn và A Từ cũng nên đến đồn công an làm tường trình.
Nhưng A Từ vẫn cứ kiên quyết phải đưa Giản Ngôn đi bệnh viện trị thương trước.
Giản Ngôn bất đắc dĩ phải đưa giấy chứng nhận cho đồng nghiệp ở đồn công an xem, nói rằng sẽ đi tường trình sau.
Trước đó, mấy người cảnh sát này thấy Giản Ngôn và A Từ hăng hái làm việc nghĩa, đã có ấn tượng vô cùng tốt với bọn họ. Chỉ là, khi thấy vết thương của mấy tên lưu manh cắc ké kia quá mức chuyên nghiệp, thì cảm thấy hơi kỳ quái. Lúc này biết bọn họ là đồng nghiệp ở Tổ trọng án thì càng thêm tôn trọng, cứ liên tục kêu Giản Ngôn đi bệnh viện trước, còn hỏi xem có cần đưa bọn họ đi hay không.
A Từ từ chối, đỡ Giản Ngôn lên chiếc Đại Chúng của mình, sau đó cúi đầu định cài dây an toàn cho hắn.
Giản Ngôn sững sờ, có hơi xấu hổ: "Cứ để tôi tự làm, tay cũng không bị thương."
A Từ không nói gì, chỉ xoay người đóng cửa xe lại.
Đợi khi cậu trầm mặt ngồi xuống ghế lái, Giản Ngôn mới thận trọng hỏi: "Cậu tức giận sao?"