Chương 22: Án Hoạn Quan (10)
A Từ đổi tư thế ngồi rồi nhìn qua Giản Ngôn, dường như đang suy nghĩ xem phải trả lời hắn như thế nào. Một lát sau cậu mới nói: "Xin lỗi, tôi không thể nói cho anh biết."
"Rầm!" Thẩm Băng Niệm đập tay xuống bàn, "Thái độ cậu vậy là sao!"
A Từ dường như đã sớm đoán được phản ứng của cô, nên cũng không bận tâm.
Trái lại Giản Ngôn bị Thẩm Băng Niệm làm cho giật mình, hắn ngước lên nhìn cô, định nói gì đó thì cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đẩy ra lần nữa.
Hai người vừa ngẩng đầu lên nhìn qua liền sửng sốt, sau đó vội vàng đứng lên: "Tạ cục."
"Ừ." Tạ Thao đáp lời, ánh mắt nhìn bọn họ không mấy thân thiện.
Lời hắn nói ra lại càng lạnh nhạt hơn: "A Từ không phải hung thủ, thả đi."
Mấy người trong phòng giám sát đưa mắt nhìn nhau, A Từ này rốt cục có lai lịch gì? Cậu ta có quan hệ với cả Trâu cục và Giản Ngôn, trước đó còn nói mình đã ở nhà Trâu cục cả đêm. Hiện tại, ngay cả người rất ít lộ diện như Tạ cục cũng phải đích thân đến đây bảo lãnh. Cái chống lưng này, hình như cũng quá vững chắc rồi?
Chỉ có một mình Tiếu Tiếu trong nháy mắt đã chuyển sang chế độ trời quang mây tạnh, cô biết chắc A Từ không phải người xấu mà.
Giản Ngôn gật đầu: "Rõ."
Thẩm Băng Niệm lại không vui: "Sếp, cậu ta rõ ràng đã xuất hiện ở..."
"Được rồi." Giản Ngôn chặn lời Thẩm Băng Niệm, "A Từ không phải hung thủ."
Tạ Thao thoáng nhìn qua Thẩm Băng Niệm, lạnh lùng nói: "Vụ án này có ảnh hưởng rất lớn, trên mạng còn đang bàn luận xôn xao. Giản đội trưởng, tôi hy vọng các người có thể dành hết sức lực để đi bắt hung thủ thật sự."
Sắc mặt Giản Ngôn hơi trầm xuống, đáp: "Rõ!"
Tạ Thao lúc này mới quay sang nói với A Từ: "Xin lỗi, để cậu chịu ủy khuất rồi."
Giản Ngôn nhíu mày, thái độ của Tạ Thao đối với A Từ có phải quá mức thân thiết hay không.
Lúc này A Từ mới đứng lên, lắc đầu: "Không có, là tôi gây thêm phiền toái cho Tạ cục."
Tạ Thao ôn hòa nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi?"
"Được." A Từ đáp lời rồi nhìn qua tư liệu trên bàn một chút, nhưng cậu không lấy lại mà xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Băng Niệm tức giận quăng biên bản trên tay xuống, Giản Ngôn lại cầm phần tư liệu kia lên.
Giản Ngôn vừa về tới văn phòng đã bị một đám người quây quanh, "Sếp, A Từ kia rốt cuộc có lai lịch gì? Ngay cả Tạ cục cũng ra mặt?"
Giản Ngôn khoanh tay lại: "Nếu Tạ cục đã tham gia, tất nhiên sẽ có công việc giao cho mấy người thôi, mấy người gấp làm gì?"
Mọi người làm việc chung với Giản Ngôn đã được một thời gian, ít nhiều gì cũng hiểu được tính tình của hắn. Người này mặc dù rất hòa nhã, bình thường cũng hay pha trò đùa giỡn, nhưng khi hắn thật sự tức giận thì cũng rất đáng sợ.
Lúc này hắn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lạnh như băng đã cho thấy hắn đang rất khó chịu. Tất cả mọi người đều không ai dám chọc tới hắn, rối rít tản đi.
Tạ Thao không tự mình đến giao nhiệm vụ cho bọn họ, mà người đến là Trâu Hồng Thạc.
A Từ rời đi không bao lâu, Trâu Hồng Thạc liền đưa ra thông báo mở một cuộc họp để nghiên cứu và thảo luận về tình tiết vụ án.
Đám người vừa đến phòng họp đã nhìn thấy A Từ ngồi bên cạnh Trâu Hồng Thạc. Không biết hai người họ đang nói gì với nhau mà dáng vẻ trông rất ăn ý, Trâu Hồng Thạc quanh năm nhăn mặt nhíu mày cũng dịu xuống.
Trâu Hồng Thạc nhìn lướt qua vẻ mặt khác thường của các cấp dưới, nói: "Trước khi họp, tôi muốn giới thiệu với mọi người một người. Vị này là A Từ, chắc hẳn vài người ở đây đã gặp qua rồi. Là do... phía trên phái tới, để hỗ trợ điều tr.a án giết người liên hoàn lần này. Trước khi phá giải xong vụ án này, A Từ chính là thành viên của Tổ trọng án. Hy vọng mọi người có thể hợp tác đoàn kết với nhau, nhanh chóng phá án."
Trâu Hồng Thạc chắc hẳn cũng biết, cách thức xuất hiện này của A Từ sẽ khiến cho cấp dưới khó chịu. Cho nên, ông không giả mù sa mưa mà nói mong mọi người hoan nghênh này nọ.
Nhưng cách nói này của Trâu Hồng Thạc vẫn khiến người ta bị chấn động mạnh. Dạng người "phía trên phái tới" luôn dễ gây phản cảm cho người khác. Hơn nữa, cách nói của Trâu Hồng Thạc lại mập mờ ko rõ, không được minh bạch. A Từ còn bị phát hiện đã từng có mặt tại hiện trường, mặc kệ cậu đến đó để làm gì, đều khiến cho người ta không được thoải mái.
Cứ xem như đi thăm dò vụ án đi, chẳng lẽ trước hết không nên nói với bọn họ một tiếng sao?
A Từ nhìn lướt qua đám người này, cậu đương nhiên nhìn ra được mấy người này đang bất mãn, nhưng cậu không để ý. Điều cậu quan tâm là thái độ của Giản Ngôn, nhưng sắc mặt Giản Ngôn vẫn rất bình tĩnh, không biểu lộ ra điều gì cả.
Trâu Hồng Thạc biết mọi người không vui, nên ông cũng không vội họp, ông đang chờ mọi người tự mình ổn định lại tinh thần.
Người không nhịn được nhất chính là Thẩm Băng Niệm, cô vốn là một người nhạy cảm, lại tinh tế tỉ mỉ, cô còn luôn để ý đến Giản Ngôn, chỉ cần nhìn vào mắt Giản Ngôn là cô biết hắn có ý với A Từ. Thẩm Băng Niệm vừa không phục lại vừa khó chịu thay cho Giản Ngôn, A Từ xuất hiện bằng cách này, rõ ràng có chuyện muốn giấu Giản Ngôn.
Cho nên cô rất không khách khí nói: "Trâu cục, vị A Từ này từng đến hiện trường gây án, coi như cậu ta không phải hung thủ, thì cũng có thể có quan hệ gì đó với hung thủ. Hiện tại hiềm nghi của cậu ta còn chưa được rửa sạch, làm sao có thể vào Tổ trọng án để tham gia điều tr.a phá án chứ?"
Vừa rồi ở phòng thẩm vấn, A Từ chỉ nói vài câu đã khiến cô bị rối loạn, còn phá hư cuộc thẩm vấn của cô, sau khi bình tĩnh lại, cô cảm thấy rất tức giận.
Trâu Hồng Thạc đang muốn trả lời thì bị A Từ cản lại.
Nếu đã chọn cách này để tiến vào Tổ trọng án, thì cậu muốn tự mình giải quyết phiền phức do mình mang tới.
May là đối với những người này, cậu vẫn còn có chút hiểu biết, nên cũng không sợ không giải quyết được.
"Cô Thẩm nói tôi từng xuất hiện ở hiện trường gây án, tôi rất muốn hỏi một câu ngoài lề, các người ngoại trừ phát hiện dấu chân của tôi, thì còn phát hiện điều gì khác hay không?" A Từ nhìn lướt qua từng người ở đây, nhìn Trình Tử Khiêm lâu hơn vài giây, "Dấu chân của tôi, tại sao lại xuất hiện ở hai chỗ kia?"
Trình Tử Khiêm khẽ giật mình, ý A Từ là, cậu ta cố ý để lại dấu chân đó?
Hắn nhịn không được mà lén nhìn qua Giản Ngôn, Giản Ngôn mặt không cảm xúc cúi đầu, cũng không biết đang nghĩ gì.
A Từ không cần ai trả lời, cậu bật màn hình sau lưng lên, rồi mở mấy tấm ảnh ra. Tấm thứ nhất là dấu chân A Từ trên ban công nhà Hứa Ôn Du mà bọn người Giản Ngôn đã chụp được.
Mặc dù không ai nhìn ra được dấu chân này có gì không đúng, nhưng nếu A Từ đã mở lên thì nhất định là cậu có điều muốn nói, đến cả Thẩm Băng Niệm cũng không quấy rầy cậu.
"Mấy người nhìn chỗ này..." A Từ chỉ vào lan can trên ảnh chụp ban công, sau đó lại chuyển sang một tấm hình khác, "Đây là phía bên ngoài của ban công nhà Hứa Ôn Du."
Đó là một cái sân mái dùng để đặt máy điều tiết không khí, thế nhưng nhà Hứa Ôn Du còn không có máy điều hòa nhiệt độ. Trên sân mái kia còn đặt hai chậu Lục La.
Có lẽ do một thời gian dài không tưới nước, dạo này ở Khê Lăng lại không có mưa, cho nên Lục La cũng không còn sức sống nữa. Nghe nói Lục La có thể hút Formaldehyd của vật chất có hại, nên không có gì lạ khi người ta thích đặt mấy chậu Lục La trên các thiết bị trong nhà.
"Mấy người hãy nhìn kỹ hai chậu Lục La này đi, có chỗ nào không đúng hay không?" A Từ chỉ vào hai chậu Lục La trên tấm ảnh rồi hỏi.
Mặc dù có bất mãn với A Từ, nhưng nếu liên quan đến vụ án thì mọi người vẫn rất nghiêm túc.
Tiếu Tiếu là người đầu tiên nhìn ra vấn đề: "Hai chậu Lục La này đều bị bám bụi, nhưng chậu bên trái lại ít bụi hơn chậu bên phải rất nhiều."
"Tốt lắm." A Từ gật đầu, sau đó lại mở một tấm hình ra.
Đây là ảnh được chụp từ xa, có thể nhìn thấy máy điều tiết không khí trên sân mái của hai nhà. Một nhà là nhà Hứa Ôn Du, trên sân mái có đặt hai chậu Lục La, và một nhà khác ở sát vách, không có gì cả.
"Hai cái sân mái này sao gần nhau quá vậy?" Hướng Dương bỗng nhiên nói.
"Không sai! Gần đến nổi có thể chạm tay vào, một người trưởng thành có thể tùy ý đi từ nhà bên này sang nhà bên kia." A Từ lùi lại tấm hình lúc nãy rồi nói, "Hung thủ đi từ nhà sát vách sang nhà Hứa Ôn Du, rồi đụng trúng chậu Lục La ở bên trái, cho nên bụi trên chậu Lục La bên trái mới ít hơn nhiều so với chậu bên phải. "Lối đi" này cũng chính là nguyên nhân tạo nên cái gọi là "Mật thất". Hung thủ từ ban công đi vào nhà Hứa Ôn Du, sau khi làm xong mọi chuyện thì đóng hết cửa sổ lại, rồi mới mở cửa đi ra ngoài. Việc này căn bản không cần dùng đến chìa khóa."
Cả phòng họp đều lâm vào yên lặng, Thẩm Băng Niệm đột nhiên nói: "Còn nhà Nghiêm Mặc và Mễ Thụ thì sao? Chẳng lẽ, sân mái đặt máy điều tiết không khí cũng gần sát với nhà bên cạnh à?"