Chương 24: Án Hoạn Quan (12)

Giản Ngôn rất ít khi nói chuyện với cấp dưới như vậy, hơn nữa năng lực của A Từ quả thực mọi người đều đã được nhìn thấy, nên cũng không ai dám nói gì.
Giản Ngôn coi như hài lòng với phản ứng của mấy người này.


Sau khi sắp xếp một ít công việc, Giản Ngôn dẫn theo A Từ, Tiếu Tiếu và Hướng Dương cùng đi tới Bắc Uyển Hào Đình.
Lần này Thẩm Băng Niệm không đòi đi chung.


Tiếu Tiếu nhìn A Từ cực kỳ tự nhiên ngồi vào ghế phụ, động tác còn rất thuần thục, không khỏi có chút khó hiểu, lần trước không phải Giản Ngôn còn nói bọn họ không thân lắm sao?
Nhưng chút khó hiểu ấy cũng không kéo dài bao lâu, có thể được ở gần nam thần đã làm cho Tiếu Tiếu lâng lâng rồi.


Cô không dằn lòng được mà cứ xoay qua xoay lại, rốt cuộc trong ánh mắt vô cùng khinh bỉ của Hướng Dương, cô ghé vào lưng ghế Giản Ngôn, nhìn qua phía A Từ kêu một tiếng: "Này, nam thần..."
A Từ không biết còn đang suy nghĩ chuyện gì, nghe thấy giọng nói của Tiếu Tiếu thì giật cả mình, quay đầu lại mờ mịt nhìn cô.


Tiếu Tiếu trong nháy mắt đỏ mặt, hắng giọng một cái, nói: "Thế này, lời đầu tiên tôi xin giới thiệu một chút ha, lần trước kích động quá nên quên mất... Tôi họ Tiêu, tên là Tiếu Tiếu... Tôi biết tên tôi kỳ quái rồi, bọn họ cứ gọi tôi là Tiếu Tiếu Tiếu... Nam thần muốn cười thì cứ cười đi, tôi không ngại đâu..."


*Tên Tiếu Tiếu là 肖笑笑 phát âm giống 笑笑笑, đều đọc là xiào xiào xiào.


available on google playdownload on app store


A Từ quả nhiên cười lên, nhưng không có chút chế giễu nào, nụ cười của cậu rất ấm áp: "Tôi cảm thấy tên này rất hay, cũng giống như tên Hướng Dương vậy, mang đến cho người ta cảm giác nhiệt tình như ánh mặt trời."


"Nam thần nói thật sao?" Tiếu Tiếu được nam thần khen ngợi lập tức mừng như điên, hưng phấn tới nỗi mắt cũng phát sáng, "Tôi thấy tên của nam thần mới êm tai, vô cùng tinh tế."


Trước đó khi Thẩm Băng Niệm hỏi tên A Từ thì Tiếu Tiếu và Hướng Dương đều không có mặt, nên cũng không biết được phân đoạn kia.
A Từ khựng lại, tinh tế sao? Từ có nghĩa là từ biệt, là ly biệt, là trốn tránh.


Hướng Dương ngồi bên cạnh chịu không nổi Tiếu Tiếu hoa si như vậy, liền nặng nề hừ một tiếng.
A Từ nhìn Hướng Dương, rồi lại nhìn Giản Ngôn, bỗng nhiên nói: "Chị đừng gọi tôi là nam thần, tôi chịu không nổi."
Tiếu Tiếu vẻ mặt mông lung: "Chị?"
A Từ vẻ mặt thành thật: "Chị hẳn là lớn hơn tôi?"


Tiếu Tiếu chợt bừng tỉnh, tuy A Từ tỏ ra rất chín chắn nhưng nhìn lại cậu thực sự vẫn còn quá trẻ, cứ như học sinh vậy, "Cậu, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
A Từ: "Hai mươi ba."


Tiếu Tiếu như gặp phải đả kích lớn, bỗng nhìn về phía Hướng Dương và Giản Ngôn, nói: "Tôi đột nhiên phát hiện, hai người các anh đã thành người đàn ông cao tuổi rồi."


Hướng Dương không ngờ mình nằm không cũng trúng đạn, nhưng còn chưa kịp nổi giận đã bình tĩnh lại, nhìn về phía Giản Ngôn như đang xem kịch vui.
Giản Ngôn yên lặng lái xe, làm như không nghe thấy bọn họ đang nói gì.


A Từ cũng nhìn Giản Ngôn, đột nhiên nói: "Tôi thấy tìm đàn ông thì nên tìm người lớn tuổi, có hương vị."
Giản Ngôn bị trượt tay, xém chút nữa đã không giữ được tay lái. A Từ không phải luôn mang dáng vẻ của cán bộ kỳ cựu nghiêm túc sao? Sao hắn lại có cảm giác như vừa bị cậu trêu ghẹo?


Tiếu Tiếu không nhìn ra hai người đàn ông lớn tuổi ở trước mặt có điểm nào tốt, thậm chí sau khi bị A Từ gọi "Chị" thì hình tượng nam thần trong tim cô cũng sụp đổ, đổi thành em trai nhà bên. Tiếu Tiếu không còn hào hứng đổi câu hỏi: "Nam... A Từ, cậu nói xem hung thủ là Ngụy Từ hay Dịch Tiểu Nghệ?"


Ngụy Từ chính là chủ nhà 501, Dịch Tiểu Nghệ là vợ hắn.
A Từ suy nghĩ một chút, hỏi: "Tư liệu cho thấy, thời gian Ngụy Từ tan tầm về nhà là sáu giờ chiều?"


Tiếu Tiếu gật đầu: "Đúng vậy, hắn căn bản không có thời gian hạ thuốc ngủ cho Hứa Ôn Du. Còn Dịch Tiểu Nghệ thì buổi sáng luôn ở nhà, hiềm nghi cũng khá lớn, thế nhưng cô ta có dám từ ngoài cửa sổ leo qua không? Dù sao tầng năm cũng cao thế mà."


A Từ lắc đầu: "Dương Anh đến Bắc Uyển Hào Đình là mấy giờ?"
Tiếu Tiếu sửng sốt: "Hai giờ... Đúng rồi, lúc Dương Anh ở Bắc Uyển Hào Đình, camera cho thấy bà ta trốn vào cánh cửa ở phía sau Ngụy Từ. Lúc hai giờ Ngụy Từ đã về tiểu khu rồi, vì sao đến sáu giờ mới xuất hiện trong camera thang máy?"


Tiếu Tiếu và Hướng Dương nhìn nhau, đều cảm thấy rất xấu hổ: "Chúng ta vậy mà không để ý tới cái lỗ thủng lớn như vậy..."


"Chuyện này không thể trách các người." A Từ an ủi nói, "Lúc các người phát hiện Dương Anh đang rình rập thì cũng vừa vặn phát hiện Nghiêm Mặc và Mễ Thụ ch.ết. Kiểu ch.ết tương tự như thế, ai cũng sẽ cho rằng trong đó nhất định có liên quan, bị dời đi lực chú ý cũng rất bình thường."


Giản Ngôn bỗng xen vào: "Ý cậu là, có người đang cố ý dời đi lực chú ý của chúng tôi?"
A Từ trầm mặc một hồi: "Có khả năng này, nhưng tôi vẫn chưa tìm được chứng cứ."
Từ thang máy đi ra, Giản Ngôn để Tiếu Tiếu và Hướng Dương đi trông coi 501, còn hắn và A Từ thì lại đi tới 503.


Bọn họ sửng sốt: "Hai người đi 503 làm gì?"
Người bị tình nghi không phải Ngụy Từ ở 501 sao?
Giản Ngôn và A Từ nhìn nhau cười, không nói gì, Giản Ngôn gõ cửa một cái.


Chủ nhà 503 họ Vương, biết bọn Giản Ngôn là cảnh sát nên nhiệt tình mời hai người vào nhà, đoạn lo lắng hỏi: "Anh cảnh sát, án tử bên 502 còn chưa phá à? Tôi nghe nói lại ch.ết thêm hai người? Kiểu ch.ết giống nhau như đúc? Hung thủ rốt cuộc là ai đây, chuyện này cũng đáng sợ thật."


Giản Ngôn cầm ly trà lên cũng không uống, chỉ nhìn ông Vương chằm chằm, nhìn tới nỗi nụ cười trên mặt ông Vương cũng sắp méo luôn, mới cười như không cười nói: "Anh Vương thật sự hy vọng chúng tôi mau chóng phá án?"


"Chuyện này còn có thể nói chơi sao?" ông Vương thốt ra, nhìn hai người, lại vội vàng bổ sung, "Nhất định phải như thế rồi, hung thủ kia tàn bạo vô tình, không bắt được hắn thì rất nguy hiểm."


Giản Ngôn khẽ cười một tiếng, không nói lời nào. A Từ ở bên cạnh nói tiếp: "Vậy tại sao anh Vương lại lừa dối cảnh sát?"
Ông Vương thấy vẻ mặt A Từ hờ hững thì có chút khẩn trương, lại nhìn về phía Giản Ngôn, cảm thấy vẻ mặt hắn còn bí hiểm hơn.


Ông Vương đổ mồ hôi hột, vô ý thức nuốt nước miếng: "Tôi, Tôi không có nói dối..."


"Không nói dối?" Giản Ngôn đặt ly nước lên mặt bàn, ông Vương run một cái, Giản Ngôn lại hỏi, "Anh xác định không nói dối? Ba giờ chiều ngày hai mươi chín hôm đó, anh nhìn thấy Hứa Ôn Du mặc đồ ngủ xuất hiện ở trước cửa nhà?"


"Đúng vậy." Ông Vương gật đầu, "Tôi có nói với mấy vị cảnh sát rồi."
"Ba giờ chiều Dịch Tiểu Nghệ ra khỏi nhà, vì sao anh thấy được Hứa Ôn Du mà không thấy được Dịch Tiểu Nghệ?" A Từ ở bên cạnh lập tức hỏi tiếp.


Ông Vương nhìn A Từ, lại nhìn Giản Ngôn, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi có chút khô, cười ha hả: "Không phải vậy... Tôi quả thật có thấy, chẳng qua các người không phải chỉ hỏi Hứa Ôn Du sao?"
"Chỉ vậy thôi?" Giản Ngôn nhìn gã chằm chằm, "Vậy anh thấy bọn họ đang làm gì?"


"Bọn họ không làm gì cả, một người về nhà, một người đi làm..."
Giản Ngôn: "Không chào hỏi sao?"
Ông Vương: "Không có, không có chào."
A Từ: "Không phải anh nói quan hệ của hai nhà này cũng không tệ sao? Vậy tại sao hai người này gặp mặt mà không thèm chào nhau một tiếng?"


Ông Vương: "Chuyện này làm sao tôi biết được..."
Giản Ngôn: "Xem ra, anh Vương có lẽ không muốn chúng tôi nhanh chóng phá án."
A Từ: "Có điều, anh Vương thật sự không quan tâm hung thủ là ai sao?"


Ông Vương nhìn hai người, mồ hôi lạnh ứa ra, rốt cục cắn răng nói: "Được, tôi nói... Thật ra, tôi, tôi không phải cố ý muốn gạt cảnh sát, chẳng qua là đồng hương với nhau cả, có mấy lời không tiện nói ra..."
Giản Ngôn: "Nói đi, anh thấy cái gì?"


"Khoảng hai giờ chiều ngày hai mươi chín, Hứa Ôn Du về nhà. Sau đó, Dịch Tiểu Nghệ liền qua nhà hắn, khoảng chừng hai giờ bốn mươi lăm thì Dịch Tiểu Nghệ mới ra khỏi nhà Hứa Ôn... Quần áo xốc xếch... Lúc ba giờ thì hai người họ đều xuất hiện ở cửa ra vào, nhưng có lẽ do tôi nhìn họ nên họ không nói chuyện..." Họ Vương cúi thấp đầu nói, dáng vẻ có chút khó xử, "Tôi thấy Dịch Tiểu Nghệ không giống hung thủ, hơn nữa loại quan hệ này có liên quan đến thanh danh người ta..."


"Có phải hung thủ hay không, cảnh sát tự nhiên sẽ nhận định." Giản Ngôn gõ bàn một cái, nói như cảnh cáo: "Trước khi nghĩ đến vợ người khác, hãy ngẫm lại kết cục của Hứa Ôn Du."
"Không phải đâu, anh cảnh sát, anh có ý gì?" Ông Vương giật mình, hốt hoảng ngẩng đầu lên.


Giản Ngôn: "Chính là ý mà anh nghĩ."
Từ nhà ông Vương đi ra, Giản Ngôn nhìn A Từ nói: "Được đó, không hổ là sư đệ, tôi và Hướng Dương phối hợp cũng chưa từng ăn ý như vậy."
A Từ trừng mắt, cười như không cười nhìn Giản Ngôn: "Vì sao sư ca muốn phối hợp ăn ý với Hướng Dương?"






Truyện liên quan