Chương 29: Hôn
Giản Ngôn nóng đầu, đi qua kéo Đàm Mộc ra khỏi tay A Từ, che giấu hỏi: "Sao thế? Bị đả kích?"
Đàm Mộc căn bản không nhận ra Giản Ngôn có gì không đúng, thành thật gật đầu rồi lại lắc đầu: "Vừa rồi quả thực bị đả kích, nhưng sau khi được A Từ khuyên bảo, tôi cảm thấy có thể lấy công chuộc tội..."
Giản Ngôn "Ồ" một tiếng, nhìn qua A Từ: "Hay ha, A Từ sắp vượt mặt chuyên gia tâm lý rồi..."
Đáy mắt A Từ hiện lên ý cười yếu ớt: "Nếu sư ca có vấn đề gì về tâm lý thì cứ để em phụ đạo cho, em phục vụ miễn phí."
Giản Ngôn cảm thấy tim mình đập hơi nhanh: "Thật à? Vấn đề gì cũng được?"
"Đương nhiên!"
Tiếc là nơi này không phải chỗ để nói chuyện, Giản Ngôn chỉ có thể nuốt hết lời muốn nói xuống bụng.
Ngồi lại trong xe, Giản Ngôn thoáng nhìn sang tay A Từ, hơi lo lắng cho thương thế của cậu, hắn muốn đưa cậu về nhà. Trong nháy mắt định mở miệng lại chợt nhớ ra trước đó cậu có nói đã tìm được manh mối, vội hỏi: "Rốt cục em tìm được manh mối gì?"
A Từ nói: "Em tr.a được, vào ngày mười tháng tư Lục Vũ Tình từng trở về."
Ngày mười tháng tư là ngày Nghiêm Mặc tử vong, lúc đó Lục Vũ Tình đang công tác ở ngoại địa. Khi phát hiện thi thể Nghiêm Mặc, Lục Vũ Tình từng bị điều tra, cô một mực nói mình đang ở nơi khác. Nếu ngày đó cô từng quay về, vậy thì rất đáng nghi.
Đàm Mộc ngồi phía sau kêu lên: "Chẳng lẽ Lục Vũ Tình là hung thủ?"
Giản Ngôn không trả lời, hắn hỏi A Từ một vấn đề khác: "Làm sao em tr.a ra được? Anh nhớ bọn anh đã tr.a trong ghi chép, vào ngày mười tháng tư, Lục Vũ Tình không mua vé về Khê Lăng."
A Từ thở dài: "Em tr.a từ camera giám sát ở bến xe."
Xe hơi không có quy tắc quản lý, nhà ga lúc bán vé cũng không nhất thiết phải kiểm tr.a thẻ căn cước, có nhiều xe buýt thậm chí còn trực tiếp đón khách ngay từ bên ngoài nhà ga, cho nên nếu Lục Vũ Tình ngồi xe hơi về Khê Lăng thì đúng là không dễ dàng tr.a được.
Giản Ngôn ngây ngẩn, A Từ đi tr.a camera thì không có gì kỳ lạ, điều kỳ lạ là làm sao chắc chắn phải tìm Lục Vũ Tình? Dù sao lượng người ở bến xe rất lớn, Đông Nam Tây Bắc bốn phương tám hướng ở Khê Lăng đều có xe cộ, muốn tìm thấy một người phụ nữ bình thường từ những camera kia không phải chuyện dễ. Hơn nữa, trước đó A Từ còn rất chắc chắn Trần Hà không phải hung thủ.
Cứ như là, A Từ đã biết được hung thủ là ai.
Nhưng Giản Ngôn không hỏi.
Hắn cảm thấy A Từ rất thần bí, nhưng hắn cũng cảm giác được A Từ tuyệt đối không có ác ý. Nếu A Từ đã tr.a được từ camera giám sát thì sẽ không sai, chuyện khác không quan trọng nữa.
Giản Ngôn không muốn đem đến cho A Từ cảm giác không được tín nhiệm.
Khi về lại Cục thành phố thì bọn Hướng Dương cũng đã trở về, nhưng không dẫn theo Trần Hà về, Trần Hà không còn ở Khê Lăng, công ty sắp xếp cho hắn đi công tác. Đồng nghiệp của Trần Hà nói, công tác đã được an bài từ lâu, vậy chắc hẳn không phải lẩn trốn. Hướng Dương còn đặc biệt nhờ đồng nghiệp Trần Hà gọi điện hỏi, xác định ngày mai Trần Hà quay về.
Hướng Dương đã nghe đồng nghiệp nói về chuyện vật chứng, thấy bọn Giản Ngôn về, vội chào đón: "Sao rồi? Có cần tối nay đưa Trần Hà về đây hay không?"
"Vật chứng bị tráo đổi, Trần Hà hẳn không phải hung thủ..." Giản Ngôn dừng một chút, "Nhưng Trần Hà vẫn bị tình nghi, dù sao hắn cũng từng xuất hiện trong camera giám sát vào ngày mười. Còn cái người đổi vật chứng kia nữa, có thể có được chai thuốc có vân tay Trần Hà, cho thấy bọn hắn cũng có chút quan hệ. Từ giờ trở đi, tiến hành giám sát Lục Vũ Tình trong hai mươi bốn giờ. Còn Trần Hà, khi nào hắn về lập tức dẫn đến Cục cảnh sát."
Sỡ dĩ không bắt giữ Lục Vũ Tình là bởi vì không có chứng cứ trực tiếp. Nếu bắt giữ trong hai mươi bốn giờ rồi lại thả ra, thì sẽ đánh rắn động cỏ. Trần Hà bị hãm hại, khẳng định đã biết chuyện gì đó.
Hung thủ đổi thuốc từ trên tay Đàm Mộc, có thể thấy được kẻ này rất quen thuộc đối với hành động của bọn họ, hiện tại cần tìm nhiều chứng cứ hơn nữa.
Thật ra chuyện này rất kỳ quái, việc Giản Ngôn và Đàm Mộc tới nhà Nghiêm Mặc là nhất thời nổi hứng, tìm được chai thuốc ngủ chỉ là ngoài ý muốn. Chỉ có hai người Giản Ngôn và Đàm Mộc biết được chuyện này, cũng sẽ không để lộ ra ngoài, kẻ đã tráo chai thuốc kia làm sao biết được?
Sắp xếp công việc ổn thỏa, Giản Ngôn lo lắng thương thế của A Từ, muốn đưa cậu về nhà.
Chưa kịp nói gì đã có đồng nghiệp gõ cửa, nói là có một người đẹp muốn tìm Giản đội trưởng.
Cũng không biết Giản Ngôn nghĩ gì, thuận tay nắm lấy cánh tay A Từ rồi kéo cậu cùng đi.
A Từ còn chưa lấy lại tinh thần đã bị kéo ra cửa, người tìm Giản Ngôn lại là Trâu Vận.
Nhìn thấy A Từ, Trâu Vận vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, trực tiếp nhào về phía A Từ, giữa chừng bị Giản Ngôn cản lại: "Hôm nay sao lại tới đây?"
"Em đến báo cho anh biết tối nay cùng nhau ăn cơm." Trâu Vận trừng Giản Ngôn, cười tủm tỉm hỏi A Từ, "Sao anh cũng ở đây?"
Giản Ngôn cười trả lời: "Cậu ấy hiện giờ là người của anh, ở đây thì có gì lạ?"
"Người của anh?" Trâu Vận không nghe được ẩn ý trong lời Giản Ngôn, "Anh đừng thu người nhiều quá, đừng tổn hại A Từ của chúng ta."
Giản Ngôn: "..."
Trâu Vận căn bản không ý thức được mình vừa làm Giản Ngôn bị hố, tiếp tục nói với A Từ: "Tối nay anh A Từ cũng đến nha... Em đi gọi điện cho ba trước, chút nữa em quay lại tìm các anh..."
Giản Ngôn nhìn Trâu Vận rời đi, vội vàng đổi chủ đề: "Hôm nay ngày mấy vậy?"
A Từ: "Ngày mười sáu ạ."
"Ôi trời, tôi lại quên mất..." Giản Ngôn hơi ảo não.
"Sao vậy anh? Hôm nay là ngày gì?" A Từ dừng một chút mới hỏi.
"Hôm nay là sinh nhật mẹ Trâu Vận." Giản Ngôn thấp giọng nói.
"À..." A Từ ngập ngừng, "Vậy chắc em không nên đi?"
"Sao lại không đi..." Giản Ngôn nhìn cậu, giải thích: "Sư mẫu thích náo nhiệt, ngày này hàng năm sư phụ đều... Cùng đi đi, đông vui."
A Từ không do dự quá lâu: "Dạ."
Mấy người cùng nhau về nhà Trâu Hồng Thạc, Giản Ngôn và A Từ giúp Trâu Vận đem đồ ăn vào bếp, A Từ nói: "Cần anh giúp không?"
Giản Ngôn trừng cậu một cái, nói: "Thương thế của em thì sao? Giúp cái gì, qua một bên nghỉ ngơi đi."
Lại nói với Trâu Vận: "Muốn giúp cái gì cứ nhờ anh, A Từ bị thương..."
Lời còn chưa nói hết đã thấy Trâu Vận kinh ngạc nhìn hắn, hắn khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
"Hai mươi năm qua chưa từng thấy anh vào bếp giúp lần nào, hôm nay mặt trời mọc phía Tây à?" Trâu Vận để đồ ăn trên tay xuống, đi qua sờ trán Giản Ngôn, "Không bị sốt..."
Cô em gái này cứ hố anh mình, Giản Ngôn sờ cằm, hơi chột dạ: "Anh đây vốn đâu biết làm gì..."
"Anh là tên vô tâm!" Trâu Vận nói trúng tim đen, lại hỏi A Từ: "Sao anh bị thương vậy? Có nặng không?"
"Không sao, vết thương nhỏ thôi." A Từ vân đạm phong khinh nói.
Trâu Vận cũng không nghi ngờ, nhưng lại trừng Giản Ngôn: "Không phải anh nói là người của anh sao? Vì sao không bảo vệ ảnh cho tốt?"
Giản Ngôn: "...Sau này anh nhất định sẽ bảo vệ tốt cậu ấy."
Trâu Vận khinh thường hừ một tiếng: "Bớt khoe khoang đi, lần trước hình như A Từ cứu anh mà?"
Giản Ngôn tưởng chừng muốn quỳ lạy Trâu Vận luôn.
A Từ chỉ yên lặng nhìn, đáy mắt đong đầy ý cười.
Trâu Vận nói xong liền đẩy hai người ra khỏi nhà bếp: "Thôi bỏ đi, em không muốn nhờ mấy anh. Đặc biệt là anh đó, anh chỉ xuống đây để quậy thôi..."
Bước ra liếc thấy Trâu Hồng Thạc đang vểnh chân bắt chéo ngồi trên ghế salon thoải mái đọc báo, Trâu Vận nhịn không được than vãn: "Không phải nói hiện giờ đang thịnh hành đàn ông vào bếp sao? Sao đàn ông bên cạnh tôi không ai biết nấu cơm vậy hả? A Từ tốt xấu gì cũng đỡ được một chút, cha con hai người chỉ biết ăn thôi..."
A Từ không biết nấu cơm? Giản Ngôn kinh ngạc nhìn A Từ, A Từ hoàn toàn không muốn phản bác. Giản Ngôn cẩn thận nhớ lại, lần trước sinh nhật Trâu Vận, hình như A Từ chỉ hỗ trợ chứ không tự tay làm thức ăn.
Giản Ngôn giật mình, thấy hơi lâng lâng.
Giản Ngôn đang phấn chấn căn bản ngồi không yên, đi tới tủ rượu của Trâu Hồng Thạc, xách ra một bình rượu: "Rượu này không phải năm ngoái con đưa ngài sao? Ngài còn chưa uống à?"
"Để tối nay uống." Trâu Hồng Thạc cũng không ngẩng đầu lên.
Giản Ngôn đặt rượu lên bàn, bình thường Trâu Hồng Thạc không uống rượu, chỉ có hàng năm vào ngày mười sáu tháng tư mới uống say một lần.
Lúc ăn cơm, bởi vì A Từ bị thương nên Giản Ngôn ngăn cản không cho uống, bình rượu kia bị Giản Ngôn và Trâu Hồng Thạc xử lý hết.
Tới khi cơm nước xong xuôi thì Trâu Hồng Thạc đã say khướt, đỏ mắt ôm di ảnh người vợ đã mất, không nói một lời, nhìn thôi cũng khiến cho lòng người chua xót.
Trâu Vận vừa chăm sóc Trâu Hồng Thạc, vừa căn dặn Giản Ngôn và A Từ: "Một người say rượu, một người bị thương, đừng nên lái xe. Hai anh đón xe về đi, trên đường đi nhớ cẩn thận một chút."
Giản Ngôn đồng ý, khi nhấn nút thang máy thì mới phát hiện thang máy đang sửa chữa.
"Đã nói đừng mua nhà ở cái nơi rách nát này mà, thang máy cứ bị hư suốt, không ai chịu nghe..." Giản Ngôn nhịn không được phàn nàn.
"Không thì chúng ta đi bộ xuống đi? Lầu bảy cũng không cao lắm, thang máy này chắc chưa sửa ngay được đâu." A Từ đề nghị.
"Chỉ có thể đi bộ thôi." Giản Ngôn thở dài.
Nơi Trâu Hồng Thạc ở cũng đã lâu năm, thang bộ rất ít người đi, có hơi hẹp, đèn cảm ứng không được nhạy, lúc được lúc không.
Giản Ngôn và A Từ sóng vai đi xuống, thỉnh thoảng còn đụng tay nhau.
Giản Ngôn uống rượu, cảm thấy thời tiết hơi nóng.
Lúc đến lầu ba, đèn cảm ứng lại không sáng. Nương theo ánh sáng lầu bốn, hai người chậm rãi đi xuống lầu hai. Nhưng đèn ở lầu hai và lầu một đều không sáng, hành lang tối đen như mực, căn bản không thấy được bậc thang dưới chân.
Giản Ngôn có chút nóng giận, hung hăng giẫm mạnh một cước, nhưng vì thấy không rõ nên đạp hụt, toàn thân ngã xuống phía bên cạnh.
A Từ ở bên cạnh vội vàng đỡ hắn, nhưng lại bị Giản Ngôn theo quán tính ngã đè vào tường.
A Từ bị trượt chân, lưng dán vào tường, tay còn khoác lên vai Giản Ngôn, Giản Ngôn trong lúc rối loạn chống tay lên tường.
Trong lúc này, đèn vốn không sáng bỗng nhiên sáng lên.
Giản Ngôn thấy A Từ bị giam giữa mình và vách tường, dưới ánh đèn khuôn mặt xinh đẹp sáng lên như bạch ngọc, tai cũng lặng lẽ đỏ lên.
A Từ như chưa thích ứng được với ánh sáng, mặt cúi thấp, lông mi vừa dài vừa cong khẽ run, che hết cảm xúc trong mắt, mà môi cậu cũng hơi ửng hồng.
Hầu kết Giản Ngôn nhích lên một cái, cảm thấy chếnh choáng, có chút say.
Hắn không buông tay ra mà thấp giọng hỏi: "Vừa rồi sao em không nói cho Tiểu Vận biết là em biết nấu cơm?"
A Từ ngước đầu lên, mắt sáng long lanh, cậu nhìn Giản Ngôn nói: "Em không muốn nấu cơm cho ai khác..."
Đèn bỗng nhiên lại tắt.
Trong phút chốc rối loạn, Giản Ngôn cúi đầu hôn lên môi A Từ.