Chương 40: Phá án

Giản Ngôn liệt kê ra từng điểm đáng ngờ mà đêm qua bọn họ đã tìm được, sau đó sắp xếp người đi thăm dò từng cái. Vừa an bài xong quay lại đã thấy A Từ đột nhiên bật dậy từ trên ghế ngồi.
"Sao thế?" Giản Ngôn vội hỏi cậu.


"Sư ca, em muốn đến nhà Mễ giáo sư một chuyến, anh cho em mượn xe một chút." Không biết đã nhớ ra điều gì mà trông cậu có vẻ gấp gáp.
"Thương thế em còn chưa tốt mà, để anh đi với em." Giản Ngôn nói.


Trương giáo sư vẫn còn nằm viện, Mễ giáo sư cũng không ở nhà, người ra mở cửa là cô giúp việc nhà bọn họ.
A Từ cười chào hỏi cô ấy: "Chị Hoa."
Chị Hoa thấy A Từ cũng rất vui vẻ: "A Từ, lâu lắm rồi không gặp em."


Chị Hoa pha trà mời hai người, hơi áy náy nói: "A Từ, hôm nay giáo sư không có ở nhà, ông ấy còn đang ở bệnh viện, bà chủ..."


"Em biết." A Từ ngắt lời chị Hoa, lấy hộp quà mới mua trong tay Giản Ngôn đưa cho cô, "Lát nữa em phải đến bệnh viện thăm giáo sư, tiện đường nên ghé qua đây thăm chị trước, lâu quá không gặp em cũng rất nhớ chị."


"Cái này, cái này không tốt lắm đâu." Chị Hoa hơi luống cuống, nhìn A Từ rồi lại nhìn Giản Ngôn, không biết có nên nhận món quà này hay không.


available on google playdownload on app store


"Có gì không tốt chứ?" A Từ cười một tiếng, đưa quà cho chị Hoa rồi giới thiệu Giản Ngôn với cô, "Đây là sư ca của em, Giản Ngôn. Cũng đâu phải người ngoài, chị Hoa ngồi xuống đây trò chuyện với em đi."


Chị Hoa không thuyết phục được A Từ nên đành phải nhận quà, lại ngồi xuống nói chuyện với cậu. Hai người hàn huyện về chuyện thường ngày của Mễ giáo sư và Trương giáo sư một hồi lâu, nhưng vẫn không nhắc đến chuyện của Mễ Thụ.


Giản Ngôn ngồi bên cạnh nghe, hắn phát hiện tuy chị Hoa rất thân thiết với A Từ, nhưng lúc nói chuyện vẫn không được tự nhiên.
Cuối cùng, A Từ đột nhiên hỏi: "Chị Hoa, chị đã đi thăm chị Vân chưa? Hôm qua em nghe nói cuộc phẫu thuật của chỉ hình như rất thành công."


Chị Hoa lắc đầu: "Chị không có thời gian đi, nhưng mà..."
Cô nói được nửa câu thì chợt im lặng, sững sờ nhìn A Từ.
A Từ cũng nhìn chị Hoa, không nói lời nào.


Giản Ngôn ở bên cạnh hỏi: "Chị Hoa làm sao biết chuyện của cô An? Cô An đã nói cô ấy không liên lạc với bất cứ ai ở Mễ gia, Mễ giáo sư thì càng không thể nói cho chị biết chuyện này, làm sao chị biết?"
Chị Hoa không trả lời Giản Ngôn, đau lòng nhìn A Từ: "A Từ, em..."


"Là Phương Tuấn Triết?" A Từ ngắt lời cô, "Chìa khoá nhà Mễ Thụ cũng do chị lén đưa cho Phương Tuấn Triết, có đúng không?"
Chị Hoa không nói lời nào, chỉ giận dữ nhìn chằm chằm A Từ.


A Từ thở dài, nói: "Em biết quan hệ của chị và chị Vân rất tốt, chị không cam lòng và cũng rất đồng tình với chuyện của chỉ, thật ra em cũng giống chị. Nhưng chị có nghĩ tới không, chị Vân có thể ly hôn với Mễ Thụ nhanh như vậy hơn phân nửa là công lao của Phương Tuấn Triết. Nếu như Phương Tuấn Triết giết người, thì chị Vân phải làm sao đây?"


"Không, không đâu." Chị Hoa hơi sốt ruột, "Tuấn Triết nói chỉ đi phá hoại nhà Mễ Thụ, chứ không giết hắn thật."
Từ nhà Mễ giáo sư đi ra, Giản Ngôn liên tục nhận được vài cuộc gọi.
Vào ngày mười hai tháng tư, Phương Tuấn Triết không chỉ đến tiểu khu Bắc Duyệt Minh Phủ, mà còn tới nhà Mễ Thụ.


Chìa khoá được làm thêm cũng không tìm được, căn cứ theo miêu tả thì người đi làm chìa khóa chính là chị Hoa.
Trong bài post đêm qua Giản Ngôn tìm được, có cả bình luận về Ngụy Từ và Lục Vũ Tình.
Giản Ngôn trực tiếp cho người mang Phương Tuấn Triết về.


Hai người quay trở lại cục, vừa đẩy cửa phòng làm việc đã nghe thấy Hướng Dương nói: "Đây không phải chị y tá nhà Đầu Gỗ sao? Cổ cũng ở Bắc Duyệt Minh Phủ?"
Giản Ngôn và A Từ liếc nhìn nhau, cùng bước lên xem thử, người trong video giám sát quả nhiên là Ngô Thư Dung.


"Ừ, cổ từng nói cổ đang ở trong tiểu khu đó, bởi vì chuyện của Mễ Thụ mà người ở đó đều sợ hãi." Đàm Mộc ở bên cạnh nói.
A Từ đang định nói thì điện thoại trong túi chợt run lên, cậu lấy ra xem, là tin nhắn của An Vân.
Sau khi xem xong, A Từ ngẫm nghĩ rồi nhắn tin cho một dãy số khác:


Giúp tôi điều tr.a thêm người này.
Sau đó lại chọn một tấm hình trong điện thoại để gửi qua.
"Sếp, Phương Tuấn Triết đã được đưa tới." Lão Cao từ ngoài cửa ló đầu vào.
Giản Ngôn liền dắt A Từ đi tới phòng thẩm vấn, Phương Tuấn Triết khinh thường nhìn bọn họ.


"Tôi không giết người." Hắn hời hợt nói, "Mấy người nếu có bản lĩnh thì đi bắt thủ phạm đi, đừng có tìm tôi. Nếu cứ nhất định phải đổ oan cho tôi thì tôi đây cũng không còn gì để nói, chẳng qua xin mấy người hãy đưa ra bằng chứng. Đương nhiên, nếu mấy người muốn biết gì đó từ chỗ tôi thì thật xin lỗi, tôi cũng không biết."


Dù là giọng điệu hay biểu lộ đều hiện rõ ba chữ to: KHÔNG HỢP TÁC.
Tiếp đó dù bọn họ có hỏi thế nào đi nữa, Phương Tuấn Triết vẫn thật sự nói gì làm nấy, khư khư giữ im lặng. Ngay cả A Từ cũng có hơi tức giận, tiếc là Phương Tuấn Triết dầu muối đều không ăn. (khó chơi)


Nhưng Giản Ngôn xem như vẫn còn giữ được bình tĩnh. Sau một hồi trầm mặc, hắn đột nhiên nói: "Tôi vốn cho rằng anh và Mễ Thụ không giống nhau."


"Tôi đương nhiên không giống hắn!" Phương Tuấn Triết cố nhẫn nhịn nhưng thất bại, chuyện gì hắn cũng nhịn được, duy chỉ có bị người khác so sánh với Mễ Thụ là không được.
"Chẳng lẽ tôi hiểu nhầm?" Giản Ngôn nhíu mày, "Anh bảo vệ kẻ đó như vậy, tôi còn tưởng anh thích người ta."


"Ai mẹ nó đi thích cái loại phụ nữ đó?" Phương Tuấn Triết giận dữ đứng lên, sau khi hét xong một câu mới bình tĩnh lại, hắn tức giận trừng Giản Ngôn, không nói nữa.
Điện thoại A Từ lại run lên, cậu mở tin mới ra xem rồi đưa di động cho Giản Ngôn, dẫn đầu đi ra ngoài.


Giản Ngôn cũng mau chóng đi ra, đưa lại di động cho A Từ, nói: "Xem ra suy đoán của em không sai... Bằng không, để An Vân đi khuyên nhủ Phương Tuấn Triết?"


"Không." A Từ lắc đầu, nói, "Phương Tuấn Triết vừa hận Mễ Thụ, vừa cho rằng chúng ta không tr.a được hung thủ, nếu để chị Vân ra mặt sẽ làm cho hắn xem thường. Em có ý này..."
A Từ đến bên tai Giản Ngôn, thấp giọng nói vài câu.
"Ý kiến này rất hay, nhưng mà..."


"Đừng nhưng nhị gì nữa, cứ làm như thế đi."
A Từ kéo Giản Ngôn, hai người cùng nhau đi vào văn phòng.
Biết bên Phương Tuấn Triết không có đột phá gì, mọi người đều không sao vui nổi.
Giản Ngôn nhìn A Từ một cái, nói: "Tối nay đi Gia Lam ngồi một chút, thấy sao? Tôi mời."


Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn Giản Ngôn, vụ án tiến triển không thuận lợi nên đội trưởng cũng điên rồi? Vụ án bị đình trệ mà còn có hứng đi uống rượu?
"Sếp, có phải hai người có manh mối gì hay không?" Tiếu Tiếu thận trọng hỏi.


"Đúng, không sai!" Giản Ngôn vỗ tay, cười nói, "A Từ đã tìm ra hung thủ, các người yên tâm, sáng mai hung thủ nhất định sẽ lộ diện. Thế nên, tối nay sẽ đi ăn mừng trước."


Một đám người liếc nhìn nhau, đều cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ quái. Nhưng hiện tại bọn họ đã tín nhiệm A Từ hơn, với lại Giản Ngôn cũng đã đồng ý rồi, chắc là không có vấn đề gì?


Thấy mọi người không nói lời nào, Giản Ngôn lại nói với Đàm Mộc: "Đầu Gỗ, gọi chị y tá nhà cậu tới luôn, nhiều người đông vui."
"Sếp, chuyện này không được đâu. Thật ra tôi với... tôi với cô ấy chưa gặp nhau được mấy lần." Đàm Mộc có chút khó xử vò đầu.


"Đầu Gỗ, rốt cuộc hai người đã gặp nhau bao nhiêu lần?" A Từ ở bên cạnh bỗng nhiên hỏi.


"Ba, ba lần?" Đàm Mộc nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt, sau đó còn bẻ ngón tay tính toán, "Lần đầu là ở tiệm giày. Lần thứ hai, lần thứ hai là ở hiện trường vụ cướp. Lần thứ ba chính là sinh nhật tôi đó. Đúng rồi, được ba lần."


Mắt A Từ sáng lên, nói: "Hai người mới gặp nhau có ba lần mà cô ấy đã hiểu rõ anh như lòng bàn tay, sao anh có thể phụ lòng người ta được?"
Ở đây đều là cảnh sát, lúc này ai cũng nhận ra là có vấn đề, bao gồm cả Đàm Mộc.
Cho nên cuối cùng Đàm Mộc vẫn phải gọi điện cho Ngô Thư Dung.


Một đám người vui vẻ đi tới quán bar Gia Lam, bọn họ gặp được Ngô Thư Dung tại cửa ra vào, đối phương vẫn mặc một bộ váy đỏ chót, trang điểm cầu kỳ.


"Xem ra cảnh sát lúc không đi làm cũng không khác gì người thường cả, cũng thích đi bar, thích đông đúc náo nhiệt." Ngô Thư Dung cười xán lạn, giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng, "Làm trước đây tôi cứ tưởng cảnh sát đều là những người nghiêm khắc, khô cứng không thú vị nữa chứ. Nhưng các vị không phải đang tr.a án sao? Đã phá án rồi à?"


"Vẫn chưa, nhưng A Từ nói cậu ấy đã biết hung thủ là ai, ngày mai sẽ bắt được kẻ đó." Đàm Mộc ở bên cạnh giải thích, "Chẳng qua cậu ấy đang thừa nước đục thả câu đấy, ngay cả chúng tôi cũng không biết hung thủ là ai."


Ngô Thư Dung nhìn A Từ, không truy hỏi chuyện hung thủ mà chỉ cười nói: "Cảnh sát A Từ đẹp trai như vậy, nhất định có rất nhiều người theo đuổi?"


"A Từ thì có nhiều người theo đuổi rồi, nhưng chúng tôi không có đâu." Hướng Dương cười tiếp lời, "Cô Ngô đẹp như vậy, nhất định là có rất nhiều bạn bè xinh đẹp? Nhớ phải giới thiệu cho chúng tôi đó..."
Mọi người đều hi hi ha ha hùa theo nói giỡn, bầu không khí rất thân thiết.


Đỗ Diễm theo thường lệ tới hỏi bọn họ muốn uống gì, Giản Ngôn đang định nói thì bị A Từ trừng mắt, lại thấy tất cả mọi người đều đang nhìn qua đây, hắn không cản nổi nữa.


Chẳng qua không biết do tửu lượng A Từ không tốt, hay do bỗng nhiên có cơ hội nên không kiềm được mà uống quá nhiều, tụ hội mới bắt đầu không bao lâu đã say khước.


Giản Ngôn vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, cũng may đây là chỗ quen biết, Đỗ Diễm cho A Từ một phòng đơn nhỏ, Giản Ngôn dìu cậu đi vào, hai người lại dính nhau cả buổi.


Bầu không khí đang náo nhiệt, A Từ bình thường không thích ồn ào, một mình cậu say cũng không gây ảnh hưởng gì, mọi người đều không để tâm.


A Từ nằm trên ghế salon trong phòng, cảm thấy hơi nóng. Trời nóng như vậy mà Giản Ngôn còn chỉnh nhiệt độ cao cho cậu, đã vậy hôm nay cậu còn mặc rất dày nữa, chỉ trong chốc lát mà cậu đã nóng đến đổ mồ hôi.


Ngay lúc A Từ đang do dự có nên đứng lên tắt điều hoà hay không thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra một khe nhỏ, A Từ vội vã nằm trở lại.
"Cảnh sát A Từ?" Người tới thận trọng gọi một tiếng.
A Từ vẫn không lên tiếng, tiếp đó cậu cảm giác có người đang nhẹ chân đi tới, ngừng lại ngay cạnh ghế salon.


Sau nữa có một bàn tay mảnh khảnh để lên mặt cậu.
A Từ hừ một tiếng, hơi mở mắt ra, ánh mắt đầy vẻ mông lung, mượn một chút ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn, hồi lâu sau mới nhận ra người này là phụ nữ. Cậu đã tỉnh táo hơn một chút, như còn men say hỏi: "Cô Ngô?"


Trong một căn phòng khác, Giản Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay Ngô Thư Dung đang đặt trên mặt A Từ, chỉ hận không thể nhảy ra từ trong camera để kéo tay cô ta xuống.
Ngô Thư Dung thấy A Từ đã nhận ra mình thì cười lên một tiếng, nụ cười xinh đẹp quyến rũ, đôi mắt lóe sáng chăm chú nhìn vào mắt A Từ.


Thanh tỉnh trong mắt A Từ dần dần tan biến, ánh mắt chuyển sang mờ mịt: "Cô..."
"Cậu tìm thấy hung thủ?" Ngô Thư Dung ngọt ngào hỏi.
"Ừ." A Từ nhẹ nhàng gật đầu.
"Hung thủ là ai?" Ngô Thư Dung lại hỏi.
"Là..." A Từ kéo dài giọng như không nhớ được, cậu đưa tay vuốt lên ấn đường.


(ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày)
Thấy động tác của cậu, vẻ mặt Ngô Thư Dung căng thẳng.
"Phương Tuấn Triết..."
Sắc mặt Ngô Thư Dung dịu lại.
A Từ bỗng nhiên cười: "Phương Tuấn Triết đưa chìa khóa nhà Mễ Thụ cho cô? Người là do cô giết."


"Cậu nói cái gì?" Ngô Thư Dung biến sắc, thò tay vào túi móc ra một hạt châu nhỏ.
Trong phòng quan sát, đột nhiên Đàm Mộc xoay lại nói với Giản Ngôn: "Sếp, tôi nhớ ra rồi."
Giản Ngôn tạm thời dời mắt khỏi camera giám sát, nhìn Đầu Gỗ đang tuông mồ hôi lạnh, hỏi: "Nhớ ra cái gì?"


"Thật ra trước đó tôi và Ngô Thư Dung không chỉ gặp nhau ba lần." Đàm Mộc ôm lấy tim thở hổn hển, "Trước ngày xảy ra vụ cướp một ngày, chúng tôi đã từng gặp nhau, cô ta còn hỏi rất nhiều chuyện liên quan tới vụ án và mọi người..."


"Ừ." Giản Ngôn gật đầu, tiếp tục xem camera, "Lúc trước A Từ đã hoài nghi, cậu nói hai người chưa gặp nhau được mấy lần, cũng không phải chỗ thân thiết, nhưng Ngô Thư Dung lại hiểu rất rõ mỗi một người trong chúng ta."
Đàm Mộc không nói gì, hắn mở to hai mắt nhìn chòng chọc vào camera.


"Không cần vội." A Từ vẫn nhỏ nhẹ nói, thậm chí vẻ mặt còn ôn hòa, "Cô không thôi miên tôi được đâu, bác sĩ Ngô."
Ngô Thư Dung không dám tin đăm đăm nhìn A Từ, không nói lời nào.


"Cô đã dám đến, chẳng lẽ còn không đoán được sẽ có kết quả như vậy?" A Từ từ trên ghế salon ngồi dậy, nhưng vẫn tựa người lên đó, cậu cảm thấy thân thể có hơi yếu, thật là nóng quá!


"Cậu cố ý đặt bẫy?" Ngô Thư Dung bình tĩnh hơn một chút, không trả lời câu hỏi của A Từ, chỉ hỏi ngược lại.
"Phải." A Từ gật đầu, không nhịn được kéo cổ áo, nói: "Cô còn gì muốn nói không?"


"Làm sao cậu phát hiện?" Ngô Thư Dung hoàn toàn bình tĩnh lại, trên mặt cô ta không còn nụ cười xinh đẹp quyến rũ nữa, mà càng lạnh lẽo hơn, khiến cho người ta phải lạnh sống lưng, A Từ không còn thấy nóng nữa.


"Thật ra sơ hở cũng không ít." A Từ thở dài, nói, "Ngụy Từ và Lục Vũ Tình đều từng ở trong bệnh viện mà cô làm việc, vừa khéo cũng từng tiếp xúc với cô. Cô phụ trách chăm sóc An Vân, nên cũng rất thân với Phương Tuấn Triết. Cô còn thôi miên Đầu Gỗ rồi đặt máy nghe trộm lên người hắn, sau đó lại nhân lúc cướp bóc mà lấy về. Quan trọng nhất đương nhiên là thân phận của cô, trước khi làm y tá tại bệnh viện này thì cô đã từng là một bác sĩ tâm lý. Nhưng vì cô nghe lén chuyện riêng tư của bệnh nhân, chỉ dẫn bọn họ làm một số chuyện phạm pháp, cho nên mới bị bệnh viện trước đây cho thôi việc."


A Từ nhìn cô ta bằng ánh mắt thương xót: "Tôi không hiểu nổi, thân là một bác sĩ tâm lý, vì sao lại ra nông nỗi này?"
"Không phải cậu biết hết mọi chuyện à?" Ngô Thư Dung trầm mặt, âm trầm như bóng đêm, "Vậy cậu đoán thử xem, vì sao tôi ra nông nỗi này?"


A Từ do dự một chút, nói: "Tôi nghe nói, cô từng làm vợ bé người ta?"
Ngô Thư Dung bỗng nhiên bị kích động, cô ta hung ác nhào qua, kích động bóp lấy cổ A Từ: "Mày nói hươu nói vượn, tao không phải vợ bé..."


A Từ thật sự có chút say, cậu không ngờ Ngô Thư Dung sẽ đột nhiên nổi điên, nhưng cậu không tránh đi.
Chẳng qua chỉ là một Ngô Thư Dung thôi, cậu không sợ, nhưng cậu chưa kịp ra tay thì Ngô Thư Dung đã bị đẩy mạnh qua một bên.
Cổ được buông ra, A Từ không nhịn được ho khan vài tiếng.


"Em sao rồi?" Trong bóng tối, A Từ nhìn thấy Giản Ngôn gần ngay bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng.
Chỉ là một người phụ nữ thôi, có thể bị cái gì? A Từ lắc đầu, đang định nói chuyện thì lại liếc thấy Ngô Thư Dung đang giựt lấy gạt tàn thuốc trên bàn trà, muốn đập lên ót Giản Ngôn.


A Từ một tay đẩy Giản Ngôn ra, một tay kia nắm lấy cổ tay Ngô Thư Dung.
Đúng lúc này Đàm Mộc dẫn người chạy vào, còng tay Ngô Thư Dung đưa ra ngoài.
Tay A Từ xụi lơ, lại ngồi xuống ghế salon.


Giản Ngôn vội vàng mở đèn trong phòng lên, kiểm tr.a cậu một phen từ trên xuống dưới, xác định cậu chỉ say chứ không có chuyện gì thì mới yên lòng.
Sau lại khum người xuống, dứt khoát dùng tư thế ôm công chúa bế A Từ lên.


"Này... Mau thả em xuống..." A Từ giật mình tỉnh rượu, ở bên ngoài có rất nhiều người, cứ đi ra như thế thì xấu hổ lắm.
Nhưng Giản Ngôn vẫn mặc kệ cậu nói gì, trực tiếp dùng chân đá văng cửa rồi đi ra ngoài.


A Từ không thể vùng vẫy nữa, trước một đám người đang trợn mắt há mồm, cậu chỉ có thể nhắm mắt giả say.
Giản Ngôn trực tiếp đưa A Từ vào trong xe, sau đó bản thân hắn cũng ngồi xuống bên cạnh cậu. A Từ vô cùng tức giận, cậu giơ tay nắm lấy cổ áo Giản Ngôn.


Giản Ngôn lại không hề quan tâm, quay ra ngoài cửa xe hô lên: "Tiếu Tiếu, lái chiếc xe này."
A Từ lập tức rụt tay về, chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu đạt phẫn nộ của mình.
Tiếc là cậu đã say rồi, không thể khống chế đầu óc, muốn biểu lộ phẫn nộ cũng không thành, ngược lại còn có vẻ hờn dỗi.


Giản Ngôn nhìn cậu chằm chằm, mắt tối sầm, hầu kết bỗng nhích lên một cái.
A Từ theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, muốn trốn ra đằng sau lại bị Giản Ngôn kéo về.
May là lúc này Tiếu Tiếu đã tới.
Vừa mở cửa xe đã thấy hai người ám muội ôm nhau.


Tiếu Tiếu hờn giận muốn xoay người bỏ đi, ngược chó thì phải cùng nhau bị ngược chứ, tại sao lại ngược một mình cô? Thiệt là hối hận, vì sao vừa rồi mình không uống thêm vài ly?
"Về cục trước đi, tối nay kết án." Giản Ngôn ở phía sau nói.


Tiếu Tiếu lái xe rời đi, cô cứ không nhịn được muốn nhìn ra đằng sau, rồi lại vô cùng không muốn nhìn, cảm giác này rất khó chịu. Rốt cuộc, cô đành hỏi một vấn đề để dời lực chú ý: "Sao Ngô Thư Dung lại là bác sĩ tâm lý? Cô ta không phải y tá sao? Trước đó chúng ta còn điều tr.a mà."


"Tư liệu của cô ta đã bị động tay..." Có lẽ vì uống rượu nên giọng A Từ khá là uể oải, không còn thanh lãnh như ngày thường, "Cô ta vốn là bác sĩ tâm lý, nhưng vì phải nhận quá nhiều thứ như trách nhiệm – tin tưởng – thể diện – thông tin, nên đã tự mình vây khốn mình."


"Còn chuyện vợ bé..."


"Cô ta yêu một người đàn ông, nhưng không biết đối phương là người đã có vợ. Sau này khi vợ cả tìm tới cửa, cô ta mới biết mình bị coi là vợ bé. Nội tâm cô ta vốn đã có chút vặn vẹo, sau khi gặp chuyện này thì càng không thể khống chế được. Nhưng cô ta là bác sĩ tâm lý nên che dấu cảm xúc vô cùng tốt, không ai nhận ra được. Cho tới khi cô ta lợi dụng chuyện tư của bệnh nhân để xúi giục bọn họ làm vài chuyện phạm pháp thì mới bị phát hiện. Chẳng qua lúc đó tình huống không nghiêm trọng lắm, nên Ngô Thư Dung chỉ bị bệnh viện đuổi việc thôi. Sau này, Ngô Thư Dung rời xa quê hương Phong Thành của cô ta để đến Khê Lăng sinh sống." A Từ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói, "Chỉ là cuối cùng cô ta vẫn không thể rời xa tâm ma của mình."


Tiếu Tiếu cũng thở dài theo, làm cảnh sát đã lâu nên loại chuyện gì cô cũng đã gặp qua. Không ít kẻ hiềm nghi cũng từng là người bị hại, có vài tội phạm giết người còn làm cho người ta đồng tình hơn.


Nhưng không có phép tắc thì không thể vuông tròn, ai cũng có yêu hận tình thù của mình, xã hội pháp trị vốn theo đuổi một chữ "Pháp". Khi đã chạm tới ranh giới cuối cùng, thì dù có bao nhiêu khổ tâm cũng phải nhận lấy trừng phạt tương xứng.


Huống hồ, Ngô Thư Dung không phải người vô tội. Chuyện cô ta bị làm vợ bé đúng là đáng được đồng tình, nhưng khi cô ta bắt đầu lợi dụng bệnh nhân thì không thể đồng tình được nữa.
Tiếu Tiếu ngẫm nghĩ, hỏi: "A Từ, những tài liệu này từ đâu ra? Chúng tôi đều không tr.a được."


A Từ do dự một chút mới nói: "Vừa khéo tôi có một người bạn làm việc tại bệnh viện trước đây mà Ngô Thư Dung làm."
Tiếu Tiếu định hỏi tiếp thì nghe thấy Giản Ngôn lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không biết câu nói kia đã khiến hắn không vui.


Sau lưng có tiếng gì đó cực kỳ mập mờ, Tiếu Tiếu hết sức chăm chú nhìn con đường phía trước, không dám hỏi gì nữa.






Truyện liên quan