Chương 55: Trầm Ngư sơn trang

Trong khoảng thời gian này, Hướng Dương sống cực kỳ êm ái.
Mặc dù trên người có vết thương, nhưng ngày nào Tiếu Tiếu cũng ở trong bệnh viện chăm sóc hắn vô cùng chu đáo.


Hướng Dương cứ nghĩ Tiếu Tiếu là một cô gái tùy tiện, bây giờ hắn mới phát hiện thì ra cô ấy cũng có một mặt dịu dàng, càng thấy mình đã nhặt được một bảo bối, trong lòng vui sướng không thôi.


Mà có thể là vì lần trước chịu kích thích từ Giản Ngôn và A Từ, nên hiện tại Tiếu Tiếu cũng đã tập quen dần với những hành động thân mật từ Hướng Dương.


Mặc dù Hướng Dương cũng không dám làm ra hành động gì quá mức thân thiết, nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng thỏa mãn. Nhất là khi biết A Từ xin nghỉ, thời gian gần đây Giản Ngôn chỉ có một mình, hắn nghĩ hết mọi cách để tọng bánh gato cho Giản Ngôn.


Wechat, điện thoại, hay mỗi lần Giản Ngôn nhìn tới mình, Hướng Dương luôn tận dụng mọi cơ hội để show ân ái trước mặt Giản Ngôn. Mỗi lần trông thấy Giản Ngôn cắn răng nghiến lợi, Hướng Dương cảm thấy vô cùng sảng khoái.


Trưa hôm nay Tiếu Tiếu nấu canh sườn, Hướng Dương vui vẻ chụp hình, lấy đi động ra định đăng lên wechat.
Kết quả vừa lướt vào đã thấy bài đăng trên wechat của Giản Ngôn.
Hướng Dương: "..."
Bỗng hắn có dự cảm không tốt lắm, có lẽ sau này hắn còn bị ngược ác hơn.


available on google playdownload on app store


Thấy hắn chợt xụ mặt, Tiếu Tiếu khó hiểu hỏi: "Anh làm sao vậy?"
"Tiếu Tiếu..." Hướng Dương thừa cơ nắm lấy tay Tiếu Tiếu, đưa đi động qua cho cô xem, "Em nhìn nè, Sếp lại bắt đầu show ân ái, chúng ta cũng làm vậy đi! Em mau nghĩ xem có cách nào đánh bại bọn họ không."


Tiếu Tiếu nhìn lướt qua wechat của Giản Ngôn, lại nhìn vẻ mặt không cam lòng của Hướng Dương, trước tiên nuốt hai chữ "ngây thơ" xuống, nói: "Em phát hiện sau khi Sếp đi theo A Từ thì trình nói chuyện cũng tăng lên, đây chính là câu "gần đèn thì sáng" nhỉ?


"Nhưng anh lo A Từ sẽ gần mực thì đen... Không đúng, Tiếu Tiếu, em nói sai trọng điểm rồi..." Hướng Dương buồn bực nói, "Anh muốn em nghĩ cách phản lại như thế nào, chứ không phải kêu em đi để ý trình nói chuyện của Sếp."
Tiếu Tiếu suy nghĩ một chút, nói: "Em cũng không có cách nào."


"Nhưng anh lại có cách này, em có muốn biết không?" Hướng Dương trừng lớn đôi mắt ti hí, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu liếc nhìn hắn, thấy được ý đồ của hắn, khẽ cười một tiếng: "Không muốn."


Hướng Dương tức tới ói máu. Vì sao đều là vợ, A Từ thì mặc cho Giản Ngôn nói cái gì cũng nghe theo, còn Tiếu Tiếu cứ luôn không chịu phối hợp với hắn? Cứ thế này, hắn làm sao qua mặt Giản Ngôn được đây.


Dừng một chút, Tiếu Tiếu lại nói: "Với lại, Sếp có show ân ái thì bị ngược nhất cũng là mấy cái người FA kia kìa, bọn họ còn không thèm phản ứng, cớ sao anh lại chịu không nổi?"
"Ai nói bọn họ không phản ứng? Em vào nhóm Wechat xem thử đi..."
- ----


Xe lửa đến trạm, Giản Ngôn để A Từ đi đằng trước, hắn kéo rương hành lý đi theo phía sau.


Vừa mới đi tới cửa xe, đối diện toa xe có một cô gái vội vã đi vào, trên tay còn kéo theo một cái rương lớn. Thấy cô gái quá gấp gáp, A Từ liền để cho cô đi trước. Ai biết cái rương kia quá nặng, cô lại quá mức vội vàng, thiếu chút nữa đã trực tiếp ngã xuống.


"Cảm ơn, cảm ơn..." Sau khi đã đứng vững, cô gái cảm kích ngẩng đầu cảm ơn A Từ, đợi sau khi thấy rõ tướng mạo của A Từ liền đỏ mặt sửng sốt, "Cảm ơn anh đẹp trai."
A Từ khách khí cười cười: "Tiện tay mà thôi, không cần khách sáo."


Cô gái rất là xinh đẹp, sau khi kinh ngạc lúc đầu qua đi, đôi mắt liền dính chặt lên người A Từ, phấn khởi bắt chuyện: "Anh đẹp trai, anh thật là tốt, có thể cho em số..."
"Cục cưng." Giản Ngôn kéo hành lý xuống xe, trực tiếp khoác lên vai A Từ, nói: "Cha mẹ còn chờ đó, đi nhanh đi."


Sau đó lại cười cười với cô gái: "Xin lỗi, chúng tôi còn vội đi gặp gia trưởng, đi trước."
A Từ cũng lịch sự gật đầu với cô: "Gặp lại."


Vội đi gặp gia trưởng? Cô gái há miệng trợn mắt nhìn hai người thân thiết kề vai cười nói đi xa, qua một hồi lâu mới hoàn hồn lại. Sau đó lấy điện thoại ra phát lên một tin:
Các chị em, tôi nhìn thấy một đôi tình nhân từ tiểu thuyết đam mỹ đi ra, tiểu công còn nổi cơn ghen!


Ra khỏi nhà ga, Giản Ngôn và A Từ trực tiếp bắt một chiếc tắc xi, khi đến mộ viên là đã hơn 7 giờ.
Nhưng vào lúc ngày dài đêm ngắn này, mặt trời vẫn còn ló dạng tại chân trời, bia mộ cũ kỹ được phủ lên một tầng ánh sáng vàng, bớt đi một chút trang nghiêm, nhiểu thêm vài phần ấm áp.


Mộ viên mấy chục năm ít được trông nom, ở bên đường mọc lên nhiều cỏ dại, thỉnh thoảng còn có mấy đóa hoa dại không biết tên. Hai người không ai nói chuyện, sóng vai nhau đi sâu vào mộ viên, tìm được bia mộ của cha mẹ Giản Ngôn.


Cha mẹ Giản Ngôn được hợp táng cùng một chỗ, ảnh trên bia mộ là ảnh chụp chung 20 năm trước của hai người, trông rất trẻ trung.


Cha Giản lúc còn trẻ anh tuấn sáng sủa, khí khái hào hùng phấn chấn, tướng mạo Giản Ngôn được duy truyền từ cha mình. Mẹ Giản có tướng mạo vô cùng xinh đẹp, cách ảnh chụp cũng có thể cảm nhận được khí chất dịu dàng. Chỉ là từ trên ảnh chụp không thấy được điểm nào giống nhau giữa Giản Ngôn và mẹ. Nhưng A Từ biết, thật ra bên trong Giản Ngôn rất dịu dàng, có lẽ đó là một phần được duy truyền từ mẹ.


Mộ viên này đã hơi cũ, phần lớn bia mộ đều đã qua năm tháng. Những mộ bia khác ít nhiều vẫn có chút cỏ dại, mà trước mộ cha mẹ Giản Ngôn lại rất sạch sẽ, còn được đặt một bó cúc trắng. Hoa kia mặc dù bị phơi nắng có chút héo, nhưng nhìn là biết vừa mới được hái xuống, mà dấu vết quét dọn mộ vẫn còn rất mới, quả nhiên hôm nay đã có người tới trước.


A Từ thấy hơi lạ, cha mẹ Giản Ngôn đã qua đời 20 năm, ngoại trừ đứa con trai là Giản Ngôn, bạn bè còn nhớ mặt có lẽ cũng chỉ có một mình Trâu Hồng Thạc. Nhưng A Từ biết, từ xưa đến nay Trâu Hồng Thạc sẽ không đến thăm cha mẹ Giản Ngôn, ràng buộc giữa ông và bạn cũ chính là Giản Ngôn. Như vậy, người tới sẽ là ai? Trong trí nhớ của A Từ không có người nào như thế. Mà người này chọn ngày hôm nay đến thăm cha mẹ Giản Ngôn là trùng hợp hay có mục đích gì khác? Là hoài niệm hay là áy náy?


Giản Ngôn dường như không kinh ngạc chút nào, hắn chỉ nhìn lướt qua, quỳ xuống trước mộ cha mẹ, nói: "Cha, mẹ, con xin lỗi, hôm nay con tới muộn. Hai người chờ con có lâu không? Có điều, hôm nay mặc dù con đến muộn, nhưng không phải vì lười biếng ham chơi, con đang chờ vợ con đấy. Con tìm được vợ rồi, hai người cũng rất vui mừng, đúng không?"


Mặc dù A Từ đã sớm chuẩn bị tâm lý, biết được ý nghĩa Giản Ngôn dẫn cậu tới đây, nhưng điều đầu tiên Giản Ngôn nói lại là chuyện này, mà cậu vẫn còn đang suy nghĩ về người đã tới trước đó, chợt nghe Giản Ngôn nói như vậy liền bị giật mình, lập tức không biết phải làm sao. Cậu vốn đã khẩn trương, hiện tại càng khẩn trương hơn.


Nói đến đây, Giản Ngôn ngẩng đầu thâm tình nhìn A Từ, sau đó đưa tay ra với cậu.
Dáng vẻ hắn quỳ trên mặt đất đưa tay ra, cực kỳ giống tư thế cầu hôn.
A Từ giật mình, bỗng không còn khẩn trương nữa, như bị mê hoặc đặt tay vào lòng bàn tay Giản Ngôn, cùng quỳ xuống.


Giản Ngôn lập tức nắm chặt tay A Từ, A Từ cảm thấy lòng bàn tay hắn có chút ẩm ướt.
Lòng dịu lại, A Từ hoàn toàn không còn khẩn trương, vô cùng cung kính dập đầu ba cái, nói với mộ bia: "Cha, mẹ, con là A Từ..."


Cảm giác được tay Giản Ngôn bỗng nhiên siết chặt, A Từ quay qua nhìn hắn, Giản Ngôn lại quay đầu đi.
Một lát sau, cảm giác được hơi thở nặng nề của người bên cạnh, A Từ đứng lên, nói: "Em chợt nhớ ngay cả quà gặp mặt em cũng không có, anh cũng không nhắc em một tiếng, em sẽ đi tìm một món quà đến."


Cậu biết, Giản Ngôn nhất định có rất nhiều lời muốn nói với cha mẹ. Ở kiếp trước, mỗi lần Giản Ngôn đến đây sẽ mất hơn nửa ngày. Cậu ở đây, có thể có vài lời Giản Ngôn khó mà nói ra, A Từ muốn để lại thời gian cho hắn.


Giản Ngôn cũng không ngăn cản A Từ, đợi A Từ đi rồi hắn mới lau mắt một cái, nói: "Cha, mẹ. Hai người thấy A Từ chứ? Em ấy đi ra không phải vì không muốn ở bên hai người, em ấy muốn để thời gian cho chúng ta tâm tình, rất khéo hiểu lòng người nhỉ? Hai người có hài lòng với A Từ không? Nhất định là có, đúng không?"


Trên gương mặt cha mẹ trẻ tuổi là nụ cười thiện ý mà ấm áp, Giản Ngôn cũng cười: "Mẹ, mẹ còn nhớ không? Lúc nhỏ mẹ từng nói với con, nói là khi con trưởng thành sẽ tìm cho con một người vợ xinh đẹp. A Từ đẹp như vậy, lần đầu khi nhìn thấy em ấy con đã nghĩ, nếu như người này là vợ con, mẹ mà thấy được nhất định sẽ hài lòng. Cha, người đừng nói con nông cạn, không phải người cũng thấy mẹ con xinh đẹp, nên mới theo đuổi lấy về làm vợ sao? Hơn nữa, A Từ không chỉ đẹp thôi, em ấy ở ngoài có thể bắt tội phạm, ở nhà có thể nấu ăn ngon. Mặc dù em ấy không muốn thừa nhận, nhưng em ấy thật sự là người thuần khiết nhất mà con gặp. Không nói tới những chuyện khác, ngay cả chuyện không thể tưởng tượng nổi như sống lại mà em ấy cũng dám nói thẳng ra, cũng không sợ bị coi là quái vật rồi bắt đi..."


"Hai người cũng thấy em ấy rất tốt? Nhưng điều tốt nhất là, em ấy đối tốt với con hai người vô điều kiện. Đương nhiên, cũng có thể em ấy tốt là đối với cái người tên Giản Ngôn kia... Ừm, con phải giải thích làm sao đây? Chuyện này nói ra rất là huyền ảo, A Từ nói là em ấy đã sống lại. Thật ra con đang nghĩ, A Từ có thể sống lại, vậy hai người có thể hay không? Nhưng cho dù hai người có sống lại, thì cũng là đi tìm một Giản Ngôn khác nhỉ? Giống như A Từ sống lại đi tìm con vậy..."


"Không sai, có thể đối với A Từ, Giản Ngôn kiếp trước và con cũng không khác nhau mấy. Nhưng đối với con, "Giản Ngôn kiếp trước" trong miệng A Từ không hề liên quan gì đến con cả. Giản Ngôn mà A Từ nói, hoàn hảo vô khuyết, cái gì cũng tốt. Nói thật, hai người ngoại trừ bên ngoài giống nhau, thì không tìm được bất kỳ chỗ nào tương tự. Thật ra trong lòng con rất rõ, người A Từ yêu chính là Giản Ngôn ở kiếp trước, là Giản Ngôn đã cho em ấy rất nhiều ấm áp, là Giản Ngôn giúp em ấy trưởng thành. Mà con thì chưa từng làm gì cho A Từ cả. Nếu như con có thể thẳng thắn một chút, con nghĩ hiện tại con phải buông tay A Từ. Cho dù A Từ không phân biệt được hai Giản Ngôn khác nhau, nhưng con lại rất rõ..."


"Thế nhưng, ba mẹ, con không làm được. Con yêu A Từ, từ lần đầu gặp đã yêu, con căn bản không thể tưởng tượng mất đi A Từ cuộc sống sẽ như thế nào. Cho nên, hãy cho con được ích kỷ một lần. Dù sao trên đời này không thể có hai Giản Ngôn, chỉ cần còn có con, A Từ sẽ không tìm được Giản Ngôn kia. Cho dù con không phải Giản Ngôn đó, nhưng vẫn là người giống nhất. Có thể cả đời này A Từ sẽ không nhận ra sự khác nhau trong đó, con cũng có thể dần dần biến thành Giản Ngôn kia... Hai người có xem thường con không? Có thất vọng về con không? Con cũng không biết con sẽ ích kỷ như vậy. Nhưng mà, con thật sự không muốn mất đi em ấy, con đưa em ấy đến gặp hai người là để cắt mất đường lui của em ấy..."


A Từ đi dạo một vòng trong mộ viên, hái được một bó hoa dại đủ màu sắc liền trở về. Cậu hơi lo lắng cho Giản Ngôn, mặc dù từ sáng đến giờ biểu hiện của Giản Ngôn không có gì khác thường, nhưng A Từ vẫn cảm thấy lo lắng, đối với chuyện cậu trùng sinh, Giản Ngôn đã tiếp nhận quá mức dễ dàng.


Với lại, vừa rồi cảm xúc của Giản Ngôn không thích hợp. A Từ vẫn muốn ở bên cạnh Giản Ngôn, mới vừa đi một hồi đã bắt đầu thấy nhớ anh ấy rồi.
Thời điểm A Từ đi về, vừa khéo nghe được Giản Ngôn đang phân tích về "Hai Giản Ngôn".


A Từ chấn động, hai Giản Ngôn sao? Sao lại là hai người? Rõ ràng chỉ có một người, cùng dung mạo, cùng bối cảnh gia thế, cùng danh tính, làm sao có thể là hai người?


A Từ muốn mở miệng phản bác, thế nhưng thói quen đã khiến cậu không thể làm ra hành động mất lý trí. Ở trong lòng A Từ, lý trí đã nhận định trước tình cảm. Thật ra Giản Ngôn nói cũng không sai, hai Giản Ngôn có khác biệt rất lớn.


Có lẽ bọn họ đã từng là cùng một người, nhưng trải qua những chuyện khác nhau, bọn họ đã trở thành hai Giản Ngôn khác biệt. Chỉ cần xem kỹ là có thể phát hiện hai người khác nhau.


Giản Ngôn ở đời trước thành thục cơ trí, đối với A Từ vừa thân sĩ lại lịch sự, luôn luôn cẩn thận che chở, xưa nay đều không đòi hỏi vô lễ. Chuyện A Từ không muốn làm, hắn sẽ âm thầm xử lý thay cậu. Thậm chí, A Từ không đồng ý thừa nhận tình cảm của hai người, hắn cũng chỉ yên lặng canh giữ, xưa nay đều không để A Từ có gánh nặng.


Mà Giản Ngôn của hiện tại, mặc dù trong lúc làm việc vẫn bình tĩnh quả quyết. Nhưng khi tiếp xúc với A Từ, không phải chọc ghẹo A Từ thì cũng là đang suy nghĩ làm sao để chọc cậu, chuyện chiếm tiện nghi thì càng thuận buồm xuôi gió. Mặc dù rất cưng chìu A Từ, nhưng hắn vẫn lệ thuộc vào cậu, ngày thường luôn như một đứa trẻ cố tình gây sự.


Hai người như thế, rõ ràng là hoàn toàn khác nhau. Chẳng qua bọn họ có cùng tên gọi, cùng dung mạo, mới khiến A Từ không phận biệt được. Hoặc là nói, chỉ do A Từ không muốn phân biệt.
Vì khi thừa nhận hai người khác nhau, A Từ nhất định phải đối mặt với một vấn đề.


Người cậu yêu, rốt cuộc là Giản Ngôn nào?
A Từ cẩn thận lui về sau một mộ bia, dựa vào mộ bia ôm ngực thở mạnh.


A Từ chưa từng phiền não việc mình có yêu Giản Ngôn hay không. Bởi vì đối với A Từ, đáp án chỉ có một. Trước đây Thượng Tỉnh đã từng hỏi A Từ, A Từ trả lời cậu trùng sinh là vì Giản Ngôn. A Từ vẫn luôn nói sẽ yêu Giản Ngôn cả đời, sẽ tốt với Giản Ngôn cả đời. A Từ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cậu phải lựa chọn giữa hai Giản Ngôn.


Hiện tại có tới hai Giản Ngôn, cậu làm sao chọn? Cho dù Giản Ngôn đời trước không thể tìm trong hiện tại, nhưng dù sao hắn cũng đã từng tồn tại.


Nếu không có Giản Ngôn đời trước, dù A Từ có trùng sinh cũng sẽ không làm nhiều chuyện như thế với Giản Ngôn hiện tại. Vậy thì hai người họ có ở bên nhau không? Bất kể kết cục có như thế nào, thì chí ít hiện tại sẽ hoàn toàn khác?


Cho nên, thật ra Giản Ngôn nói không sai, cậu chỉ coi anh là thế thân? Hay là nói, chỉ là một đối tượng để chuộc tội? Cậu tốt với Giản Ngôn chỉ bởi vì áy náy đối với một Giản Ngôn khác? Nếu thật sự là như thế, vậy đối với Giản Ngôn hiện tại có phải quá bất công hay không?


Giản Ngôn vì yêu cậu nên mới có thể tha thứ mọi chuyện cậu làm. Thế còn chính cậu thì sao? Cậu thật sự có thể vì Giản Ngôn không so đo mà xem anh như thế thân cho người khác sao? Cho dù cái người kia từ một góc độ nào đó mà nói thì, cũng chính là anh ấy?


A Từ tựa đầu lên bia mộ, từ từ nhắm mắt lại.
Những chuyện sau khi sống lại tuần tự hiện lên trong đầu cậu.
Lần đầu tiên hai người gặp mặt, đôi mắt Giản Ngôn lóe sáng.
Lúc ở bệnh viện, Giản Ngôn cản gió cho cậu; thấy áo bị dơ liền vội vã chạy ra ngoài mua.


Giản Ngôn tưởng cậu là bạn trai Trâu Vận, âm thầm xóa số điện thoại của cậu, quyết định không liên lạc với cậu nữa.
Cậu bị sốt, Giản Ngôn ở bên giường trông suốt đêm.
Vào cái đêm Giản Ngôn tỏ tình với cậu, đã ôm cậu thật chặt.


Buổi sáng hôm đó, Giản Ngôn âm thầm mặc đồ tình nhân với cậu, cả người rạng rỡ.
Lúc cậu nảy sinh hoài nghi đối với tình yêu, Giản Ngôn đã nắm tay cậu đi trong trường học, nói là có xuống địa ngục cũng phải cùng nhau đi.


Chuyện trùng sinh khó tin như vậy, Giản Ngôn chỉ dùng một buổi tối đã tiếp nhận.
Còn nữa, những bài đăng trên wechat của Giản Ngôn, mỗi một cái đều tràn đầy vui vẻ...
.......
Giản Ngôn liên miên nói chuyện với cha mẹ rất lâu. Trời dần sẫm tối, hắn mới nhớ ra A Từ vẫn chưa quay lại.


Giản Ngôn giật mình, đứng lên quay lại mới phát hiện A Từ đang ở đằng sau nhìn hắn. Cậu đang cầm một bó hoa dại trên tay, không biết đã đứng đó bao lâu.
Sắc trời hơi âm u, trong màn đêm không thấy rõ vẻ mặt của cậu.


"Em quay về khi nào? Sao không gọi anh một tiếng?" Giản Ngôn hỏi, thuận tay xoa xoa đôi chân hơi run rẩy.
A Từ bày hoa trong tay lên mộ bia, đoạn mỉm cười nhìn Giản Ngôn, nói: "Người lớn tuổi đúng là không được, thính lực không tốt thì thôi, mới có bấy lâu đã tê chân rồi?"


Đối với Giản Ngôn mà nói, "lớn tuổi" và "không được" đúng là hai đả kích mạnh, lực tiếp cận vô cùng lớn.


Giản Ngôn cắn răng, chuẩn bị chứng tỏ một ít năng lực của mình, lại nghe thấy A Từ nói với người trên bia mộ: "Cha, mẹ, hai người yên tâm đi. Có con ở đây, cho dù anh ấy có bao nhiêu tuổi, thân thể ra sao, con cũng sẽ không để anh ấy cô đơn một mình."


Giản Ngôn chớp chớp mắt, bối rối nhìn A Từ, nói: "Em mới ngầm tỏ tình với anh đấy à? Nhưng sao anh cứ thấy sai sai?"
"Anh không muốn à?" A Từ cũng chớp chớp mắt, "Nếu anh không muốn em có thể thu hồi lại."


"Không." Giản Ngôn nắm tay A Từ, nói: "Anh rất muốn. Hơn nữa, anh sẽ dùng sự thật chứng minh, dù cho có bao nhiêu tuổi, anh cũng sẽ không "không được"."
Tay A Từ cứng đờ, vẻ mặt lúng túng quay lại nói: "Cha, mẹ. Con xin lỗi, hai người cứ coi như không nghe thấy gì nhé."


"Đi thôi." Giản Ngôn nắm tay A Từ ra khỏi mộ viên, còn nói một cách hàm ý, "Em đừng lo, cha mẹ cũng mong chúng ta có thể "tính phúc"."
A Từ vội đẩy Giản Ngôn ra: "Lưu manh!"
Giản Ngôn thuận thế kéo người vào trong lòng, nói: "Không phải em thích được anh lưu manh sao?"


Hai người ầm ĩ rồi khỏi nghĩa trang, lấy lại rương hành lý, đi một đoạn đường dài vắng lặng mới bắt được xe.
"Đến Trầm Ngư sơn trang." Giản Ngôn báo điểm đến cho tài xế, nhưng lại không phải về Phong Thành.


"Đó là nơi nào ạ?" A Từ khó hiểu hỏi. Cậu sống hai đời vẫn chưa nghe qua nơi này, nghĩ chắc cũng không có tiếng lắm.
"Em đoán xem?" Giản Ngôn cười tủm tỉm nói.


Trầm Ngư? Trầm Ngư Lạc Nhạn*? A Từ vắt óc suy nghĩ, có lẽ nơi này có liên quan tới mỹ nhân? Nếu là ở cổ đại, có lẽ cậu sẽ nói thẳng là lầu xanh. Nhưng đây không phải cổ đại, vậy sẽ là nơi nào chứ? Với lại, Giản Ngôn chắn chắn sẽ không dẫn cậu đi gặp mỹ nhân đâu.


*Trầm Ngư Lạc Nhạn: Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, đẹp không ai bì nổi.
A Từ nghĩ mãi không ra, Giản Ngôn cũng chỉ nhìn mà không nói, tài xế đành xen vào: "Không phải chỉ là cái nơi câu cá sao? Khó đoán tới vậy?"
"Chỗ câu cá?" A Từ cũng nghi mình nghe nhầm, "Vậy tại sao lại gọi là Trầm Ngư Sơn Trang?"


"Bởi vì ở đó có cá, nuôi tốt lắm, con nào cũng nặng trình trịch." Tài xế nói.
A Từ: "..."


Nhìn vẻ mặt rối rắm của cậu, Giản Ngôn đặc biệt có lòng tốt giải thích: "Về chuyện tại sao phải gọi là sơn trang, đó là vì ông chủ là một người say mê võ hiệp, mục tiêu phấn đấu cả đời của anh ta chính là tạo nên một cái thiên hạ đệ nhất trang."


A Từ: "... Vì sao không gọi luôn là Thiên hạ đệ nhất trang? Nghe ra còn khí phách hơn nhiều."
"Gọi như vậy thì người ta sẽ không biết nơi đó là chỗ câu cá." Giản Ngôn trịnh trọng giải thích.
Hiện tại cũng có mấy ai đoán được đâu? Nhưng hình như chuyện này không phải trọng điểm.


"Anh muốn đi câu cá hả? Sao em không biết anh có cái sở thích này nhỉ? Hơn nữa bây giờ cũng muộn lắm rồi."
Giản Ngôn lắc đầu: "Người ta nói câu cá là sở thích của cán bộ già đó. Không phải anh đang cố tìm chỗ cho em chơi sao?"


"Sao em lại là cán bộ già?" A Từ rất buồn bực, dù là cậu đã sống hai đời, nhưng dầu gì trên mặt sinh lý cậu cũng mới có 23 tuổi. Vì sao Giản Ngôn cứ nói cậu là cán bộ già? Anh thấy cậu rất vô vị sao?


"Không phải sao? Vậy em có muốn chứng minh cho anh xem một chút không? Giản Ngôn khẽ cười, thấp giọng nói bên tai A Từ.






Truyện liên quan