Chương 89: Phiên ngoại
Cuối tuần hiếm khi có thời tiết đẹp, A Từ ngồi đọc sách trên ban công.
Ánh nắng ấm áp phả lên trên người vô cùng thoải mái, A Từ phơi nắng đọc sách thấy chán liền buồn ngủ.
Đúng vào lúc A Từ đang mơ mơ màng màng sắp ngủ mất thì chợt nghe thấy tiếng Giản Ngôn vừa gấp rút vừa uất ức kêu lên: "Vợ!"
A Từ tức thì mở mắt, nhất thời còn hơi mông lung không nhớ được mình đang ở đâu. Ngay cả quyển sách mình đặt trên đầu gối bị rớt xuống đất cũng không màng nhặt.
"Sao vậy?" A Từ vội vàng từ ban công chạy vào.
Giản Ngôn cầm điện thoại nằm trên sô pha, thấy cậu tiến vào vội vã vẫy tay: "Vợ, em mau qua đây xem này!"
Thấy hắn không có chuyện gì nhịp tim hốt hoảng của A Từ mới bình ổn lại, đi tới hỏi: "Có chuyện gì?"
"Em xem cái này." Giản Ngôn không phát hiện A Từ lo lắng, đưa điện thoại trên tay cho cậu.
A Từ nhận lấy nhìn xem, là bài đăng trên Wechat của Hướng Dương:
Ánh nắng thật đẹp.
Phía dưới còn kèm theo ảnh chụp là hai ly cà phê đặt cạnh nhau, chắc là đi uống cà phê với Tiếu Tiếu.
A Từ vẫn chưa hiểu mô tê gì: "Chuyện này thì có vấn đề gì?"
"Bọn họ khoe ân ái!" Giản Ngôn bất mãn nói, "Mấy chuyện này sao có thể để thua bọn họ được? Vợ à, chúng ta cũng đi uống cà phê đi."
Nhớ đến vừa rồi mình lo sợ đổ cả mồ hôi lạnh, A Từ tức muốn đánh người, làm gì còn tâm trạng uống cà phê. Cậu bèn xoay người bỏ đi: "Không đi!"
"Vợ ơi, đi đi mà..." Giản Ngôn vội vàng đuổi theo, từ phía sau ôm lấy A Từ, tựa đầu lên vai cậu, khẽ dụi dụi, "Lý nào chúng ta lại để bọn họ vượt qua chứ?"
Bị hắn ôm một cái A Từ cũng mềm lòng, nhưng vẫn có chút dở khóc dở cười: "Anh đừng ấu trĩ như thế được không?"
"Uống cà phê có gì ấu trĩ đâu?" Giản Ngôn không phục.
A Từ liếc nhìn hắn: "Uống cà phê không ấu trĩ, hành vi của anh mới ấu trĩ."
Giản Ngôn tỏ vẻ vừa vô tội vừa uất ức, cả giọng nói cũng hơi khàn đi: "Vợ, em không yêu anh..."
"Em..." A Từ biết rõ hắn đang xạo xự, nhưng khi nghe hắn nói câu này với giọng điệu khàn khàn như vậy, tim vẫn không thể khắc chế mà thắt lại.
Cuối cùng đành phải chịu thua hắn, thỏa hiệp nói: "Anh chờ em một chút."
Giản Ngôn nghĩ cậu muốn đi thay đồ, vội vàng buông tay ra, thế nhưng A Từ lại xoay người đi vào nhà bếp.
Trông thấy A Từ bưng ra cái máy cà phê đã lâu không dùng, còn có máy đánh sữa, Giản Ngôn vô cùng mừng rỡ: "Vợ, em sao cứ hoàn hảo thế cơ chứ?"
A Từ mặc kệ hắn, tự mình bận rộn.
Giản Ngôn khoanh tay đứng nhìn. Hai năm qua, A Từ đã hơi lên cân một tẹo nhưng khuôn mặt vẫn không có thịt. Thần sắc thì lại tốt hơn nhiều, không còn vẻ tái nhọt như xưa nữa, trên làn da trắng nõn còn ẩn hiện nét hồng hào.
Cậu đứng rũ mắt ở nơi đó, chuyên chú mà thong dong. Động tác tay trôi chảy nhanh nhẹn, trông rất là vui mắt. Giản Ngôn bèn lấy điện thoại ra chụp lại mấy tấm.
Thấy hành động của hắn, A Từ lắc đầu nhưng cũng không ngăn cản.
Cuối cùng, A Từ rót cà phê vào trong hai cái tách. Đó chính là tách tình nhân mà trước đó Giản Ngôn đã mua lúc đi dạo phố. Nhưng đây là lần đầu tiên sử dụng từ khi mua về.
A Từ nhìn hai cái tách ngẫm nghĩ, sau dùng sốt Socola vẽ ra hai nửa trái tim, hai tách đặt kề nhau sẽ tạo thành một trái tim.
Đã lâu rồi chưa làm những việc tỉ mỉ như vậy, A Từ nhìn thành quả rất ư là vừa ý.
Khi cậu phủi tay, Giản Ngôn vội vã chạy tới, sắp gọn cà phê lên trên khay rồi bưng đến ban công.
Sau đó hắn không đợi được mà chụp một tấm, rồi chèn thêm một tấm A Từ đang pha cà phê để đăng lên Wechat, kèm dòng chữ:
Cà phê đích thân vợ pha chế.
A Từ vừa nhìn đã biết hắn đang làm gì, cái bệnh thích khoe ân ái này Giản Ngôn chơi bấy nhiêu năm rồi vẫn không biết chán.
Uống một ngụm cà phê, A Từ cũng không buồn ngủ lắm, chỉ biết lắc đầu nhặt sách trên đất lên.
Giản Ngôn không hay biết hành động của A Từ, cách một màn hình hắn vẫn có thể cảm nhận được oán khí của đám Hướng Dương. Nghĩ đến dáng vẻ bó tay chịu hàng của bọn họ, Giản Ngôn sảng khoái ngất trời.
A Từ uống được mấy hớp cà phê thì đột nhiên điện thoại đổ chuông, là Trâu Vận gọi tới.
A Từ nhận máy, mới gọi hai chữ "Tiểu Vận" đã nghe Trâu Vận tức giận nói: "A Từ, anh có thể kiềm trung khuyển nhà anh lại không? Nếu không thì anh cho ảnh uống thuốc đi, cứ tiếp tục thế này chúng tôi sẽ thay dân trừ hại đấy."
A Từ ngước nhìn Giản Ngôn một cái, cười hỏi: "Anh ấy đang làm gì?"
"Anh tự mà đi xem trên Wechat của ảnh đi." Trâu Vận cúp máy cái rụp.
Sau khi cúp máy Trâu Vận liền nhắn một câu vào trong nhóm Wechat:
Em gọi điện cho A Từ rồi.
Chốc lát sau bài đăng của Giản Ngôn trên Wechat đã biến mất.
Trâu Vận gấp rút báo chuyện này cho cả nhóm, tất thảy mọi người đều vô cùng mừng rỡ.
Nhưng chỉ không đến một phút sau Giản Ngôn lại đăng bài vừa rồi lên.
Chẳng qua lần này không còn tấm ảnh A Từ pha cà phê nữa.
Tất cả mọi người đều không biết ra làm sao, nhao nhao nhắn lại.
Lại chốc lát sau, Giản Ngôn dương dương đắc ý tự bình luận cho mình:
Mới nãy vợ tôi có qua xem bài đăng của tôi, trách tôi không nên chụp hình vì tôi chụp cho em ấy xấu quá. Nhưng nếu tôi không chụp thì làm sao có thể đăng lên cho mọi người xem được đây? Do đó, tôi chỉ có thể xóa đi một tấm rồi đăng lại lần nữa.
Trâu Vận:
Nam thần nay biến thành vợ anh tôi, A Từ đã không còn là A Từ tôi biết nữa.
Tiếu Tiếu:
Trước đây còn có thể xem ảnh nam thần để bù đắp, hiện tại chỉ còn lại chút thức ăn cho chó khô cằn /(ㄒoㄒ)/~~
Hướng Dương:
Em cũng trẻ cmn trâu rồi hả, còn xem ảnh nam thần cái gì! Con ta có điểm nào không đẹp bằng họ?
Tiểu Hắc:
Đều là lỗi của hai người, cứ mỗi lần hai người khoe khoang thì Sếp mình lại cao chiêu hơn một bậc.
Niệm Niệm:
Tiểu Hắc nói đúng, mấy người có thể cố kỵ tâm tình của đám FA tụi này một tí không?
Thạch Diễm:
Đó giờ tôi vẫn luôn thắc mắc, vì sao mấy người không bắt chước tôi trực tiếp chặn luôn?
Đàm Mộc:
Lần trước có chặn rồi, mà bị trừ tiền thưởng...
A Khiêm:
Kỳ nghỉ đông của tôi đến nay vẫn chưa được phê duyệt...
........
A Từ nhìn một dải bình luận điên cuồng ở dưới, lắc đầu: "Nhạt nhẽo."
Giản Ngôn ngước nhìn cậu: "Nhạt nhẽo gì chứ? Em xem, bọn họ rõ ràng không thích nhưng không thể chống cự, chẳng lẽ em không thấy việc này vô cùng sảng khoái sao?"
A Từ lẳng lặng nhìn hắn một lát, đánh giá: "Trẻ con ngốc nghếch ham vui."
Giản Ngôn cắn môi: "Vợ, em lãnh khốc vô tình, em cố tình gây sự..."
"Ngừng!" Nhìn dáng vẻ này của hắn, A Từ tê rần cả da đầu, "Giản Ngôn, anh mấy tuổi rồi hả? Đừng có ấu trĩ như thế được không? Chừng nào anh mới lớn đây?"
"Chả lẽ cả em cũng không biết khi nào anh "lớn" à?" Giản Ngôn đi tới gần A Từ, cười như không cười nhìn xuống ám chỉ.
Mãi một hồi sau A Từ mới kịp hiểu ra, lập tức đỏ mặt: "Giản Ngôn! Anh đứng đắn một chút được không?"
"Anh làm gì không đứng đắn? Vợ à, em nghĩ đi đâu vậy?" Giản Ngôn dừng bước, vô cùng vô tội chớp mắt. Một lúc sau mới làm như đột nhiên hiểu ra, "Trời ơi, vợ anh. Sao mà anh không biết em lại đen tối như thế! Suốt cả ngày em nghĩ cái gì trong đầu vậy?"
A Từ không nhịn được nữa trực tiếp đánh tới một quyền.
Giản Ngôn ngã ngay xuống, A Từ hoảng hốt muốn giơ tay kéo hắn lên, nhưng lại bị hắn ôm lấy eo, hai người cùng nhau lăn trên mặt thảm.
"Anh không sao chứ?" A Từ bị Giản Ngôn ôm vào trong lòng, Giản Ngôn dùng thân mình làm đệm, cậu cũng không so đo chuyện đừa giỡn vừa rồi, gấp gáp hỏi.
Giản Ngôn đau đớn kêu lên: "Có sao."
"Bị đụng chỗ nào?" A Từ càng gấp hơn, muốn chống người dậy.
Giản Ngôn kéo cậu lại giam trong lòng, thấp giọng thỏ thẻ bên tai cậu: "Lớn? Phải làm sao đây?"
"Giản Ngôn! Đồ xấu! A..."