Chương 3: Chú...Xin Đừng Đuổi Việc
Ngày mới bắt đầu với buổi sáng trong xanh, bầu trời hôm nay thật đẹp.
Vì hôm qua còn nhiều điều bỡ ngỡ, nhưng trong một ngày hôm qua Bối Bội Sam đã học và biết được nhiều thứ. Cô đã thích ứng được với.
Nhìn gương mặt lạnh của Sở Bách Điềm, cô chỉ tươi cười cúi đầu chào lại anh. Với gương mặt lạnh lùng như thế, cô có bất mãn Sở Bách Điềm cũng đâu có thay đổi, cô việc gì phải tốn công bất mãn hay khó ưa cơ chứ?
Bối Bội Sam nhanh chóng phối hợp nhịp nhàng cùng thư kí Đường. Chỉ sau một đêm thấy cô đã thay đổi, thư kí Đường bất ngờ hoàn toàn.
" Bối Phong, cậu thật sự nhanh nhẹn đấy " Thư kí Đường vỗ vai cô, thật ra thì trong mắt anh ta bây giờ cô như người anh em tốt thôi.
" Cảm ơn, cảm ơn " Bối Bội Sam đáp. Đúng là cách hành xử và cái tên Bối Phong cô vẫn chưa thể thích ứng được.
Cứ thế một ngày lại trôi qua, Sở Bách Điềm chẳng chú ý đến cô. Khi cần cô làm gì đó, anh chỉ:
" Vệ sĩ, lấy giúp tôi...".
" Vệ sĩ, gọi thư kí Đường ".
" Vệ sĩ, nhanh chóng chuẩn bị xe...".
Đấy, chỉ nhiêu đấy thôi.
...
Bối Bội Sam lại kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, cô ôm gấu bông nằm trên giường.
" Ông chú ch.ết tiệt ".
Không thể gọi cô là Bối Phong sao?
Cứ vệ sĩ vệ sĩ vệ sĩ, có tên có tuổi không gọi lại đi gọi vệ sĩ?
Khinh người quá không vậy.
" Đúng là một ông chú già khó ưa ".
Bối Bội Sam bật dậy, cô lấy điện thoại lên mạng giải trí một chút.
Tin tức hôm nay đều về Sở Bách Điềm. Nghe đâu chú ta đã hợp tác với ai đó, hình như rất nổi tiếng trong giới làm ăn.
Sở thị đúng là phát triển vượt trôi, vươn cao hơn tất cả, điều đó thì Bối Bội Sam nể phục Sở Bách Điềm thật sự. Không nghĩ chỉ mới 32 tuổi, đã có thể đứng đầu một tập đoàn lớn như vậy được.
Nghe đâu người thân trong gia đình Sở Bách Điềm còn khiếp sợ anh. Không biết chuyện đó là sao đây, cả người nhà còn sợ...
Vậy đến khi Sở Bách Điềm biết cô là con gái, gần gũi anh ta như vậy..
Có khi nào sẽ rút súng tặng cô một viên kẹo bạc không chứ?
" Ôi nghĩ đến rợn cả người " Cô đưa tay xoa xoa mình cho ấm cơ thể, làm gì có chuyện đó...
Cô nghĩ xa quá rồi haha, bộ ngụy trang giả nam này của cô rất ổn áp mà.
Trừ khi có lột ra mới biết thôi đúng không?
Dĩ nhiên Sở Bách Điềm hay thư kí Đường chẳng lột đồ cô ra đâu.
Làm gì có chuyện xàm như thế chứ.
...
Cứ thế Bối Bội Sam làm vệ sĩ cho Sở Bách Điềm đã một tuần. Anh chính là vậy, chẳng hề chú ý đến tên cô hay gì.
Mà cũng kệ đi, cô chỉ cần tiền, anh xem cô là gì cũng được, trả lương đầy đủ cho cô thôi.
...
Hôm nay...
Sở Bách Điềm bất ngờ trở về Sở thị, anh tiến vào phòng làm việc của mình.
Thật ra có cuộc khảo sát bên triển lãm sắp khai trương của anh. Anh vừa từ đó về, mọi thứ đều ổn áp nên Sở Bách Điềm trở về từ sớm.
Nghe tiếng động trong phòng nghỉ của mình, Sở Bách Điềm cau mày lại.
Phòng làm việc anh có một phòng nghỉ, chỉ là có một cái giường nhỏ và tấm rèm che lại, nhưng ngoài anh ở đây, còn có ai khác lẻn vô đây à?
Sở Bách Điềm từ từ tiến đến, anh muốn xem xem là ai cả gan vào phòng làm việc của anh tự tiện như vậy.
Anh đưa tay kéo tấm rèm ra, trước mặt Sở Bách Điềm đó chính là...
Một cô gái tóc dài, trên người chỉ mặc sơ mi trắng, bả vai bên trái đã bị thương do bị dao chém trúng.
Bối Bội Sam đờ người ra, cô nhận được tin nửa tiếng nữa anh mới trở về...nhưng sao...
" Cô...".
Sở Bách Điềm nhăn mặt, anh ngó sang bộ tóc giả và cavat lẫn áo vest nằm dưới sàn...
Đây là đồ của vệ sĩ mà?
" Cô...chính là vệ sĩ?" Anh hỏi, bắt đầu nổi cơn thịnh nộ.
Bối Bội Sam cắn môi dưới, cô sợ đến run cả người. Ôi trời ơi...tại sao cô lại bị phát hiện trong thời điểm này cơ chứ?
" Thư kí Đường...thư kí Đường...".
Sở Bách Điềm như nổi điên lên, anh đen mặt xoay người định rời đi thì...
Bối Bội Sam lao đến ôm chân Sở Bách Điềm với tốc độ nhanh đến chóng mặt, cô mặc kệ vai mình đang bị thương, cũng mặc kệ nốt trên người mình cái gì cũng lộ ra, bây giờ cô chỉ quan tâm mình phải ôm chặt chân người đàn ông này, không thể buông ông chú này ra...
" Chú, xin đừng đuổi việc tôi, làm ơn...".
Sở Bách Điềm tức giận, anh vung chân đá Bối Bội Sam ra, sầm mặt nhìn về phía Bối Bội Sam bị mình hất văng ra xa.
" Cút!".
Bối Bội Sam bị anh tuyệt tình đá văng ra xa, cộng thêm vết thương trên vai còn đang chảy máu, trước mắt cô bắt đầu mờ đi, chỉ có thể mập mập mờ mờ thấy hình ảnh Sở Bách Điềm đang đứng trước mặt mình.
" Chú...làm ơn...tôi cần tiền...".
Cô lẩm bẩm nói...sau đó gục xuống rồi ngất đi.
Sở Bách Điềm bốc hỏa, anh không nghĩ mình lại để một người con gái xa lạ nữ cải nam trang ở gần mình suốt một tuần qua.
Anh mặc kệ sống ch.ết của Bối Bội Sam ở đó, xông ra khỏi phòng làm việc, tức giận đi tìm thư kí Đường.
" Thư kí Đường, thư kí Đường " Anh quát lớn lên.
Thư kí Đường ở phòng làm việc bên cạnh nghe anh gọi mà hoảng hồn, vội chạy ra.
" Sở tổng, tôi...tôi đây ".
Hiếm khi thấy Sở Bách Điềm phát hỏa như vậy, cuối cùng ai chọc giận ngài ấy vậy chứ?
" Mau...mau vào trong ".
" Lôi người phụ nữ kia đem đi...ném cho chó sói ăn cũng được ".
" Mau đi, mau lên!!!".