Chương 56: Đoàn Tụ Với Mẹ
Mãi một lúc sau thì Sở Bách Điềm mới ngủ lại được, anh nằm trong lòng cô như một đứa trẻ, hơi thở cũng rất đều, cô an tâm mà nhắm mắt lại.
Sở Bách Điềm...anh đã có em rồi, không cần lo lắng nữa đâu!
...
Ngày hôm sau.
Nhờ có Bối Bội Sam bên cạnh nên anh mới yên tâm an giấc ngủ đến sáng như vậy, ngồi dùng bữa sáng cùng cô tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Bối Bội Sam thấy anh ăn ngon miệng cũng không lo lắng gì nhiều, xem ra đêm qua những lời cô nói rất có hiệu quả mà.
" Uống sữa đi ".
Cô đặt li sữa nóng xuống trước mặt anh, Sở Bách Điềm hay bỏ bữa, cô luôn sợ dạ dày anh không tốt nên phải canh chừng và xem trọng chuyện này mới được.
Anh ngoan ngoãn cầm li sữa lên uống hết một hơi, nhìn cô bảo:" Anh ăn no rồi, anh đi làm đây ".
Anh đứng lên, cầm áo vest rồi rời đi. Bối Bội Sam cũng nhanh chân tiến ra tiễn anh, Sở Bách Điềm đã tốt hơn nhiều rồi.
" Nhờ có cô ".
Người làm trong nhà đứng sau lên tiếng, bọn họ nhìn cô cười một cách vui vẻ, tất cả đều làm ở đây lâu lắm rồi, chuyện của thiếu gia ra sao ai cũng biết rõ, Phương Lạc Lạc chính là mối nguy hiểm đối với Sở Bách Điềm. Cũng nhờ có cô xuất hiện mà thiếu gia đã ổn hơn rồi.
" Không có gì, điều tôi nên làm mà ".
Bối Bội Sam nói, cô đã nghe những người này nói rõ lại mọi chuyện đầy đủ và chi tiết hơn, Phương Lạc Lạc đó đúng là đáng ghét, cô thật sự muốn đánh cho bà ta sáng mắt ra sẵn tiện dạy bà ta một bài học mà.
Dám đụng đến chồng cô, không thể tha thứ!
...
Sở Bách Điềm hôm nay không lái xe, tài xế phụ trách chuyện này. Anh ngồi ở phía sau, đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Xe dừng lại chờ đèn đỏ, anh ngó sang đường thấy một tiệm váy cưới, bất giác anh cười lên, phải rồi...
Anh nên chọn váy cưới cho cô rồi nhỉ?
Nghĩ đến cảnh thấy Bối Bội Sam mặc chiếc váy cưới trắng, chắc hẳn lúc đó cô sẽ rất xinh đẹp. Gần đây cô cũng đã ổn hơn rồi, vui vẻ hơn trước, đến lúc nên tổ chức hôn sự cho cả hai thôi.
Anh cầm điện thoại lên, gọi cho anh em nhà họ Phù.
"Phù Nhân Sinh, chuyện đó...".
" Chúng ta hành động được rồi đó ".
...
Buổi chiều.
Bối Bội Sam nằm nghịch nghịch điện thoại, cô là con người hóng hớt chuyện đời nên luôn lướt bản tin, đang nằm đọc vu vơ bất ngờ đọc trúng cái gì đó liền bật lên.
Cô tròn xoe mắt nhìn vào màn hình điện thoại, chăm chú đọc từng chữ, sao khi không lại...
Cạch
Sở Bách Điềm đẩy cửa đi vào, anh biết cô đã đọc được thông tin gì rồi, truyền thông rất nhanh chỉ cần trong vòng một nốt nhạc bọn họ sẽ đăng tải nhiều thứ lên thôi.
" Chuyện này...".
Cô đưa điện thoại cho anh, Bối Diệc khi không lại bị đưa lên báo, những chuyện xấu của ông ta được phơi bày ra ánh sáng. Chỉ trong một buổi Bối thị đã không còn gì, đang đứng trên bờ vực phá sản.
" Là anh làm " Anh ngồi xuống xoa đầu cô nói.
" Anh...".
" Anh thay em trừng trị ông ta, à, còn nữa...".
" Anh có thứ này muốn đưa cho em ".
Sở Bách Điềm lấy xe đưa cô đến nhà của Phù Nhân Sinh, anh bảo có thứ muốn đưa cho cô nhưng lại đưa cô đến nhà của Nhân Sinh làm gì vậy chứ?
Phù Nhân Sinh từ trong bước ra, trên tay anh cầm hủ tro cốt, phía sau là Phù Đổng.
" Mọi người..." Cô tròn xoe mắt, từ khi nào cả ba người này lại...
" Đây là tro cốt của mẹ em, bọn anh đã lấy lại cho em rồi ".
Phù Nhân Sinh đưa cho cô, Bối Bội Sam run tay run chân nhận lấy, cô ôm hủ tro cốt trên tay. Bao năm qua...cuối cùng cô có thể ở bên cạnh mẹ mình rồi.
" Mẹ! ".
Bối Bội Sam òa khóc, đây là người quan trọng của cô, nhưng thời gian qua đã bị Bối Diệc xem là công cụ điều khiển cô. Cuối cùng cô cũng thoát khỏi ông ta hoàn toàn trong thời gian dài đó rồi.
Sở Bách Điềm đứng nhìn cô, đây là điều anh có thể làm cho cô. Có thể giúp cô và mẹ mình đoàn tụ anh rất sẵn lòng.
" Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người ".
" Cuối cùng em cũng có thể đoàn tụ với mẹ rồi!".
...
Trong một buổi trưa đẹp trời toàn bộ chứng cứ làm việc xấu của Bối Diệc được phơi bày, những chuyện thất đức ông ta gây ra đều sáng tỏ, cả thiên hạ đều biết. Bối thị cũng vì thế mà rơi vào hố đen, mọi người cũng liền tránh xa ông ta, thoáng chốc trong một đêm ông ta không còn gì trong tay nữa.
Bối Bội Sam biết tin cũng không nói gì, đó là cái giá ông ta phải nhận lấy, xem cô là công cụ kiếm tiền, làm ch.ết đứa con của cô cũng chính là cháu ngoại của ông ta. Cho dù là ba ruột của cô nhưng những chuyện ông ta gây ra cô không thể tha thứ và nhắm mắt làm ngơ được.
Sở Bách Phong nhận được tin Bối Diệc phá sản bất ngờ trong một đêm, ông cũng đoán mập mờ được là do ai làm. Tốt hơn đừng động vào Sở Bách Điềm, thằng nhóc đó...
" Em sẽ không để yên cho con nhãi đó đâu " Phương Lạc Lạc tức giận lên tiếng, chuyện Bối Bội Sam uy hϊế͙p͙ mình khiến bà ta còn nổi giận mấy hôm nay.
" Em muốn đâm đầu vào chỗ ch.ết à?".
" ch.ết? Nó là con anh, không lẽ nó có thể xuống tay với anh sao?".
" Bách Điềm không thể nhưng tôi có thể đấy ".
Lão phu nhân đâu ra bất ngờ bước vào, nghiêm nghị nhìn cả hai con người không còn nhân tính này. Đều là những người làm đau khổ cho cháu trai bà, bà không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra nữa!