Chương 59: Tin Vui Đến
Cuối cùng là không ngăn cản cô đến với tình yêu ăn uống của mình, để Bối Bội Sam ăn thỏa mãn rồi anh và cô mới về khách sạn lại. Vừa tắm xong cô liền buồn ngủ nên liền leo lên giường mà nằm dài ra, thoáng chốc đã say giấc nồng. Anh cũng không dám làm phiền gì, chỉ im lặng kéo mền đắp ngay ngắn cho cô rồi đến bàn ngồi tìm hiểu gì đó.
Anh sợ cô mắc bệnh nan y hay bệnh gì đó nghiêm trọng nên bây giờ lên mạng tìm hiểu những biểu lạ gần đây. Cô như thế này anh lo quá, thật sự không thể an tâm mà về nước được, phải tìm rõ rồi đưa cô đến bệnh viện vào ngày mai mới được.
" Mang thai sao?".
Màn hình hiện dòng chữ phụ nữ mang thai hay ăn nhiều và ngủ li bì, tùy cơ địa của mỗi người. Nghĩ lại anh cũng thấy đúng, cô và anh thường xuyên làm chuyện vợ chồng khả năng mang thai cũng rất cao.
Mình...sắp được làm ba rồi sao?
...
Ngày hôm sau.
Anh đưa cô đến bệnh viện, biết là đi du lịch mà kéo cô đến bệnh viện thì cũng kì cục kẹo, nhưng nghĩ đến những dòng chữ hôm qua anh đọc được nên hồi hộp mong chờ, muốn biết được kết quả, mong chờ mình sẽ làm ba!
Vì cả hai đang đi du lịch nên đến bệnh viện từ đầu đến cuối giao tiếp bằng tiếng Anh, khả năng ngoại ngữ cả hai rất tốt. Khi gọi đến số mình, anh và cô cùng đi vào trong. Bác sĩ làm xét nghiệm khám đủ thứ rồi cho cả hai ra ngoài, một lúc sau có kết quả thì cả hai liền đi vào.
" Xin chúc mừng, cô đây đã mang thai được hai tháng rồi ".
Bác sĩ kia lên tiếng.
* Chú ý: Đoạn này cả ba đều nói tiếng Anh nhé, nhưng để dễ đọc nên mình viết thế này.
Nghe những lời vị bác sĩ kia nói Sở Bách Điềm liền cứng đờ người ra, anh đã hồi hộp chờ trời sáng đến đến mất ngủ, không ngờ rằng điều anh mong chờ thành sự thật rồi. Bối Bội Sam nghe cũng không ngờ được, gần đây cô ăn nhiều và ngủ li bì là do đây sao? Từ khi nào mà...
Cô quay sang nhìn anh, không kiềm được xúc động mà bật khóc. Sở Bách Điềm nhanh tay lau nước mắt cho cô, phải rồi, anh và cô mau chóng về nhà để chăm sóc cho mẹ và bé thật tốt, nhất định đứa bé này sẽ chào đời một cách an toàn, nhất định đó!
Sở Bách Điềm và Bối Bội Sam khám xong thì ra về, anh ôm vai cô cả hai cùng rời đi, vị bác sĩ lúc này khám cho cô đứng đằng sau nhìn theo, bà đưa tay kéo khẩu trang xuống, không ngờ mình có thể gặp hai đứa nhỏ ở nơi này mà.
" Đó là con dâu của mình sao? Con bé xinh xắn quá ".
" Bách Điềm cũng được làm ba rồi, thằng bé nhất định sẽ làm một người cha tốt, mình tin điều đó ".
Nói xong bà quay lưng, kéo khẩu trang lên rồi trở về phòng làm việc của mình. Lưu Phi Phi bà chính là mẹ ruột của Sở Bách Điềm đây!
...
Sau khi có kết quả rõ ràng anh và cô nhanh chóng thu xếp trở về nhà để chăm sóc đứa nhỏ trong bụng cho thật tốt, nhất định anh và cô sẽ chào đón đứa con này cùng nhau, một nhà ba người đầy hạnh phúc và mãi mãi về sau.
Sở Bách Điềm áp tai vào bụng cô, thai nhi chỉ mới hai tháng làm sao anh có thể nghe thấy gì chứ?
" Thôi nào, nghỉ ngơi sớm mai còn ra sân bay ".
Cô đưa tay xoa đầu anh bảo, Sở Bách Điềm nôn nóng làm ba, cô cũng thế, lần này cô sẽ làm người mẹ có trách nhiệm và bảo vệ đứa con của mình bằng tình thương, bằng mọi cách!
Sở Bách Điềm ôm lấy cô:" Chúng ta...một nhà ba người nhất định sẽ hạnh phúc!".
Sân bay.
Trời sáng anh và cô đã thu dọn đồ đạc ra sân bay, Sở Bách Điềm đẩy hành lí còn cô đi bên cạnh, cả hai muốn về nhà báo tin vui này cho bà nội biết, khi nghe tin chắc chắn bà sẽ rất hạnh phúc cho xem!
Chuyến bay kéo dài vài giờ đồng hồ cuối cùng cũng đáp xuống, anh và cô rời khỏi sân bay, người của Sở gia đã đợi sẵn ở bên ngoài. Sở Bách Điềm mở cửa xe cho cô ngồi vào, cẩn thẩn thắt dây an toàn cho cô.
Về đến nhà, anh và cô vừa đi vào phòng khách đã thấy bà nội ngồi đợi mình sẵn. Đúng lúc thật, anh cũng muốn nói cho bà biết chuyện cháu dâu của bà đã mang thai rồi, bà được bế cháu rồi đấy.
" Bà nội " Sở Bách Điềm lên tiếng.
Bà nội vội vã bỏ li trà trên tay xuống, đứng lên đi đến chỗ Bối Bội Sam ngồi xuống, anh và cô bắt đầu hoang mang, có chuyện gì thế? Sao bà nội hấp ta hấp tấp đến vậy?
" Cháu dâu, cháu thấy trong người sao rồi?" Bà lo lắng hỏi.
" Rất...rất ổn thưa bà " Cô đáp, quay đầu nhìn anh ý muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra thế. Cả hai vừa về mà, bà nội làm sao thế này?
"Ổn là tốt rồi, từ hôm nay ta sẽ chăm sóc cháu " Bà nội nói thêm.
Sở Bách Điềm nãy giờ bị bà ghẻ lạnh, đứng trời trồng ở đó nhưng không ai quan tâm đến. Chuyện đấy bỏ qua đi, nhưng đang yên đang lành sao bà lại muốn chăm sóc cô chứ?
" Bà nội, có chuyện gì sao?" Anh lên tiếng hỏi.
" Cháu dâu mang thai...nên ta phải...".
Vừa nói được nửa lời bà nhận ra mình lỡ miệng rồi, thôi ch.ết...
" Bà nội?".
" Bà làm sao biết cô ấy đã mang thai?".