Chương 17: Chơi Đùa Chút Thôi
Hành động ban nãy của Diêm Quan Thương vô cùng quả quyết, không hề do dự.
Chu Trạch Tường nhìn tấm rèm ngăn bị kéo ra, nội tâm chỉ muốn chửi tục.
Không ngờ bên cạnh thằng bạn mình có người mà nó còn giấu kín đến vậy, trong lòng Chu Trạch Tường thầm phản đối lời nói hôm trước của Khoảnh Dao.
Đối phương giấu người kỹ càng như thế, ai biết được trước kia nó có từng giấu hay không, huống hồ vừa rồi kỹ năng giấu người của nó vô cùng thuần thục, vừa nhìn đã biết nó không phải cái gì mà hoàng hoa đại khuê nam.
Chu Trạch Tường im lặng phỉ nhổ thằng bạn, đúng là loại xấu bụng, có người ở bên còn không chịu công bố, một chút cảm giác an toàn cũng không cho người ta, nếu là cậu ta, cậu ta không bao giờ đồng ý ở bên thằng chó này.
Nhưng khinh bỉ thì khinh bỉ, cậu ta vẫn hết sức tò mò người có thể ở bên cạnh Diêm Quan Thương rốt cuộc có tướng mạo thế nào.
Cậu ta định theo tiêu chuẩn kén vợ kén chồng tưởng tượng một chút, nhưng cứ nghĩ đến Diêm Quan Thương lại không tưởng tượng ra được.
Nghe giọng nói thì người kia chắc là một người rất ngoan ngoãn nghe lời, mới đầu lúc Chu Trạch Tường nghe thấy giọng nói qua điện thoại, lần đầu tiên cậu ta cảm thấy không được tự nhiên, còn cảm thấy khó chịu, tựa như nghe thấy tiếng móng tay miết trên thủy tinh, chỉ hận không thể đập vỡ khối thủy tinh đó ra.
Cậu ta nghĩ sao trên đời lại có người đàn ông mang giọng nói như vậy, càng không ngờ Diêm Quan Thương lại thích hình tượng này.
Tuy nhiên, khi lời nói thứ hai xuất hiện.
Mẹ nó, lập tức thay đổi, thực sự càng nghe càng dễ chịu, không nhìn mặt nghe giọng thôi cũng đủ để người ta tưởng tượng một hồi.
Nếu đối phương đưa ra yêu cầu với cậu ta có lẽ cậu ta cũng không thể không đáp ứng.
Từ câu nói ban nãy của đối phương, Chu Trạch Tường đoán rằng người này chắc hẳn có lá gan rất nhỏ, sợ người lạ, bằng không thì đã chẳng tố cáo người khác nhìn mình với lão Diêm, trong giọng nói còn mang theo căng thẳng cùng khiếp sợ.
Nhưng người nhát gan như thế...
Sắc mặt Chu Trạch Tường càng lúc càng phức tạp, phức tạp hơn nữa.
Đệt mợ, lão Diêm đi tới chốn nào lừa người về vậy.
Trong đầu không khỏi nhớ lại những chuyện chó mà thằng chó Diêm Quan Thương đã từng làm.
Diêm Quan Thương đi tới được địa vị ngày hôm nay, dã tâm, h4m muốn, năng lực và thủ đoạn của hắn không kém một ai.
Người ta hay bảo nhường cho người khác một con đường sống, với tên này không ép người khác vào chỗ ch.ết đã là mở lòng từ bi.
Lúc trước có một vị tổng giám đốc chơi xấu nhằm vào lỗ hổng giữa hợp đồng hai bên, chuyện này trong ngành đâu mà chẳng có, mà hai bên không chỉ hợp tác một lần, về sau có khi cũng phải kết hợp thêm vài lần nữa.
Huống hồ sự việc không gây ra tổn thất gì lớn, nhắm một mắt mở một mắt là chuyện sẽ qua đi.
Nhưng đối với Diêm Quan Thương làm gì có chuyện như vậy, hắn ép người ta đến mức suýt chút nữa đã nhảy lầu.
Chu Trạch Tường nghĩ Diêm Quan Thương làm như thế bởi vì lần đầu tiên có người tính toán trên đầu hắn, cảm thấy tức giận khó chịu là chuyện bình thường.
Diêm Quan Thương ngồi ở vị trí cao không giống với người thường, những người khác hoặc phải giữ lễ phép thông thường, không thì cũng giả vờ cho có, đến lượt tên này thì hắn lại chẳng thèm.
Tự cao, ngạo mạn, không coi ai ra gì, đây đều là khuyết điểm trong tính cách của hắn, nếu không phải là bạn thân từ nhỏ đến lớn, chắc cậu ta đã sớm không chịu đựng được đối phương, chỉ hận không thể ném bánh bao vào mặt hắn.
Nhưng khuyết điểm tính cách một khi đứng trước quyền thế thì đã không còn đáng nhắc tới, đây cũng là nguyên nhân dù Diêm Quan Thương đi tới nơi nào cũng không thiếu người a dua nịnh hót, ngày ngày kiên trì nhét người lên giường hắn làm hắn vui lòng.
Người đối nhân xử thế tốt hơn hắn thì không có năng lực như hắn, người khó chịu với hắn thì không có nhiều tiền như hắn.
Vị tổng giám đốc kia coi như cũng là một kẻ có máu mặt, lúc tin tức được phát sóng, Chu Trạch Tường vô tình hỏi thăm một câu, Diêm Quan Thương lại chỉ nói, "Chơi đùa một chút".
Hiện tại Chu Trạch Tường còn nhớ rõ biểu cảm khinh thường của hắn khi đó, giống như ngay từ đầu hắn không hề tức giận, chỉ muốn nhìn xem kẻ có gan chui vào lỗ hổng trong hợp đồng của hắn, đến cùng có năng lực tới đâu.
Hiển nhiên kết quả làm cho hắn thất vọng, "Không ngờ lại yếu ớt đến vậy".
Chu Trạch Tường lúc đó:...!
Quả nhiên là một thằng chó được ông trời lựa chọn.
Cậu ta không nên tìm cớ bào chữa cho thằng chó này.
Thế nên chớ kể đến phương diện tình cảm, không phải Diêm Quan Thương là người không có tình yêu thương tha thiết, chỉ là tên này xấu tính đến mức không ai chịu đựng được.
Ở trong lòng Chu Trạch Tường, người dám ở bên hắn hoặc là trong mắt chỉ có tiền, muốn kiếm tiền đến phát điên, không thì một người tốt đẹp đang yên đang lành lại đến góp mặt làm gì.
Huống hồ, gương mặt của Diêm Quan Thương cũng không giống một kẻ thương hương tiếc ngọc.
Nếu thực sự muốn...
Người ngồi bên giường kia, phàm là có chút mắt nhìn thì đã không muốn ở cạnh Diêm Quan Thương, thằng này mà muốn chơi đùa với cậu ta một chuyến, đừng nói là phản kháng, muốn chạy cũng không thoát khỏi.
Gần như càng nghĩ Chu Trạch Tường càng cảm thấy Diêm Quan Thương không phải là người.
Ngay lúc cậu ta yên lặng cầu phúc cho đối phương, đột nhiên trong đầu lại xuất hiện ý nghĩ, lỡ đâu người này lại nắm được thóp lão Diêm thì thế nào?
Hành vi vừa rồi có thể chia làm hai loại, một là thằng chó biến thái kia nổi lòng h4m muốn chiếm hữu, có nhiều chuyện thực ra Diêm Quan Thương chẳng để tâm tới, nhưng thứ của hắn, cho dù hắn ném ở ven đường người khác muốn chạm thử cũng không được.
Tính cách cực đoan này đã hình thành từ thời hắn mới còn học cấp hai.
Thứ hai, người kia thực sự đã tóm được thóp của hắn, nhưng khả năng này không lớn, trừ khi người kia hiểu rõ được tính cách và sinh hoạt của hắn, có thể đoán được tất cả hành động của hắn, tuy khả năng này nhỏ nhưng cũng không hẳn là không có.
Huống hồ không ai biết được đến cùng người này sẽ ở bên Diêm Quan Thương được đến bao giờ, bây giờ thằng chó này mù mắt còn giữ người lại ở bên, biết đâu chỉ là nhất thời bốc đồng.
Chu Trạch Tường vươn tay kéo rèm ra một đoạn, vì không muốn dọa đến đối phương như lúc nãy, cậu ta giấu cái mặt chó của mình đi giả dạng làm người chào hỏi: "Xin chào".
Roẹt---
Chu Trạch Tường:...
Tốt lắm, là phương án đầu tiên.
Chu Trạch Tường hận không thể ra hiệu cho người đối diện, bảo đối phương mau mau bỏ chạy.
Nhưng với cái tính chó của thằng bạn mình, đối phương vẫn còn ở bên cạnh, chắc hẳn cũng là tình yêu đích thực.
Diêm Quan Thương ở giường cách vách còn nhớ rõ tuyên ngôn "đầu tường", kéo rèm lên một cũng vì lý do này, hai bởi vì nguồn gốc của trận ngộ độc thực phẩm, hiện giờ hắn không muốn nhìn thấy Chu Trạch Tường nữa.
Mặc dù hắn căn bản chẳng thấy cái gì.
Khoảnh khắc rèm bị Chu Trạch Tường kéo sang, trái tim Tô Chiết đập thình thịch, nhưng may mà Diêm Quan Thương nghe thấy giọng nói của Chu Trạch Tường đã kéo rèm lại thêm lần nữa.
Hiện giờ Tô Chiết đang đeo tận hai cặp kính, một là kính mắt của anh, hai là kính râm của Diêm Quan Thương.
Vừa rồi trong cơn bối rối anh quên không lấy kính cận của mình xuống, đeo đến tận giờ, trên mặt có chút khó chịu.
Sau khi đảm bảo đối phương không kéo rèm ra thêm, Tô Chiết yên lặng tháo kính râm xuống, nhưng vì cẩn thận đề phòng, anh vẫn đội nguyên mũ trên đầu.
Anh nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh truyền nước, bắt đầu tiến hành nghĩa vụ của một hộ lý.
"Cậu chủ, ngài đã thấy khá hơn chút nào chưa?"
"Cậu chủ, đầu ngài có còn đau không?"
"Cậu chủ, ngài có muốn uống nước không?"
"Cậu chủ, chỗ truyền dịch có lạnh không, tôi giúp ngài ủ ấm nhé".
Nói xong liền đặt tay lên che phần ống truyền dịch nhỏ mảnh.
Chu Trạch Tường nằm bên cạnh nghe, so sánh cả hai, cậu ta thấy mình thật thê thảm.
Đờ mờ, thằng chó này hạ cổ người ta đúng không, một lòng một dạ đến vậy, mà người ta ân cần hỏi han bao nhiêu câu, thằng chó này cũng không biết trả lời lấy một tiếng hả?
Đồng thời trong lòng của cậu ta càng lúc càng khẳng định phỏng đoán, Diêm Quan Thương đang chơi đùa với người ta, còn đối phương lại thật lòng thật dạ với hắn.
Thực ra Chu Trạch Tường nghĩ cũng không sai, Tô Chiết đúng là thật lòng thật dạ nhớ thương mười triệu của mình.
Nhưng cho dù đã truyền nước, sắc mặt Diêm Quan Thương vẫn còn hơi tái nhợt, gương mặt cứng đờ cho thấy hắn vẫn đang khó chịu.
Tô Chiết cũng biết bệnh hiểu lòng người, lúc khó chịu con người thường thiếu cảm giác an toàn nhưng cũng không thích người khác ồn ào bên tai.
Tô Chiết không hỏi thăm quá mức, mà nhẹ giọng nói nhỏ bên cạnh đối phương: "Cậu chủ, nếu cần gì thì cứ gọi tôi".
Với lòng tự trọng của Diêm Quan Thương, hắn không cần người khác thương hại hay đồng cảm với mình, Tô Chiết cố ý thay đổi giọng điệu, làm cho đối phương không cảm thấy mình đang bố thí.
Thấy hắn không nói lời nào, anh nhẹ nhàng kéo ống tay áo.
Lần này Tô Chiết không cần nói thêm lời nào, người đàn ông đã lạnh mặt nói: "Biết rồi".
Tô Chiết hài lòng khẽ gật đầu.
Bận bịu một hồi đã hơn bốn giờ sáng, Tô Chiết ngẩng đầu nhìn bình nước treo trên cao, Diêm Quan Thương phải truyền ba bình nước, hiện giờ mới được một nửa bình đầu tiên.
Tô Chiết cảm thấy mí mắt mình ngày càng nặng, nhưng anh biết Diêm Quan Thương không thích tiếp xúc cơ thể, anh cẩn thận từng li từng tí ghé vào sát mép giường, cố không để đối phương phát hiện.
Trong lòng anh nhớ kỹ thời gian, chờ bình nước đầu tiên hết thì giúp đỡ treo bình mới lên.
Bệnh viện nhiều bệnh nhân, y tá bận không sang bên này được, chuyện nhỏ thế này không nên phiền đến người ta.
Lúc y tá đi qua nơi này một chuyến, Tô Chiết sợ quấy rầy người khác nghỉ ngơi, nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi, bệnh nhân có phải lấy đơn thuốc về nhà không?"
"Mấy ngày tới ăn cơm có phải kiêng món gì không?"
"Tình trạng khó chịu sẽ tiếp tục đến lúc nào?"
Y tá trả lời từng câu một, vô cùng đầy đủ trách nhiệm nêu những điều cần chú ý cho Tô Chiết.
Sau đó Tô Chiết không làm phiền y tá nữa, đến tận khi ba bình nước sắp truyền hết, Tô Chiết mới vội vàng nghĩ đến chuyện nhờ người tới rút kim truyền, nhưng phần lớn người trong bệnh viện đều đang bận túi bụi, ai cũng bảo Tô Chiết chờ chút sẽ có người tới ngay.
Tô Chiết khẽ gật đầu, nhưng có lẽ đối phương bận quá không thể phân thân được, bình thứ ba sắp cạn đến nơi mà vẫn không có ai đến.
Tô Chiết đứng dậy định tự mình làm, dù sao chỉ cần rút kim ra, khi còn bé Tô Đản bị bệnh anh cũng từng giúp nó vài lần.
Sau đó anh mặc kệ Diêm Quan Thương tỉnh hay chưa tỉnh, nhỏ giọng nói bên tai hắn: "Cậu chủ, tôi rút kim cho ngài".
Diêm Quan Thương trong lúc mơ màng nghe được giọng nói của đối phương, hơi tỉnh lại, nhưng hiếm khi hắn không nổi giận.
Bên cạnh hắn không có một người nào có thể gác đêm, bố mẹ đi du lịch thế giới, quan hệ với những người thân khác thì hỏng bét, cũng không muốn cúi đầu nhờ vả bạn bè, thật ra hắn không thể nghĩ tới chuyện một cậu hộ lý nho nhỏ lại vì hắn mà bận tới bận lui.
Ý định đuổi người bắt đầu dao động, mặc dù bình thường người này rất thích dạy dỗ người khác, gần như đã giẫm lên ranh giới trong lòng hắn, nhưng lại chưa bao giờ đi quá giới hạn.
Huống hồ người này là do mẹ hắn thuê chứ không phải người nhà họ Diêm phái tới, có thể tin tưởng đến 99%.
Để người ở lại cũng không phải không thể.
Nhưng để đối phương cứ một mực mang thái độ dạy bảo hắn thì không được, nếu người ở lại, hắn nhất định phải bắt người này học phép tắc, mệnh lệnh của hắn nói một không cãi thành hai, đối phương nhất định phải chấp hành nghiêm chỉnh, không thì không bàn chuyện này nữa.
Một người chủ nhân yêu cầu như thế với hộ lý của mình là chuyện bình thường, ít nhất trong mắt Diêm Quan Thương thì như vậy.
Đúng lúc này, Tô Chiết lại tiếp tục nói bên tai hắn: "Cậu chủ, ngài yên tâm, khi còn bé tôi thường xuyên giúp em trai rút kim, rất quen thuộc".
Diêm Quan Thương bây giờ đã khá hơn nhiều, cơ thể không còn khó chịu như vậy, thầm nghĩ không ngờ đối phương còn cố an ủi hẳn nhiều như thế.
Giây tiếp theo mu bàn tay hắn tê rần.
Tô Chiết: "Ôi đệt, chảy máu rồi!"
Diêm Quan Thương:...!
Vẫn nên đuổi người đi thì hơn..