Chương 75
Diêm Đông Lâm hơi bối rối: "Anh à".
Diêm Quan Thương: "Ừ?"
Diêm Đông Lâm dù lo bị đánh vẫn mạo hiểm: "Lỡ đâu là tên tiếng Anh thì sao?"
Diêm Quan Thương:...
Ngòi bút trên trang giấy dừng lại, Diêm Quan Thương ngẩng đầu nhìn Diêm Đông Lâm, cậu chàng vội vàng đổi giọng: "Không phải em đang lo anh không tìm được người đó à".
Thật ra cậu chỉ tò mò mà thôi.
Tầm mắt Diêm Quan Thương lần nữa quay về hợp đồng: "Cậu ấy sẽ không tới tìm anh".
Lần trước cậu hộ lý nhỏ gọi điện thoại cho hắn, bảo với hắn đừng tìm cậu ấy nữa, hiện giờ không thể nào tự mình đưa tới cửa.
Diêm Đông Lâm không hiểu: "Tại sao ạ?"
"Bởi vì anh với cậu ấy tâm linh tương thông".
Giọng nói người đàn ông trầm thấp, không hề chập trùng, một câu nói không khác gì tiếng đọc báo cáo, nhưng biểu cảm trên mặt lại hiện lên mấy phần thỏa mãn không thể nhận ra, tựa như cuộc điện thoại hôm nào vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.
Biểu cảm chỉ chợt lóe lên nhưng vị chuyên gia phân tích sắc mặt Diêm Đông Lâm đã kịp bắt được, nhìn cái vẻ mặt mất giá của anh trai, không hiểu sao cậu bỗng rùng cả mình.
Nếu sau này anh trai phát hiện ra trợ lý Tô chính là cậu hộ lý anh ấy đang một mực tìm kiếm, mà cậu biết chuyện lại không báo lên...
"Không còn việc gì thì ra ngoài đi".
Đối phương đột nhiên mở miệng, Diêm Đông Lâm khẽ run rẩy.
Diêm Quan Thương nhìn cậu: "Run cái gì?"
Diêm Đông Lâm giơ tay gãi đầu theo bản năng: "Không ạ, em vận động cơ thể một cái 4y mà".
Nói rồi vội vã xoay người, trong lòng thầm chột dạ.
Văn phòng chìm vào yên tĩnh, Diêm Quan Thương đặt hợp đồng sang bên, trong lòng là một khoảng không trống rỗng to lớn.
Loại cảm giác trống rỗng này đã tồn tại một thời gian rất dài trong mấy chục năm cuộc đời của hắn, trước đây hắn không tự ý thức được. Mặc dù cuộc đời của hắn khi xưa có rất nhiều nghi ngờ và bất mãn, nhưng cho dù mồm miệng những người xung quanh nói gì, cuộc đời của hắn vẫn thuận buồm xuôi gió.
Hắn không cần người khác đồng tình, hắn có quyền có thế thì hắn có thể tự mình ép buộc các thế lực phải thần phục hắn, đó cũng là mục đích cả thời niên thiếu hắn muốn đạt được.
Niềm vui của hắn là muốn nhìn thấy người khác không thể không cúi đầu trước hắn, đồng tình với hắn, cho dù trong lòng họ căm hận thì cũng không thể phản đối hắn, đọ sức được hơn với hắn.
Hắn nghĩ rằng đó là thứ hắn muốn, ngay cả khi cậu hộ lý nhỏ ở bên, hắn cũng suy nghĩ như vậy. Quan niệm lâu năm mọc rễ sinh sôi nảy nở trong đầu, che trời lấp đất, nhưng ngay lúc người đó rời đi, tất cả đều bị hủy diệt.
Những gì đối phương mang đến cho hắn hắn không lập tức nhận ra, mà đến khi đối phương đi rồi, tất cả mới dần dần lan tỏa mãnh liệt.
Cậu hộ lý cho hắn sự công nhận hắn chưa từng nhận được, là một sợi tơ nhỏ mọc lên giữa tư tưởng vặn vẹo của hắn, dù không đủ để thay đổi hắn, nhưng khi đối phương đi rồi, hắn chỉ còn lại trống rỗng vô tận.
Ngũ quan sắc nét đầy tính công kích của Diêm Quan Thương xuất hiện biểu cảm khó lường, dòng suy nghĩ đột nhiên bị một tiếng gõ cửa cắt đứt.
Giọng nói của Tô Chiết từ bên ngoài truyền tới: "Sếp Diêm, sếp Chu đến, nói muốn gặp ngài bàn chút chuyện".
Diêm Quan Thương tạm thời bỏ suy nghĩ của mình sang bên: "Vào đi".
Tô Chiết đẩy cửa ra, Chu Trạch Tường cất bước đi đến, ánh mắt dừng lại trên người Diêm Quan Thương.
Diêm Quan Thương: "Đến làm gì?"
Chu Trạch Tường: "Không có chuyện thì không thể đến hả? Tao quan tâm mày nên mới đến chứ sao".
Diêm Quan Thương nhìn cậu ta, trên mặt không hề tin tưởng.
Chu Trạch Tường:... thằng chó.
Hai người lần lượt ngồi xuống ghế sofa da, Tô Chiết ra ngoài pha cà phê.
Chu Trạch Tường thở dài: "Tao nhờ người đi tìm cậu hộ lý cho mày rồi, nhưng tạm thời không có tin tức".
Cậu hộ lý này là người hiếm có khó tìm, người có quyền có thế có thể dựa vào như Diêm Quan Thương, đừng nói một cậu hộ lý bình thường, người khác ai cũng muốn làm hộ lý cho hắn, thế nhưng đối phương lại không những không thèm, còn bỏ trốn mất dạng.
Những người muốn leo lên chỗ Diêm Quan Thương trước kia thường xuyên biến đổi biện pháp tặng người đến nơi này cho hắn, nào là ngây thơ, nào là xinh đẹp, nào là nóng bỏng, thể loại nào cũng có, nam nam nữ nữ ai cũng hấp dẫn quyến rũ.
Trong ngành kinh doanh này, phí sức chưa chắc có thể lấy được lòng, chi bằng dâng đến bên cạnh một người vừa mắt người ta.
Nhưng Diêm Quan Thương căn bản không hề si mê những thứ đó, người được đưa đến đều bị trả về, ban đầu Chu Trạch Tường chỉ nghĩ đó là bề nổi. Diêm Quan Thương từ bé đã bị gia đình quản nghiêm, khả năng hiện giờ cũng chỉ tỏ ra ngoài mặt không chịu nhận, sau lưng lén lút tìm người để vui đùa giết thời gian.
Nhưng sự thật lại nói cho Chu Trạch Tường rằng, Diêm Quan Thương thực sự không có. Vất vả lắm gần đây mới động lòng, vậy mà người lại không có mắt nhìn, không muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, chạy trốn mất rồi.
Chu Trạch Tường liếc nhìn sắc mặt Diêm Quan Thương, không biết tại sao thằng bạn mình lại cố chấp với một cậu hộ lý như thế, nhưng đến cùng vẫn là anh em tốt, hắn muốn tìm người thì mình cố giúp tìm cho xong.
Chu Trạch Tường thoải mái ngồi trên ghế: "Chỉ biết tên thì quá khó tìm, mày nghĩ kỹ xem cậu hộ lý nhỏ ấy còn có đặc điểm bề ngoài đặc biệt nào không?"
Con ngươi Diêm Quan Thương bình thản: "Tao chưa từng nhìn thấy dáng hình của cậu ấy".
Chu Trạch Tường hơi khó xử: "Tao cũng chỉ gặp qua cậu ấy một lần, chắc chỉ ấn tượng một tẹo với thân hình của cậu ấy thôi".
Nhiều hơn nữa thì Diêm Quan Thương cũng có cho cậu ta nhìn đâu.
Nói xong, cậu ta bắt đầu múa máy tay chân: "Cậu ấy mặc đồ ở nhà rộng rãi thoải mái, nhưng tao nhìn ra cơ thể rất gầy, người cao tầm..."
Lúc này Tô Chiết bưng cà phê đến đặt trước mặt hai người, Chu Trạch Tường nhìn anh: "Cao ngang tầm trợ lý Tô đấy".
Tô Chiết đang đặt cà phê trước mặt Diêm Quan Thương đột nhiên cứng đờ, sau đó mặt không đổi sắc nhanh chóng tiếp tục hành động của mình.
Diêm Quan Thương thu hết cử chỉ của anh vào trong mắt: "Run cái gì?"
Tô Chiết tạm thời mượn cớ: "Mới học được cách vận động của cậu Diêm".
Diêm Quan Thương nhìn chằm chằm anh mấy giây, sau đó mới dời ánh mắt đi, không nói nhiều lời. Tô Chiết ra khỏi phòng, sau lưng toát mồ hôi.
Chu Trạch Tường mở miệng quá đột ngột, Tô Chiết không ngờ đến, nhưng cũng may người chỉ lấy anh ra làm ví dụ. Nửa năm sống quá thoải mái, đến mức cơ thể đã vô thức có dấu hiệu buông lỏng hơn.
Lông mày Tô Chiết nhíu lại, anh có thể cảm nhận được nghi ngờ từ chỗ Diêm Quan Thương.
Nhưng cũng may, hắn chưa từng kết hợp anh và cậu hộ lý lại làm một, hắn chỉ đang nghi ngờ anh là người truyền tin ra ngoài.
Tô Chiết trở lại vị trí của mình, hai mắt nhìn vào màn hình trước mặt nhưng suy nghĩ đã bay xa.
Anh phải có tính toán khác mới được, nếu như đối phương lại có dấu hiệu nghi ngờ, vậy thì phải tiếp tục dẫn hắn đi theo con đường nghi ngờ anh là người truyền tin tức.
Chu Trạch Tường uống cà phê, thấy người thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại, "Mày nhòm điện thoại làm gì?"
Từ lần trước nhận được cuộc điện thoại của cậu hộ lý, hai ngày nay thỉnh thoảng Diêm Quan Thương sẽ nhìn qua điện thoại một lát. Trước đây công việc nhiều, hắn sẽ không quan tâm mấy đến tin nhắn và điện thoại. Hiện giờ mong nhớ và khát vọng người kia không ngừng lớn mạnh lan tràn, nếu đối phương gọi điện thoại hắn không nhận được, đừng nói đến chuyện tìm được người hay không, ngay cả một thời gian ngắn ngủi nghe giọng đối phương hắn cũng không nghe thấy.
Hắn chưa từng trông thấy người đó, giọng nói là thứ duy nhất hắn có thể nhớ mong.
"Không có gì". Diêm Quan Thương không thèm nâng mắt lên.
Chu Trạch Tường thấy đến đã đủ lâu, không ở lại nữa: "Tao đi đây, tiệc rượu tối nay gặp".
Diêm Quan Thương phất phất tay mấy cái tượng trưng.
Cả một buổi chiều Tô Chiết và Ngụy Mẫn đều chuẩn bị cho tiệc rượu buổi tối, mặc dù nhìn qua bữa tiệc này khá đơn giản, chỉ là uống chút rượu khách sáo nịnh nọt lẫn nhau. Nhưng sau lưng bữa tiệc rượu này lại là cái mang tên quan hệ nhân mạch và hướng đi của kinh tế.
Huống hồ đây lại là bữa tiệc đầu tiên sau khi Diêm Quan Thương quay lại cầm quyền.
Trước khi xuất phát, Ngụy Mẫn thay đổi lễ phục, cùng Tô Chiết đi theo phía sau Diêm Quan Thương.
Mà Diêm Đông Lâm sau khi vào trong đã bay tới nơi nào không biết.
Trước kia bên cạnh Diêm Quan Thương không thiếu người vây quanh, hôm nay lần nữa xuất hiện trước mắt công chúng đương nhiên tình huống cũng không khác gì, dòng người đến mời rượu nườm nượp không dứt.
Diêm Quan Thương không từ chối, thời gian gần đây hắn tìm người đến tâm phiền ý loạn, lại còn là nỗi phiền muộn tình cảm trước đây hắn chưa bao giờ có.
Trên thân người đàn ông có khí thế ngạo nghễ, giơ tay nhấc chân đều thể hiện quyền thế và giai cấp của mình, đây cũng chính là điều kiện để hắn trở nên tàn bạo.
Hắn chẳng thật lòng cho ai mặt mũi bao giờ, chỉ tức cười nhìn từng gương mặt a dua nịnh hót lấy lòng trước mắt hắn.
Tô Chiết đứng bên cạnh hắn, thấy người trò chuyện vui vẻ uống một ly lại một ly, bình tĩnh tiến lên, thấp giọng nói: "Sếp Diêm, đêm nay ngài đã uống đủ nhiều rồi, uống rượu cũng nên vừa phải thôi".
Nhưng một ánh mắt Diêm Quan Thương cũng không liếc sang phía anh.
Làm hộ lý nửa năm đã quen, gần như chuyện gì cũng suy nghĩ đến sức khỏe cho hắn, "Sếp..."
"Tô Chiết".
Người đàn ông trầm giọng khàn khàn cất tiếng, Tô Chiết ngẩng đầu nhìn sang, khẽ giật mình. Chỉ thấy trong ánh mắt Diêm Quan Thương lạnh lùng mang theo chất vấn: "Nửa năm không gặp, cậu càng lúc càng cẩn thận hơn đấy nhỉ".
Lời nói lạnh như băng lọt vào tai, Tô Chiết vô thức mím môi lại, vội vàng cúi đầu: "Là tôi quá phận".
Sau đó anh siết chặt tay, lùi trở về phía sau người hắn.
Ngụy Mẫn thấy được cảm xúc của anh, khẽ đụng vào cánh tay anh, liếc mắt với Tô Chiết, ý hỏi: "Cậu bị sao vậy?"
Hai người họ thân là cấp dưới, trong công việc phải đặt Diêm Quan Thương lên hàng đầu. Bình thường trong tiệc rượu, chỉ cần Diêm Quan Thương nhận rượu mời thì Tô Chiết và cô sẽ không tiến lên khuyên nhủ. Nếu quả thật đối phương đã uống quá nhiều thì đi lên khuyên một câu là đủ, bởi vì với tính tình của Diêm Quan Thương, nếu khuyên quá nhiều đối phương sẽ nổi giận. Cũng không biết hôm nay Tô Chiết làm sao, đã lên khuyên một câu rồi còn khuyên câu thứ hai nữa.
Tô Chiết không thể hiện thái độ gì, chỉ ra hiệu cho Ngụy Mẫn yên tâm.
Lúc nãy anh tiến lên, phần lớn cũng xuất phát từ thói quen, nhưng bàn tay đặt bên người vẫn siết chặt lại, mãi cho đến tận khi tiệc rượu kết thúc vẫn không buông lỏng ra.
Diêm Quan Thương quả nhiên đã uống quá nhiều, tửu lượng của hắn tốt, uống nhiều thường chỉ hơi nóng mặt. Màu rượu xuất hiện làm cho ngũ quan nổi bật càng thêm phong lưu, tổng kết lại thì đúng chuẩn một tên vừa biết chơi lại vừa tàn bạo.
Nhưng hắn thực sự uống quá nhiều, ý thức của hắn đã bắt đầu mơ hồ. Phần sau của bữa tiệc Diêm Quan Thương không xuất hiện nữa mà đi vào gian phòng dành cho khách quý.
Sắc trời không còn sớm, xuất phát từ an toàn, Tô Chiết ra ngoài bảo vệ sĩ đưa Ngụy Mẫn về trước, mình ở lại chăm sóc cho Diêm Quan Thương.
Sau khi biết anh trai uống say, Diêm Đông Lâm mới chạy tới. Diêm Quan Thương người cao chân dài, cho dù uống rượu say ngồi ở nơi đó cũng không có người nào dám tiến lại gần.
Về nhà lúc này có vẻ khó khăn, Diêm Đông Lâm cầm điện thoại tìm kiếm khách sạn gần đây, đặt phòng xong xuôi định đến nâng anh trai dậy.
"Điện thoại di động của tôi đâu rồi?"
Nghe thấy anh trai mở miệng, Diêm Đông Lâm tìm trái tìm phải. Tô Chiết cũng bắt đầu tìm kiếm, nhưng không phát hiện ra nó ở đâu: "Không tìm thấy, hay là gọi điện thoại thử xem?"
Một giây sau, Diêm Quan Thương lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhấn một dãy số.
Tô Chiết:...
Diêm Đông Lâm:...
Cho nên cái gì đang nằm trong tay ngài vậy?
Diêm Đông Lâm tưởng rằng một mình cậu đủ sức nâng anh trai lên, ai ngờ nửa ngày cũng không đỡ người đứng dậy được.
ch.ết cười, căn bản kéo anh lên mà anh vẫn bất động.
Tô Chiết thấy thế, đi đến giúp đỡ. Tỉ lệ cơ thể của Diêm Quan Thương cực kỳ xuất sắc, lại thường xuyên thể dục thể thao nên không phải người khỏe mạnh bình thường. Anh gác một cánh tay hắn lên vai, cùng Diêm Đông Lâm hai người hợp sức nhưng vẫn không thế nào đỡ hắn đứng lên được.
Diêm Đông Lâm cố hết sức: "Làm sao bây giờ?"
Diêm Quan Thương đã say đến mất ý thức.
Tô Chiết nhìn người đàn ông, thở dài, sau đó anh bóp giọng ghé sát bên tai hắn, gọi: "Cậu chủ, sao ngài không chịu về nhà với tôi..."
Một lời này nhàn nhạt mang theo giận dỗi và không vui.
Âm thanh truyền vào tai, Diêm Quan Thương giống như bị hạ cổ, si mê cất lời: "Về".