Chương 42
Chỉ thấy ánh sáng xanh dương bao bọc cả người của Sesshomaru, sau đó chuyển sang màu đỏ ánh vàng như một ngọn lửa. Ta thử chạm tay vào nó liền bị hất văng. Rốt cuộc là chuyện gì? Đây vốn là hiện tượng thanh kiếm phản chủ mà...
Kiếm cũng có linh tính, dù nhận chủ sau này nó thấy không hợp cũng có thể tự mình giải khai, lúc đó nó sẽ quay lại thành một thanh kiếm rỉ sắt không thể sử dụng được nữa. Đó vốn là cái mà ta thích nhất sau khi tiến vào thế giới này, nó không còn là một vũ khí lạnh nữa mà còn là đồng bạn, cũng có cốt khí. Nó làm ta liên tưởng đến mấy bộ kiếm hiệp những người phiêu phiêu như trích tiên sử dụng kiếm có thể tăng thêm vẻ thanh cao của mình.
Kiếm có thể dùng để bảo vệ, cũng có thể dùng nó giết người, nếu như nó không có linh tính không thể nhận được rằng mình đang làm gì, chủ nhân nó sau khi có được sự lực lượng của nó có tiến vào ma đạo hay không thì nó chỉ là một thứ rác rưởi thôi, nó không còn là kiếm nữa...
Cho dù cốt truyện thay đổi thì việc Thiên Sinh Nha lúc trước đã nhận Sesshomaru là chủ nhân xảy ra rất lâu rồi mà. Ta tin chắc với tính cách của hắn thì Thiên Sinh Nha cũng phải biết hơn nữa ngoài đem nó cứu Rin ra hắn chẳng sử dụng nó. Điều gì khiến nó bất mãn?
Thiên Sinh Nha lúc này phát ra vầng hào quang chói mắt, khiến ta phải nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra ta đã thấy trên tay Sesshomaru cầm một thanh kiếm rỉ sét. Ta chạy đến nhìn nó xem thử, Sesshomaru đưa nó qua cho ta xem cho kỹ. Ta đưa tay sờ sờ nó. Bỗng nhiên ta lại thấy nó cộm cộm. Ta chưa kịp nhìn kỹ nó thì nó lại phát ánh sáng xanh dương đẩy ta ra ngoài. Sau khi ta chật vật đứng vững thì thật muốn chửi nó một trận ra trò. Chơi nhau đúng không?
Ánh sáng xanh dương phát ra càng ngày càng mạnh. Sau đó Thiên Sinh Nha lại xảy ra biến hóa, những thứ cộm cộm ta sờ lúc nãy cũng phát sáng lên. Ta nhìn thấy nó là những chấm nhỏ nhỏ, phân chia trên thanh kiếm thành từng cụm, có bốn cụm tất cả, ta không nhìn ra nó theo quy luật nào cả. Trong đó một cụm có màu trắng còn ba cụm kia ánh lên màu đen, lúc này một cụm trong đám màu đen vỡ ra đổi thành màu trắng. Lúc này, Thiên Sinh Nha lại trở về như bình thường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
- Nè... nè... Sesshomaru... ngươi xem xem nó bị sao vậy? - Ta tổng cảm thấy câu này hỏi không có vấn đề gì, đối với ta một thanh kiếm còn giống một con người hơn những người bị tha hóa đưa người vào vòng tay ôm ấp của quỷ dữ.
- Ngươi mà cũng không hiểu? - Theo Sesshomaru nghĩ cung chủ Băng Hoa Cung của Thiên Hoa lục địa chuyện gì chưa từng thấy qua. Đó là lục địa người có tu vi cao nhất, cung chủ Băng Hoa Cung đời của Rin nghe mẹ hắn bảo là cường thịnh nhất, hoàng thất cũng không dám sờ đến, hoàng đế thấy còn phải làm lễ bái trang trọng nhất. Nếu hắn không đáp ứng mẹ hắn rằng không được rời lục địa này khi mẹ hắn cho phép hắn cũng hướng đến nơi đó xem, lúc đó hắn còn cảm thấy khâm phục vị cung chủ này, một nữ tử dậm chân lại khiến cả Thiên Hoa lục địa phải run run, ai ngờ thế sự xoay vần, người này lại đang đứng bên cạnh hắn.
- Ta không phải thần... - Tưởng ta cái gì cũng biết sao? Ngại ngùng...
- Tìm Totosai...
Thế là ta và hắn lên đường tới hang ổ của Totosai. Nếu Totosai đưa Thiên Sinh Nha cho Sesshomaru chắc cũng phải biết gì đó. Khi ta đến thì thấy Totosai đang cầm hành lý của mình chuẩn bị leo lên con bò ba mắt của lão. Nhìn đâu cũng thấy chuẩn bị chạy trốn. Đầu ta toàn hắc tuyến, Sesshomaru là mãnh thú, hồng thủy hay Diêm Vương mà sao lúc nào Totosai thấy hắn cũng muốn chạy.
Sesshomaru thấy vậy không nói cũng chẳng rằng, cầm Nanh Quỷ ném ngay chính giữa khoảng cách của Totosai và con bò của lão. Sau đó cầm Thiên Sinh Nha ném ngay đầu lão. Đầu ta lại dày thêm mấy tầng hắc tuyến. Sesshomaru, ngươi xác định làm như vậy được sao? Bạo lực thế hèn gì người ta thấy ngươi hận không thể trốn nhanh chứ nói chi là nói chuyện, là ngươi có chuyện muốn hỏi người cơ mà...
Totosai né qua một bên, lưỡi dài vươn ra định bắt chuôi kiếm thì một tiếng phiêu phiêu truyền đến "Cắt", lập tức hắn cảm thấy rùng mình từ chân lên đầu. Hô... trời lạnh quá vậy ta. Hắn lập tức đổi thành tay bắt lấy thanh kiếm.
- Đưa ta làm gì? - Totosai hỏi.
- Nhìn - Sesshomaru lại nói.
Ta cảm thấy đầu mình hôm nay trát thêm được mấy tầng hắc tuyến thì trát luôn đi, chứ kiểu này thật kích thích quá. Sao hắn ở bên ta nói nhiều vậy mà bây giờ hắn nói đúng một chữ thôi, thế này thì đố ai hiểu được chuyện gì. Ta đành phải đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói cho Totosai biết.
Totosai thấy vậy bắt đầu nghiêm túc xem xét thanh kiếm. Hắn sờ qua sờ lại, xét qua xét lại. Lấy thanh này đập đập, thanh kia gõ gõ. Ta và Sesshomaru cũng không làm phiền hắn ngồi đợi.
Đợi đến nửa tiếng sau, hắn quay qua. Ta nghĩ hắn chắc phát hiện được điều gì rồi. Lắng tai nghe cho kỹ thì hắn phóng ra một câu...
- Ta không biết...
Ta thật xúc động muốn đánh hắn đến ai cũng nhận không ra. Không biết có cần làm kiểu chuyên nghiệp như vậy không? Không biết có cần làm vẻ mặt ta biết thế kia không? Không biết chỉ cần nói ngay từ đầu là được, ta nhìn thấy một loạt động tác, dù cũng không biết nhiều nhưng cũng biết nó là các bước để kiểm tr.a một thanh kiếm có tốt hay không mà thôi.
Lúc đầu ta cứ tưởng đó là cách của lão, dù đơn giản nhưng chưa chắc không nhìn ra được gì, phức tạp phải bắt đầu từ đơn giản, không được khinh thường những cái đơn giản, đôi khi những bước tưởng chừng như đơn giản lại là bước mấu chối, nhiều cái đơn giản lại làm được, phức tạp lại không. Ai ngờ cũng không nhìn được gì cả, xem lại là ta suy nghĩ nhiều quá. Lão ta làm ra vẻ chắc vì sợ Sesshomaru mà thôi, ngay từ đầu lão đã không biết rồi...