Chương 7
Gabrielle can thiệp vào một vụ giết người.
Cô những muốn có chút náo động để tâm trí mình thoát khỏi mọi nỗi phiền muộn, nhưng hẳn cô không hề mong phải giương mắt chứng kiến điều kinh hoảng đến thế này.
Con đường mòn bắt đầu trở nên khá bằng phẳng, thực tế là tiếp thêm hăng hái cho người đi. Sau khi nghiêm túc hôn lên gò má đầy râu của cha cô và chúc ông một chuyến đi tới chào hỏi thị tộc Buchanan, cô buộc mình phải cước bộ từ từ, không được chạy, để tới chỗ buộc con ngựa tên Rogue. Cô thậm chí còn cho phép anh lính Stephen đỡ cô ngồi lên yên. Rogue cao hứng tung vó, biểu lộ rằng nó sẽ sớm được phép phi vun vút trong gió lộng.
Chắc hẳn Nam tước Geoffrey đang dõi theo, Gabrielle đóng vai một cô thiếu nữ nhu mì và sẽ không để Rogue phi nước đại theo như thói quen của con ngựa mạnh mẽ này. Cô buộc nó bước từng bước chậm rãi, thong dong. Cô có cảm giác cha biết đích xác điều cô đang làm, và vì thế cô giữ mãi nụ cười trên môi lúc quay đầu vẫy tay chào ông lần cuối trước khi khuất dạng.
Bắt đầu tự do tự tại để thực hịện những việc mình thích, Gabrielle nới lỏng dây cương và nhẹ nhàng thúc Rogue. Con ngựa phi nước đại cho đến khi cả hai tới được đỉnh đồi gần nhất, Gab cảm thấy mình như đang bay lơ lửng trong không trung. Cô cười toe toét với niềm hứng khởi. Mọi ưu phiền đè nặng trong cô dần dần tan biến vào hư không.
Như thường lệ, Stephen luôn dẫn đầu. Christien và Lucien sát cánh hai bên, cùng với Faust, ít tuổi nhất, cưỡi ngựa phía cuối bọc hậu cho cô. Bốn người lính như thể anh em một nhà, ngoại hình giống nhau với mái tóc vàng hoe, mắt xanh, làn da sạm đi vì sương gió. Họ ăn mặc cũng giống nhau, trong bộ đồng phục lính, tất cả đều đen tuyền, nhưn g với một biểu tượng nhỏ xíu khó nhận biết in hình cung điện St.Biel ngay phía trên trái tim của họ.
Dù vậy, tính cách của họ khá là đối lập. Có lẽ vì lớn tuổi nhất và chỉ huy cả ba người hậu vệ kia, Stephen lúc nào cũng nghiêm nghị và hiếm hoi mới nở nụ cười. Christen bộc lộ bản thân nhiều hơn và là kẻ dễ bị chọc giận nhất; Lucien bản tính hài hước, còn Fause thì bình bình.
Mọi người đều nói tiếng mẹ đẻ của họ. Giống như Gabrielle, ai cũng hiểu và nói được tiếng Gaelic, song họ không hồ hởi cho lắm.
Gabrielle biết cô may mắn đến thế nào mới có được lòng trung thành của bốn người đàn ông này. Họ đã là những người bảo hộ cho cô trong suốt cuộc đời. Họ che chắn khi bản tính phiêu lưu của cô khiến cô lâm vào những tình huống hiểm nghèo, và giữ bí mật cho cô – thậm chí cả với cha cô khi cô không muốn ông phát hiện ra những cuộc lẩn trốn lén lút của mình. Sự an toàn của cô luôn là mục tiêu trọng yếu của họ, nhưng cô cũng đánh giá cao sự tin tưởng của bọn họ.Có nhiều lúc họ cứu cô thoát khỏi cơn nguy khốn, thậm chí còn mạo hiểm sinh mạng của chính họ vì cô.
Chỉ tháng trước thôi Faust đi cùng bảo vệ cô tới chợ làng. Cô đang bước thong dong qua các quầy hàng thì 2 kẻ say rượu bắt đầu sán lại, điệu cười lộ rõ ý định ɖâʍ đãng của chúng. Giây phút chúng đi về phía cô, Faust bước thẳng lên che chắn cho cô và hạ đo ván hai kẻ đó nằm thẳng cẳng trên mặt đất trước khi chúng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Cô cũng nhớ lại một sự việc xảy ra vào năm ngoái. Cô đang đi về hướng chuồng ngựa của cha để ngắm con ngựa con mới đẻ. Ngay khi vừa đến khúc quanh, sợi dây thắng xe đột ngột đứt tung ngay trên đỉnh đồi, khiến cả khung xe lật nghiêng lao xuống chỗ cô với một tốc độ khủng khiếp. Cô không quay lại để thấy được nó lao tới trước khi Chriten nắm lấy vai và lăng cô ra khỏi đường đi của nó, chấp nhận bánh xe va vào một bên chân mình. Mắt cá của anh thâm tím lại và sưng phồng lên đến mức hàng tuần lễ vẫn còn chưa nhúc nhắc nổi.
Cô co rúm cả người khi nghĩ đến những rắc rối mà cô đã gây ra cho bốn người lính vững vàng này, nhưng rồi cô lại mỉm cười nhớ đến những lần khác khi họ phải ở đó để trông chừng cho cô.
Có những đêm khi còn là cô nhóc nhỏ xíu Stephen đã canh chừng cho cô lẻn khỏi buồng ngủ và lắng nghe những nhạc công chơi nhạc trong sân. Cô cũng nhớ một buổi chiều, bất chấp những lời căn dặn của cha, cô cùng cô bạn Elizabeth leo lên một cây dương liễu ngay cạnh bờ sông và ngã tùm xuống làn nước đục ngầu. Lucien đã vội vã đưa các cô bé tới bếp để rửa ráy và thay váy áo mới trước khi Nam tước Geoffrey phát hiện ra. Và cô không quên được lúc lên 9 tuổi, một đám những kẻ lang thang rách rưới hạ trại ngay trên bãi cỏ cạnh khu lâu đài của cha mình.
Cô được cảnh báo phải tránh xa bọn họ, nhưng lại phẫn nộ cảm thấy rằng những vị khách đó nên được đối xử cho tử tế. Đầu bếp đã nướng xong xuôi những cái bánh tart dâu tây dành cho bữa tối, và vì thế Gab đợi cho đến khi chúng được đặt trên bậu cửa sổ mở toang để làm nguội và rồi gom hết vào trong váy.
Cô vui sướng nhìn những vị khách ăn ngấu nghiến bữa tiệc chiêu đãi với khẩu vị ngon lành, và còn nấn ná, thậm chí còn chấp thuận lời mời cưỡi ngựa cùng họ một lúc mà không hề quay lại để thấy Christen và Lucien đứng cách sau đó 10 feet với hai tay vòng quanh ngực và nét mặt quàu quạu. Khi người hầu gái của cô thắc mắc về những vệt bẩn lạ thường trên chiếc váy vào buổi tối ngày hôm đó, hai cận vệ không hề đả động tới sự bất tuân của cô, nhưng sau đó lúc ở riêng với cô bé, họ cảnh cáo cô về những việc tệ hại có thể xảy ra trên đời.
Christen và Faust là hai thành viên mới nhất được phái đi bảo hộ cho cô, còn Stephen và Lucien đã ở bên cạnh cô lâu đến mức không còn nhớ nổi. Trải qua những điều quan trọng, kể cả những việc thông thường, những sự kiện xảy ra trong cuộc đời, bên cạnh cô luôn có một hoặc hơn một người bọn họ. Thậm chí trong những phút giây sa sút nhất, họ luôn ở đó. Khi mẹ cô chuyển bệnh nặng và Gab một lần nữa bị triệu hồi đến bên giường, Gab biết tận trong thâm tâm cô rằng cuộc viếng thăm này sẽ là lần cuối. Hai ngày dài buồn đau, cô và cha ngồi bên người phụ nữ hấp hối, nắm chặt tay và vuốt ve trán bà. Đám người hầu cùng các thầy thuốc đến rồi lại đi, nhưng bên ngoài cánh cửa phòng ngủ, mỗi phút giây trôi qua trong từng ấy thời gian, cả bốn cận vệ của Gab đều đứng đó im lặng thức canh. Không một ai rời vị trí.
Giờ đây khi Gab cưỡi ngựa cùng họ đến Finney’s Flat, hồi tưởng lại những việc họ đã làm cho cô, cô thốt lên một lời cầu nguyện đầy biết ơn dành cho những người bạn thân yêu của mình.
Stephen cắt đứt dòng hồi tưởng khi anh rẽ sang phía đông. Gab nối bước theo. Sau khi những con ngựa phi đều, cô ghì cương chậm lại. Khung cảnh xung quanh cô đầy hiểm trở và phủ một lớp màu xanh lá cây rực rỡ. Những bụi cây thạch nam tím nhạt, cây anh thảo trắng mọc lan khắp các ngọn đồi. Cha cô đã bảo rằng mọi thứ ở Scotlen đều rất đẹp, nhưng Gab, ánh mắt đảo một vòng khắp vùng đất rộng mênh mông, lại nghĩ cao nguyên này mới thật lộng lẫy.
Càng lên cao, khí trời càng trở nên lạnh giá. Rặng thông rậm rạp, và gió lạnh mơn man trên khuôn mặt cô.
Họ leo gần hai tiếng đồng hồ thì đột ngột lên tới đỉnh. Stephen đã quan sát toàn cảnh và giải thích với Gab rằng thật sự chỉ có một con đường duy nhất dẫn tới nơi họ cần đến.
“Vì chúng ta đang đi từ phía bắc, con đường chính sẽ thẳng ngay trước mặt, nhưng như cô thấy đó, con đường vướng nhiều cây cối, ngựa của chúng ta khó mà qua được. Dù sao thì cũng phải xoay xỏa thôi.”
“Thế nếu chúng ta không thể?” Christien hỏi.
“Thì chúng ta sẽ đi đường khác.” Lucien đáp lời.
“Finney’s Flat ở phía bên kia đám cây này ư?” cô hỏi.
“Đúng, công nương.”
Cô đưa tay che mắt khỏi ánh nắng mặt trời và hết nhìn phía đông lại sang phía tây. Những rặng cây dường như cứ trải rộng ra xa khuất cả tầm mắt. Cao nguyên này quả là rộng lớn.
“Cây cối dày thế nào?” cô hỏi.
“Tôi sẽ cố gắng mở đường qua.” Stephen nói. Anh ngước lên định vị mặt trời và rồi tiếp tục. “Trời vẫn còn đủ sáng.”
“Nếu lo rừng cây quá rậm, chúng ta có thể tới Finney’s Flat từ phía đông hoặc phía tây không? Sẽ nhanh hơn thì sao?” Lucien đưa ra đề xuất.
Christien đáp. “Cha Công nương Gab nói với tôi rằng có một khu rừng nhỏ ở mặt phía đông vùng đất ấy, và ngoài khu rừng đó là Loch Kaenich. Ngoài ra còn một khu rừng lớn ở mặt phía tây Finney’s Flat, và bên kia cánh rừng có những kẻ Buchanan man rợ sống.”
“Những kẻ Buchanan man rợ?” Lucien tò mò trước sự mô tả của Christien về thị tộc đó.
“Đó là kiểu gọi của Nam tước Geoffrey, và qua những câu chuyện kể của ngài thì tôi không nghĩ cái tên gọi này là phóng đại quá đâu.
“Theo tôi hiểu thì không thị tộc nào cho phép những kẻ xâm phạm.” Faust xen vào.
Gab cau mày quay lại nhìn người cận vệ có giọng nói dịu dàng. “Faust, chúng ta giờ đang đứng trên đất người MacKenna, và chẳng ai cố tình ngăn chúng ta lại hết.”
“Không, thưa Công nương,” anh trả lời. “Chúng ta không ở trên đất của MacKenna. Sự thật là sự sản của họ giáp với Finney’s Flat ở phía Bắc, nhưng chúng ta đang đứng ở cận phía đông bắc, và mảnh đất nhỏ xíu này thuộc về lãnh chúa Monroe, người chồng sắp cưới của cô. Đó là lý do tại sao chúng ta bị để lại đây.”
Cô đưa mắt chầm chậm lướt qua phía chân trời. Khu vực này hoàn tòan hoang vắng với cô. Vì họ đã bắt đầu một hành trình dài qua cao nguyên Scotlen, cô đã không nhìn thấy bất kì một người naò khác. Liệu có phải những người sống trong vùng đất hoang mênh mông này có tình lánh mặt để không phải tiếp xúc với kẻ lạ không, hay chỉ đơn giản là họ quá ít và quá xa xôi?
“Stephen, chuyện gì xảy ra nếu chúng ta cố gắng cắt qua phía đông và tiếp cận Finney’s Flat từ mặt phía bắc?” cô hỏi.
“Cha cô, ngài nam tước, có bảo rằng con đường mòn là lối đi duy nhất xuống dưới, nó được bảo vệ rất cẩn thận. Nếu cô che ánh nắng mặt trời chiếu vào mắt mình, cô sẽ nhìn thấy được nó. “ Lucien giải thích.
“Ngọn núi từ đầu con đường mòn đến khu vực phía trên thuộc về thị tộc MacHugh, họ không dung thứ cho những kẻ xâm phạm.” Faust bình luận.
“Dung thứ những kẻ xâm phạm?” Cô mỉm cười lặp lại lời của người cận vệ.
“Bọn họ… dễ nổi nóng,” Christien lên tiếng .” và rất dễ phản ứng lại.”
“Chúng tôi không cho phép cô tới đó,” Stephen xen vào.
“Lãnh chúa MacHugh là một kẻ nguy hiểm,” Faust nói.
“Aye, nghe nói người MacHugh khá là hung bạo, thủ lĩnh của họ rất dữ tợn.” Christien bảo cô.
Cô lắc đầu phản đối. “Tôi sẽ không vội vã đánh giá một người khi ai đó nói xấu về anh ta.”
“Thế thì cô muốn làm gì, Công nương?” Stephen hỏi. “Cô muốn thế nào?”
“Chúng ta sẽ đi xuyên qua khu rừng ngay trước mặt,” cô lên tiếng. “Đó là con đường nhanh nhất, phải không? Và chúng ta có thể đi bộ để tập luyện cũng tốt.”
Stephen cúi đầu. “Theo ý cô, Công nương. Tôi đề nghị chúng ta cưỡi ngựa cho đến khi đi sâu vào trong rừng để giấu đám ngựa khỏi con mắt những kẻ tò mò tình cờ đi ngang qua. Fause, cậu ở lại với lũ ngựa lúc chúng tôi buộc phải cuốc bộ nhé.”
Khi điều đó xảy ra, họ có thể cưỡi ngựa đi sâu vào trong khu rừng một khoảng, dù có đôi lúc phải chen qua đám cây gai. Hai lần bọn họ phải vòng ngựơc lại để tìm một lối đi khác, nhưng một khi đã vượt qua được con lạch nhỏ hẹp, họ có thể tăng tốc. Khi tiến đến bìa rừng, tất cả xuống ngựa. Giao lại dây cương cho Faust, Gab để cho Stephen đi trước vạch đám lá gai chui ra.
Mới phát quang được vài yard thì Stephen lập tức đứng phắt lại, cánh tay đưa ra ngăn cản Gab tiến xa hơn. Cô đứng ngay bên cạnh anh, căng người lắng tai nghe những tiếng động phát ra từ khu rừng. Khi chờ đợi, cô lặng lẽ chỉnh lại dây đeo túi đựng những mũi tên vắt ngang qua vai mình và chuyển cung tên sang tay trái đề phòng. Một vài giây sau cô nghe thấy tiếng cười cộc cằn ngay sau tiếng chửi thề thô tục.
Đứng im như tượng, cô nghe tiếng người trò chuyện, nhưng giọng nói của bọn họ nghẹt đi khó mà nghe được rõ.
Lặng lẽ giơ tay ra hiệu với đám cận vệ, cô chậm chạp bước lên phía trước. Ẩn mình rất kĩ trong đám cây, nhưng khi cô nhích người sang bên trái, ánh mắt cô bao quát được toàn cảnh khu đất ngay trước mặt. Cô phát hiện ra bảy người đàn ông, tất cả đều mặc áo choàng với những chiếc mũ chùm đầu màu nâu che khuất mặt.
Một thoáng cô tưởng họ đang đứng quanh một người trong đội, cầu nguyện trước khi chôn cất cho anh ta. Bọn họ tụm lại gần một nơi giống như cái hố. Gần cái hố là một ụ đất còn mới. Khi mục đích của họ trở nên rõ ràng, cô gần như thở hắt ra. Người thứ 8 đang nằm trên nền đất. Anh ta không mặc áo choàng tối màu mà là một chiếc áo choàng len kẻ sọc. Tay chân bị buộc chặt, và toàn thân nhốm đầy máu.
Gab tiến lại gần hơn.Cô cảm nhận được bàn tay Stephen đặt trên vai mình, nhưng cô lắc đầu và tiếp tục bước tới. Vẫn ẩn trong đám cây cối rậm rạp, cô quan sát và lắng tai nghe cuộc tranh cãi.
Đám người đang bàn luận sôi nổi về cách thức chôn người đàn ông kia. Ba kẻ thì muốn cho đầu anh ta xuống trước. Những kẻ khác kịch liệt phản đối, bắt phải cho chân xuống trước. Một kẻ đứng im lặng, giống như là thủ lĩnh, đưa ra phán quyết cuối cùng.
Có một việc mà ai cũng chấp thuận: bọn chúng đều muốn kẻ bị bắt giữ tỉnh lại để anh ta biết được việc mà chúng sắp tiến hành.
Gab phát ốm lên và hoảng sợ trước những câu nói đứt quãng theo gió đưa đến phía cô. Kẻ bị bắt giữ kia đã phạm phải tội gì? Cô quyết định rằng anh ta có làm gì chăng nữa cũng chẳng quan trọng, vì tội ác dù tàn ác đến mức nào, cũng không đến mức phải trừng phạt dã man đến thế. Thật là vô nhân đạo.
Khi lắng nghe cuộc cãi cọ dần trở nên kịch liệt, cô khám phá ra sự thật. Tội lỗi duy nhất mà kẻ bị bắt giữ kia phạm phải chỉ là một sự liên kết. Anh ta chính là em trai của lãnh chúa Colm MacHugh.
Kẻ thủ lĩnh cuối cùng cũng lên tiếng. “Hamish, để mắt đến phía bên kia quả đồi. Chúng ta không thể đặt Liam MacHugh trên mặt đất cho đến khi ta nhìn thấy anh trai của hắn.”
“Gordon, tôi không điếc. Anh đã bảo tôi làm gì rồi, tôi đang làm đây. Tôi đã để mắt đến phía bên kia quả đồi. Tôi vẫn muốn biết chúng ta định làm gì nếu Lãnh chúa MacHugh không đến giải cứu em hắn.”
“Hắn sẽ đến ngay thôi,” một kẻ khác lên tiếng. “Và khi hắn xuất hiện ở ngay tầm nhìn, hắn sẽ thấy chuyện đang xảy ra, và có cưỡi ngựa nhanh đến thế nào chăng nữa, hắn cũng sẽ không tới kịp. Em trai hắn sẽ ch.ết từ từ, và lúc đó ta đã quay lại vùng giáp ranh rồi.”
“Làm thế nào hắn biết đích xác là em trai hắn?” một kẻ khác thắc mắc.
Gordon đáp.”Tin em trai hắn bị bắt đã truyền đến tai hắn. Hắn sẽ không nhìn được mặt em trai mình từ khoảng cách xa như thế, nhưng sẽ dễ dàng nhận ra cái áo choàng kia.”
“Vậy nếu như hắn không nhận ra thì sao?” Hamish hỏi.
“Hắn sẽ vẫn thấy chúng ta nhét Liam xuống hố và chôn sống anh ta. Hắn sẽ biết.”
“Nếu không nhìn thấy mặt, thì hắn cũng sẽ không nhận ra chúng ta. Vậy sao chúng ta vẫn phải mặc áo choàng? Da tôi ngứa ngáy phát điên cứ như thể ròi bọ bò lúc nhúc trong áo vậy.”
“Thôi phàn nàn đi, Kenneth,” Gordon nạt, “Chúng ta phải mặc áo choàng ăn cắp vì chúng ta sẽ không cho MacHugh cơ hội nhận ra chúng ta.”
“Nếu như hắn khám phá ra chúng ta thực hiện việc này…” Hamish rùng mình. “Còn tệ hơn cả chôn sống nữa.”
Có tiếng càu nhàu đồng tình. “Lẽ ra chúng ta nên để mặc gã này và chuồn thôi,” Kenneth lên tiếng. Gã đứng chỗ cái hố ngoảnh lại nhìn đầy vẻ lo lắng.
“Đứng có mà nói ngu thế,” Gordon lên tiếng. “Lãnh chúa MacHugh sẽ không bao giờ khám phá ra chúng ta là ai. Tại sao mày lại nghĩ chúng ta bị phái đi từ vùng đất Ecot hả?” Gã gầm lên trước khi bật lên một lời phàn nàn khác. “Lại còn được trả công hậu hĩnh nữa. Mày muốn mất hết hả?”
“Không, nhưng…” Hamish bắt đầu.
“Nói đủ chuyện chạy trốn rồi đó,” gã nạt nộ. Gã quay sang người lính đang canh chừng người chiến binh bất tỉnh và nói.” Đá hắn đi, Roger. Xem xem hắn có ngọ ngoậy hay không. Tao muốn hắn tỉnh khi bị ném xuống hố.”
Roger làm theo mệnh lệnh, nhanh chóng giơ chân đá vào mạng sườn của anh ta. Liam không hề động đậy.
“Tao không nghĩ lần này hắn sẽ tỉnh lại.” Kenneth lên tiếng. “Tao đoán hắn sắp nghẻo rồi.”
“Mày đáng ra không nên đánh hắn mạnh tay quá, Gordon,” Hamish lẩm bẩm.
“Ai cũng có lựơt mà,” Rogher nhắc lại cho gã biết.
“Bọn mình chỉ làm việc được giao mà thôi,” một kẻ xen vào.
Gordon gật gù.” Đúng vậy. Chúng ta chỉ đang theo lệnh, giống như những người lính tuân thủ thôi.”
Kenneth hất mũ trùm đầu về sau gáy, gãi gãi tai. “Nói lại tao nghe nào. Liam MacHugh đã làm gì?”
“Tao kể cho mày cả chục lần rồi còn gì,” Gordon hét lên tức tối khi gã xô mạnh Kenneth gần như ngã nhào xuống hố.
Tên lính nghiêng ngả giữ thăng bằng, “Kể lại coi,” gã nói.
“Bọn tao bắt được Liam, giết ch.ết hắn để dụ anh trai hắn xuống núi, đám lính nấp trong bìa rừng phía đông sẽ xông ra bắt hắn.”
Kenneth lại gãi gãi tai như thể cậy ra một con bọ quấy rầy vậy, “Bọn họ sẽ làm gì nếu như bắt đựợc hắn?”
Gordon lắc đầu, “Giết ch.ết hắn, ngốc thế, và chôn hắn bên cạnh em trai luôn một thể.”
Bị mắng, Kenneth không hề cảm thấy xúc phạm, “Bọn lính đó thuộc thị tộc nào thế nhỉ? Cái bọn đang nấp ở kia kìa.” Gã vẫy tay chỉ về hướng đông, mắt liếc xem liệu gã có bị quan sát không.
“Đừng bận tâm,” gã kia trả lời. “Mày biết càng ít thì càng tốt cho mày,”
“Nhìn kìa! Liam tỉnh rồi,” một gã kêu lên, đá đá chân vào kẻ bị bắt giữ.
Roger vui mừng cười khúc khích. “Tốt. Hắn sẽ biết chuyện sắp xảy ra khi ta nhét hắn xuống hố. Còn nứơc để tạt vào mặt hắn không, Manus? Bắt gã tỉnh lại.”
Trước khi nhận được câu trả lời, Kenneth nói tiếp, “Hắn chưa lần nào tỉnh lại hết. Tao đã quan sát mặt hắn rồi, hai mắt hắn thậm chí còn không máy đến một lần. Cứ như ch.ết rồi ấy.”
“Nhưng có khi như Gordon nói, nếu bọn mình tạt nước vào mặt hắn…” tên lính khác gợi ý.
“Tao dùng hết nước rồi,” Manus nói, “ Bọn mình có thể đái vào hắn.”
Đám lính cho đó là một ý tưởng hay hớm và bắt đầu cười rộ lên. Gab nghe được tên hai kẻ khi chúng xô đẩy nhau, làm như chúng đang vui vẻ tham gia lễ hội vậy. Fergus và Cuthbert. Cô biết việc nhớ tòan bộ bảy cái tên là rất quan trọng với mình, vì một ngày nào đó hẳn sẽ hữu dụng.
Tiếng cười nấc lên của Hamish ngưng bặt khi gã tình cờ ngước lên và bắt gặp Lãnh chúa MacHugh.
“Hắn kìa! Hắn kia kìa!” Hamish hét chói lói lúc gã vật lộn trùm lại cái mũ lên đầu. “Có người MacHugh!”
Mọi người, kể cả Gab, đều ngước lên phía bên kia đồi. Hình bóng một người chiến binh ngồi trên lưng ngựa phóng như một ánh chớp vàng dưới ánh mặt trời chói chang.
“Chúng ta có đủ thời giờ,” Kenneth nói, “Người MacHugh không thể bay xuống đây đựơc.”
“Hãy nhìn những kẻ theo sau anh ta kìa. Tao đếm được những 20 tên cả thảy.” Manus hét vang, giọng gã run rẩy vì hoảng hốt.
Gordon đang tỏ ra bồn chồn. Gã tưởng mình đã nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía đằng sau. Gã quay đầu lại, bàn tay chạm vào chuôi kiếm. KHi không thể thấy mối hiểm nguy, gã xoay về hết nhìn sang đông lại sang tây. Chả có gì sất.
“Bọn mình lãng phí thời gian đủ rồi,” gã lên tiếng. “Bỏ hắn vào hố đi. CHúng ta sẽ vùi đất lên và chạy thôi.”
Roger cùng Cuthbert vội vã chạy đến kéo chân Liam lê lệch xệch dưới đất. Đầu anh gục xuống. Fergus nắm lấy tóc và giật đầu anh về phía sau. “Mắt hắn lại nhắm rồi,” gã nói, rõ ràng là thất vọng.
“Mắt hắn có lúc nào mở đâu,” Kenneth đáp lại.
Chúng đang kéo lê Liam xuống hố thì một tiếng động ầm ầm phía xa vang đến. Cùng lúc cả bảy quay đầu lại thì những chiến binh cưỡi trên lưng ngựa phi xuyên qua rặng cây phía cuối thung lũng. Vó ngựa nện thình thịch xuống mặt đất lao đến gần hơn. Ở khoảng cách xa, chúng chỉ là những chấm nhỏ trên đường chân trời.
“Hẳn là người Buchanan,” Manus hét. “Không thể nhìn rõ được, nhưng tao đoán chính là họ,”
“Chúng sẽ giết ch.ết ta mất!” Hamish kêu gào. Gã xoay một vòng tròn giống y như con chụột chũi hoảng hốt cố tìm cách tháo chạy. “Chúng ta nấp ở đâu? Ở đâu được đây?”
Cuthbert và Manus thả phịch Liam mềm rũ xuống. Giọng Gordon vỡ vụn ra trước tình huống khẩn cấp, “Đánh thức hắn dậy. Lẹ lên, mẹ kiếp. Đánh thức hắn dậy. Khi tao kéo hắn ra khỏi ngựa, mắt hắn còn mở mà, vì thế tao là kẻ duy nhất hắn thấy mặt. Tao phải giết hắn trước khi nhét hắn xuống hố. Không còn thời gian chôn đâu, cứ để cho hắn ch.ết ngạt.”
Cuthbeth và Manus không nghe theo lệnh. Cả Roger, Kenneth, Hamish hay Fergus cũng thế, vì bọn chúng đã chạy đi tìm chỗ trốn hết mất rồi.
Gordon rút gươm. Đúng thời điểm đó, Gab với lấy một mũi tên và nhanh chóng lắp nó vào cung.
Những chiến binh Buchanan vẫn còn ở quá xa, cung tên của họ không với tới được bọn chúng, còn những chiến binh MacHugh đang lao xuống núi cũng còn ở quá xa không thể cứu được người của họ.
Đột nhiên, có tiếng động khác nữa. Những người lính phục kích MacHugh băng xuyên qua cánh rừng và tiến thẳng về phía người Buchanan. Một cuộc chiến ngang tài ngang sức sắp sửa nổ ra. Nếu họ không nhanh, Gab và đội cận vệ sẽ sớm thấy mình đứng giữa đám hỗn độn đó.
Gab dán chặt cái nhìn của mình vào Gordon, thủ lĩnh của đám chuột nhắt kia. Kẻ bị bắt giữ không hề động đậy. Liam đang nghiêng nằm trên mặt đất, còn Gordon lo lắng liếc mắt về phía bắc. Gã lùi lại hai bước, lưỡng lự, và rồi lại bước tới. Gab biết Gordon không thể chạy trốn và để lại Liam, người đã nhìn thấy mặt gã.
“Stephen,” cô thì thào, “Nếu tôi lỡ mất…”
“Cô sẽ không.”
“Nhưng nếu tôi… sẵn sàng nhé.”
Gordon quyết định. Quay mặt về phía cô, gã vung gươm ra sau, định chẻ đôi Liam ra.
Mũi tên của Gab đã chặn gã lại. Mục tiêu của cô rất rõ ràng, đầu mũi tên xuyên thẳng qua thịt và xương, cắm sâu vào trái tim đen tối của gã.
Hai giây sau mặt đất dường như võng xuống dưới chân cô khi những người Buchanan cùng kẻ thù lao vào trận chiến. Tiếng kim loại va vào nhau chói tai. Cuộc giết chóc bắt đầu.
Đám lộn xộn di chuyển về hướng cô. Gab cầu nguyện rằng Liam MacHugh sẽ không bị những con ngựa hay người đạp lên trước khi cô tới được với anh. Nhanh chóng, Christien và Faust ngồi trên ngựa đến theo sau cô. Gab trèo lên Rogue và phóng ra khu đất trống, hất áo choàng của cô lên đầu, hy vọng trong tình trạng hỗn loạn không ai nhận ra mình.
Stephen cản cô lại. Anh biết việc cô đã làm. “Christien và tôi sẽ đảm nhiệm việc này. Lucien cùng Faust sẽ đưa cô quay lại con suối vừa nãy. Nhanh lên, công nương. Cô phải ra khỏi đây.”
Cô không muốn mất thời gian tranh cãi. Cô thúc Rogue và quay đầu trở lại khu rừng. Một lát sau ở con suối, Stephen cùng Christien cũng bắt kịp họ. Gab cảm tạ Chúa rằng họ không bị mắc lại giữa trận chiến.
“Anh ta còn sống không?” Cô xuống ngựa và vội vã đi về phía Stephen. Liam MacHugh nằm vắt ngang trên yên ngựa của anh.
“Anh ta vẫn còn thở,” anh trả lời.
“Vậy thì nhanh lên. Tôi biết nơi có thể trợ giúp,”