Chương 9
Liam MacHugh đang ở trong tình trạng thê thảm. Kẻ nào đó đã quất roi vào lưng anh, để lại những vệt lằn rướm máu rách tươm trên làn da. Đôi chân và hai lòng bàn chân cũng bị đánh đập, và máu rỉ ra từ vết cắt sâu hoắm bên phải đầu.
Gabrielle biết cô có thể nhờ trợ giúp cho người chiến binh này ở Tu viện Arban, và dù đang vội vã để tới đó thì người bị thương này cũng phải được ưu tiên trước nhất.
Họ cưỡi ngựa dọc theo ven suối cho đến khi đủ xa khỏi trận chiến mới dừng lại. Stephen nhấc cơ thể Liam MacHugh ra khỏi ngựa và đặt anh ta trên nền đất bên cạnh Gabrielle. Cô nhẹ nhàng nâng đầu anh gối lên lòng mình và ấn mảnh vải vào vết thương bên thái dương, cố gắng cầm máu lại, thế rồi nhanh chóng lau sạch những vết cắt khác bằng một mảnh vải lụa nhúng vào nước lạnh được xé từ chiếc váy lót. Người đàn ông này cần thuốc chữa trị để tránh nhiễm trùng và thuốc mỡ cho cái lưng của anh ta. Anh ta cũng cần ai đó khâu lại những vết rách xung quanh vết thương. Cô không muốn mình phải làm việc đó vì cô mong không gây thêm cho anh ta thêm đau đớn.
Khúc quanh của con suối bị khuất sau rặng cây thông cách Finney;s Flat một đọan khá xa. Họ bị cô lập và cô mong cả đám sẽ được an toàn khỏi những kẻ xâm phạm. Trong lúc Lucien và Faust canh gác khu vực, Stephen cùng Christien đứng sát bên cô. Ngay lúc cô sắp sửa gọi những cận vệ đến để di chuyển Liam, vết thương trên đầu anh ta lại tràn máu.
“Công nương, máu dính hết vào váy cô rồi kìa,” Stephen nhắc nhở.
“Tôi không bận tâm đến chuyện đó,” cô đáp lại. “Mà tôi lo cho người đàn ông tội nghiệp này. Anh ta mất quá nhiều máu.”
“Tôi không nghĩ anh ta sẽ qua khỏi,” Christien lên tiếng.”Chúng ta đáng ra nên sẵn sàng cho tình huống này. Cô muốn chúng tôi làm gì với thi thể anh ta?”
Gabrielle chẳng hề sửng sốt trước bản tính thẳng thừng của Christien. Anh không nhẫn tâm chút nào hết. Anh là một người hay động lòng trắc ẩn, nhưng cũng thực tế nhất trong cả 4 người. “Nếu anh ta ch.ết, thì đó là ý Chúa, nhưng tôi sẽ làm tất cả trong khả năng của mình để giúp anh ta sống sót.”
“Chúng tôi cũng vậy,” Stephen đảm bảo với cô. “Tuy nhiên, Christien nói có lý. Gã chiến binh MacHugh này chưa nhìn ra cô.”
Cô nở nụ cười dịu dàng. “Vậy sao? Anh ta còn chưa mở được mắt ra mà.”
“Cô không hiểu rồi,” Christien nói. “Cô có thể lâm vào hiểm nguy đấy.”
Stephen đồng tình. “Chúng ta không biết bọn người đó là ai hoặc liệu có ai trong số chúng nhìn thấy ta không. Mũi tên của cô đã giết ch.ết gã thủ lĩnh ngay tại chỗ, bọn còn lại thì chạy trối ch.ết. Nếu chúng tìm ra cô có liên can đến cái ch.ết của hắn, thì chúng sẽ trả thù. Không ai biết cô ở đây.”
Gabrielle liếc một vòng qua những khuôn mặt u ám của đám cận vệ và nhận thấy Stephen nói đúng. Nhưng không chỉ vì sự an toàn của riêng cô mới khiến cô lo lắng. Nếu đám người ở Finney’s Flat biết được cô đã giết ch.ết một kẻ đồng bọn, chúng sẽ không chỉ theo sát cô mà còn tấn công cận vệ của cô nữa. Cô không thể để điều đó xảy ra.
“Các anh nói tôi nên làm gì?” cô hỏi.
“Khi chúng ta đến gần Tu viện Arbane, Lucien và Faust sẽ theo cô vào trong và hộ tống cho cô, “ Stephen đề xuất.
“Cô có thể dùng áo choàng để dấu đi vết máu trên váy,” Christien phát biểu.
“Vậy còn người bị thương này?” cô hỏi.
“Chúng tôi sẽ đưa anh ta vào tu viện bằng cách khác. Các thầy tu chắc sẽ có thuốc chữa trị cho anh ta.”
Christien gật đầu. “Nếu anh ta ch.ết, có khả năng Lãnh chúa MacHugh sẽ đổ tội cho cô. Cô đã nghe thấy những tên hèn nhát nói gì về anh ta rồi đó.”
“Họ tả anh ta tàn bạo,” cô nói. “ thế mà chúng lại chuẩn bị chôn sống một người đàn ông vô tội. Tại sao tôi phải tin lời chúng nhỉ?”
Cô ngăn họ lại trước khi nổ ra một cuộc tranh cãi. “Người này giờ là trách nhiệm của chúng ta. Tôi sẽ không trao anh ta cho ai hết. Ta sẽ tìm cách vào trong tu viện mà không lôi kéo sự chú ý của mọi người. Chỉ khi nào tôi chắc chắn anh ấy được chăm sóc tốt thì tôi mới bỏ lại anh ta.”
“Nhưng Công nương…” Christien bắt đầu.
Cô tiếp tục. “Các tu sĩ là người của Chúa, hay không phải đây? Tôi chỉ cần nhờ họ đứng nói cho ai biết làm cách nào mà Liam lại ở trong tu viện là được. Nếu họ hứa, họ không thể và sẽ không phá vỡ lời thề được.”
“Còn có những phân nhánh khác.”Stephen nói. “Cô không thể nhảy vào giữa một cuộc chiến được.”
Cô biết họ sẽ không ngừng lại. “Chúng ta sẽ dàn xếp. Một khi Liam được an toàn và chăm sóc, tôi sẽ tự tách ra.”
“Và cô sẽ không kể cho ai biết chuyện xảy ra.?”
“Tôi sẽ không.”