Chương 6
Dĩnh Lạc nằm ở trên giường, hai bên thái dương ẩn ẩn đau đớn, trên cổ thì cứng ngắc, hơi chuyển động một chút thì phát đau, bao tử cũng không thoải mái, nhưng mấy cái này chỉ là những chuyện vặt bên ngoài cơ thể, hắn thường ngày thích đánh nhau, đối với cảm giác đau đớn đã sớm miễn dịch, điều thật sự khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái, chính là trước đó không lâu một gã đàn ông bề ngoài hung ác lằng nhằng nói với hắn một đống chuyện lớn nhỏ.
Gã đàn ông đó tên là Dịch Hào, nói ra những chuyện không thể tưởng tượng được, nếu không phải tận mắt hắn nhìn thấy bộ dáng thành thục trưởng thành của chính mình, hắn sẽ tưởng đây là đang nằm mơ.
Rõ ràng vẫn là một thằng nhóc mười bảy tuổi, trong trường là học sinh côn đồ chuyên môn đội sổ, thích nhất là tụ tập gây sự, theo đám lưu manh xưng huynh gọi đệ, có một cô bạn gái cực kì lẳng lơ, như thế nào cảm giác vừa mới tỉnh lại, bề ngoài đã không còn là thiếu niên mười sáu tuổi, đường nét anh tuấn tàn khốc do lăn lộn nhiều khắc thành, trải qua sóng to gió lớn, hắn không hẳn không tiếp thu những gì Dịch Hào nói.
Nghiêm khắc mà nói, hắn đối với tình trạng trước mắt này vẫn giữ lại thái độ, mất đi một phần trí nhớ không có nghĩa là phải đem toàn bộ những gì người lạ nói tiếp nhận lấy, ai biết Dịch Hào này có phải là kẻ thù của hắn hay không?
Đáy lòng mặc dù có trăm ngàn câu hỏi không ngừng chạy qua chạy lại phỏng đoán, nhưng dù sao Dịch Hào trung thành và tậm tâm ở bên cạnh hắn mười năm, trong tiềm thức Dĩnh Lạc vẫn rất khó xem gã là địch nhân.
“Ăn táo đi.” Diệp Nhược Hà ngồi trên cái ghế bên cạnh hắn, gọt vỏ táo rồi cắt miếng đưa cho người bệnh.
Dĩnh Lạc nghiêng mắt nhìn người, nhớ rõ mới hôm qua người này mới mười bảy tuổi cùng mình ân ái với người này trong phòng học trống, hôm nay đã thành một người đàn bà mĩ lệ thành thục, nghe nói còn sinh con cho mình, cái này…
Không có bất kì áy náy gì, Dĩnh Lạc trời sinh đã là người lạnh nhạt, nếu những gì Dịch Hào nói với hắn là sự thật, như vậy hắn ban đầu đúng là đã có một lựa chọn cực kì sáng suốt, kể cả bỏ nhà không cùng người đàn bà này kết hôn, không kế thừa những công việc phiền phức muốn ch.ết torng nhà, một lòng trở thành phần tử trong xã hội đen, trở thành một kẻ đứng đầu kêu mưa gọi gió.
Cho dù biết hắn trước đó đang bị cảnh sát truy nã, phải trốn đi nhưng sau khi chạy tới Đông Nam Á tự xây dựng lại tất cả, hắn liền không nhịn được mà phải tự khen mình làm rất tốt, Dĩnh Lạc hắn vẫn là Dĩnh Lạc, ai cũng không có biện pháp níu chân hắn.
Duy nhất không lí giải được chính là, Dịch Hào nói hắn bởi vì con mình mà thường xuyên trở về, là sao? chẳng lẽ đứa con này tập trung được toàn bộ ưu điểm của kẻ làm cha là hắn, cho nên hắn mới tháng nào cũng phải về nhà một lần mà không hề thấy chán?
“Ăn táo đi.” Diệp Nhược Hà thấy hắn đang nghĩ ngợi tận đâu, lại kêu lần nữa.
Dĩnh Lạc cầm lấy miếng táo cắn, đánh giá người đàn bà này từ trên xuống dưới; nói gì nói cũng đã bốn mươi tuổi rồi, nhưng nhìn cũng chẳng khác gì con gái hai mươi tuổi, vẫn có thể câu dẫn dục vọng của mình như trước, bất quá Dịch Hào có nhỏ giọng nhắc nhở qua, trước khi hắn mất trí nhớ, người đàn bà này chỉ được dùng để ngụy trang, hắn chưa từng cưới người này.
“Tại sao?” Sau khi hắn nghe xong, lập tức hỏi Dịch Hào, vì sao hắn không có ý định kết hôn với Diệp Nhược Hà? Cô ta chẳng những sinh con cho hắn, người lại đẹp như vậy, chẳng lẽ bởi vì đối phương đã từng có một đời chồng?
“Đại ca đã có Tiểu Hạ thiếu gia rồi.” Lúc ấy Dịch Hào đáp như vậy.
Dĩnh Lạc không có hỏi nhiều nữa, nếu như bản thân mình qua bốn mươi tuổi vẫn không có ý định lấy phụ nữ, khẳng định là có ý định đặc biệt, hơn nữa Dịch Hào lại còn hữu ý vô tình ám chỉ, Diệp Nhược Hà đến đây là có tâm địa khác, bởi vì Dĩnh Lạc ngay từ ngày đầu cô ta đến đã có phái người điều tr.a qua, Diệp Nhược Hà là kẻ cuồng mua sắm, mà chi phí đền bù khi li hôn căn bản không cách nào trang trải được nhu cầu tiêu xài hoang phí của cô tả được.
Dĩnh Lạc tạm coi như là trí nhớ chỉ dừng lại ở năm mười bảy tuổi, suy nghĩ cũng đã có sự khác biệt rất lớn so với người bình thường, mặc dù cảm thấy không thể giữ Diệp Nhược Hà bên cạnh cũng có chút đáng tiếc, nhưng hắn vẫn là chừa cho mình một đường lui giống như trước, nói không chừng hắn ở Đông Nam Á đã bao dưỡng mười mấy tình nhân xinh đẹp, phụ nữ một người cũng không hề thiếu.
Diệp Nhược Hà bắt gặp ánh mắt của hắn không hề e dè, một mực quét tới quét lui trên người mình, mỉm cười nói: “Hồi trưa làm em sợ muốn ch.ết, ở nhà hàng có nhiều người xấu đến như vậy, bất quá, anh vẫn giống như hồi còn trẻ, ai cũng không đánh lại anh, nếu không phải vì bảo vệ em…”
Nhớ lại tình huống lúc đó bà còn có chút e ngại, có một cánh tay vạm vỡ ra tay với mình, Dĩnh Lạc húc một cái, sau đó đầu bị đánh mạnh, Dĩnh Lạc bị thương đập đầu vô tường, trong vòng mấy giây mà mười mấy vệ sĩ vọt đến bảo vệ, kịp thời hóa giải nguy hiểm, điều này làm cho bà rất có mặt mũi, có được bao nhiêu đàn bà đi ra ngoài đường hẹn hò mà đối tượng mang theo mười mấy vệ sĩ đi theo chứ?
Đàn ông có tiền có thế lực, ẩn dấu thế lực bí mật, làm cho Diệp Nhược Hà càng thêm quyết tâm chinh phục Dĩnh Lạc.
“Nào, ăn thêm miếng nữa.” Ân cần đưa qua thêm một miếng táo.
Dĩnh Lạc lắc đầu, bao tử của hắn vẫn còn chưa có dễ chịu, nếu không phải vì uống thuốc, hắn sẽ không miễng cưỡng ăn những đồ ăn không thích. Lúc này nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một người trẻ tuổi tiến vào.
Dung mạo tương tự như Diệp Nhược Hà, nhưng mà bởi vì lông mi lộ ra anh khí, cùng với cánh múi thẳng thanh tú, bởi vậy làm tăng thêm hình dáng của bé trai. Dáng người nhưng lại rất mảnh dẻ, xem ra là chưa từng luyện tập, ánh mắt cẩn thận khiếp sợ, như là động vật lần đầu bị đẩy đến một nơi xa lạ mà co quắp bất an.
Vừa nhìn liền biết là người rất dễ bị ăn hϊế͙p͙, Dĩnh Lạc mang trí nhớ của một kẻ mười bảy tuổi nhanh chóng nhận xét về người này.
“Cha?” Thiếu niên trẻ tuổi sau khi tiến vào, mở miệng nói ra một từ kì quái.
Cả người Dĩnh Lạc cứng đờ, tiểu quỉ nhìn yếu đuối đến mức chẳng thể yếu hơn là con hắn? Không phải là sinh viên năm thứ ba đại học rồi sao, nhìn kiểu nào cũng thấy giống học sinh trung học nhát gan yếu đuối.
Hắn vốn nghĩ con ruột của mình chắc cũng cường hãn giống như mình, hai mắt trừng lên sẽ làm cho những kẻ bình thường dạt ra ba thước tránh đường, không ngờ, không thể ngờ được hoa ra lại là bé trai nhìn chẳng khác chi bé thỏ này.
Bé thỏ này nếu như không có liên quan gì tới mình, nhìn tướng mạo chính là loại mà hắn thích cùng làʍ ȶìиɦ nhất, hoặc ít ra cũng có thể trêu ghẹo con người ta một phen, nhưng, tiêu chuẩn này đặt trên người con hắn tuyệt đối không thỏa đáng, nếu là con hắn, tất nhiên phải như hắn, nếu không có mà bị cười ch.ết à.
Trong lòng không thể chấp nhận, không, nhất định là có chỗ nào sai rồi, không biết có đứa nào rắp tâm lập mưu lừa gạt hắn!
Dĩnh Hạ thấy hai mắt cha trừng trừng nhìn cậu, hoàn toàn khác với lúc trước, ánh mắt ấy mang theo chút khinh thường cùng khinh thị, điều này làm cho cậu sợ hãi, lại lo lắng ân cần hỏi han tình hình cha.
“Cha… Cha khỏe chưa?”
Ngay cả nói chuyện cũng không có sức như vậy, chiếu theo thói quen của Dĩnh Lạc, người như thế này nếu không phải đặt trên giường của mình, thì chính là sẽ bị đạp xuống hung hăng chà đạp một phen, thuận tiện bắt nạt người khác một phen, kẻ yếu ớt thì phải nhận đãi ngộ như vậy.
“Cậu là Dĩnh Hạ?” Xác định lại lần cuối cùng.
Dĩnh Hạ thoáng chốc không biết theo ai, quay đầu lại nhìn A hào, bối rối như là cầu cứu.
“Anh A Hào…”
A Hào biết Dĩnh Hạ không quen nói chuyện, khi khẩn trương còn có thể cà lăm, vội vàng trả lời giúp: “Đại ca, cậu ấy đúng là Dĩnh Hạ thiếu gia đó, là con cưng của anh.”
Hai chữ “Con cưng” lọt vào tai Dĩnh Lạc lúc này vô cùng châm chọc, hắn rất giận, nhưng ngoài mặt thì ngược lại như chẳng hề có chuyện gì, vẫy vẫy tay với Dĩnh Hạ, muốn cậu qua đây.
“Dạ, gì ạ?” Dĩnh Hạ nhỏ giọng hỏi, cậu không biết sao lại rất sợ cha như thế này.
“Muốn cậu đến thì cậu cứ đến đây.” Nói giống như là bị xúc phạm.
Dĩnh Hạ không cự tuyệt nữa, nghe lời đi đến bên giường, phát hiện tinh thần cha mặc dù có mệt mỏi một chút, nhưng thân hình cường tráng vẫn khỏe mạnh, cậu thả lỏng một chút, tâm tình vì vậy cũng nhẹ nhõng hơn, đang muốn cười với cha một cái, ngực lại đột nhiên đau buốt.
Chính là Dĩnh Lạc trong giây lát ngồi dậy đẩy vào ngực cậu, khí lực của hắn lớn, làm Dĩnh Hạ lảo đảo lùi ra sau mấy bước, cuối cùng chật vật té xuống đất.
“Cha?!” Ôm lấy ngực, Dĩnh Hạ kinh ngạc ngẩn đầu hỏi.
Bản thân Dĩnh Lạc cũng kinh ngạc, đứa bé này ngay cả năng lực tự bảo vệ căn bản cũng không có! Đôi chân mày rậm của hắn cau lại, cực đoan bực mình quát hỏi A Hào và Diệp Nhược Hà ở bên cạnh.
“Nó thật sự là con tôi? Không có khả năng, nhất định là có chỗ nào không đúng rồi, nó căng bản chỉ là một con tôm ch.ết, nhà họ Dĩnh này chưa từng có người nào yếu ớt như vậy!”
Lời nói đả thương người khiến cho tâm tính thiện lương của Dĩnh Hạ như có ngàn mũi kim nhọn đâm vào, đau đến cậu không thể thở được.
Diệp Nhược Hà mở miệng không nói, A Hào cũng vội đỡ Dĩnh Hạ dậy, vội vàng giải thích: “Là thật đó, đại ca, mấy năm trước đã làm xét nghiệm AND rồi, Dĩnh Hạ thiếu gia là con ruột của anh.”
Vẻ mặt Dĩnh Lạc thì không tin, Dĩnh Hạ luống cuống, không biết làm sao nhìn qua mẹ, hi vọng mẹ có thể nói gì đó, mặc kệ nói cái gì cũng được, chỉ cần có thể xoa dịu tâm tình của cha một chút.
Mẹ nhận được ánh mắt khẩn cầu của cậu, nhưng không nói bất kì điều gì, vẫn duy trì tư thế ngồi ưu nhã, hoàn toàn coi rẻ đứa con đang cách mình mấy bước.
Dĩnh Hạ bất quá cũng chỉ là một lợi thế để bà tiếp cận Dĩnh Lạc, mà lợi thế này phải có giá trị, mới có thể được bà coi trọng. Hôm nay Dĩnh Lạc coi thường con mình, bà tự nhiên cũng có lập trường như vậy, trình độ bạc tình bạc nghĩa của Diệp Nhược Hà cũng rất tương xứng với Dĩnh Lạc.
Dĩnh Hạ đối với ánh mắt của cha mẹ hoàn toàn không hề xa lạ, cậu từ nhỏ ở trong nhà họ Diệp đều là nhìn thấy vẻ mặt như vậy, không cách nào thay ông bà ngoại cùng cậu hướng nhà dọ Dĩnh xin tiền nên cậu mỗi ngày đều bị lạnh nhạt như thế, ở quê mọi người đều biết cậu là đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, chung quy cái gì cũng đã trải qua, có người khinh bỉ, có người đồng tình.
Lâu rồi, cũng thành thói quen, thói quen có gì cũng để trong lòng, cho nên cậu luôn im lặng, một lời phản bác cũng không nói.
Giống như bây giờ, cẩn thận đem suy nghĩ giấu vào trong lòng, chỉ cần lùi vào góc nhà, là có thể giảm bớt đi cơ hội khiến cho mọi người khi dễ cậu.
Dĩnh Lạc vẫn tức giận, trong mắt hắn kẻ này không giống con trai tí nào, nếu mà tìm cho ra ưu điểm, thật sự mà nói, bất quá chỉ là khuôn mặt thanh tú một chút, đôi mắt đen láy một chút, da dẻ trắng trẻo một chút, mái tóc mềm mại một chút, dáng vẻ tinh tế một chút, vẻ mặt đáng thương một chút…
Được rồi, khóe mắt đỏ hồng cũng đáng yêu, nhưng, cái này cũng không nên có trên người nhà họ Dĩnh, là chỉ à người tình, vợ, hoặc là thú cưng thì mới nên có đặc điểm như vậy.
Thình lình cảm thấy chột dạ, rồi lại lớn tiếng quát khiển trách để che dấu tâm tình kì quái trong lòng.
“Đứng lên đi, ngồi dưới đất nhìn khó coi muốn ch.ết.”
Dĩnh Hạ chống tay muốn đứng lên, A Hào vội vàng đỡ cậu dậy, thấp giọng khuyên: “Đại ca còn có bệnh, kiên nhẫn chút nha, thiếu gia.”
“Không sao.”
Không sao, cha như vậy mới bình thường, mấy năm trước nếu không xảy ra hiểu lầm, từng bước theo cha lên giường, quan hệ của hai người chính là như thế này, cậu hẳn là bị chán ghét, bị bỏ qua một bên, vĩnh viễn không có khả năng được thương yêu.
Cha nếu có thể nhớ lại, là cậu may mắn, nếu như vĩnh viễn không nhớ ra, cậu bất quá cũng chỉ là quay trở lại cuộc sống trước đây, cũng không có gì cả.
Dĩnh Hạ không thường nói chuyện, lúc này miệng lưỡi cũng không biết phải làm sao, đối với cha nhẹ gật đầu rồi đi ra khỏi phòng, không tạo ra một tiếng bước chân, cố ý muốn bóp ch.ết sự tồn tại của bản thân.
Dĩnh Lạc nhìn theo bóng lưng cậu, cảm giác có gì đó là lạ, cảm giác trách cứ không thể diễn tả được; nếu như lời Dịch Hào nói là thật, hắn đáng lẽ phải rất thương yêu đứa con này mới đúng, nhưng mà, vì cái gì hắn lại yêu thương đối phương?
Nghĩ mãi không ra.
Diệp Nhược Hà vẫn ở bên cạnh giường ân cần chăm sóc, Dĩnh Lạc mang theo tâm tính mười bảy tuổi cảm giác có chút phiền chán, người đàn bà này bày chuyện chẳng khác gì mấy bà già, cần phải đuổi cô ta đi, cô ta lại nói thầy thuốc có dặn, mấy ngày này Dĩnh Lạc phải có người làm bạn, lúc nào cũng phải chú ý xem hắn có bị hiện tượng chấn thương não hay không.
Trước khi ngủ A Hào tới, nói có chuyện quan trọng muốn báo cáo Dĩnh Lạc, đuổi Diệp Nhược Hà đi, Dĩnh Lạc mới thở phào một hơi.
“Đàn bà bám theo đúng là phiền toái, khó trách tôi bốn mươi tuổi rồi còn chưa có kết hôn, quả nhiên là có khả năng dự đoán.” Dĩnh Lạc không nhịn được mà nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, đại ca chính là mĩ nam tử nổi danh trong xã hội đen, rất có tiếng trong quán bar nha, mấy em gái đều muốn cùng anh mà không hề thu tiền, rất nhiều đại ca xã hội đen khác cũng muốn đem con gái gả cho anh để củng cố thế lực. Bất quá, từ sau khi thiếu gia đến, anh cũng bớt lại nhiều, có gia đình quả nhiên khác hẳn.”
Những năm tháng đó quả là rất được, nhưng A Hào cũng hiểu được Dĩnh Lạc bây giờ rất tốt rồi, ở nhà cùng con, gã cũng có nhiều thời gian đi gặp vợ nhỏ mình.
“Hừ, tôi cũng chẳng phải bị bệnh mà ngu ngốc đi?” Dĩnh Lạc vừa nghĩ đến hình ảnh mình cùng Dĩnh Hạ cười cười nói nói, da gà nổi hết cả lên: “Tôi hẳn là kẻ muốn làm chuyện lớn. Sáng lập bang phái, trong xã hội đen hô phong hoán vũ, ngay cả cảnh sát cũng không đụng được tới tôi, đây mới là lí tưởng của tôi.”
A Hào gật đầu, ực, thì ra đây là tâm nguyện của đại ca khi mười bảy tuổi, bất quá, đại ca bốn mươi tuổi không thể cứ nghĩ y như vậy. Theo như A Hào quan sát, đại ca muốn đem com mình trở thành bảo bối mà nhét vào túi mang theo khắp nơi, hoặc là nuôi ở nhà để mỗi đêm có thể chơi đùa trên giường, hùng tâm tráng chí này nọ cũng kềm lại không ít.
Dĩnh Lạc phẫn hận một trận, mới nhớ đến A Hào nói có chuyện báo cáo, nhìn con người trong giới xã hội đen chả khác gì hung thần ác sát một điều hai điều đều gọi mình là đại ca, dùng thái độ cực kì cung kính để nói chuyện, Dĩnh Lạc tâm tính trẻ tuổi rất thỏa mãn, tâm tình cuối cùng cũng tốt một chút.
Xua xua tay: “Có việc gì thì nói đi.”
A Hào đóng cửa lại.
“Đám người khiên khích hồi trưa bị chúng ta bắt rồi, tất cả đều nói không biết anh, chỉ là nhất thời muốn cướp. Em lục soát được một đứa trong bọn nó có mang theo súng, mấy thằng khác đều có thủ theo dao, nếu như mà mượn lúc hỗn loạn giết người, cảnh sát cũng chỉ có thể khép tội ngộ sát.”
“Hóa ra không có bang phái đấu súng hay dùng vũ khí đánh nhau? Tôi rốt cuộc có phải là người có quyền như cậu nói hay không vậy? Tôi không phải từng là đại ca xã hội đen sao?”
A Hào lau lau mồ hôi trên trán: “Đại ca khi anh còn trẻ có phải coi nhiều phim hành động lắm phải không?”
“Tất nhiên, trở thành đại ca xã hội đen là bức tranh huy hoàng tới mức nào.”
“Đại ca anh đã đạt được mục tiêu rồi, nhưng mà bởi vậy tạo ra rất nhiều kẻ thù, hồi chiều không phải em đã giải thích với anh rồi sao? Tóm lại, em đã đập những đứa hồi trưa một trận rồi thả ra, và cho người theo dõi. Mặt khác, nhị thiếu gia chủ nói y không tiện qua đây thăm anh, Ông Hữu Tín của Thạch Mị Đường cùng Trịnh Tử Câm của Thủy Võng Đường đang theo dõi y.”
Dĩnh Lạc hồi chiều đã nghe A Hào nói qua, hắn đảm nhiệm vị trí đường chủ của Sơn Si Đường thuộc về Thiên Hà bang, Thiên Hà bang ngoại trừ Sơn Si Đường hoạt động độc lập bên ngoài, còn có Thạch Mị Đường, Thủy Võng Đường, cùng với Chiểu Lượng Đường, hợp lại gọi là Si Mị Võng Lượng. Ngoài ra hắn còn có giao tình với nhị thiếu gia Cư Vũ Lâu của Thiên Hà Bang, chỉ là trước mắt hắn đối với nhân vật này một chút ấn tượng cũng không có.
A Hào tiếp tục nói: “… Nhị thiếu gia chủ rất nghĩa khí đã điều một đội do đích thân y huấn luyện đến đây, để em bố trí lại lần nữa. Mặt khác, những người cài bên cạnh Ông Hữu Tín cùng Trình Tử Câm cũng có tin tức thú vị…”
Dĩnh Lạc gật đầu, vừa tiêu hóa một lượng lớn tin tức A Hào mang đến, nghe thấy hắn có chút đau đầu, đến khúc cuối, A Hào cực kì thần bí liếc mắt nhìn hắn một cái, mới dùng thanh âm cực nhỏ nói ra nghi ngờ.
“… Em biết đại ca từng có một đoạn tình với người đàn bà bên ngoài kia, nhưng đó cũng đã là chuyện quá khứ rồi, hơn nữa em không yên tâm về cô ta. Dựa theo căn cứ đáng tin cậy, mấy ngày trước có người nhìn thấy anh của người đàn bà kia, cũng chính là cậu của Tiểu Hạ thiếu gia xuất hiện ở thành phố X… Cái này không hề bình thường, vợ gã vừa ch.ết, gã chạy đến chỗ xa như vậy để làm cái gì?”
“Thành phố X có cái gì không đúng?”
“Tổng bộ Thiên Hà Bang, kể cả bốn chi nhánh Si Mị Võng Lượng đều đặt tại thành phố X mà, đại ca anh đúng là đã quên sạch rồi.”
“Như vậy sao.” Dĩnh Lạc nói: “Tôi vốn nghĩ tối nay để cho người đàn bà đó ngủ cùng, đã như vậy thì thôi.”
“Đại ca khi anh ở nhà, cũng chỉ để cho thiếu gia ngủ cùng, hơn nữa phòng ngủ của thiếu gia đã nhường cho người đàn bà kia…”
“Có người cha nào bình thường lại ngủ chung với con mình chứ?” Dĩnh Lạc hết hồn.
Chính là đại ca anh chứ ai. A Hào nuốt trở lại ý nghĩ muốn chọc ghẹo, lúc này tốt hơn hết là khoan báo cho người bệnh biết quan hệ của hắn với con mình, đại ca mười bảy tuổi không chừng không cách nào tiếp nhận được chuyện bản thân mình lại đi tương thân tương ái với con của mình.
“Đại ca, anh đúng là thật sự đã quên rất nhiều chuyện, em chỉ có thể xử lí quá giới hạn. Chờ anh khôi phục lại rồi, nếu cảm thấy A Hào em xử lí có chỗ nào không đúng, anh cứ việc trừng phạt, nhưng bây giờ làm ơn hết thảy làm theo sắp xếp của em, để cho thiếu gia ở cùng anh, buổi tối cũng có người chú ý đến tình huống trên người anh.” A Hào cũng chỉ có thể nơm nớp lo sợ mà nói như vậy.
Dĩnh Lạc ngẫm lại, hắn đối với tình huống trước mặt rất mù mờ, hơn nữa lời bác sĩ dặn hắn có nghe thấy, phải quan sát trong ba ngày, cho dù hắn đã ngủ, cách vài tiến phải đánh thức hắn, xác định hắn không có bị hôn mê.
Đúng vậy, không sai, so với Diệp Nhược Hà mang theo ý đồ, hay là mấy gã đàn ông thô thiển bên ngoài ở lại trong phòng, tốt hơn hết là gọi Dĩnh Hạ yếu nhược kia đến, cậu sạch sẽ xinh đẹp vô hại, ở bên cạnh người như vậy mới có thể ngủ ngon được.
“Được, tôi lúc nãy mới uống thuốc, muốn ngủ rồi, cậu kêu Dĩnh Hạ vào đi.” Cuối cùng Dĩnh Lạc nói.
A Hào cảm giác những gì nên nói đều đã nói hết rồi, liền xuống lầu gọi Dĩnh Hạ, trên đường đi ngang qua Diệp Nhược Hà, còn đặc biệt yêu cầu bà không được quấy nhiễu Dĩnh Lạc, bởi vì Dĩnh Lạc gọi đích danh con đến chăm sóc.
Diệp Nhược Hà bởi vậy mà bất mãn nhiều hơn với Dĩnh Hạ, bà cho đến bây giờ ở trong cái nhà này, liền cảm giác Dĩnh Hạ mặc dù đi đứng kiểu gì, đều hấp dẫn sự chú ý của Dĩnh Lạc, vô luận là trước hay sau khi hắn bị đập vào đầu.
Phòng của Dĩnh Hạ đã nhường cho mẹ ở, không thể không có ý tứ đi vào, chẳng thể làm gì khác hơn là xuống dưới lầu xem TV, những người đi qua đi lại bên cạnh cậu có mùi xã hội đen rất nồng, giống như cậu đang trở lại cuộc sống lúc trước ở Sơn Si Đường.
A Hào, Dịch Thần cùng Thành Chi cũng rất bận rộn, thoái cái tụ tập năm sáu người hội họp trong nhà ăn, thoáng cái A Hào lại dùng điện thoại gào thét chuyện gì đó, Dĩnh Hạ còn biết, không biết bảo vệ ở khu chung cứ bị A Hào yêu cầu cho nhiều người quái dị như vậy đi vào, có thể cảm thấy kì quái hay không? Hàng xóm có vì vậy mà cảnh giác hay không, nhà họ Dĩnh thật ra bối cảnh không hề sạch sẽ.
Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, giờ phút này hi vọng lớn nhất chính là cha phục hồi lại bình thường, cho dù cha có chán ghét cậu, không còn cần cậu nữa, cậu ngủ ghế salon cũng được.
Bất Quá, A Hào lại đây gọi cậu lên phòng Dĩnh Lạc, dặn dò cậu chú ý tình trạng trên người Dĩnh Lạc.
“Em tưởng…” Cậu tưởng rằng lúc này cha đã chán ghét khi phải nhìn thấy cậu.
A Hào hết lời khuyên nhủ: “Thiếu gia, xem như tôi xin cậu mà, ai biết được đại ca sau khi ngủ một giấc có khôi phục lại hay không? Đến lúc đó đại ca mà biết tôi thả cho cô Diệp bò lên giường đại ca, lôi tôi về quê giết mười lần rồi đúc xi măng thảy ra biển cũng rất có khả năng đó.”
Dĩnh Hạ nghe A Hào nói như vậy, không nhịn được cũng cười, lo lắng cũng bớt đi.
“Em biết các anh cũng cực khổ rồi…”
Đột nhiên tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn, đi lên lầu.
Dĩnh Lạc đã nằm xuống, thoáng thấy Dĩnh Hạ đi vào, thấy cậu nhanh tay lẹ chân đóng cửa phòng, thái độ cẩn thận không hề thay đổi.
“Cha, cha nằm trong đi…”
“Tại sao? Bình thường tôi ngủ bên trong?”
Dĩnh Lạc vốn cố ý chọn giường Kinh size, nhưng hắn lại dựa theo thói quen mà nằm bên ngoài, tạo ra một khoảng cách đối với tường, hắn căn bản chưa từng nghĩ đến, nếu không có thói quen ngủ cùng một người nào đó, như thế nào lại tự động nằm ở phía bên ngoài?
“Dạ không, ngủ ở mé ngoài, sợ… Lăn xuống giường…” Dĩnh Hạ giải thích: “Não bị chấn động… Phải tận lực tránh.”
Tật xấu của Dĩnh Lạc lại bị khơi mào, nhìn một cái, nói chuyện thì cứ nói đi, Dĩnh Lạc hắn mặc kệ chuyện gì khi nói chuyện, cho dù là nói cái gì, tuyệt đối đều là tư thế cây ngay không sợ ch.ết đứng. Dĩnh Hạ này không biết là có phải đầu óc có chuyện không, lần nào nói cũng ấp a ấp úng, lại còn nói không rõ ràng, gia đình như thế nào mà dạy ra đứa trẻ như vậy?
Không nhịn được mà tức giận, liền cố ý vặn vẹo: “Tôi muốn ngủ ở ngoài.”
“Cha… Tư thế ngủ không tốt lắm…” Dĩnh Hạ cắn môi giải thích.
“Cậu nói tư thế ngủ của tôi có chỗ nào không tốt?” Hai tay xoa vào nhau hỏi, bộ dáng kiểu nếu như cậu không nói thì chờ bị xẻ thịt đi.
Dĩnh Hạ quẫn bách, cậu không dám nói tư thế ngủ của cha có bao nhiêu bá đạo, có khi dang tay dang chân, thế nào cũng bắt cậu gối đầu lên tay, nếu rời đi một chút lại bị chụp cổ về; nếu không thì đem con làm cái gối ôm, tay chân toàn bộ đều bị áp chế, cái này thì tốt chỗ nào chứ? Căn bản không có xem con là con mà.
“Nói.” Dĩnh Lạc lại bức bách, nhớ rõ mấy hôm trước hắn chính là ép lớp trưởng như thế này, buộc người đó phủ nhận chuyện báo cáo với thầy giáo việc thấy Dĩnh Lạc trốn trong wc hút thuốc.
Tất nhiên, mấy hôm trước là chuyện của khi mười bảy tuổi, một đoạn trí nhớ của hắn bị mất sạch sẽ rồi.
Dĩnh Hạ lui lại từng bước, cậu vốn nghĩ là cha sẽ lấy thái độ lãnh đạm mà đối xử với cậu, như thế nào lại khôi phục bản chất lưu manh rồi, thích ép buộc người khác? Gấp đến độ mặt cũng đỏ lên, hai tay khẩn trương cầm góc áo, thần kinh không ngừng xoay chuyển.
Nhãn tình Dĩnh Lạc sáng lên, bộ dáng sợ hãi này của đứa con nhìn rất thú vị nha.
Động tác đồng dạng nếu sinh trên người con gái, cảm giác thấy rất bình thường, nhưng mà lại rơi vào trên người con của mình, sinh ra một sự tương phản kì diệu, chẳng những không phản cảm, cũng không có vẻ ẻo lả, có một loại cảm giác rất vui vẻ.
Bản tính ác liệt của hắn lại tiếp tục khi dễ đối phương, bởi vì mãi đến giờ phút này hắn mới hiểu rõ con được dùng để làm cái gì.
Con chính là để ăn hϊế͙p͙ nha.
“Được, tôi ngủ ở trong.” Ngoắc ngoắc tay với Dĩnh Hạ: “Này, lại đây giúp tôi bóp vai.”
Dĩnh Hạ lặng đi, lầu đầu nghe thấy cha gọi cậu bóp vai, bất chợt còn tưởng nghe lầm rồi.
“Ngu ngốc ra làm gì? Lại đây. Không chỉ vai, chân tay cũng phải massage… Kì thật, toàn thân lại đau đớn… Có phải tôi bị xe tông không vậy?”
Vừa nói thật sự là lăn vào phía trong giường.
Dĩnh Hạ lúc này mới xác định cha đúng là yêu cầu cậu xoa bóp, cái này cũng không phải là khổ sai, cho nên cậu vừa trả lời vửa cởi giày leo lên giường, bắt đầu ở cánh tay mà lúc trước mình hay dựa vào, ngón tay mềm mại không có kĩ thuật xoa xoa bóp bóp, cũng không biết là đang bóp cái gì.
“Dùng sức! Ăn cơm có phải ăn không no không vậy?” Lại xấu tính rồi.
“Con không biết bóp…” Dĩnh Hạ bối rối: “Cha chưa từng, chưa từng…”
“Tôi chưa từng muốn cậu hỗ trợ gì sao? Ngay cả loại chuyện này cũng không muốn để cậu làm, nuôi người như cậu không phải rất có hại?!”
“Con, con sẽ dùng sức!”
Dĩnh Hạ liều mạng tăng thêm sức lực, không muốn để cho cha nghĩ nuôi mình là lỗ vốn, bất quá con người trời sinh đều có chuyện am hiểu lẫn không biết gì, Dĩnh Hạ trong cơn tức giận mà ra sức xoa bóp, không lâu sau ngay cả thở cũng không thông nữa rồi, khuôn mặt lại càng đỏ lên, trán và cổ đều đổ mồ hôi, bộ dáng giống như là mới chạy marathon năm nghìn mét trở về.
Dĩnh Lạc nhìn con như vậy, càng vui vẻ, bé con này đúng là không phải đáng yêu bình thường, hắn từ trên quan sát xuống đôi hàng mi thật dài ôm lấy con ngươi đen nhánh, cùng khóe miệng đang thở ra, cư nhiên không hề có phòng bị khiến cho người ta đau lòng.
Đáng yêu, thật sự rất đáng yêu, thật sự muốn cắn cậu một cái, cắn lên đôi môi kia, cánh mũi kia, tiếp theo là hôn lên đôi mắt đennhư nhung vô tội kia.
Chậm đã, hắn đang nghĩ cái gì?! Đây là con của hắn!
Cho dù là dung mạo không giống, tính cách không giống, suy nghĩ không giống, nhưng vẫn là con của hắn, Dịch Hào luôn miệng cam đoan, ngay cả Diệp Nhược Hà cũng thừa nhận!
Cả người Dĩnh Lạc cũng đầy mồ hôi, hắn thô lỗ rút tay mình về, khiển trách: “Không bóp nữa!”
Dĩnh Hạ kinh ngạc, tưởng rằng bản thân mình lại chọc giận cha, vẻ mặt ủy khuất toàn bộ đều rơi vào trong mắt Dĩnh Lạc.
Đó là vẻ mặt của thú cưng bé nhỏ bị chủ nhân vô tình vứt bỏ dọc đường, vừa gọi vừa đuổi theo, lúc chiều Dĩnh Lạc đã nhìn thấy một lần, lúc hắn xô con té xuống đất.
Ghê tởm quá đi, Dĩnh Hạ không nên có vẻ mặt thế này, như vậy sẽ làm hại hắn không muốn xem cậu như con, mà sẽ xem là người tình, người yêu, là bảo bối.
Hận đến thấu tim, bởi vì hắn mười bảy tuổi căn bản không cách nào chấp nhận việc mình cùng con mình yêu nhau, ngay cả tưởng tượng cũng không thể!
“Ngủ!” Trốn vào trong chăn, tưởng rằng như vậy có thể đem ý niệm hoang đường vứt ra sau đầu.
“Dạ.” Dĩnh Hạ ngoan ngoãn nằm xuống giường tắt đèn, căn phòng rơi vào bóng tối, sau đó cậu lại bò lên giường lần nữa, nệm giường vì sức nặng của cậu mà lung lay mộ chút, sau khi chui vào trong chăn của cha, vẫn rất chú ý không chạm đến người cha.
Mặc dù rất tối, cái gì cũng không nhìn tới, Dĩnh Lạc dựa vào những giác quan khác cũng có thể phát hiện bên cạnh có một cơ thể mềm mại ấm áp! Khỉ thật, cái này thật sự sẽ làm cho hắn nhịn không được mà muốn ôm đối phương.
Sinh vật mang tên “Con” thật không phải là cái gì tốt.
Nhắm mắt, ngủ.
Đến sáng tỉnh lại, hắn rốt cuộc biết Dĩnh Hạ nói tư thế ngủ của hắn không tốt là có ý gì rồi.
Hắn nằm trên giường, một tay vắt trên ngực Dĩnh Hạ, một chân thì đè trên bắp đùi con, tư thế áp chế tiêu chuẩn của Judo a.