Chương 21
Kể từ đó về sau Hạ Tiểu Xuyên bắt đầu trốn tránh Lý Minh.
Cậu không đến đội bóng, thậm chí còn không dám về nhà ăn cơm, toàn tìm đại một quán lề đường nào đó để giải quyết cái bụng. Dù biết rằng cứ thế này mãi cũng không ổn, nhưng cũng chẳng biết phải đối mặt với Lý Minh như thế nào.
Kỳ thật Hạ Tiểu Xuyên cũng có chút sợ sệt, lỡ như Lý Minh lại làm ra chuyện gì khác nữa thì sao? Cứ nghĩ đến sự tình trên bãi cỏ hôm trước mặt mũi cậu lại đỏ rực như vừa bị trụng nước sôi.
“Này Tiểu Xuyên, đầu óc cậu đang để đâu vậy?”
Khâu Hoàn Vũ kéo cậu ra khỏi luồng suy nghĩ, cậu xấu hổ ho khan vài tiếng, lắc đầu: “Không có gì? Cậu chưa ăn à?”
Khâu Hoàn Vũ nhìn chén cơm Hạ Tiểu Xuyên nãy giờ vẫn không suy chuyển, nhíu mày: “Sao cậu ăn ít vậy? Trong người không thoải mái à?”
“Không!” Hạ Tiểu Xuyên theo phản xạ lắc đầu, ngưng vài giây rồi ấp úng: “Nếu có một người rất thích cậu? Nhưng cậu lại không muốn đáp lại tình cảm này… Rồi ngày nào cũng phải đối mặt với người đó, cậu sẽ làm thế nào?”
“A?” Khâu Hoàn Vũ nhướn mày: “Trong lớp có đứa con gái nào tỏ tình với cậu à?”
“Ừ…” Tuy không nói thật, nhưng cậu cho rằng cũng chẳng ảnh hưởng mấy đi.
“Tôi thấy cậu nên từ chối thẳng, để người này khỏi phải ôm hy vọng.”
“Từ chối ư…?” Hạ Tiểu Xuyên nhớ đến thái độ của Lý Minh lần trước, đành phải lắc đầu: “Cách này có vẻ không dùng được.”
“Vậy thì tách ra một thời gian thử xem?” Khâu Hoàn Vũ nói tiếp: “Mai là 1/ rồi, mọi người dự định đi Hàng Châu chơi, cũng là cơ hội tốt cho cậu đấy.”
Kỳ thật trướcđó Hạ Tiểu Xuyên cũng biết việc đội bóng rổ chuẩn bị tổ chức đi du lịch vào dịp này nhưng cũng không muốn đi mấy. Thứ nhất, Hàng Châu cậu đã đi phát ngán rồi, hai là không muốn quẳng Lý Minh ở nhà một mình. Nhưng bây giờ nghe Khâu Hoàn Vũ nhắc lại không khỏi phân vân. Trốn tránh mãi dù sao cũng không phải cách hay, chi bằng tách ra trong thời gian ngắn để Lý Minh quen dần với cuộc sống không có mình, rồi cậu ấy cũng sẽ thông suốt, và mọi việc trở lại bình thường. Nghĩ đoạn, cậu gật đầu đồng ý: “Vậy cũng tốt, cứ thế đi nhé!”
……….
Hạ Tiểu Xuyên về đến nhà thì đã đến chín giờ tối, vừa mở cửa đã thấy Lý Minh đang ngồi chờ. Trên bàn la liệt đồ ăn, có vẻ như chưa ai động vào. Cậu cảm thấy nhức đầu, thở dài: “Sao giờ này mà cậu còn chưa ăn nữa?”
Lý Minh không đáp, chỉ đứng đực ra nhìn Hạ Tiểu Xuyên. Cậu cũng chẳng cần câu trả lời cũng biết hắn sắp móc giấy ra viết ba chữ ‘Tôi chờ cậu’. Hạ Tiểu Xuyên nghĩ mãi không ra cách nào từ chối đành nói thẳng: “Tối nay tôi ăn bên ngoài rồi… Thôi thì bây giờ ăn thêm cũng được.”
Điệu bộ Lý Minh giờ đây như tù nhân hưởng ân xá, vui vẻ ngồi xuống bới cơm. Hắn rõ ràng là đang đói bụng, vừa ăn vừa ngẩng lên nhìn Hạ Tiểu Xuyên như thể ngơi ra một chút là cậu sẽ mọc cánh bay mất không bằng.
Hạ Tiểu Xuyên gắp cho hắn ít cà chua, nhẹ nhàng: “Từ từ kẻo nghẹn.”
Lý Minh gật đầu, điệu bộ của hắn hiện giờ có thể ví như một đứa con ngoan ngoãnđang cố gắng nịnh nọt ông bố nổi cơn tam bành vậy. Hạ Tiểu Xuyên nhịn không nổi bật cười, Lý Minh ngưng đũa nhìn cậu, kế đó vươn người muốn hôn đối phương nhưng bị cản lại, bờ môi chỉ lướt nhẹ qua mặt. Bất quá hắn vẫn vui vẻ ra mặt.
Hạ Tiểu Xuyên thấy Lý Minh như vậy thật tình không muốn nói việc đi du lịch cho hắn nghe, cứ do dự mãi đến tận khi ăn hết bữa cơm. Lý Minh gom chén đĩa vào bếp để rửa, chốc lát tiếng nước róc rách đã truyền ra ngoài. Hạ Tiểu Xuyên đứng ở cửa bếp nhìn bóng lưng của hắn, chẳng biết mở đầu câu chuyện như thế nào cho phải:
“Lý Minh!”
Hắn ngoái đầu lại.
Hạ Tiểu Xuyên cố gắng không nhìn vào cảm xúc trong mắt hắn, nói tiếp: “Ngày mai tôi sẽ đi Hàng Châu cùng đội tuyển bóng rổ.”
Lý Minh đặt cái đĩa đang rửa xuống, tay cũng chẳng thèm lau chạy đến bàn lấy giấy bút: “Tôi cũng sẽ đi!”
Hạ Tiểu Xuyên chán nản day trán, tên này rõ ràng đang không hiểu ý tứ của cậu: “Đây là hoạt động dành riêng cho đội bóng rổ, cậu không đi theo được đâu.”
Sắc mặt hắn sạm đi ngay lập tức, cũng định nói rằng mình sẽ tự đi, nhưng chợt nhớ ra trong người chả có lấy một đồng, lại hì hụi viết: ‘Cậu không thể không đi sao?”
Hạ Tiểu Xuyên lắc đầu, tâm trí đã dần kiên định hơn. Cậu và Lý Minh nhất định phải tách khỏi nhau trong một thời gian. Chính bản thân cậu cũng cần khoảng thời gian này để suy nghĩ một số việc cho rõ ràng.
Lý Minh bắt đầu luống cuống, muốn chạy tới giữ chặt Hạ Tiểu Xuyên bắt cậu đổi ý nhưng khắp người lại toàn nước rửa chén, lại viết tiếp: ‘Đừng đi có được không vậy, tôi chẳng muốn xa cậu chút nào hết!’
“Cậu đừng hành động tùy hứng như vậy nữa được không Lý Minh?” Hạ Tiểu Xuyên cau mày: “Chúng ta phải rời nhau ra một thời gian để cả hai bình tâm lại!”
Hắn bất chấp, lao đến định hôn Hạ Tiểu Xuyên, cậu chán nản đẩy hắn ra, âm thanh lạnh nhạt: “Tôi đã bảo là cậu đừng làm mấy hành động thế này rồi cơ mà? Lần này tôi không thể chiều theo ý cậu nữa đâu, tôi nhất định phải đi, cậu đừng có lèo nhèo nữa!”
Dứt lời cậu liền bỏ mặc Lý Minh, trở về phòng của mình, kiệt sức tựa vào cánh cửa vừa mới khép lại. Đầu cậu giờ căng ra như một trái bom, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, đến ngay trước cửa phòng thì dừng lại.
Một hồi lâu sau Hạ Tiểu Xuyên vẫn không thấy có thêm tiếng động nào, chẳng hiểu cái tên kia đang làm gì ngoài đó không biết? Dù sao cũng chẳng làm được gì nữa, đành mặc kệ tất cả leo lên giường, chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Trong giấc mơ dường như có thứ gì đó trườn vào trong chăn, nhẹ nhàng ôm lấy cậu. Mười ngón tay lạnh như băng vuốt ve khuôn mặt, rồi nhỏ xuống những giọt nước mằn mặn. Giấc ngủ đêm đó cứ chập chờn lúccó lúc không, thực sự làm cho chủ nhân của nó phải mỏi mệt.
……….
Sáng hôm sau Hạ Tiểu Xuyên không thấy Lý Minh đâu nữa, một hồi sau phát hiện hắn ta đang gom đồ đạc, quần áo giúp mình trong phòng khách, còn cố nhét thêm vài vỉ thuốc chống say xe, kiểm tr.a thật kỹ rồi mới đưa cho Hạ Tiểu Xuyên.
Cả hai duy trì một bầu không khí im lặng, nặng nề đến đáng sợ. Hạ Tiểu Xuyên bước ra cửa, chưa kịp xỏ giày đã bị Lý Minh kéo lại.
Dù chẳng có âm thanh nào phát ra, nhưng Hạ Tiểu Xuyên tin chắc rằng Lý Minh đang nói ‘Đừng đi’. Cậu không dám quay mặt lại, giằng tay ra: “Tôi đi vài ngày rồi sẽ về, cậu ở nhà nhớ trông chừng cho kỹ nhé.”
Hắn không có động tĩnh gì, Hạ Tiểu Xuyên đi vài bước mà không bị ngăn cản, liền thở phào nhẹ nhõm.
Thật lâu về sau, Hạ Tiểu Xuyên vẫn cho rằng, nếu hôm đó cậu quay mặt lại thì kết cục sẽ chẳng như giờ đây! Nhưng đây là cuộc đời, thời gian đã qua không bao giờ trở lại, cậu đâu có quyền đổi ý…
……….
Suốt những ngày rong chơi, Hạ Tiểu Xuyên chẳng hề yên lòng chút nào. Lúc nào cậu cũng tự đặt ra câu hỏi Lý Minh giờ này đang làm gì? Ăn cơm ngon hay dở? Chợt nghĩ đến mình cứ như thể một bà mẹ liền cảm thấy thật buồn cười.
Khi Hạ Tiểu Xuyên về đến nơi trời đã nửa đêm, trong nhà không có lấy một ngòn đèn, bóng tối dường như phủ bức màn đen xuống tất cả. Cậu không thấy Lý Minh đâu, lớn tiếng gọi. Chợt trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy, nhưng chốc lát đã im bặt. Cậu dò dẫm đi đến, phòng tắm giờ đây cũng tối mò mò. Ánh trăng lọt qua cửa sổ, lành lạnh chiếu xuống Lý Minh đang đang trong bồn tắm. Hạ Tiểu Xuyên nhẹ nhõm: “Cậu đi tắm mà sao không bật đèn vậy?”
Người Lý Minh bỗng co rúm lại, Hạ Tiểu Xuyên vươn tay bật công tắc đèn. Trong ánh sáng chói lòa chỉ thấy hắn ngồi xoay lưng về phía cậu. Hạ Tiểu Xuyên sốt ruột gọi thêm mấy câu nhưng hắn chẳng có lấy một tia phản ứng, bất đắc dĩ tiến tới: “Lý Minh, cậu không thấy gì sao? Sao cứ ngồi đây vậy?”
Người Lý Minh lại co giật thêm mấy hồi, Hạ Tiểu Xuyên hoảng sợ tiến sát vào cạnh hắn, bỗng đầu óc cậu đờ ra… Trong bồn tắm toàn là máu…
Tay trái Lý Minh chằng chịt vết cắt, tay kia vẫn còn cầm dao, máu từ vết thương từng giọt, từng giọt nhỏ vào bồn.
Hạ Tiểu Xuyên có cảm giác mình sắp hóa điên! Lý Minh ngồi đó, ánh mắt lạnh nhạt như cả hai chưa từng biết nhau, tay cầm dao lại rạch xuống thêm một đường nữa.
“Đừng! Đừng mà!” Hạ Tiểu Xuyên không dám tiến lên, chỉ có thể đứng nhìn hắn rạch từng nhát xuống cổ tay mình.
Sao tâm hồn cậu chợt đau quá? Vì sao những nhát dao kia chẳng hề chạm đến mình mà lại đau đến mức vậy?
“Lý Minh, tôi cầu xin cậu, đừng làm như vậy nữa…” Hạ Tiểu Xuyên run rẩy ngồi xổm trước mặt hắn: “Cậu không nhận ra sao? Tôi là Hạ Tiểu Xuyên đây mà…”
Lưng Lý Minh khẽ run, xoay mặt nhìn người đối diện.
Hạ Tiểu Xuyên nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Máu từ cổ tay Lý Minh vẫn chảy không ngừng, cố gắng viết lên lòng bàn tay cậu vài chữ ‘Tôi yêu cậu’.
Chữ ‘cậu’ vừa dừng nét, Hạ Tiểu Xuyên chịu không nổi khóc òa lên: “Tôi biết mà… Tôi đã về rồi… Từ giờ tôi sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa…”
Lý Minh nghe được câu này đã mãn nguyện, thân người dần dần lỏng ra, mê man không còn biết gì nữa.
……….
Trong bệnh viện, mắt Hạ Tiểu Xuyên đỏ hoe. Bác sĩ nói gì đó rất nhiều, nhưng cậu chỉ lọt vào tai được có vài chữ: ‘Rối loạn cảm xúc’, ‘Di truyền’, ‘Có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân’, ‘Tâm trí tổn thương nghiêm trọng’.
Mỗi từ ấy như một nhát dao giáng vào ngực Hạ Tiểu Xuyên. Cậu luôn cố gắng bù đắp những mất mát trong cuộc đời, nhưng ngờ đâu, chính bản thân mật đã là vết thương lớn nhất của cuộc đời hắn.
Không lâu sau, Lý Minh đã tỉnh dậy, ánh mắt vô hồn như một cái xác. Hạ Tiểu Xuyên mang đến một chén cháo, tay hắn cầm cũng không muốn nổi. Rồi hắn run dữ hơn, chộp lấy cái nĩa trên bàn đâm mạnh xuống tay phải.
Hạ Tiểu Xuyên thét lên, vội chụp lấy: “Này, cậu muốn làm gì thế hả?”
Lý Minh thở phì phò, một hồi sau cầm bút lên, viết:
‘Hạ Tiểu Xuyên, tôi thật vô dụng.’
Hạ Tiểu Xuyên che mặt, nước mắt chảy thành dòng khẽ lắc đầu, hắn lại tiếp tục viết:
‘Tôi muốn dọn ra ngoài sống.’