Chương 79: Bi ca. Một
Tử Thanh và đại hán Hung Nô trước mặt đã tiếp qua mười mấy chiêu, sức tên kia khá lớn, mỗi một chiêu đều đánh run cả hổ khẩu, trong thoáng chốc khó mà thủ thắng. Thoáng thấy ai như Đế Tố ở khóe mắt, cô không khỏi có phần nóng lòng muốn nhanh chóng thủ thắng. Đại hán Hung Nô là dũng sĩ số một hầu bên cạnh Lư Hầu Vương, thấy Tử Thanh nhỏ gầy lại bị thương trên người, cứ nghĩ trong hai ba chiêu đã kết liễu nàng, thấy đánh mãi không xong hiện cũng hơi nôn nóng, đôi thiết chùy ôm theo gió cuốn đến càng thêm gấp rút.
“Rắc rắc!”
Thiết chùy đập xuống, đoản sát một cây, ba ngón tay đầu cầm cây gỗ bị nện gãy.
Tử Thanh nghiêng người tránh thoát, thiết chùy rơi thẳng vào mình ngựa. Xương sống con ngựa bị đánh trúng vỡ nát, đau đớn rên la, bốn vó giẫm đạp bất lực, thân thể mềm oặt ngã xuống.
Trong tay không còn binh khí, vì né tránh trọng chùy, Tử Thanh lộn nhào mấy vòng trong vũng máu, ngửa mặt nằm, nặng nề thở hào hển, tay phải vừa lúc sờ đến một thanh trường mâu.
Trên đỉnh đầu, con ngựa đỏ thẫm đại hán Hung Nô cưỡi giơ cao vó trước, gót sắt đang chờ rơi xuống…
“A! …”
Tử Thanh khàn giọng gào lên, dồn lực vào hai tay, dùng hết sức lực đâm trường mâu vào ngực ngựa.
Trường mâu xuyên thẳng mình ngựa, đâm thẳng vào cổ họng đại hán Hung Nô! Hai mắt hắn còn trợn tròn.
Một khắc trước còn múa song chùy như sấm sét, bỗng khựng lại trên không trung, sau đó té mạnh xuống đất, máu me tóe lên vô số.
“Lặc Tỉ!”
Lư Hầu Vương thấy hắn ngã quỵ ngay tắp lự, nỗi đau mất ái tướng như bị chặt một tay, lập tức giận không kìm được, liên tiếp chém ra bảy, tám đao, Triệu Phá Nô né tránh không kịp, ngay tức thì cánh tay chịu một đao, trường kích múa có phần ngưng trệ.
Hoắc Khứ Bệnh giải quyết xong hai gã thị vệ Hung Nô cận thân khác, quay lại nhìn thấy Tử Thanh im ắng nằm trong vũng máu vì cạn kiệt hết sức lực, trong thoáng chốc cũng không biết cậu ta sống hay ch.ết, trong lòng ngực dường như có thứ gì đó xé rách biến đổi, gần như không thở nổi.
Một tiếng gào thét vọng tới từ chỗ Triệu Phá Nô, chàng bỗng hoàn hồn, nắm chắc trường kích giục ngựa phóng tới Lư Hầu Vương, gắng sức cản tới một đao bổ đến Triệu Phá Nô.
Thấy người tới là Tướng quân họ Hoắc, Lư Hầu Vương nhếch môi cười. Trận chiến cho đến lúc này quân Hán càng đánh càng mạnh, càng đánh càng không muốn sống, gã đều thấy vào trong mắt, kết quả sau cùng gã cũng đã mơ hồ nhìn thấy, mặc dù gã cực kì không tình nguyện thừa nhận.
Nếu kết quả đã định, vậy thì gã hy vọng có thể quyết đấu một trận cuối với viên tướng Hán trẻ tuổi lĩnh quân này.
Trường đao vung ngược gió, máu nhỏ không còn dấu vết, Lư Hầu Vương ngồi nghiêm chỉnh trên ngựa, ngạo nghễ nhìn chằm chằm Hoắc Khứ Bệnh.
Không cần nói, Hoắc Khứ Bệnh đã hiểu ý gã, trầm giọng bảo Triệu Phá Nô: “Lão Triệu, Bá Nhan đã bị thương, anh lại giúp anh ấy, giao nơi này cho ta.”
“Rõ.” Tuy Triệu Phá Nô không tình nguyện lắm nhưng anh ta chưa từng chống lại mệnh lệnh của Tướng quân, hung tợn nhổ một ngụm máu xuống mắt đất, phớt lờ chẳng màng nhìn cánh tay bị thương, giục ngựa đi tìm Bá Nhan.
Hoắc Khứ Bệnh giơ tay quẳng đi trường kích, chỉ còn tay phải cầm trường kiếm, kéo nhẹ dây cương, lẳng lặng nhìn Lư Hầu Vương.
Vua không gặp Vua — ẩn sau trong cặp mắt Lư Hầu Vương là nỗi bi ai cực kỳ, gã loáng thoáng đã nhìn thấy kết quả cuộc tỷ thí này, tất cả chỉ chớp mắt đã qua, gã nghiêm túc quát ngựa, sắc lạnh trường đao trắng hơn tuyết, xông qua Hoắc Khứ Bệnh…
Đao kiếm hung tợn va chạm.
Cả hai chống đỡ, kiếm vạch xuống một đường trên lưỡi đao, tóe lên một chuỗi tia lửa dài, phát ra âm thanh ma quá chói tai.
Đao như thương long, kiếm như du long.
Sau mấy mươi chiêu hai bên ứng đáp, Lư Hầu Vương cố ý lộ sơ hở, dẫn Hoắc Khứ Bệnh mắc câu, lại bị Hoắc Khứ Bệnh nhìn thấu, tương kế tựu kế, giả bộ trúng chiêu, nghiêng người hiểm trở tránh thoát một kích trí mạng, cho phép gã đánh bay trường kiếm của mình.
Ngay khoảnh khắc Lư Hầu Vương hơi lơi lỏng cảnh giác, Hoắc Khứ Bệnh vọt từ yên ngựa lên với thế sét đánh không kịp bưng tai, một tay chống trên lưng ngựa, phi chân đá vào mặt Lư Hầu Vương, thấy gã ngửa ra sau tránh, chân trái móc một móc, đá trường đao trong tay hắn bay cao lên không trung…
Đợi khi đao rơi xuống, đã nằm vững trong tay Hoắc Khứ Bệnh, lưỡi đao sáng như tuyết, gác lên cổ Lư Hầu Vương.
“Hàng đi!” Hoắc Khứ Bệnh trầm giọng nói.
Từng tấc lại từng tấc lưỡi đao, lạnh lẽo thấu xương, Lư Hầu Vương lạnh lùng cười, nói: “Muốn hùng ưng trên đại mạc cúi đầu trước các ngươi, mơ tưởng!” Dứt lời vươn cổ tới trước, máu tươi từ cổ phụt ra ngoài.
Cặp mắt Hoắc Khứ Bệnh ám trầm, trên tay ra sức, lập tức cắt đầu Lư Hầu Vương, chảy xuống một vũng máu, rồi thu trường kích móc đầu lên mũi kích cao cao…
“Lư Hầu Vương đã ch.ết!” Bằng giọng gần như khản đặc chàng cao giọng gầm lên, “Quân Hán uy vũ!”
“Quân Hán uy vũ! Quân Hán uy vũ! …”
Bọn Triệu Phá Nô, Bá Nhan nhìn thấy đầu Lư Hầu Vương, trong lòng cực kì mừng rỡ điên cuồng, cũng gào lên them.
Tiếng gào truyền đi từng lớp từng lớp, dời núi lấp bể, thế không thể đỡ!
Cuộc chiến đến tận thời khắc này, Chiết Lan Vương, Lư Hầu Vương lần lượt chiến tử, quân lính đại quân Hung Nô tan rã, hoặc ch.ết hoặc trốn, không còn sức chống lại quân Hán.
Nghe thấy tiếng thét gầm quanh mình lớp lớp đánh tới, đều là giọng từ quân Hán, lộ vẻ hưng phấn khó tả, Tử Thanh nhớ tới mình, cơ thể đang nặng nề như khối chì, dồn hết sức cũng chỉ mới giật giật được ngón tay.
“Tử Thanh!” Có người khom người kéo cô lên, sốt ruột gọi cô, “Cậu không sao chứ… Chúng ta thắng rồi! Thắng rồi! Cậu nghe thấy không? Chúng ta thắng rồi!”
Nhìn khuôn mặt vất vả đầy máu của Đế Tố, Tử Thanh đờ đẫn một lát, mới hiểu được ý cậu ta.
Thắng?!
Vậy mà đã thắng!
Thực lực cách xa như thế, vậy mà thật sự rằng bọn họ đã đánh thắng!
Bởi tổn hao sức lực quá độ, cô lạc cả người, hình ảnh thi thể đầy đất đập vào mi mắt nhanh chóng túm lấy cô quay lại từ niềm hân hoan. Cô lảo đảo bước mấy bước, vội đưa mắt bốn phía: “Anh tôi đâu? Anh tôi đâu?… Anh! Anh! Anh!”
Không màng đáp lại Đế Tố, cũng không biết cô lấy đâu ra sức lực, lảo đảo đi tới.
Đế Tố đứng đó, im lặng nhìn núi thây biển máu từ dưới chân kéo dài vô tận vào bóng đêm, kinh ngạc đứng đó một lúc lâu, bỗng cũng quát lên theo: “Lão Đại! Thiết Tử!…”
“Anh! Anh! …”
Trước mắt là thi thể binh Hán và Hung Nô chồng chất, tựa như vô biên vô hạn, Tử Thanh loạng choạng đi lại, trong trận hỗn chiến này, vốn dĩ không biết nên đi đâu tìm Dịch Diệp, trong giọng nói có phần rên rỉ không kìm được.
Bỗng trên mặt nóng rát tê rần, đúng là bị người tát mạnh một bạt tai! Cô còn chưa nhìn rõ là ai đánh thì đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc —
“Mẹ nó, cậu gào cái gì mà gào!” Là Mông Đường gầm lên, “Còn chưa ch.ết cả đâu!”
Mắt Tử Thanh nổ đom đóm, chậm rãi ngẩng lên nhìn Mông Đường.
Trường kích chống xuống đất, Mông Đường lê cái chân bị thương nửa dựa vào, hai mắt tụ máu, khàn giọng quát đến một vùng thân tàn chi gãy trước mặt: “Không ch.ết thì động đậy đi! Ông đây mang các ngươi về nhà! Có nghe thấy không, ông đây mang các ngươi về nhà! …” Nói đến cuối hơi, cuống họng hắn đã chịu không nổi mãnh liệt bật ho khan.
Cách đó không xa, một người giơ lên một cánh tay đầm đìa máu, ra hiệu mình còn sống.
Tử Thanh không nhận ra hắn là ai, chỉ thầm mong hắn ta là Dịch Diệp, lảo đảo đi tới, mới nhìn rõ người này là Công Tôn Dực.
Một cánh tay bị chém tận gốc, vết thương còn đang trào máu, Công Tôn Dực khó khăn thở hào hển, đưa tay túm chặt lấy Tử Thanh: “Cứu ta, cứu ta, ta không muốn ch.ết…”
Tử Thanh không nói gì, trước tiên tháo áo giáp loang lổ máu của hắn, lại dùng chủy thủ cắt một khối thịt ở xác ngựa bên cạnh, trực tiếp áp thịt ngựa tươi vào chỗ tay cụt của hắn, bảo tự hắn đè lại.
“Bao thuốc của ta không tìm thấy, cái này cũng có thể cầm máu.” Cô yếu ớt bảo hắn, “Anh đè lại đi.”
Thấy cô lại đứng dậy, Công Tôn Dực đau đến sắc mặt trắng bệch, vội la lên: “Cậu cứ mặc kệ thế à?!”
“Ta phải đi tìm anh trai ta…”
Tử Thanh tiếp tục lắc quơ đi về phía trước, chạm mặt tới chính là tốp năm tốp ba dắt nhau đỡ Hán tốt, nàng không ngừng miệng đến hỏi: “Nhìn thấy anh tôi không? Chấn Vũ Doanh Dịch Diệp… Nhìn thấy anh tôi không? Chấn Vũ Doanh Dịch Diệp…”
Nhận được chỉ là cái lắc đầu, rồi lắc đầu, không ai trả lời cô.
Cô khập khiễng tiếp tục đi tới trước, trong miệng không ngừng la lên: “Anh! Anh! Anh!”
Đột nhiên nghe có tiếng vọng yếu ớt phía trước, có người giật giật chéo áo cô, Tử Thanh hậu tri hậu giác cúi nhìn, đến khi nhìn rõ người này, ngây ra một chớp mắt, trong chốc lát nước mắt lăn xuống.
“Lão Đại! Lão Đại! …” Thấy tình trạng của Lão Đại, cô mặt đầy nước mắt, ngẩng đầu cất cao giọng hết sức, “Đế Tố, Lão Đại ở đây! Ở đây!”
Triệu Chung Vấn chỉ còn thoi thóp, chỉ là vì lo lắng trong lòng nên ráng gượng một hơi cuối chưa tiêu tan. Ngoài mấy vết thương khác trên người không nói, còn một thanh trường kích xuyên ngay ngực, gắn anh ta dính luôn vào con ngựa.
Đế Tố phi nước đại tới, cùng đến theo cậu còn có Mông Đường.
Hai người nhìn thấy dáng vẻ ấy của Triệu Chung Vấn, Đế Tố giật mình sững người tại chỗ, lần chần thật lâu, hít thở khó khăn, không biết đến cùng nên nói gì làm gì.
Trái lại Mông Đường đã ngồi xổm xuống, thực cố kìm chế sức nặng ngàn cân ép đến cổ họng, trầm giọng bảo Triệu Chung Vấn: “Cậu yên tâm, đã có ta!”
“Ta… Con trai ta…” Triệu Chung Vấn nói nhỏ đến không thể nghe nổi.
“Ta biết, cậu yên tâm!” Mông Đường nghiêm túc gật đầu, “Hai mẹ con cô ấy cũng sẽ không chịu tủi.”
Nghe được câu hứa hẹn này của hắn, Triệu Chung Vấn không phải bận tâm nữa, trong mắt tràn đầy cảm kích, sau đó sắc sống dần mờ, tiêu tan…
Mông Đường nhẹ vuốt khép cặp mắt Triệu Chung Vấn, chậm rãi đứng dậy, rút chuôi trường kích. Máu không phụt ra như trong dự tưởng, mà chỉ chậm rãi chảy ra chút ít, đại khái là vì máu trong người Triệu Chung Vấn đã không còn lại mấy.
Cuối cùng, hắn kéo vạt áo Triệu Chung Vấn, lấy tấm thẻ gỗ ghi thân phận.
Thẻ gỗ thay Triệu Chung Vấn quay về cương thổ Hán triều.
Mà Triệu Chung Vấn, thì phải vĩnh viễn ở lại chốn dị vực này.
Nước mắt rửa khuôn mặt Tử Thanh thành hai đường dài, cô ngắm nhìn Triệu Chung Vấn lần cuối, giơ tay áo lung tung chùi mắt để ánh mắt rõ ràng hơn chút, tiếp tục loạng choạng đi tới.
“Anh!”
Cô hoảng loạn tìm khắp bốn phía, hai tay hơi phát run lộ ra nỗi e sợ tận đáy lòng. Nếu Dịch Diệp cũng theo Triệu Chung Vấn, hay là nặng hơn, phải làm sao cho phải?