Chương Bắt đầu học tậpChương Bắt đầu học tập
Xin giải thích một chút về ngôn ngữ máy.
Ý nghĩa nó giống như tên gọi, Ngôn Ngữ Máy Tính là loại ngôn ngữ để “nói” cho máy tính “hiểu”. Giống như một người nước này đi sang nước khác, nếu muốn giao tiếp với người bản xứ thì phải học tập ngôn ngữ của họ.
Ở thời kỳ ban đầu, Ngôn Ngữ Máy Tính được gọi là Ngôn Ngữ Máy. F.. K, cái loại ngôn ngữ này thật sự là lấy mạng người mà, bởi vì nó là tổ hợp của các số “0” và “1” vì thế nó còn được gọi là ngôn ngữ “Nhị Phân”, đối với các mạch điện thì “0” có nghĩa là tắt, còn “1” có nghĩa là mở.
Các lập trình viên “đời đầu” rất cực khổ, đối mặt với cái loại đồ vật mới mẻ như máy tính thì họ giống như “lụm” được em bé ngoài hành tinh, nên họ không thể không hạ mình, chịu tốn rất nhiều tiền và thời gian để học tập ngôn ngữ của chúng nó - chính mà ngôn ngữ Nhị Phân hay còn gọi là Ngôn Ngữ Máy - bởi vì họ thấy “em bé” này có tiềm năng rất lớn, nhưng nó “còn nhỏ” nên nó chưa học được ngôn ngữ của nhân loại.
Lúc đó trao đổi với máy tính rất thống khổ, các phần mềm cơ bản là chuỗi số 0101001..., giống hệt thiên thư, với lại, nếu có sai lầm ở một chỗ nào đó thì chỉ có nước ngồi... Khóc chứ biết sai chỗ nào mà sửa?!
Các lập trình viên nhanh chóng bị cái loại Ngôn Ngữ Máy này làm cho phát điên, không muốn học nữa, nhưng vấn đề là... “Em bé” này không thể học tập, muốn trao đổi với nó thì chỉ có dùng cái loại ngôn ngữ ch.ết tiệt này!
Vì thế các lập trình viên này ra ý định: Vì không để “đàn em thân yêu” phải trải qua chuyện khốn khổ như mình, nên họ quyết tâm phát minh ra “máy phiên dịch”.
Cái “máy phiên dịch” này được sử dụng cho đến ngày nay.
Phát minh ra máy phiên dịch cũng không dễ dàng gì, đời đầu tiên là “Hợp Ngữ” [Assembly Language]. Nó dùng các từ khóa tiếng Anh ngắn gọn để làm câu lệnh, thay thế cho chuỗi số 0101..., cái loại phiên dịch này rất cứng nhắc, ví dụ: Lệnh ADD là phép toán cộng Nhị phân, JMP là lệnh nhảy đến một địa chỉ nào đó...
Loại Hợp Ngữ này được sinh ra, làm cho giao tiếp giữa người và máy tính được thoải mái hơn - đương nhiên là tương đối thoải mái mà thôi. Nhưng có một vấn đề lớn là: Hợp Ngữ yêu cầu tính tương thích với phần cứng rất cao! Nói cách khác: Hợp Ngữ thế kỷ 20 khác xa với Hợp Ngữ đời đầu vì phần cứng khác nhau!
Về sau xuất hiện thêm nhiều “máy phiên dịch” [ngôn ngữ lập trình] càng cao cấp hơn, dùng những ngôn ngữ lập trình cao cấp này ít mệt óc hơn Hợp Ngữ, nhưng đáng tiếc là cho đến thế kỷ 21 vẫn chưa có ngôn ngữ lập trình sử dụng Trung văn [cả ngôn ngữ lập trình bằng tiếng Việt nữa: P]
Điều này làm cho rất nhiều người Trung Quốc muốn học lập trình gặp phải khó khăn vì muốn lập trình thì phải biết tiếng Anh! Ai cũng biết là dùng tiếng mẹ đẻ sẽ cảm thấy thân thiết và thuận tiện hơn tiếng nước ngoài cả.
“Hán Ngữ” là ngôn ngữ lập trình thuần Trung văn. Cái ngôn ngữ này gần giống với C vì vấn đề thói quen sử dụng.
Giống như năm đó Bill Gates vội vã tung Windows ra thị trường - lúc đó các thao tác theo dạng cửa sổ còn chưa chín muồi - với mục đích là tạo thành thói quen cho người sử dụng, bởi vì một khi đã hình thành thói quen thì rất khó thay đổi!
Cho nên trong “Hán Ngữ”, các loại ký hiệu, khai báo,... Đều giống với Ngôn Ngữ C, chẳng qua giao diện và các câu lệnh được đổi thành Trung văn và việc kiểm soát lỗi nghiêm ngặt và trực quan hơn nhiều.
Trần Húc nhìn chằm chằm vào các tài liệu về “Hán Ngữ” mà Tiểu Mẫn đưa cho, cảm thấy hơi thất vọng.
Tuy thế giới ảo BC chỉ có 2 game nhưng không hề gây trở ngại cho việc Tiểu Mẫn mô phỏng ra một cái phòng làm việc với đầy đủ thiết bị, kể cả máy tính, Trần Húc có thể sử dụng cái máy tính ảo này để học tập và thực hành lập trình.
Lập trình, là thứ mà mỗi hacker cao cấp đều phải học. “Hán Ngữ” cũng là một loại ngôn ngữ lập trình, cũng chính là một trình biên dịch. Thông qua việc học tập “Hán Ngữ”, Trần Húc vô tình được nâng cao trình độ hiểu biết về phần cứng lẫn phần mềm, hơn nữa, đây là cái loại hiểu biết đi trước thời đại!
Vốn Trần Húc cho rằng mình “lụm” được một quyển Cửu Dương Thần Công hay là Cửu Âm Chân Kinh gì đó, có thể giúp mình trở thành tuyệt thế cao thủ trong thời gian ngắn nhưng giờ mới biết cái này chỉ là giáo trình nhập môn, giống như cái loại giáo trình “thiên thư” trước kia, có điều giáo trình này dễ hiểu hơn mà thôi.
Trần Húc bất đắc dĩ thở dài, “Quả nhiên, trên cái thế giới này không có cái gì gọi là” thập toàn đại bổ “cả, vẫn là bản thân mình phải học tập một chút mới được”. Nhưng cũng may, học cái loại Hán Ngữ này thấy cũng khá nhẹ nhàng, dù sao cũng mới là nhập môn nên Trần Húc chỉ cần nhìn mấy câu lệnh là có thể hoàn thành một phần mềm đơn giản, với lại hắn hoàn toàn hiểu được mã nguồn của cái phần mềm này, thoải mái hơn nhiều so với khi học ngôn ngữ C!
Trần Húc vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của “Hán Ngữ”.
Ngoài việc nó giúp người Trung Quốc dễ dàng tiếp cận thì ngôn ngữ lập trình này còn giúp hắn đi trước thời đại vì ngôn ngữ này có kỹ thuật nhắm vào phần cứng lẫn phần mềm cao hơn kỹ thuật của các ngôn ngữ lập trình hiện tại rất nhiều, vì nó có kỹ thuật đi trước thời đại!
Trần Húc vừa sống trong thế giới thật vừa miệt mài học tập trong thế giới ảo. Tuy hắn không có nhiều ưu điểm, còn khuyết điểm thì chất thành đống lớn nhưng hắn có một điểm đáng khen, đó là hắn rất kiên nhẫn.
Sau khi xác định mục tiêu thì hắn sẽ cố gắng để thực hiện.
Đương nhiên, tác phong này là ưu điểm nhưng cũng là khuyết điểm. Khuyết điểm lớn nhất là: Sau khi bị “đầu rơi máu chảy” mới biết mình không thích hợp để làm chuyện gì đó! Nếu không có Tiểu Mẫn thì sau khi tốt nghiệp Trần Húc không biết phải làm gì, nhưng hiện giờ, hắn biết mình đã đi đúng đường rồi.
Trước giờ Trần Húc không hề coi trọng tiền tài, hắn chỉ cần có đủ tiền ăn cơm là được. Lúc lão cha buôn bán thuốc “Khắc tinh bệnh dại” được một khoản khổng lồ, lão đã cho Trần Húc 200.000 xem như tiền tiêu vặt, ngoài việc mời huynh đệ trong phòng vài bữa cơm - chủ yếu là bị lừa bịp, tống tiền - thì hắn không hề động tới số tiền đó.
Cha Trần Húc từng nói “Sao chú mày không có lý tưởng gì hết vậy?” Nhưng hiện giờ Trần Húc cảm thấy rốt cục mình cũng đã tìm được lý tưởng. Đó là trở thành Lập trình viên vĩ đại nhất thế giới! Có thực lực có thể so sánh với Đại thần SM. MH! Không cần phải lo lắng người ta phát hiện mình sử dụng siêu cấp máy tính như hiện tại...
Trần Húc học “Hán Ngữ” 2 giờ rồi huấn luyện chiến đấu vì hắn là dạng người thích đi thẳng, một khi đã đặt mục tiêu thì có đụng phải vách đá đến vỡ đầu cũng không chịu quay lại. Vừa vào thì huấn luyện viên độc nhãn đã đứng dậy nói:
- Thể chất của ngươi vẫn kém như thế!
Trần Húc không biết phải nói gì. 5g sáng mỗi ngày đều rời giường tập chạy bộ, buổi chiều tan học còn ghé qua phòng thể dục của trường, mấy ngày nay đã thấy có chút kết quả nhưng so với yêu cầu của vị huấn luyện viên độc nhãn này thì còn kém rất xa!
Trần Húc chỉ có thể sợ hãi nói:
- Tôi vẫn đang tập luyện mà.
Do phần mềm đã quy định nên tính tình của huấn luyện viên độc nhãn này không hề tốt như Tiểu Mẫn. Hắn “Hừ” một tiếng:
- Không biết ngươi tập luyện kiểu gì nữa? Ngươi không chỉ có sức bền kém, lực lượng thì yếu xìu, thân thể cũng không hề mềm dẻo! Trong đời thật ngươi có tập co dãn dây chằng không?
Nhắc tới cái màn co dãn dây chằng này vẻ mặt của Trần Húc rất khó coi.
Mỗi lần huấn luyện, tiện nhân một mắt này không cho tắt hệ thống cảm giác, mà cái loại kéo dây chằng này... Mịa! Cái đó mà gọi là kéo dây chằng sao?
[ truyen cua tu
i dot net ]
Được sự “giúp đỡ” của tiện nhân một mắt này, thân thể Trần Húc vặn ngược vặn xuôi tạo thành những hình dáng rất cổ quái, với lại phải giữ tư thế này trong một thời gian mới được, nếu không giữ được thì được hắn “thưởng” cho 1 roi!
Mặc dù đây là thế giới ảo nhưng cảm giác đau đớn lại là thật!
Mấy cái tư thế cổ quái này làm cho cơ thể như muốn vỡ vụn! Loại đau đớn này chỉ có ở trong thế giới ảo Trần Húc mới chịu nổi một chút vì không sợ bị thương thật sự!
Phải biết là tiện nhân một mắt này ra tay không biết nặng nhẹ. Ví dụ như khi tập kéo dây chằng ở đùi bằng cách dạng 2 chân ra [ “bán hành” ấy mà: D], tiện nhân kia thấy 2 chân Trần Húc dang ra chưa đủ rộng vì thế “tặng” mỗi chân 1 cước, làm 2 chân Trần Húc bẹt ra thẳng tắp!!!
Loại động tác có độ khó cao này, người chưa từng tập luyện như Trần Húc có thể làm được sao?
Nếu trong đời thật mà làm kiểu này thì chỉ một kết quả: Dây chằng hoàn toàn bị đứt!
Nếu không thể làm được động tác này trong đời thực thì trong thế giới ảo cũng không thể nào làm được, vì thế giới ảo căn cứ theo số liệu thực tế mà tạo ra. Mà không hoàn thành hạng mục này thì Trần Húc không thể tiến hành bước tập luyện tiếp theo, hay có thể nói là Trần Húc bị “Game over” ngay ở màn này!
Sau khi bị tiện nhân một mắt chà đạp một phen, Trần Húc buồn bực rời khỏi thế giới ảo. Ngủ một chút, tới 5g thì thức dậy tập chạy bộ.
Trần Húc vừa chạy vừa nghĩ “Ài, con mịa nó, làm sao để tăng tính dẻo dai cho cơ thể đây?”, chạy được 2 vòng thì trên sân cũng bắt đầu có người, có người tới để lấy thư, có người tới để tập thể dục, mà trong đám người mới tới này, Trần Húc thấy một bóng người quen thuộc.
“Quản Dịch?”